Khi bạn cần một cái ôm, tình yêu sẽ âm thầm xuất hiện, có lẽ ở một ngã rẽ nào đó trong cuộc đời, luôn tồn tại một người mang đến cho bạn lời ước hẹn ngầm giống như nụ cười!
Nụ cười ngày mai - Lương Tịnh Như
Cầm di động, Thẩm Xuân Hiểu gần như chẳng thở nổi, thiếu chút nữa thì bị nội thương. Lư Hạo Tường vừa nói gì? Quầy chuyên dụng Hoa Vũ? Quầy chuyên dụng xảy ra vấn đề gì sao? Có thể xảy ra vấn đề gì được chứ? Ký hợp đồng hai năm, Hoa Vũ không thể phá hợp đồng được. Là cô đã sao nhãng chi tiết nào đó, hay xảy ra việc đột xuất?
Tên đáng ghét này, rõ ràng biết cô không phải là người vô trách nhiệm, thế mà còn cố ý buông câu ấy rồi tắt máy. Biết rõ cô dù tức giận đến mấy nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn gọi điện lại. Thật nham hiểm.
Cô vô cùng bức bối, đi đi lại lại hai vòng nhưng vẫn không thể yên tâm được, vừa ấm ức vừa chẳng biết phải làm sao, đành tức tối gọi cho anh. Điện thoại đổ chuông mười giây mới có người nhận, Lư Hạo Tường ung dung nói: “Sao?”.
“Lư Hạo Tường, anh nói cho rõ ràng đi, quầy chuyên dụng ở Hoa Vũ xảy ra vấn đề gì rồi?”.
“Đó là việc của cô, hình như tôi không có nghĩa vụ báo cáo với cô thì phải?” Lư Hạo Tường hình như đang ăn gì đó, từng lời nói phát ra không được rõ ràng cho lắm, nhưng sức sát thương lại chẳng hề thuyên giảm.
“Vậy sao anh gọi điện cho tôi chứ?” Thẩm Xuân Hiểu bực tức.
“Tôi vốn có lòng tốt, nhưng nếu đã bị người ta coi là lòng lang dạ thú thì nhất định tôi sẽ không làm người tốt nữa, bởi làm người tốt có được báo đáp đâu!” Lư Hạo Tường tiếp tục ăn, thong thả nhai, ung dung nói.
Thẩm Xuân Hiểu bực bội đến mức trợn trừng mắt, cô thật sự muốn ném chiếc điện thoại xuống, nhưng nghĩ làm thế thật không thỏa đáng. Bởi thứ nhất, đây là điện thoại của mình, có ném thì Lư Hạo Tường cũng chẳng tổn hại gì, nói không chừng, anh ta còn cười nhạo nữa, dù tức đến mấy, cô cũng không thể làm chuyện khiến mình phải đau lòng mà kẻ thù thì vui sướng được; thứ hai, cô cần biết quầy chuyên dụng Hoa Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên không thể không biết chừng mực được!
Nén nỗi giận, hít thật sâu, đợi cho cơn thịnh nộ đi qua, cô mới dùng giọng điệu không nghe rõ sắc thái tình cảm gì của mình, nhẹ nhàng nói: “Lư Hạo Tường, con người tôi tính khí không tốt, anh đừng để tâm. Một đấng nam tử như anh chắc sẽ chẳng chấp nhặt một cô gái như tôi. Anh… đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không?”.
Chịu đựng đủ rồi chứ? Nén nhịn đủ rồi chứ? Thẩm Xuân Hiểu thiếu chút nữa thì buồn nôn muốn chết, trong lòng bực bội đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lư Hạo Tường ở đầu dây bên kia cười ha ha, nói: “Giám đốc Thẩm, cô khách khí quá. Chuyện của cô chẳng phải đều có trợ lý xử lý rồi sao? Lẽ nào vấn đề tôi phát hiện ra, trợ lý của cô vẫn chưa phát hiện ra?”.
An Ni chỉ là một cô gái, cô ấy không làm sai như những gì mình dặn đã là đội ơn trời phật lắm rồi, đâu có thể nhìn xa trông rộng đến thế? Rõ ràng, anh ta cố ý sỉ nhục mình đây mà.
Thẩm Xuân Hiểu tiếp tục ăn nói nhũn nhặn, uyển chuyển: “Giám đốc Lư, xem anh nói kìa, trợ lý của tôi chỉ là một cô gái thôi, đâu thể lanh lợi, mưu cao trí lược như anh được chứ. Sản phẩm ở quầy hàng Hoa Vũ đều là thiết kế của anh, nếu đến lúc xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thiết kế của anh hay sao? Tôi nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng bất an, là do tôi suy nghĩ không chu đáo, lúc sắp đi không đích thân bàn giao công việc của hai bộ phận với anh. Con mắt của anh quả tinh tường, mới có hai ngày mà đã nhận ra vấn đề rồi. Anh nên nói cho tôi biết để tôi xử lý luôn mầm mống vấn đề, như thế chẳng phải cũng là chuyện tốt đối với thiết kế của anh hay sao?”.
Lư Hạo Tường cười ha ha, nói: “Thẩm Xuân Hiểu, lần nào cô cũng lôi thiết kế của tôi ra để nói, cô không thể đổi từ mới được à?”.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt bực bội, nhưng giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng: “Nhưng đó đích thực là thiết kế của anh, anh đã đẩy nhanh tiến độ hoàn thành bộ thiết kế, giúp chúng tôi có thể mượn sản phẩm mẫu để bước đầu triển khai thành công nhãn hiệu này, tôi nghĩ, anh đã dốc toàn tâm toàn sức vào thiết kế ấy, nên anh cũng không muốn chúng có kết cục buồn, phải không?”.
Lư Hạo Tường hứ một tiếng, chẳng biết anh bị nói trúng hay bị chọc tức mà không tiếp lời cô, chỉ hỏi lại: “Cô muốn biết ý kiến của tôi, cho nên đã phái trợ lý ngu ngốc của cô đến mượn cớ công việc để một ngày mười ba lần tới văn phòng của tôi sao? Cô làm thế là muốn theo dõi hay thăm dò đây?”.
“Mười… mười ba lần?” Thẩm Xuân Hiểu có chút ngạc nhiên, An Ni đang làm cái gì thế?
An Ni làm việc có chút khinh suất, thỉnh thoảng còn ngốc nghếch, những điều này cô đều biết. Nhưng không ngờ lúc cô không ở công ty, cô ấy lại đi gây phiền phức với Lư Hạo Tường, đúng là chẳng sợ chết mà, con người đó tuy tướng mạo ra vẻ nho nhã nhưng lại vô cùng nham hiểm, cô gái An Ni làm sao có thể đối phó được, thật chẳng tự lượng sức mình mà chuốc lấy đau khổ.
“Tóm lại, tôi cứ ngẩng mặt lên là lại nhìn thấy cô ta, điều này làm rối loạn sinh hoạt bình thường của tôi một cách nghiêm trọng. Thẩm Xuân Hiểu, cô nói tôi ở bên cô khiến một con muỗi cũng không thể bay qua, cô muốn trêu chọc tôi nên sai con muỗi đó đến chứ gì?” Lư Hạo Tường chế nhạo.
“Anh mới là muỗi ấy.” Thẩm Xuân Hiểu không khách khí, hứ một tiếng, khó chịu nói: “Nói chuyện chính đi, còn vấn đề khiếu nại khi nào tôi về sẽ nói sau, bây giờ đang là kỳ nghỉ của tôi mà!”.
“Thế sao?” Lư Hạo Tường hỏi với giọng nham hiểm.
Thẩm Xuân Hiểu biết bây giờ vẫn phải cầu cứu anh chàng đáng ghét kia, thế nên lập tức tỏ vẻ tươi cười, nói thêm: “Ừm, ý tôi là việc cũng có việc gấp việc không… Giám đốc Lư, anh có dáng vẻ đầu bôi dầu mặt trát phấn, trêu ong ghẹo bướm, cũng khó trách con gái nhà người ta đôi lúc khó mà cầm lòng được! Cái đó, cái đó là chuyện nhỏ mà, nó chứng tỏ Giám đốc Lư rất có sức hấp dẫn, anh nên vui mới phải! Cái đó… ừm… chúng ta có thể nói vào chuyện chính rồi chứ?”.
Lư Hạo Tường lại hứ một tiếng, đầu bôi dầu mặt trát phấn, trêu ong ghẹo bướm, đây được coi là lời khen sao?
Thẩm Xuân Hiểu biết anh đã bị chọc tức đến nỗi không nói nên lời, trong lòng có chút đắc ý. Xí, bình thường vênh váo tự đắc quen rồi, biết thế nào gọi là mềm nắn rắn buông, khẩu Phật tâm xà chưa, bổn cô nương sẽ giúp anh mở mang kiến thức. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giọng điệu cô lại càng thêm dịu dàng: “Hai bộ phận của chúng ta nên chân thành hợp tác với nhau mới có thể dùng nhãn hiệu này để đánh bại tất cả các đối thủ, vững vàng đứng đầu danh sách tiêu thụ. Tuy tôi đang trong kỳ nghỉ, nhưng giải quyết vấn đề đó vẫn là trách nhiệm của tôi. Giám đốc Lư, anh có thể phát hiện ra vấn đề, điều đó chứng tỏ anh có con mắt nhạy bén nhìn xa trông rộng, tôi rất bái phục. Anh là người đại nhân đại lượng, chắc sẽ không mượn vấn đề cỏn con này khiến tôi nơm nớp lo sợ chứ?”.
Lúc này, Triệu Yến Minh thấy Xuân Hiểu nghe điện thoại mãi vẫn chưa quay lại, liền đi đến gọi: “Xuân Hiểu, đã xong chuyện chưa? Bắt đầu khiên vũ rồi đấy, cậu là cô gái được yêu thích nhất mà lại không lên khiêu vũ thì chẳng phải sẽ làm cụt hứng của mọi người sao?”.
“Cậu cứ đi trước đi, đừng quan tâm đến tớ, tớ còn có chút việc!” Thẩm Xuân Hiểu nhanh tay bịt điện thoại, vừa bịt vừa bảo Triệu Yến Minh quay về, nhưng cô bịt không nổi, âm thanh vẫn truyền đến đầu dây bên kia.
Lư Hạo Tường chế nhạo: “Lại còn nơm nớp lo sợ ư? Giám đốc Thẩm, chẳng phải cô đang chơi bời vui vẻ ở đó sao? Lại còn là cô gái được yêu thích nhất nữa? Thẩm Xuân Hiểu, ngay cả cô cũng có thể trở thành cô gái được yêu thích nhất à? Có phải những anh chàng kia bị cận một nghìn tám trăm độ rồi không?”.
“Lư Hạo Tường!” Thẩm Xuân Hiểu không kiềm chế nổi, bực bội nói: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục! Giết người chẳng qua cũng là làm cho đầu chạm đất, tôi đã nín nhịn anh như vậy, anh còn muốn thế nào nữa? Anh đừng có rỗi rãi quá mà đi trêu chọc tôi, trước kỳ nghỉ một ngày, tôi đã bàn giao công việc đâu vào đấy rồi, không thể xảy ra vấn đề nghiêm trọng nào được, anh đừng biến tôi thành con ngốc nữa!”.
Thấy cô tức giận, Lư Hạo Tường lại không hề cáu gắt, cười nói: “Cô nói đúng lắm, vấn đề không lớn, lúc nào cô về cũng có thể xử lý được. Nhưng so với việc tốn nhiều thời gian xử lý, thì giải quyết ngay khi sự việc mới phát sinh chẳng phải tốt hơn sao?”.
“Anh có nói không? Không nói tôi tắt máy đấy?”
“Cô cứ tắt đi!” Lư Hạo Tường ung dung nói.
Thẩm Xuân Hiểu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, bèn nghiến răng, giọng cứng nhắc: “Giám đốc Lư, chúng ta có ân oán từ kiếp trước nên kiếp này trở thành thù ư? Ngay cả kỳ nghỉ, anh cũng chẳng để tôi yên ổn là sao?”.
“Cô nói sai rồi, chỉ là nhân viên hướng dẫn ở quầy hàng chuyên dụng bị đổi nên số liệu có chút vấn đề. Những việc này, cô hoàn toàn có thể coi như chưa từng xảy ra mà cứ hưởng những ngày tháng vui vẻ của kỳ nghỉ đi!” Lư Hạo Tường thong thả nói.
Thẩm Xuân Hiểu sững sờ, quầy chuyên dụng đổi người? Số liệu có vấn đề? Cô mới rời công ty hai ngày, trước khi đi cũng không hề có sự thay đổi gì, vì sao quầy chuyên dụng lại thay người chứ? Nhân viên kinh doanh ở quầy hàng Hoa Vũ là người do đích thân cô đào tạo và chọn lựa, có thể ứng phó với các tình huống, vì sao lại đổi người? Hơn nữa, số liệu trong hai ngày lại xảy ra vấn đề, nếu đợi mười ngày nữa, sau khi cô hết phép, những số liệu ấy sẽ rối tung lên như thế nào đây?
Lư Hạo Tường là người nhạy bén, cô vẫn biết rằng, thực ra anh không chỉ giỏi về thiết kế, mà còn rất có mưu lược đối với những công việc của bộ phận Thị trường. Buổi thảo luận lần trước, anh chỉ ung dung nói mấy câu, Thẩm Xuân Hiểu đã có ngay linh cảm đó.
Tuy anh miệng lưỡi độc địa nhưng cũng sẽ không tự dưng đi dựng chuyện.
Thẩm Xuân Hiểu cân nhắc một lát rồi nói: “Mai tôi sẽ về ngay!”.
Lư Hạo Tường dương dương tự đắc: “Không cần như thế, khó khăn lắm tôi mới có mười ngày không phải đấu khẩu với cô, cho tôi xin hai chữ bình yên. Chuyện này tôi đã giải quyết giúp cô rồi. À, vừa mới giải quyết xong nên mới tiện thể gọi điện để thông báo cho cô. Có điều, phản ứng của cô có phần quá mạnh mẽ!”.
“Giải… giải quyết rồi?” Đúng là quá mâu thuẫn, sao trong điện thoại, anh ta không nói thẳng luôn là đã giải quyết xong, lại còn vòng vo tam quốc, mãi mới đề cập đến vấn đề chính. Nhưng nghĩ cũng đúng, anh ta là người biết phân biệt nặng nhẹ, nếu thật sự vấn đề chưa được giải quyết thì anh ta chắc sẽ không khua môi múa mép và mãi chẳng chịu nói vào vấn đề chính.
Phải giải quyết sự việc xong rồi, anh mới ung dung đùa cợt như thế, khiến cô lo lắng cuống cuồng rồi mới đắc ý khoe khoang, anh làm thế chỉ để cô biết mình đã nợ anh một ân huệ.
“Anh giải quyết thế nào?” Vì sao anh ta lại giúp mình chứ?
“Vấn đề chi tiết, tôi không thể kiên nhẫn mà báo cáo với cô từng li từng tí được, tóm lại, đây là thiết kế mới của tôi, cô yên tâm, tuy tôi không cần biết đến sĩ diện của cô, nhưng tôi cũng phải giữ thể diện cho thành quả thiết kế của mình chứ!”
Thẩm Xuân Hiểu bị chẹn họng, từng lời Lư Hạo Tường nói như t