nh, muốn ôm anh ngay lập tức, muốn nói cho anh biết tôi nhớ anh vô cùng.
Phòng bệnh rất rộng, Mục Huyền nằm ở chính giữa. Anh bị đống máy móc thiết bị bao vây nên tôi không nhìn rõ người anh. Khi bay vào ô cửa sổ, tôi tưởng Mục Huyền sẽ thả tôi xuống đất. Nào ngờ thân thể tôi vẫn bị khống chế, tiếp tục vòng qua đống đồ đạc bay về phía anh.
Tôi không nhịn được bật cười.
Sau khi vượt qua đống máy móc kim loại, tôi đến trước giường bệnh của anh. Vừa đưa mắt nhìn, tôi lập tức ngây người.
Mục Huyền vẫn chưa tỉnh.
Anh nằm thẳng trên giường, gương mặt trắng ngần, mi mắt khép chặt. Hơi thở của anh đều đều, chứng tỏ anh vẫn đang ngủ say.
Chuyện này là thế nào?
“Mục Huyền!” Tôi gọi tên anh.
Không có phản ứng.
Đúng lúc này, sức mạnh khống chế thân thể tôi đột nhiên tăng thêm. Tôi vốn đang lơ lửng theo thế đứng thẳng, bỗng gấp khúc thành góc 90 độ, mặt cúi xuống, sau đó thân thể trở thành nằm ngang, cuối cùng từ từ chìm xuống...
Ở giây tiếp theo, tôi rơi vào lòng Mục Huyền.
Gương mặt anh vẫn an lành trầm tĩnh, tim đập trầm ổn đều đều.
Tôi ngây ngốc ngắm anh.
Anh phát huy ‘sức mạnh tinh thần’ trong giấc mộng? Vì muốn... ôm tôi?
Lòng tôi mềm mại, ngọt ngào không thể tả. Tôi chỉ cảm thấy tôi không thể tắt nụ cười, tôi vùi đầu vào ngực anh, ngửi mùi đặc trưng của anh, toàn thân dễ chịu vô cùng.
Sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, tiếng bước chân tạp loạn vang lên.
“Tiểu... tiểu thư...”
“Ngài chỉ huy đã tỉnh chưa ạ?”
Có mấy giọng nói từ phía sau truyền tới, tôi biết một trong số đó là bác sĩ hỏi thăm tình hình và tiếng của Mạc Lâm Mạc Phổ. Tôi lập tức trả lời: “Vẫn chưa tỉnh.” Chợt nhớ ra tôi vẫn nằm úp sấp trong lòng Mục Huyền, bị nhiều người nhìn thấy, mặt tôi càng đỏ bừng, tôi vội vàng đứng dậy...
Nhưng tôi không thể nhúc nhích.
Tôi vẫn bị ‘sức mạnh tinh thần’ của anh khóa chặt, cả người tôi dính vào người anh không một khe hở.
“Mục Huyền, mau thả em ra!” Tôi nói nhỏ: “Nhiều người đang nhìn kia kìa.”
Không có phản ứng.
Tôi ngượng chết đi được. Đúng lúc này, Mạc Lâm Mạc Phổ và một đoàn bác sĩ đi đến bên giường bệnh. Mấy bác sĩ bắt đầu kiểm tra số liệu trên màn hình. Mạc Lâm ôm miệng, vừa cười vừa nói: “Khụ khụ... Tiểu thư, tiểu thư xuống đi đã. Tiểu thư đè lên ngài chỉ huy như vậy, bác sĩ không thể kiểm tra...”
Thanh âm của anh ta oang oang, lập tức có người bật cười thành tiếng. Tôi vừa ngượng vừa buồn cười, nói nhỏ với anh ta: “Mạc Lâm, tôi bị sức mạnh tinh thần của anh ấy trói chặt rồi, không thể động đậy.”
Mạc Lâm ngớ ra, Mạc Phổ ở bên cạnh cười toét miệng.
Sau khi kiểm tra máy móc xong xuôi, một bác sĩ tóc bạc đi đến trước Mạc Lâm nói: “Hoạt động của sức mạnh tinh thần đang được tăng cường, đây là điềm báo tốt lành. Tôi tin điện hạ sẽ tỉnh lại trong vòng một tiếng đồng hồ...”
Bác sĩ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô. Ông bác sĩ liếc tôi một cái, hạ giọng hỏi Mạc Lâm: “Vương phi... không chịu xuống giường?”
Tôi xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
Một lúc sau, có lẽ Mạc Lâm giải thích rõ với mọi người, các bác sĩ bắt đầu bận rộn đi lại chuẩn bị. Chỉ một mình tôi vẫn nằm im trên người Mục Huyền. Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ cảm giác ngượng ngùng, dù sao xung quanh cũng toàn người quen. Hơn nữa, vừa mở mắt liền nhìn thấy tôi ngay, chắc Mục Huyền sẽ rất vui mừng.
Tôi nằm thoải mái, trong lòng bắt đầu chờ đợi.
“Chỉ số sức mạnh tinh thần đã khôi phục bình thường.” Thanh âm của bác sĩ đầy vẻ xúc động: “Điện hạ có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.”
“Phóng viên có thể vào trong được rồi.” Một người nói, sau đó là tiếng mở cửa phòng, và tiếng bước chân đi vào.
Nghe câu này, thân thể tôi cứng đờ trong nháy mắt. Phóng viên? Phát sóng trực tiếp trên dải Ngân Hà?
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng máy ảnh tách tách. Sau đó, một giọng nữ rất dễ nghe vang lên: “Vương phi... đây là nghi thức gì vậy?”
“Không, không phải...” Tôi muốn quay đầu nhưng cổ không thể nhúc nhích, vội vàng nói với Mạc Lâm đứng bên cạnh: “Anh mau đi giải thích với phóng viên, bảo bọn họ quay mặt Mục Huyền là được rồi, đừng quay tôi.”
Mạc Lâm gật đầu. Nhưng anh ta chưa kịp bước đi, eo tôi đột nhiên bị một bàn tay ôm trọn.
Hô hấp của tôi ngưng trệ trong giây lát. Cảm giác ngượng ngùng xấu hổ trước đó lập tức tan biến. Mạc Lâm cũng ngây người, cúi đầu nhìn.
Trên gương mặt trắng ngần, đôi mắt hẹp dài của Mục Huyền từ từ mở ra. Đồng tử đen nhánh thanh lãnh như hồ nước sâu. Sóng nước dịu dàng lặng lẽ chuyển động trong đôi mắt đó.
Cổ họng tôi tắc nghẹn, không thể thốt ra lời. Tôi chỉ ngây người nhìn anh. Đằng sau liên tục vang lên tiếng tách tách, giọng nói ngọt ngào của nữ phóng viên truyền tới: “Kính thưa toàn thể nhân dân Đế quốc, kính thưa bạn bè quan tâm đến điện hạ Nặc Nhĩ, chúng ta đang chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử...”
Mọi âm thanh đều trở nên mơ hồ, tôi chỉ ngơ ngẩn ngắm anh, trái tim phảng phất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mục Huyền cũng lặng lẽ nhìn tôi chăm chú, đôi mắt đẹp đẽ của anh sâu thẳm hút hồn. Một lúc sau, khóe miệng anh từ từ cong lên, một nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng gương mặt anh.
“Tôi rất vui mừng...” Thanh âm của anh trầm thấp đầy sức mạnh: “Vừa tỉnh lại, đã nhìn thấy em nằm trong lòng tôi.”
Trong lòng tôi vô cùng ngọt ngào, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy lời nói của anh hơi kỳ lạ. Tôi ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra vấn đề. Mục Huyền vui vẻ... bởi anh dường như không biết, chính anh sử dụng sức mạnh tinh thần trong lúc ngủ để kéo tôi đến đây.
Vì vậy... anh tưởng tôi nằm sẵn trong lòng anh, chờ anh tỉnh lại?
Tôi không nhịn được bật cười.
“Ngài chỉ huy.” Mạc Lâm cất giọng oang oang: “Xin hai vị hãy để tôi kiểm tra sức khỏe của ngài chỉ huy trước đã.”
Mục Huyền gật đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình. Anh lên tiếng, ngữ điệu trầm khàn dịu dàng, pha trộn ý cười: “Em hãy tạm thời xuống giường. Đợi khi nào kiểm tra xong, tôi sẽ lại ôm em... có được không?”
Mặt tôi nóng đến mức có thể đun sôi nước. Tôi biết giải thích tình hình này thế nào? Chỉ còn cách nhanh chóng trèo xuống giường, đứng tránh sang một bên. Các bác sĩ ở xung quanh đều nhìn tôi cười, phóng viên ở bên cạnh cũng ra sức quay phim chụp hình, đồng thời đưa tin: “Chúng ta có thể thấy, vương phi đến từ Trái Đất, tiểu thư Hoa Dao đáng yêu của chúng ta, tình cảm của cô ấy dành cho điện hạ Nặc Nhĩ, mãnh liệt và thuần khiết đến mức nào. Chúng ta hãy chúc phúc cho họ...”
Nửa tiếng sau, căn phòng cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh. Các bác sĩ đều rời khỏi phòng, tôi tiễn bọn họ ra cửa, Mạc Lâm còn tinh tế đóng chặt cửa phòng.
Tôi quay người, thấy Mục Huyền đã ngồi dậy. Anh mặc áo bệnh nhân màu trắng rộng rãi, càng tôn lên nước da trắng của anh. Đôi mắt đen của anh không rời khỏi người tôi.
Tôi chỉ dừng lại một giây rồi đi nhanh đến bên Mục Huyền. Khóe mắt anh từ từ ẩn hiện ý cười. Tôi đến trước mặt anh, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại cảm thấy không cần thiết mở miệng.
Đúng lúc này, eo bị siết chặt, tôi bị Mục Huyền bế lên đặt trên giường bệnh, ngồi kề vai với anh. Sau đó, anh kéo tôi vào lòng.
Tôi ngước nhìn Mục Huyền, bắt gặp ánh mắt sắc bén, dường như có thể nhìn thấu tâm can của anh. Mặt tôi nóng bừng, tôi cúi xuống nắm tay anh. Anh lập tức nắm chặt tay tôi trong lòng bàn tay lớn của anh.
Cánh tay anh tay ôm vai tôi siết chặt, khiến tôi không thở nổi. Dù không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh khóa chặt trên người tôi.
“Sau khi ra viện chúng ta sẽ lập tức tổ chức đám cưới.” Giọng nói trầm ấm của Mục Huyền vang lên bên tai tôi.
Trong lòng tôi tràn ngập mật ngọt. Tôi gật đầu, quay người ôm anh.
***
Câu chuyện nhỏ số 3
Ngày thứ N của kế hoạch ứng cứu, Mục Huyền, Hoa Dao và Dịch Phố Thành vẫn bị nhốt trong không gian hư cấu.
Chuyên gia kỹ thuật không gian xuất sắc nhất, chuyên gia kỹ xảo vi tính xuất sắc nhất của liên minh Ngân Hà đã tạo ra một không gian có tần suất và từ trường giống hệt không gian của Mục Huyền.
Nhưng bọn họ vẫn hết sức lo lắng. Liệu không gian mới này có thể qua mắt ‘sức mạnh tinh thần’ kinh khủng của ngài chỉ huy?
Vất vả nghiên cứu suốt ba ngày, các chuyên gia vẫn chưa thể tìm ra cách che giấu và ngụy trang thỏa đáng. Đến buổi tối ngày thứ ba, Mạc Lâm tới phòng thí nghiệm để mang cơm cho các chuyên gia.
Nghe nói đến mệnh đề khó giải này, Mạc Lâm phì cười, cất giọng điềm nhiên như không: “Chuyện này rất đơn giản. Các anh hãy tạo ra mùi giống hệt mùi hương trên thân thể tiểu thư Hoa Dao rồi lấp đầy không gian đó, ngài chỉ huy chắc chắn sẽ bị mắc lừa. Dù không mắc lừa, ngài ấy cũng không nỡ hủy diệt không gian mới.”
Các chuyên gia cảm thấy cách này thật ba chấm, nhưng cuối cùng họ quyết định mạo hiểm, làm theo ý kiến của Mạc Lâm.
Sự thật chứng minh, biện pháp đó rất thành công. Khi không gian mới xuất hiện bên rìa mép không gian do ‘sức mạnh tinh thần’ tạo ra, nó không hề bị công kích. Cho đến khi bọn họ thoát ra ngoài, không gian mới tự động sụp đổ.