ng nhát dao, nghe chẳng xuôi tai chút nào, cô bực bội gắt lên: “Anh nói luôn với tôi là đã giải quyết rồi không được sao, còn bắt tôi gọi lại cho anh, chuyến du lịch này của tôi anh tưởng rẻ lắm à?”.
“Dù rẻ hay đắt thì đó chẳng phải đều là tiền của cô sao?” Lư Hạo Tường thong thả nói, “Hơn nữa, tôi gọi điện thì không tốn tiền chắc? Có thể tiết kiệm được vài đồng, tại sao tôi lại không làm chứ?”.
“Đồ nhỏ mọn!” Nếu đã giải quyết rồi thì hà tất gì nhất định phải nói với mình lúc này, anh ta chắc cố ý làm mình nóng ruột nóng gan, sau đó lại chế giễu mình đây mà.
“Tôi thấy, tôi giúp cô giải quyết công việc, cô nên nói với tôi những lời khác chứ không phải lời đánh giá ấy!”
“Anh muốn nghe gì?” Đã biết rõ rồi còn cố hỏi.
“Cô biết tôi muốn nghe gì mà!” Điệu bộ ung dung.
“Xin lỗi, tôi chẳng phải thầy bói nên không rõ lời anh thích nghe!” Biết sự việc đã giải quyết xong, Thẩm Xuân Hiểu như được tiếp thêm sức mạnh, có thêm khí thế, đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Lư Hạo Tường, anh nói anh làm thế cũng vì thành quả thiết kế của mình, muốn tôi cảm ơn ư, không có chuyện đó đâu!”.
“Người tốt mà chẳng được báo đáp gì, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi. Giám đốc Thẩm quảng đại như thế mà ngay cả hai từ ấy cũng không nói ra được!”
“Đúng thế, đúng thế, tôi nhỏ nhen còn anh rộng lượng, anh rộng lượng đến mức chấp cả người nhỏ nhen!” Không còn chuyện gì lo lắng nữa, nên khả năng đấu khẩu của cô bỗng chốc được nâng lên một tầng cao mới.
“Đa tạ thái hậu đã khen!”
“Xí, anh mới là thái hậu ấy, anh là Từ Hy thái hậu!”
“Cô nghe nhầm rồi, tôi nói là quá dày[1] chứ không phải thái hậu. Tôi không nói cô là Từ Hy thái hậu, mà tôi nói da mặt cô quá dày!” Lư Hạo Tường dùng giọng chế nhạo, giải thích từng từ một.
[1]. Quá dày và thái hậu có phát âm giống nhau là tàihòu, và đều có âm hán việt là “thái hậu”.
“Lư Hạo Tường, anh đừng quá quắt như thế!” Thẩm Xuân Hiểu bừng bừng nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lư Hạo Tường không hề để tâm tới thái độ tức giận và uy hiếp của cô trong điện thoại, vẫn trêu đùa: “Chẳng phải cô được yêu thích nhất sao? Chẳng phải cô là người được cánh đàn ông tặng hoa nhiều nhất sao? Chẳng phải cô muốn đi khiêu vũ sao? Ở đây tranh luận với tôi về vấn đề thái hậu, chẳng phải sẽ lãng phí thời gian của cô à?”.
Thẩm Xuân Hiểu vốn định tắt máy nhưng lại bị anh chiếm thế thượng phong, cô đảo mắt, cười dịu dàng nói: “Anh nói rất đúng, tôi quên mất. Đằng kia có bao nhiêu anh chàng tuấn tú, sao tôi lại nhẫn nại ở đây để tức giận với cú điện thoại chẳng ra gì chứ? Ai không biết lại tưởng tôi mù màu!”.
“Haizzz, trong điện thoại mà cô còn khoác lác với tôi được, cô cứ khoác lác đi, dù sao khoác lác cũng không đánh thuế!” Lư Hạo Tường ra vẻ thở dài, như đang đối diện với một người không biết lượng sức mình vậy.
“Anh ngoài việc quen đem bụng dạ tiểu nhân ra đo lòng quân tử thì thực sự chẳng có sở trường nào nữa. Nhưng tôi hiểu, xấu xa không phải là lỗi của anh, mà do mẹ anh đã giáo dục anh không đến nơi đến chốn. Nếu chấp nhặt anh thì chẳng phải tôi cũng giống anh sao, như thế sự giáo dục suốt hai mươi tám năm qua của mẹ tôi sẽ chả được thỏa đáng. Xin lỗi, tôi không có thời gian đùa cợt với anh nữa, anh đi đâu hóng mát thì đi đi, tôi đi tận hưởng buổi tối lãng mạn đây!”
Lư Hạo Tường cười ha ha, không hề tức giận, lời nói ra như tên lửa với sức sát thương lớn: “Người như cô, vừa không dịu dàng, vừa không thục nữ, vừa không đoan trang, tuổi đã cao tính tình còn xấu, thế mà những anh chàng ưu tú đó cũng để mắt tới sao? Trừ phi họ mù màu, hoặc bị cận một nghìn tám trăm độ. Ha ha!”.
“Lư Hạo Tường, anh chết đi!”
Thẩm Xuân Hiểu quay lại đám đông, Triệu Yến Minh thấy sắc mặt bạn không tốt, ánh mắt bừng bừng tức giận, vội nói: “Cậu sao thế? Tức giận à? Hai người lần nào nói chuyện cũng cãi nhau, thật chẳng ra sao. Nhanh lên, mọi người đang khiêu vũ rồi, tớ vì đợi cậu nên đã từ chối mấy người rồi đấy”.
Âm nhạc đã vang lên, trong sân mấy đôi nam nữ đang cuốn theo điệu nhạc. Những người không khiêu vũ thì uống nước và cười nói với nhau, không khí vô cùng vui vẻ.
Thẩm Xuân Hiểu lặng lẽ ngồi xuống, rầu rĩ nói: “Cậu cứ khiêu vũ trước đi, tớ ngồi một lát!”.
“Sao thế? Người đó là bạn trai cũ của An Châu chứ có phải bạn trai cậu đâu, hai người cãi cọ gì vậy?”
“Nếu có bạn trai như thế tớ đã nhảy lầu ngay rồi.” Thẩm Xuân Hiểu hậm hực nói: “Con người đó thật sự không thể thuyết phục nổi!”.
“Sao lại không có cách nào thuyết phục?” Triệu Yến Minh lại cười, trêu đùa: “Xuân Hiểu, trong ấn tượng của tớ, cậu không phải người ăn chay, một cái miệng sao có thể chống lại máy bay ném bom mô hình nhỏ được. Thế nào? Lại bị người ta hạ gục? Anh chàng kia quả thực có công lực thâm hậu, ừm, không tồi, thật khiến người khác ngưỡng mộ!”.
Thẩm Xuân Hiểu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn.
Triệu Yến Minh cười nói: “Đừng để tâm nữa, anh chàng Chương Phương Hựu của cậu vẫn đang ở bên kia nhìn cậu kìa, chắc anh ấy đang đợi cậu khiêu vũ bản nhạc đầu tiên đấy. Phải thể hiện hình tượng cho tốt vào, đừng để ánh mắt này làm hỏng tất cả!”.
Thẩm Xuân Hiểu dở khóc dở cười, gặp phải đồng nghiệp như thế, lại cả người bạn lúc nào cũng đổ thêm dầu vào lửa nữa, đúng là nghiệp chướng cả đời mà. Cô không chịu nổi nên gục đầu xuống gối, giá như mình có thể biến mất, hoặc xuyên không[2] thì tốt, bởi ở đây toàn những người chẳng ra sao cả!
[2]. Xuyên không: Là quá trình một nhân vật từ một thời gian không gian này đến một thời gian không gian khác.
Ngồi như vậy chưa được bao lâu thì Triệu Yến Minh hích hích cô, khẽ khàng nói: “Xuân Hiểu, anh chàng Chương Phương Hựu của cậu đến rồi!”.
Chương Phương Hựu đã đợi cơ hội này từ lâu, anh muốn mời Thẩm Xuân Hiểu khiêu vũ khúc nhạc đầu tiên, anh tin rằng, chỉ cần mình mở lời mời, Thẩm Xuân Hiểu sẽ không từ chối. Rồi anh sẽ dắt cô bước lên sân khấu, cùng cô nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc và đón nhận tất cả ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, thật lãng mạn biết bao!
Nhưng đáng tiếc, Trương Hướng Dương còn chưa tuyên bố buổi khiêu vũ bắt đầu thì cô đã đi sang bên nghe điện thoại, kết quả là bản nhạc đầu tiên đã có người khác lên nhảy. Cô nói chuyện điện thoại rất lâu, mãi chẳng quay lại. Nhìn những đôi nam nữ đang vui vẻ trên sân nhảy, trong lòng anh vô cùng sốt sắng.
Lúc Thẩm Xuân Hiểu quay lại, tuy màn đêm đã buông nhưng dưới ánh đèn mờ, anh vẫn cảm thấy tâm trạng cô không tốt, bởi thế anh có chút do dự.
Đến khi Thẩm Xuân Hiểu gục đầu xuống gối, anh nghĩ đã đến lúc mình phải làm gì đó, tuy không biết cô đang đau lòng hay tức giận, song an ủi tâm hồn đang đau khổ và giúp cô có tâm trạng vui vẻ là điều anh làm được.
Nghe lời thì thầm nhắc nhở của Triệu Yến Minh, Thẩm Xuân Hiểu đành ngẩng đầu lên. Lúc này, Chương Phương Hựu đã đến trước mặt cô, khẽ khom lưng và chìa tay ra, lịch sự nói: “Xuân Hiểu, anh có thể mời em nhảy một bản không?”.
Những lời chát chúa của Lư Hạo Tường vẫn còn văng vẳng bên tai, Thẩm Xuân Hiểu tức giận đến nỗi hơi thở không ổn định, đồ tiểu nhân chanh chua cay nghiệt ấy đã quá khinh thường, quá sỉ nhục mình.
“Người như cô, vừa không dịu dàng, vừa không thục nữ, vừa không đoan trang, tuổi đã cao tính tình còn xấu, thế mà những anh chàng ưu tú đó cũng để mắt tới cô sao? Trừ phi họ mù màu, hoặc bị cận một nghìn tám trăm độ.”
Là ai nhịn ai đây?
Cô muốn cho anh thấy, Thẩm Xuân Hiểu cô chỉ cần mở lòng là có thể tìm được bạn trai ưu tú hơn anh nhiều, ví như anh chàng Chương Phương Hựu ở trước mặt đây!
Bởi thế, đối với lời mời của Chương Phương Hựu, cô mỉm cười rồi nắm lấy tay anh đứng lên, hai người bước vào sàn nhảy rồi phiêu du cùng điệu nhạc.
Triệu Yến Minh tròn mắt há miệng ngạc nhiên khi thấy Thẩm Xuân Hiểu không hề do dự, chuyến đi này thực sự đáng giá! Những suy nghĩ rối ren của Thẩm Xuân Hiểu cuối cùng cũng khôi phục được trạng thái bình thường, cô hiểu rằng phải nắm lấy cơ hội và để mắt đến người đàn ông bên cạnh!
Triệu Yến Minh còn phấn khích hơn cả việc mình tìm được bạn trai, cô quyết định tối nay sẽ không nhảy bài nào mà chỉ làm khán giả, ngồi xem biểu hiện của Thẩm Xuân Hiểu suốt buổi, để ghi nhớ ngày đặc biệt này. Đương nhiên, cô cũng sẽ có thêm tư liệu và tình tiết cho cuốn tiểu thuyết Nhật ký xem mặt của cô gái phấn đấu vì hôn nhân kia.
Thẩm Xuân Hiểu lúc đầu còn có chút ngại ngần khi bị một người khác giới dắt lên sàn nhảy, lúc anh đặt tay lên eo, nắm tay cô, sự tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, tất cả khiến cô có chút lâng lâng. Mấy năm nay, trừ những lúc xã giao trong công việc, cô rất ít khiêu vũ. Nhưng cảm giác hôm nay rõ ràng khác hẳn so với cảm giác xã giao ấy.
Hương nước hoa trên người Chương Phương Hựu thoang thoảng, dần lan tỏa theo từng động tác của anh. Cô không ghét đàn ông sức nước hoa. Từng cử chỉ lời nói của Chương Phương Hựu đều rất nhã nhặn, lịch sự, nhìn một cách tổng thể có thể thấy, anh là một người đàn ông ưu tú. Hơn nữa, từ cơ thể anh, cô còn ngửi thấy mùi vị của mối tình đầu, tuy mối tình đầu đầy đau xót không đáng để nhớ, nhưng nó lại là vết tích khó có thể phai mờ.
Cô không ghét anh.
Cô nghĩ, đúng là anh rồi.
Anh ân cần, chu đáo như thế, tinh tế tỉ mỉ như thế, phong độ ngời ngời như thế, biểu hiện xuất chúng như thế, còn điều gì mình không hài lòng chứ?
Một bản khiêu vũ kết thúc, hai người đã có chút cảm giác tâm đầu ý hợp, những bài khiêu vũ tiếp sau đó, hai người đều không đổi bạn nhảy.
Trương Hướng Dương quan sát toàn cục, đôi mắt tinh nhanh của anh đương nhiên phát hiện ra chuyện ấy, bất giác có cảm giác thành công. Thấy Triệu Yến Minh vẫn ngồi một bên, không hề nhảy bài nào nên anh cầm hai lon coca đi đến, đưa cho cô một lon rồi ngồi xuống, cười nói: “Yến Minh, sân nhảy sôi động như thế chỉ có cô là không tham gia, sao không ra nhảy một bản chứ?”, sau đó ngẩng đầu uống nước.
Từ lần phỏng vấn trước, Triệu Yến Minh và anh sớm đã thân quen như anh em, cô cười nói: “Tôi đã nói với anh mục đích mình đến đây rồi, tất cả đều thuận lợi, bởi thế anh cũng có thể không cần chú ý tới tôi nữa!”.
“Tôi muốn không chú ý tới cô, nhưng người khác lại không thế! Yến Minh, bạn cô rất có mắt nhìn đấy, Chương Phương Hựu là một anh tài, tốt nghiệp MBA[3], tuổi còn trẻ nhưng sự nghiệp rất thành công, thu nhập khủng, đến nay vẫn còn độc thân, đúng anh chàng độc thân quý hiếm đấy. Tôi vốn định giới thiệu cho cô, nhưng anh ấy và bạn cô lại có duyên, sau này tôi phải giúp cô tìm người khác rồi!” Trương Hướng Dương nhấp một ngụm nước, cười nói.
[3] MBA là viết tắt của Master of Business Administration, là bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh, thu hút nhiều người ở một phạm vi rộng trong các ngành học có tính học thuật.