“Được thôi, thế thì nửa đời còn lại của tôi trông đợi vào anh đấy!”. Triệu Yến Minh cười đùa, bỗng cảm thấy câu mình vừa thốt ra rất kỳ quặc liền che miệng thẹn thùng.
Trương Hướng Dương rõ ràng cũng cảm thấy thế bèn nhìn cô đầy ý vị, nói: “Thế thì thật vinh hạnh!”.
Triệu Yến Minh cười lấp liếm, nói: “Tôi thích không khí náo nhiệt, chỉ cần lần nào có hoạt động anh cũng gọi tôi là tôi có thể gặp được Bạch Mã hoàng tử của đời mình rồi!”.
“Chuyện duyên phận rất kỳ diệu, biết đâu giây phút này chính là lúc tình yêu đến!” Trương Hướng Dương chống một tay xuống đất, người hơi nghiêng về phía trước, tay còn lại cầm lon coca đặt lên đầu gối, ánh mắt hướng về sân nhảy.
Triệu Yến Minh cũng hướng về sân nhảy, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn anh, tươi cười nói: “Xem ra mấy đôi này đều có hi vọng, có thể sẽ thành công đấy chứ?”.
“Đúng thế, vẫn còn mười ngày nữa, tôi không dám nói mấy đôi này sẽ thành công một trăm phần trăm, nhưng năm mươi phần trăm thì có hi vọng”. Trương Hướng Dương quay đầu, nhìn cô cười, “Hoàn thành sự giao phó của cô, tôi cũng cảm thấy mình làm được một chuyện lớn rồi!”.
Triệu Yến Minh cười, nhìn Chương Phương Hựu và Thẩm Xuân Hiểu trên sân nhảy, nói: “Cảm ơn anh đã để tâm tới chuyện của tôi như thế!”.
“Cô khách khí rồi, tôi là người kinh doanh nhưng cũng không phải là người ăn không. Cô không mắng tôi là kẻ đầu cơ tôi đã mãn nguyện lắm rồi”. Trương Hướng Dương tươi cười.
Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, Thẩm Xuân Hiểu đứng cách đó không xa nhìn thấy, cũng được hưởng lây sự thư thái trong nụ cười của Triệu Yến Minh, thêm vào nữa, dưới những động tác khiêu vũ thuần thục của Chương Phương Hựu, cô bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
Buổi tiệc mãi đến khuya mới tan, Triệu Yến Minh vẫn ngồi cùng Thẩm Xuân Hiểu đến tận giây phút cuối cùng, cứ ngủ gà ngủ gật như sắp chạm đầu xuống đất, không biết bao lâu sau cô mới bị Thẩm Xuân Hiểu gọi dậy.
Triệu Yến Minh dụi dụi mắt nhìn Thẩm Xuân Hiểu, sau đó lại nhìn Chương Phương Hựu ở bên cạnh, mơ mơ màng màng nói: “Kết thúc rồi à?”.
“Kết thúc rồi!” Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Yến Minh, cậu đã mệt thế rồi, sao không về ngủ đi?”.
“Ở lại cùng cậu mà!” Triệu Yến Minh đấm lưng đấm vai, không mấy thiện cảm nói: “May mà đã bôi thuốc muỗi rồi, nếu không, hai người được ngắm trăng ngắm hoa, còn tớ bị muỗi cắn, thật thiệt thòi. Cô Thẩm, tôi về đây!”.
Muỗi? Lúc trước trong điện thoại, Lư Hạo Tường cũng nói An Ni là muỗi, người đàn ông tự kiêu tự đại đó còn tưởng mình tài ba lắm, nếu chẳng phải cô bé An Ni không biết phân biệt tốt xấu, chắc chẳng có ai để mắt tới anh ta. Nhưng, nghĩ đến chuyện An Ni một ngày đến phòng làm việc của Lư Hạo Tường báo cáo mấy lần, dù sao cô cũng thấy bái phục dũng khí của cô ấy. Con người độc miệng như anh ta làm sao có thể nói ra những lời hay được chứ? An Ni lại có thể chịu đựng được, khả năng chịu đựng ấy mạnh hơn cô nhiều.
Không nghĩ tới con người nhỏ mọn ấy nữa, anh ta chỉ lãng phí thời gian của cô mà thôi.
Hôm nay đã trải qua một buổi tối thật vui vẻ, cô không những nghĩ thấu một số chuyện, mà còn có dũng cảm để bước tiếp. Chiến thắng được những ám ảnh trong lòng, quan trọng là cô đã bước đầu vượt qua chính mình. Bởi thế, cô rất hài lòng về bản thân, nhìn Yến Minh đang mắt nhắm mắt mở mà vẫn còn lớn tiếng, bèn cười nói: “Để chúng tớ đưa cậu về!”.
Triệu Yến Minh đang bị cơn buồn ngủ tra tấn đầu óc nhưng vẫn bắt bớ được hai từ “chúng tớ”, liền lim dim mắt nói: “Hơi xa một chút thôi, không cần phải đưa về đâu. Các cậu muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng quan tâm đến tớ”, rồi bước thấp bước cao đi về phòng mình.
Thẩm Xuân Hiểu tươi cười nhìn theo bóng Triệu Yến Minh, sau đó nghiêng đầu nói với Chương Phương Hựu: “Em cũng phải về đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon!”.
“Chúc em ngủ ngon!”
Ngày hôm sau là buổi đi leo núi, Trương Hướng Dương đã chọn nơi khá cao. Sau khi giải thích tường tận đường đi, anh đề nghị mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cánh đàn ông phải thể hiện phong độ, mỗi người cần mang theo một túi đồ ăn, cố gắng trèo lên địa điểm để ăn bữa cơm dã ngoại trước buổi trưa, sau đó xuống núi trước bốn giờ chiều.
Đoàn leo núi gồm hai mươi ba người, ngoài Trương Hướng Dương và trợ lý của anh ra, còn có chín người đàn ông và mười một cô gái. Triệu Yến Minh cười nói với Thẩm Xuân Hiểu: “Haizzz, đúng là lắm sói ít mồi, Xuân Hiểu, cậu phải thật nhanh mắt nhanh tay, đừng để tay trắng đấy!”.
“Đi thôi, cậu mới là sói ấy!”
Triệu Yến Minh phì cười, nói: “Hôm nay tớ không đi cùng cậu nữa, cho anh chàng Chương Phương Hựu có cơ hội được thương hoa tiếc ngọc chứ. Tớ sẽ lên núi trước cùng Tiểu Hàn, trợ lý của Trương Hướng Dương, để chuẩn bị bữa cơm dã ngoại!”.
Thẩm Xuân Hiểu quét mắt dò xét một lượt rồi trêu đùa: “Anh chàng Tiểu Hàn đó đã lên núi chuẩn bị từ lâu rồi, cậu đuổi kịp được sao? Đừng gây phiền phức cho người ta nữa, hay cậu đi chậm rãi chờ Trương Hướng Dương ở phía sau đi!”.
Triệu Yến Minh trừng mắt nhìn, song nghĩ đi nghĩ lại, cô đúng là không thể theo nổi Tiểu Hàn, nói không chừng lại đúng như lời con quạ này nói, cứ lẵng nhẵng bám theo chân người ta thật không hay. Nhưng cô không chịu cúi đầu trước Thẩm Xuân Hiểu, ương ngạnh nói: “Đừng nhìn người bằng con mắt hạn hẹp thế chứ?”, rồi khẽ đẩy Xuân Hiểu: “Cậu mau đi đi, chúng mình gặp nhau ở điểm cuối nhé!”.
Mọi người vui vẻ cười cười nói nói leo lên đích, lúc đầu, đoạn đường còn đẹp, càng về sau càng khó đi, đây chính là lúc các đấng mày râu thể hiện bản lĩnh.
Mỗi lần qua những ngọn dốc cao một chút, Chương Phương Hựu đều kịp thời đưa tay cho Thẩm Xuân Hiểu. Thẩm Xuân Hiểu cười cười rồi nắm tay anh, để anh kéo lên.
Thẩm Xuân Hiểu kéo Triệu Yến Minh đi cùng, lúc Chương Phương Hựu giúp Thẩm Xuân Hiểu, anh cũng tiện tay giúp cả Triệu Yến Minh.
Đi được một đoạn, Triệu Yến Minh không muốn làm phiền hai người này nữa, bức bối nói với Thẩm Xuân Hiểu: “Hóa ra đây chính là cái mà người ta nói rằng ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ sao? Một cô gái hiện đại, ai gặp cũng yêu mến như tớ mà lại không cẩn thận bị coi là quạ đen, như thế tớ sao chịu nổi?”.
Thẩm Xuân Hiểu suýt nữa thì cười lăn xuống núi, mãi mới đứng vững được, rồi chỉ vào Yến Minh, nói: “Đúng là tự làm khổ mình, người khác giúp thì cậu không cần, đến khi chúng tớ giúp, cậu lại nói những lời nhảm nhí!”.
“Người mà tớ muốn người ta giúp, người ta lại đi giúp người con gái khác rồi; người muốn giúp tớ, tớ lại chẳng ưng, sao tớ có thể chấp nhận tình cảm của người ta chứ, ra những ám thị sai lầm với người ta khiến người ta hiểu nhầm đấy, biết không?” Triệu Yến Minh liếc nhìn Xuân Hiểu. “Cậu tưởng ai cũng may mắn như cậu chắc?”
Thẩm Xuân Hiểu chỉ nhếch miệng mỉm cười.
Chuyến du lịch này, Triệu Yến Minh đã cố ý biến mình thành một chiếc lá xanh, lúc nào cần xuất hiện mới xuất hiện, khi không nên xuất hiện thì tuyệt đối không xuất hiện. Thẩm Xuân Hiểu ban đầu còn chưa cảm thấy điều đó, sau vài ngày cô mới dần nhận rõ.
Thực ra, kéo được Thẩm Xuân Hiểu đến tham gia hoạt động này chính là một sự nỗ lực hết mình của Triệu Yến Minh, Thẩm Xuân Hiểu cũng biết điều đó, chỉ là hai người chẳng ai nói ra, dù trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố tình che đậy.
Triệu Yến Minh bình thường luôn làm tổn thương bạn bè, nhưng những lúc quan trọng, cô sẽ sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng đúng như những gì cô nói. Thẩm Xuân Hiểu rất vui vì lần này được đi cùng Chương Phương Hựu, đây không những là lời từ biệt với quá khứ, mà còn có thể thông báo chuyện này với bố mẹ, với Yến Minh.
Mấy ngày này, Chương Phương Hựu luôn ở bên Thẩm Xuân Hiểu. Những lúc Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy mệt mỏi, anh luôn kịp thời đưa tay giúp đỡ, luôn quan tâm, ở bên cô; khi cô khát, anh đưa cho cô loại nước khoáng tốt nhất và đem đến cho cô sự an ủi mát lành.
Dưới sự chăm sóc ân cần như thế, Thẩm Xuân Hiểu luôn thấy ấm áp vì được quan tâm, che chở, và coi trọng. Trái tim cô đã vô tình nương tựa, vô tình mê đắm, vô tình chấp nhận sự ấm áp ấy.
Thời gian mười ngày nhanh chóng trôi đi, trong quãng thời gian đó, cô nhận được bốn cuộc điện thoại của Lư Hạo Tường, tất cả đều không nằm ngoài chuyện công việc, đương nhiên, cũng chẳng tránh khỏi những lời nói chua ngoa, bốp chát.
May mà nói chuyện qua điện thoại, không nhìn thấy mặt đối phương nên lời lẽ cũng trôi chảy hơn nhiều, vừa mới cãi nhau là đã lấy hết lời nói khó nghe nhất để làm hung khí, sức sát thương lớn đến nỗi trời đất mờ mịt, nhật nguyệt lu mờ.
Thẩm Xuân Hiểu thật chẳng hiểu nổi, rõ ràng Lư Hạo Tường giúp đỡ mình nhưng miệng lưỡi lại luôn khiến người ta khó chịu, bởi thế không thể trách vì sao lòng tốt kia chẳng được báo đáp, mà chỉ có thể trách cái miệng ăn nói độc địa ấy. Với cái miệng lưỡi độc địa như thế, còn ai muốn báo đáp anh ta nữa?
Nhưng sau khi lời qua tiếng lại, Thẩm Xuân Hiểu rất nhanh lấy lại tâm trạng. Mọi người nói phụ nữ trong tình yêu là đẹp nhất, câu nói ấy quả rất đúng với Thẩm Xuân Hiểu.
Trái tim héo úa bốn năm giờ như nắng hạn gặp mưa rào, càng thêm quý trọng, càng thêm ngọt ngào, khóe mắt tươi vui tựa mùa xuân, đáy mắt chan chứa tình cảm, khuôn mặt tươi như hoa đào, từng nụ cười, từng cử chỉ đều mang theo những trạng thái khác nhau, ngay cả Triệu Yến Minh cũng vừa ngưỡng mộ vừa giễu cợt, nói: “Xuân Hiểu, các cậu không phải đã làm những chuyện không nên làm rồi chứ? Nếu không, sao cậu lại nhuận sắc đến thế?”.
Ngay cả những lời nói ấy của Yến Minh, cô cũng có thể chịu đựng được, chỉ nhẹ nhàng cười đùa một câu như thế, chứng tỏ bây giờ tâm trạng của Thẩm Xuân Hiểu rất tốt. Cho dù Lư Hạo Tường có bắn tên lửa đạn đạo thì cô cũng có thể giở đủ lý lẽ ra công kích mà không khiến mình bị thương. Vì thế, Lư Hạo Tường lần nào cũng bị cô chiếm thế thượng phong và luôn bực tức tắt điện thoại trước.
Cô còn nhận được ba cuộc gọi của An Châu, trong đó một cuộc nhận lúc đang ở cùng Yến Minh.
Bạn thân vẫn là bạn thân, cho dù xa cách trùng dương, cho dù lâu lắm rồi không liên lạc nhưng chỉ cần một cuộc gọi là ba cô gái lại trò chuyện vui vẻ. An Châu oang oang kể về những ngày tháng ở bên kia đại dương, tất cả cũng không nằm ngoài chuyện cô đã hạnh phúc bên Daniel như thế nào và tình yêu tươi đẹp ra sao.
Vừa gọi điện về, An Châu đã phản đối Triệu Yến Minh đến giờ vẫn còn một mình một bóng, nhưng Triệu Yến Minh không hề bận tâm, nói qua điện thoại: “Cậu với Xuân Hiểu, ai cũng nói tớ nhỏ tuổi nhất, nên tớ phải nhường các cậu, chẳng phải sao?”.
An Châu cười đùa: “Cậu còn nhỏ tuổi à, cậu nhỏ hơn tớ mấy tháng chứ?”.
Triệu Yến Minh không phục, cô cho rằng nhỏ hơn một ngày vẫn là nhỏ, cho nên, nếu hai người kia chưa kết hôn thì việc mà mình chưa có bạn trai cũng chẳng có gì to tát.
Rời xa công việc, rời xa mọi phiền não, ai ai cũng vô cùng vui vẻ.
Mười ngày này đối với Thẩm Xuân Hiểu đều như những ngày tháng ở chốn thần tiên. Cô và Chương Phương Hựu đã từ xa lạ trở thành thân thiết, cô cảm thấy trái tim mình thực sự rung động.