iành mất cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Từ khi cục cưng ra đời đều bị hết người này tới người khác giành ôm, đến ngay cả cha mẹ như nàng và Louis Thương Nghiêu cũng chẳng mấy khi có cơ hội được ôm con.
“Háo sắc như vậy đương nhiên là giống cha nó rồi!” Lạc Tranh cố ý nghiêng đầu nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, mỉm cười lên tiếng mang theo chút ý hờn dỗi.
Louis Thương Nghiêu nghe thấy những lời hờn dỗi của Lạc Tranh, nụ cười trên môi lại càng sâu hơn, cũng không chút ngại ngần việc Lưu Ly đang ở ngay đó mà kìm lòng không được cúi xuống đặt lên môi Lạc Tranh một nụ hôn say đắm khiến nàng đỏ bừng cả mặt.
Lưu Ly thật không chịu nổi hai người họ, khẽ trừng mắt lên nói, “Hai người có thể đừng lúc nào cũng khoe khoang sự hạnh phúc ra như vậy không? Không sợ dạy hư tiểu Louis sao?”
Tiểu Louis mở to đôi mắt đen thẳm, bộ dạng đầy vẻ hiếu kỳ nghe người lớn nói chuyện, dường như có thể hiểu được chuyện đang diễn ra nên bàn tay nhỏ xíu cũng không ngừng múa loạn lên.
“Đưa cục cưng cho mình nào!” Cả ngày nay Lạc Tranh còn chưa được ôm con tới ba phút, nay lại thấy bộ dạng cục cưng đáng yêu như vậy không kìm lòng được lại muốn ôm lấy.
Lưu Ly lại càng giữ chặt tiểu Louis vào lòng hơn, “Hôm nay là hôn lễ của hai người, lại còn kéo dài suốt hai ngày nữa thì làm gì có thời gian rảnh để chăm sóc tiểu Louis chứ. Cứ để mình giúp…” Nói đến đây, Lưu Ly khẽ liếc Lạc Tranh một cái, “Trong lòng cậu lúc nào cũng chỉ có con trai, coi chừng người đàn ông phía sau đang ăn dấm đó!”
Lạc Tranh nghe vậy lại càng thêm ngượng ngùng, trừng mắt nhìn Lưu Ly rồi mới khẽ lên tiếng, “Cậu lại nói bậy gì thế?”
“Lưu Ly nói không sai chút nào! Anh đúng là đang phát ghen lên đây.” Louis Thương Nghiêu cũng không chút e ngại mọi người xung quanh mà vòng tay ôm ngay Lạc Tranh vào trong ngực, mỉm cười nhíu mày nói, “Tiểu tử kia đã giành mất quá nhiều tâm tư cùng sự chăm sóc của em rồi. Ba ngày này, không cho em dính lấy con như vậy nữa.”
Lạc Tranh nghe vậy khẽ đưa tay đập nhẹ vào ngực hắn một cái, “Là con của anh mà anh còn so bì vậy sao?”
Tiểu Louis đang dựa vào ngực Lưu Ly dường như cũng cảm nhận được mọi người đang nói về mình nên lại bắt đầu y y a a khoa tay múa chân loạn lên.
Louis Thương Nghiêu có chút bất đắc dĩ nhìn con trai mình. Có trời biết, từ khi sinh con, tâm tư của Lạc Tranh dường như chẳng mấy khi đặt vào hắn, cho dù cục cưng không ở bên cạnh, nàng cũng sẽ luôn nhớ nó, không đặt hoàn toàn tâm trí vào hắn như trước.
Thật lòng mà nói đúng là hắn đang ghen với con trai mình. Nếu biết sẽ thế này thì ngày đó hắn sẽ không làm trò quỷ với bao cao su, như vậy cục cưng cũng không chào đời sớm thế này. Như vậy hắn vẫn có thể hưởng thụ thế giới hai người thêm một thời gian nữa.
“Lưu Ly, cậu còn chưa kết hôn, cả đêm ôm một đứa trẻ như vậy sao được chứ! Đưa con cho mình đi!” Lạc Tranh cố ý dùng một lý do cực kỳ êm tai rồi bước lên tính ôm lấy tiểu Louis.
Kết quả không được như nàng mong muốn bởi Lưu Ly đã ôm tiểu Louis khẽ né đi. Cô còn bật cười lên tiếng, “Tiểu Tranh, đừng giành với mình. Cậu không biết là mình đang tạo điều kiện cho cậu hưởng thụ thế giới riêng của hai người hay sao?”
Lạc Tranh vừa muốn lên tiếng thì Louis Thương Nghiêu đã ngắt lời, “Bà xã, Lưu Ly nói rất có lý. Em đừng quá lo cho con nữa.”
“Nhưng mà…” Lạc Tranh thật sự rất muốn ôm cục cưng một lát…
Lưu Ly đứng bên cạnh còn đang cười rất vui vẻ thì chợt thấy tiếng cười khanh khách của tiểu Louis vang lên, liền đó là giọng nói của Tân Thanh Hà cũng vọng tới…
“Mấy đứa không cần phải lo lắng cho nhau như vậy. Ba ngày này, cứ để mẹ chăm sóc cho cháu nội bảo bối là được rồi!” Nói xong bà liền ôm tiểu Louis đi mất dạng.
“Mẹ…” Lạc Tranh tuyệt vọng gọi với theo…
Louis Thương Nghiêu thì lại cất tiếng cười cực kỳ vui vẻ, lại thêm tiếng cười đùa của Tân Thanh Hà và tiểu Louis từ xa vọng lại khiến tâm trạng hắn càng thêm thoải mái.
Vẻ mặt Lưu Ly cũng thoáng hiện lên chút thất vọng, “Thế là chẳng ai được ôm cục cưng rồi!”
“Ông xã…” Gương mặt Lạc Tranh lúc này trông cực kỳ đáng thương, nhìn mẹ Louis Thương Nghiêu ôm cục cưng đi khắp nơi trên tàu. Xem ra bà rất thích khoe đứa cháu nội xinh đẹp này với tất cả mọi người.
“Để con tiếp xúc với mọi người từ nhỏ như vậy cũng là chuyện tốt. Em yên tâm, mẹ cũng là người rất tâm lý.” Louis Thương Nghiêu ôm lấy vai nàng dịu dàng nói.
Lạc Tranh vẫn có chút ủy khuất dụi đầu vào vòm ngực hắn.
Lưu Ly thực sự không thể nhìn thêm cảnh hai người họ âu yếm như vậy nữa, khẽ lắc đầu rồi đi ra ngoài.
***
Khi Dennis xử lý xong hết công việc của mình và tới được du thuyền thì đã bỏ lỡ buổi hôn lễ nên bị Louis Thương Nghiêu và Lạc Tranh phạt uống khá nhiều rượu. Anh ta cũng biết mình đáng bị phạt nên cũng cạn hết ly này tới ly khác. Lúc Louis Thương Nghiêu cùng Lạc Tranh tha cho anh ta thì Dennis đã sắp đứng không vững.
Tuy Dennis cũng không uống nhiều tới mức không biết gì nhưng tác dụng của những loại rượu hảo hạng này thực không tầm thường. Lúc định tới chỗ sofa ngồi nghỉ thì Dennis vô tình va phải một người rồi một giọng phụ nữ trong trẻo khẽ kêu lên.
Dennis ngẩng lên nhìn người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp đang kinh hãi nhìn mình. Mà rượu vang đỏ trong ly của cô cũng sóng sánh hất lên áo anh ta.
“Cô là bạn thân của Lạc Tranh…Lưu Ly?” Dennis khẽ đưa tay vỗ trán một cái rồi lại nhìn người phụ nữ trước mặt đang bối rối cất tiếng xin lỗi.
Lưu Ly cũng đã từng gặp mặt Dennis. Trên du thuyền này, chẳng có ai là không biết đến anh ta cả. Nhìn thoáng qua chỗ áo bị rượu làm ướt nhẹp, Lưu Ly có chút ái ngại lên tiếng, “Thật xin lỗi, đã làm bẩn y phục của anh rồi.”
Dennis cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo mình, sau đó vẫn cực kỳ bình thản nở nụ cười nhẹ, “Không sao đâu. Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng. Lưu Ly tiểu thư không sao chứ?”
Lưu Ly khẽ lắc đầu, rồi đưa tay chỉ vào vết rượu đổ, “Anh mặc như vậy sẽ rất khó chịu. Hay là anh qua phòng dành cho khánh thay đồ chút đi. Tôi sẽ kêu người phục vụ đem đồ đi giặt khô.”
Dennis vẫn luôn là người rất chú trọng đến vẻ bề ngoài nên lập tức gật đầu. Vừa định bước về phòng thì bước chân anh ta có chút lảo đảo nên Lưu Ly đành phải bước lên đỡ lấy anh ta. Dù trong lòng không khỏi thầm thở dài nhưng Lưu Ly cũng đành đỡ Dennis về phòng.
Dennis đưa tay lục túi áo rồi lấy ra chìa khóa phòng. Lưu Ly thấy số phòng là 1502, thật trùng hợp là lại nằm đối diện ngay phòng của cô. Cho nên cô liền đỡ anh ta vào thang máy.
Cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại. Hai người họ đều không hề hay biết ở cách đó không xa có một đôi mắt đang lẳng lặng dõi theo nãy giờ.
***
Các phòng dành cho khách trên du thuyền được thiết kế không khác nhau là mấy, đều dựa trên tiêu chuẩn phòng hoàng gia để sắp đặt. Không gian bên trong phòng cũng rất rộng rãi và thoải mái với ô cửa rất lớn có thể nhìn ngắm mặt biển mênh mông mê người phía bên ngoài.
Lưu Ly lúc này cũng chẳng có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh. Đỡ Dennis về phòng xong, lúc anh ta vào phòng vệ sinh thay đồ, cô đang định gọi người phục vụ tới đem quần áo bẩn đi thì thấy bên ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa khá thô lỗ.
Tiếng đập cửa mạnh đến nỗi khiến Lưu Ly có chút hoảng sợ. Vừa bước tới đưa tay mở cửa thì cô lại suýt đụng vào người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Không khó để nhận ra người đàn ông bên ngoài cửa đang cực kỳ giận dữ, nét mặt anh ta cứ như thể vừa bắt tại trận một đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm vậy.
“Anh…” Lưu Ly thật không ngờ anh ta sẽ xuất hiện tại nơi này vào lúc thế này. Trong lúc nhất thời cô cũng không kịp có phản ứng gì. Mãi lâu sau mới giật thót mình rồi dưới ánh mắt soi mói của anh ta, Lưu Ly khẽ đưa tay gõ cửa phòng vệ sinh.
“Dennis tiên sinh, hình như có người tìm anh!”
Lưu Ly cũng chỉ có thể nói vậy mà thôi. Nói cho cùng thì giữa cô và người đàn ông vừa xuất hiện tuy rằng đã gặp mặt không ít lần trong năm qua nhưng mà căn bản cô chưa từng chủ động nói lời nào với anh ta cả.
Ánh mắt Kỳ Ưng Diêm vốn đang tràn ngập sự giận dữ lại bởi vì hành động của Lưu Ly mà lóe lên chút kinh ngạc. Anh ta thật không ngờ là Lưu Ly lại nghĩ rằng anh ta tới đây tìm Dennis. Trời ạ, cô vốn chậm hiểu như vậy hay đang cố tình đây?
Dennis rất nhanh chóng đi từ phòng vệ sinh ra, bởi vì anh ta không mang theo y phục dự phòng, hơn nữa đầu vẫn đang đau nhức, lại tưởng rằng Lưu Ly đã đi rồi nên anh ta chỉ mặc mỗi quần tây mà đi ra ngoài. Áo khoác cùng sơ mi được Dennis vắt trên cánh tay, cả khuôn ngực vạm vỡ hoàn toàn lộ ra. Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Ly vẫn còn ở trong phòng, anh ta không khỏi sững sờ, gương mặt đang bình thường cũng trở nên cực kỳ lúng túng.
Lưu Ly cũng không ngờ sẽ thấy một màn thế này nên mặt mũi cũng đỏ ửng lên, vội vàng quay mặt đi và cũng không kém phần bối rối.
Vẫn đứng ở ngoài cửa, Kỳ Ưng Diêm không nhìn thấy tình huống phát sinh trong phòng, nhưng cũng không đợi được mời đã sải bước tiến vào. Tình hình của hai người họ hoàn toàn hiện rõ trong mắt anh ta khiến Kỳ Ưng Diêm gầm lên thiếu điều vang dội cả du thuyền.
“Dennis, anh định làm gì?”
Chết tiệt! Anh ta đã sớm biết đàn ông đều không đáng tin mà!
Cả Lưu Ly và Dennis đều bị tiếng gầm đầy giận dữ của Kỳ Ưng Diêm làm cho hết hồn, nhất là Dennis. Anh ta không hiểu sao Kỳ Ưng Diêm lại đột ngột đến phòng mình, Khẽ kéo lấy áo choàng tắm mặc vào, lại thấy có chút chóng mặt nên ngồi xuống sofa xong, Dennis chậm rãi cất tiếng, “Kỳ Ưng Diêm, mặc dù anh là luật sư nhưng cũng không nên quản nhiều chuyện như vậy chứ?”
Lưu Ly nhìn thoáng qua Kỳ Ưng Diêm, lúc này mới chợt bừng tỉnh. Thì ra anh ta chính là luật sư Kỳ Ưng Diêm. Tên và người quả thật không giống nhau chút nào. Chỉ là cái tên này Lưu Ly đã nghe thấy rất nhiều lần, cũng biết trận đánh cuối cùng của Lạc Tranh trên tòa là đối đầu với anh ta. Nhưng bởi Lưu Ly vốn không có thiện cảm với luật sư nên đương nhiên cũng không để tâm chú ý nhiều.
Kỳ Ưng Diêm thấy Lưu Ly nhìn mình không chớp mắt nên ánh mắt anh ta cũng dịu lại đôi chút, khõe miệng khẽ cong lên rồi lại nhíu mày, “Anh đưa cô ấy đến đây làm gì?”
Dennis nghe vậy cũng không lập tức giải thích hoặc có lẽ là anh ta vẫn đang đau đầu nên lười giải thích nhiều, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Lưu Ly, trong ánh mắt thoáng có chút khó hiểu, “Sao Lưu Ly tiểu thư còn chưa rời khỏi đây?”
Lưu Ly khẽ than nhẹ một tiếng rồi trả lời, “Tôi vốn muốn gọi người phục vụ đến đem đồ của anh đi, không ngờ vừa ra cửa đã thấy anh ta xông tới. Tôi còn tưởng anh ta tới tìm anh….”
Câu nói dang dở của Lưu Ly cũng bị bỏ lửng bởi cô nhận ra Kỳ Ưng Diêm không phải là tới tìm Dennis.
Mà mặt Kỳ Ưng Diêm đã chuyển thành xanh tái.
Dennis thì khẽ cười nhìn Lưu Ly, “Tôi không sao, chỉ là y phục bị đổ chút rượu. Tôi sẽ xử lý ốn thỏa thôi.”
Lưu Ly cũng nhẹ nhàng gật đầu. Cô vốn không phải mẫu người thích can thiệp vào chuyện người khác. Thấy anh ta không có việc gì nên cô cũng không nói thêm lời nào liền lập tức rời đi, chỉ còn lại Kỳ Ưng Diêm vẫn đứng đó trợn mắt nhìn Dennis.
“Anh thích cô ấy?” Dennis dựa lưng vào sofa nhìn Kỳ Ưng Diêm đang tức giận đến nghẹn lời, dứt khoát hỏi thẳng.
“Phải, tôi thích cô ấy cho nên anh đừng nên có ý gì với cô ấy hết.” Kỳ Ưng Diêm cũng dứt khoát ngồi xuống đ