Ánh nắng màu vàng chiếu qua khung cửa tràn ngập khắp căn phòng. Tôi lười biếng từ giường ngồi dậy, thuận tay bật máy thu thanh ở bên cạnh.
Máy thu thanh lấy từ phi thuyền, phát tiếng Stan: “Hôm nay, cả Đế quốc Stan, thậm chí cả dải Ngân Hà đều dồn mọi ánh mắt về hành tinh thứ ba của hệ Mặt Trời, đó là Trái Đất. Tiêu điểm là quê hương của vương phi Hoa Dao, thành phố Dung nằm ở miền Nam Trung Quốc...”
Tôi không khỏi kinh ngạc.
Thanh âm đầy từ tính của cô phát thanh viên tiếp tục vang lên: “Theo lời người phát ngôn bộ quốc phòng, có hơn ba mươi chiếc chiến hạm tuần tiễu 0 bí mật bố trí xung quanh hệ Mặt Trời; năm lô cốt vũ trụ đóng quân ở vị trí cách Trái Đất mười năm ánh sáng. Phòng tuyến không gian của cả hệ Mặt Trời đã bị quân đội Đế quốc khống chế. Một khi xảy ra sự cố bất thường, không quân Đế quốc có thể nhảy siêu quang tốc đến bên điện hạ và vương phi trong vòng mười phút. Vì vậy, chuyến đi tuần trăng mật của vợ chồng điện hạ an toàn tuyệt đối. Mong người dân cả nước hãy yên tâm...”
0 Tuần tiễu: Đi các nơi để xem xét tình hình giặc cướp, giữ gìn trật tự.
Nghe đến đây, tôi bất giác đẩy cửa sổ, ngẩng đầu quan sát bầu trời, chỉ thấy bầu trời trong vắt, không một gợn mây. Tất nhiên, tôi cũng không hề bắt gặp bóng dáng của không quân Đế quốc đang khống chế Trái Đất.
Cả thành phố tắm trong ánh nắng ban mai, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ. Dòng sông Phủ Nam dưới lầu lấp lánh, cây cối hai bên bờ xanh mướt. Bên những chiếc bàn vuông dọc bờ sông ngồi đầy người, tiếng mạt chược loạt xoạt truyền tới. Một người phụ nữ đẩy xe bán đồ ăn sáng đi dọc bờ sông, cất tiếng rao lanh lảnh.
Một cảm giác ấm áp quen thuộc dội vào lòng tôi. Tôi cảm thấy hạm đội vũ trụ dũng mãnh, phòng ngự vũ trụ gì đó, trở nên xa xôi và không còn quan trọng trước cảnh tượng an lành, đầy sinh khí ở ngoài kia.
Đôi cánh tay rắn chắc siết chặt eo tôi, ai đó ôm tôi từ đằng sau. Mục Huyền vừa tắm xong, từ người anh tỏa mùi hương dễ chịu. Tôi quay lại mỉm cười với anh: “Anh thấy Trái Đất thế nào?”
Trước kia anh không dưới một lần đặt chân đến Trái Đất, nhưng phần lớn đều ở khu vực rừng núi và chỉ lưu lại một ngày nên không hiểu biết nhiều về Trái Đất.
“Rất tốt, anh thích Trái Đất.” Mục Huyền cũng ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên xa xăm.
Nụ cười trên môi tôi càng rạng rỡ hơn, tôi lập tức truy vấn: “Tại sao? Trái Đất không phát triển bằng hành tinh Stan. Có phải anh ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’?”
Lúc này, Mục Huyền mới cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt anh sâu thẳm, ngữ khí nhàn nhạt: “Bởi vì tối qua đáp xuống Trái Đất, cơ thể em rõ ràng hưng phấn hơn bình thường.”
Tôi đỏ mặt, liền chuyển sang đề tài khác: “Bây giờ em đã về quê nhà. Những ngày này, anh phải nghe lời em, không được tỏ ra chuyên chế.”
“Được.” Thanh âm của anh rất ôn hòa: “Trong phạm vi anh cho phép.”
“..... Mục Huyền, đấy chính là chuyên chế, anh có biết không hả?”
***
Chúng tôi đáp xuống Trái Đất vào ngày hôm qua, trời gần sáng mới tới thành phố Dung. Việc đầu tiên sau khi ngủ dậy, tất nhiên là đi thăm bà ngoại ở viện dưỡng lão.
Chiếc xe thương vụ chạy trên con đường thẳng tắp. Mạc Phổ chuyên tâm lái xe, Mạc Lâm ngồi ở ghế trước hí hửng soi gương. Để ngụy trang thành người Trái Đất, bọn họ được đắp một lớp cao su lên mặt, còn đeo nhãn cầu màu đen. Chỉ là đường nét gương mặt bọn họ rất góc cạnh và cứng nhắc, hơn nữa lại được phủ một lớp da trắng, nên thật sự có thể hình dung diện mạo của bọn họ... giống hai người kỳ quái.
Trước khi chúng tôi đặt chân xuống Trái Đất, những người Stan sinh sống khắp mọi nơi trên địa cầu đều tụ tập về thành phố Dung đợi lệnh. Mạc Lâm đưa ra vô số yêu cầu tiếp đãi với bọn họ, vì vậy cả chuyến đi của chúng tôi đều thuận lợi và thoải mái.
Do người Stan sống ở Trái Đất đều là giống cái hoặc giống đực, chứ không có người máy vô giới tính, nên Mục Huyền trực tiếp đưa ra mệnh lệnh: “Tôi hy vọng các người như không tồn tại.”
Vì vậy, trên đường đi có không dưới mười chiếc xe tô bảo vệ chúng tôi, nhưng không một ai quấy rầy chúng tôi.
Chúng tôi nhanh chóng tới viện dưỡng lão nằm ở ngoại ô thành phố. Ngắm toàn cảnh viện điều dưỡng non xanh nước biếc, trang nhã dễ chịu, tôi không nhịn được bóp tay Mục Huyền, nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích. Anh chỉ mỉm cười với tôi.
Vừa vào cổng, một người đàn ông mặc comple tầm bốn mươi tuổi đi tới tiếp đón. Ông ta nở nụ cười tươi, quỳ một chân xuống đất: “Hoan nghênh điện hạ và vương phi. Tôi là Thủy Đồ Linh, viện trưởng ở nơi này.”
Tôi không khỏi ngạc nhiên. Đằng sau lưng ông ta cách mười mấy mét có mấy người y tá mặc áo trắng. Bọn họ cũng trợn mắt há mồm.
Mục Huyền nói lãnh đạm: “Không cần giữ lễ.”
Thủy Đồ Linh đứng dậy, cười nói: “Có thể gặp điện hạ và vương phi là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời tôi. Lễ tiết cơ bản vẫn cần tuân thủ.”
Lúc này, Mạc Phổ nói chen ngang: “Thủy Đồ Linh, ông đến Trái Đất hơn một năm rồi, bây giờ đã quen chưa?” Hai người trò chuyện vài câu.
Tôi chợt hiểu ra, Mục Huyền cử người tới đây làm viện trưởng viện dưỡng lão, để tiện chăm sóc bà ngoại tôi.
Anh lặng lẽ vì tôi làm nhiều việc như vậy.
Tôi ngắm gương mặt nghiêng trầm tĩnh của Mục Huyền, nhẹ nhàng nắm bàn tay anh. Anh siết chặt tay, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười vẫn nhàn nhạt như thường lệ, nhưng cũng đủ khiến tim tôi xao động.
***
Đi qua sân vườn tĩnh mịch, tôi và Mục Huyền cùng Thủy Đồ Linh đi tới ngôi nhà màu trắng đẹp nhất trong viện dưỡng lão.
Nhìn cánh cửa màu nâu ở trước mặt, tim tôi bất giác đập thình thịch. Tôi ngoảnh đầu về phía Mục Huyền: “Mục Huyền, lát nữa em hy vọng anh có thể cùng em trò chuyện với bà ngoại. Bà nhất định muốn tìm hiểu về anh. Em sẽ ngồi giữa bà và anh, nên sẽ không có chuyện chạm vào người nhau. Anh hãy kiên nhẫn nói chuyện với bà em, được không?”
“Ờ.”
Cánh cửa mở ra, bên trong có khoảng sáu bảy bà già đang ngồi trên ghế sofa. Nghe thấy tiếng động, họ đều ngẩng đầu nhìn phía chúng tôi. Trong đó có một bà gương mặt hiền từ, ánh mắt xúc động. Đó chính là bà ngoại của tôi.
“Bà ngoại!”
“Dao... Dao Dao!”
Tôi lập tức lao đến ôm bà.
Mọi sự chua xót và ngọt ngào phảng phất dội vào lòng tôi trong giây lát. Tôi ôm chặt bà ngoại, khóc không thành tiếng. Bà ngoại ngược lại hơi ngạc nhiên, cười nói: “Con bé này, chẳng phải tuần trước cháu mới về thăm bà hay sao?” Tuy nói vậy, nhưng thanh âm của bà cũng nghẹn ngào.
Bà ngoại đâu biết, đối với tôi mà nói, những lần gặp bà đều là ảo ảnh xa vời. Sợ bà nghi ngờ, tôi vội vàng lau nước mắt, buông tay khỏi người bà.
Những bà lão ở xung quanh cũng mỉm cười nhìn tôi, khóe mắt ngân ngấn nước.
Lúc này, Thủy Đồ Linh đột nhiên hỏi: “Thím Trương, dì Tô, sao hôm nay mọi người lại ở đây?”
Bà ngoại cười nói: “Hôm nay Dao Dao dẫn chồng về ra mắt, tôi gọi họ đến xem.” Nói xong, bà đẩy người tôi: “Dao Dao, mau bảo tiểu Huyền ngồi đi.”
Tôi gật đầu, ngoảnh đầu nhìn, không nhịn được cười.
Mục Huyền đứng thẳng người bên cạnh ghế sofa, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt lãnh đạm. Chắc anh không ngờ trong phòng có nhiều phụ nữ đến thế (tuy người trẻ nhất cũng trên sáu mươi tuổi).
Nghe bà ngoại nói vậy, anh liền đưa mắt nhìn chúng tôi, gật đầu: “Bà ngoại, chào bà.” Nói xong, anh lập tức quay đầu về phía cửa sổ.
“Chàng trai, ngồi xuống đây đi.” Một bà tương đối trẻ tuổi vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh mình, những người khác lập tức phụ họa theo.
Tôi tất nhiên không dám, vội vàng từ chối: “Để anh ấy đứng là được rồi.” Lúc này, Thủy Đồ Linh nhanh tay kéo một chiếc ghế lại gần, Mục Huyền lập tức ngồi xuống. Các bà cũng không bắt ép anh ngồi gần họ.
Nói chuyện với bà ngoại tôi một lúc, các bà ở xung quanh hỏi thăm về công việc và đám cưới của tôi. Tôi trả lời qua loa, chỉ nói tổ chức hôn lễ ở nước ngoài. Trò chuyện một hồi, bọn họ bắt đầu tìm hiểu Mục Huyền. Dù sao bọn họ hôm nay cũng được bà ngoại tôi mời đến để ngắm cháu rể.
Dì Tô hỏi: “Tiểu Huyền, nghe nói cậu là quân nhân phải không?”
Mục Huyền quay đầu về phía dì Tô, nhưng mắt nhìn xuống đất: “Tôi quản lý một chi đội.”
Tôi rất vui vẻ, để mặc các bà hỏi chuyện.
“Chi đội ư? Cậu quản lý bao nhiêu binh sĩ?”
“Lúc không có chiến tranh, biên chế cơ bản là một trăm nghìn người.”
“Ôi trời, cậu lợi hại quá đi!” Dì Tô cảm thán: “Vừa đẹp trai, vừa trẻ tuổi lại vừa có năng lực, tiểu Dao Dao có mắt nhìn người thật đấy.”
“Đúng vậy! Chàng trai này trắng quá cơ, đàn ông con trai trắng trẻo một chút cũng tốt. Các bà nhìn xem, chân cậu ấy dài chưa kìa, thân hình không gầy không béo, vừa vặn cân đối.” Có người lên tiếng khen ngợi.
“Mắt cậu ấy vừa to vừa đen, còn đẹp hơn mắt con gái.”
Tôi không ngờ, đề tài của các bà lại tập trung vào diện mạo của Mục Huyền. Tôi hơi buồn cười, đồng thời lo anh sẽ tức giận.
Dưới sự chú ý đầy nhiệt tình của mọi người, Mục Huyền quay mặt đi chỗ khác, sắc mặt anh lạnh lùng. Nhưng má anh hơi ửng đỏ, ánh mắt vụt qua tia khó chịu và hết kiên nhẫn.
Nhưng anh không đứng dậy bỏ đi.
Anh chỉ ngồi yên lặng ở đó, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, gương mặt ngày càng đỏ bừng.
Tâm trạng của tôi đột nhiên trở nên rất ấm áp. Tôi tựa đầu vào vai bà ngoại ngắm Mục Huyền, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Đây nhất định là lần đầu tiên trong đời, anh bị một đám phụ nữ bàn tán, mà không thể tức giận, cũng không thể hằm hằm bỏ đi.
Bởi vì anh đã nhận lời ở bên cạnh tôi?
Tôi rất thích... con người anh lúc này.
“Mục Huyền, anh ra ngoài đợi em.” Tôi nở nụ cười rạng rỡ với anh: “Em ở lại đây trò chuyện với bà ngoại một lúc nữa.”
Mục Huyền gần như lập tức đứng dậy, gật đầu với tôi rồi quay người đi ra ngoài. Bà ngoại trách móc: “Sao cháu lại đuổi thằng bé ra ngoài?” Tôi cười nói: “Bà ngoại, mặt anh ấy sắp nổi lửa rồi.”
***
Chiều ngày hôm sau, chúng tôi mới rời khỏi viện dưỡng lão.
Xe ô tô đi vào thành phố, tôi tựa người vào lòng Mục Huyền, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Mạc Lâm ngồi sau lưng Mục Huyền, bóp vai cho anh. Hôm qua, tôi tâm sự với bà ngoại đến tận nửa đêm, bà ngoại nói: “Dao Dao, tối nay cháu ngủ với bà nhé.” Mục Huyền trầm mặc đứng bên cạnh cửa lập tức mở miệng: “Không được, cô ấy ngủ với cháu.”
Bà ngoại kinh ngạc. Tôi vội vàng kéo Mục Huyền sang một bên, nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi pha lẫn tức giận. Cuối cùng, anh không lên tiếng phản đối nữa.
Khi anh cùng Mạc Phổ Mạc Lâm rời đi, tôi và bà ngoại trò chuyện rất lâu. Bà ngoại nửa đêm ngủ không yên giấc, tôi liền thức dậy đi rót cho bà cốc trà. Ai ngờ vừa đi ra phòng khách liền phát hiện Mục Huyền cuộn người trên ghế sofa. Bên ngoài cửa có tiếng bước chân đi đi lại lại. Tôi mở cửa, Thủy Đồ Linh tỏ ra sốt ruột: “Tôi làm sao có thể để điện hạ ngủ trên ghế sofa. Trời ạ, tôi hổ thẹn với Đế quốc chết mất.”
Mục Huyền lập tức đuổi thẳng cổ Thủy Đồ Linh, anh kéo tôi cùng anh ngủ trên ghế sofa cho đến sáng.
Kết quả khi tỉnh dậy, cả hai chúng tôi đều đau vai mỏi lưng. Vì vậy Mục Huyền bảo Mạc Lâm bóp vai cho anh.