Sắc đêm tối đen như mực, sao đầy trời giống trong giấc mộng.
Mặt biển bằng phẳng như chiếc gương khổng lồ, trải dài đến vô cùng vô tận.
Lúc chiếc bè nhỏ âm thầm lặng lẽ xuyên qua mặt cắt trong suốt của không gian hư cấu, tư duy của tôi đình trệ trong giây lát. Tôi cảm thấy một lớp voan mỏng rất nhẹ lướt qua gương mặt tôi.
Có lẽ đây chỉ là tác dụng tâm lý của tôi.
“Ầm ầm.” Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện tiếng động cơ ầm vang. Mục Huyền vẫn chưa mở mắt, tôi liền ôm chặt người anh, cùng Dịch Phố Thành ngẩng đầu về nơi đó.
Trên đỉnh đầu tối đen xuất hiện một đốm sáng màu trắng như mặt trăng lưỡi liềm. Nhưng đó không phải là ánh trăng, bởi nó vô cùng to lớn, gần như chia bầu trời trên đỉnh đầu chúng tôi thành hai mảnh. Nó rất sáng, chói mắt như ngọn đèn chân không.
Đột nhiên, một luồng sáng nhức mắt quét qua chúng tôi. Tôi bất giác nhắm nghiền rồi lại mở mắt, chỉ thấy đằng sau luồng sáng màu trắng xuất hiện năm chiếc máy bay chiến đấu đen sì. Chúng dừng lại trong không trung một vài giây rồi lao xuống dưới, phi thẳng về phía chúng tôi với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng tôi dội lên niềm vui khó tả. Vệt sáng trắng đó chính là lối ra của không gian hư cấu mới, máy bay chiến đấu là viện binh đến cứu chúng tôi. Xem ra bọn họ cũng dùng ý thức để xâm nhập vào không gian này.
“Tiểu thư, hãy cố gắng chống đỡ!” Một giọng nói trầm trầm từ không trung truyền tới: “Không gian do ‘sức mạnh tinh thần’ của ngài chỉ huy tạo ra sắp sụp đổ. Một khi sụp đổ, sức mạnh của nó rất có khả năng tác động tới không gian bên này. Tiểu thư hãy cố gắng chịu đựng!”
Là giọng nói của Mạc Phổ.
Gần như cùng lúc đó, tôi cảm thấy mặt nước rung chuyển mạnh, từng gợn sóng dày đặc nhanh chóng lan tỏa, giống chiếc gương bằng phẳng bị chấn động mạnh tạo ra vô số vết nứt.
Sau đó, tiếng ầm ầm vang dội như tiếng mìn nổ đột nhiên từ phía sau vọng tới.
Dịch Phố Thành tái mét mặt, tôi kinh hãi quay đầu.
Đập vào mắt tôi là một cảnh quỷ dị vô cùng.
Cách chỗ chúng tôi không xa, không gian chúng tôi vừa rời khỏi một phút trước đó vẫn sóng yên biển lặng, bây giờ đã long trời lở đất.
Trời đất biến thành cơn lốc xoáy khổng lồ, bầu trời bị vặn thành một hình dạng hẹp kỳ quái vô cùng, mặt đất đang bị xé ra thành bốn mảnh. Các vì sao trên trời rơi xuống, kéo theo cái đuôi dài thườn thượt. Mặt biển đen ngòm như nồi nước đang đun sôi, từng cơn sóng cực lớn mỗi lúc một dâng cao.
Cả không gian bị nén lại, giãn ra, xoay tròn, giống như một mặt quỷ biến hình trước mắt chúng tôi.
“Nắm chắc vào thành bè.” Dịch Phố Thành hét lên khi nhìn thấy một ngọn sóng cực lớn vượt qua mặt cắt giữa hai không gian, đổ ụp xuống chúng tôi. Không gian mới cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng tôi đâu còn tay giữ thành bè, trong lòng tôi là Mục Huyền. Tôi không do dự ôm anh càng chặt hơn, hít một hơi sâu rồi nhắm mắt.
Một tiếng ‘ùm’ vang lên, chiếc bè lật nhào, chúng tôi rơi xuống nước.
Nước biển mằn mặn từ bốn phương tám hướng ập tới, tầm mắt tôi trở nên mơ hồ như bị một lớp sương mù bao phủ. Chiếc bè chẳng thấy bóng dáng, Dịch Phố Thành cũng mất hút. Tiếng ồn ào trên mặt nước trở nên xa xôi.
Đầu óc tôi trống rỗng. Vài giây sau, tôi mới ý thức được chúng tôi đang chìm xuống đáy.
Tôi lập tức ôm chặt Mục Huyền, dùng toàn bộ sức lực, đạp nước trồi lên trên. Mục Huyền rất nặng, nhưng nhờ có sức nước nâng đỡ, tôi có thể miễn cưỡng kéo anh lên mặt nước. Trong lòng tôi chỉ có một tín niệm, chỉ cần tôi kiên trì, máy bay sẽ đến cứu chúng tôi.
Ai ngờ tôi vừa mới bơi một đoạn, mặt nước đã bắt đầu xoay tròn. Một sức mạnh cực lớn giống sợi dây thừng trói chặt hai chân, thắt lưng, toàn thân tôi, khiến tôi không thể giãy giụa. Tôi bất giác di chuyển theo xoáy nước, mỗi lúc một nhanh hơn.
Chúng tôi đã bị rơi vào xoáy nước. Đây là tai họa khủng khiếp nhất, khó thoát nhất.
Dần dần, tầm mắt tôi mờ dần, đầu óc quay cuồng choáng váng. Một nỗi đau xé rách da thịt bắt đầu lan tỏa khắp người tôi. Tôi biết chỉ vài giây sau, chúng tôi sẽ bị sức mạnh của xoáy nước xé tan xác.
Lồng ngực tôi ngày càng tắc nghẽn. Tôi không nhịn được há to miệng, nước biển lập tức tràn vào mũi và miệng tôi.
Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác của đôi tay, ôm Mục Huyền càng chặt hơn. Tôi vùi đầu vào ngực anh, nhắm chặt hai mắt.
Thế giới xung quanh tăm tối và tĩnh lặng.
Tôi ngơ ngẩn nghĩ thầm, khi tỉnh lại, không biết chúng tôi sẽ trôi dạt về phương nào, hiện thực hay ảo tưởng, thiên đường hay địa ngục?
***
Trong lúc gần lịm đi, tôi đột nhiên cảm thấy có một bàn tay to lớn, từ đằng sau đỡ thắt lưng tôi. Đồng thời, không khí trong lành chui vào xoang mũi tôi. Tôi vô thức hít lấy hít để, liền tỉnh táo ngay tức thì.
Khi tôi mở mắt ra, trước mặt tôi vẫn là lòng biển tối đen, nhưng xung quanh thân thể tôi được một lớp ánh sáng màu lam nhạt bao bọc, ngăn cách tôi với nước biển. Người ở trong lòng tôi biến mất.
Không đợi tôi quay đầu, mặt nước như bị một con dao vô hình cắt ngang. Nước biển đen sì tách ra làm đôi, hình thành hai bức tường nước phẳng lì dâng cao. Cả mặt biển dạt sang hai bên, để lại chúng tôi ở giữa. Trong khi đó, chúng tôi giống con bướm thoát khỏi cái kén, từ khe hở giữa hai bức tường nước bay lên cao.
Chúng tôi rời khỏi mặt nước trong nháy mắt. Tiếng động cực lớn báo hiệu sự sụp đổ đập vào tai tôi.
Eo tôi bị siết chặt. Tôi chợt bừng tỉnh, đã bị người ở đằng sau xoay lại ôm vào lòng.
Dưới màn trời tối đen, ánh sáng nhấp nháy ở trên cao hắt vào mặt anh. Anh lặng lẽ cúi đầu nhìn tôi, mái tóc ướt đẫm dính vào trán. Gương mặt trắng ngần lấp lánh giọt nước. Đôi mắt đen hun hút như đáy bể, lại giống tinh tú trên bầu trời.
Mục Huyền đã tỉnh lại.
Khóe mắt tôi ươn ướt. Tôi ôm chặt người anh. Cả thế giới phảng phất lặng ngắt như tờ, bên tai tôi chỉ còn lại tiếng tim đập trầm ổn của anh.
Mắt đen... Mục Huyền đã khôi phục trạng thái bình thường?
Tôi lại ngẩng đầu nhìn anh. Dường như phát giác ra tâm tư của tôi, anh cất giọng dịu dàng, trầm khàn: “Hoa Dao, là tôi.”
Hoa Dao, là tôi.
Cổ họng tôi nghẹn ngào, tốt quá. Xem ra, sau khi rời khỏi không gian đó, anh đã khôi phục ý thức bình thường.
Tôi không thể thốt ra lời, chỉ ra sức gật đầu. Mục Huyền càng siết chặt vòng tay ôm eo tôi. Ánh mắt anh rời khỏi gương mặt tôi, di chuyển xuống bên dưới. Tôi cũng ngoảnh đầu. Thời khắc này dù trời đất có đảo lộn, tôi cũng không cảm thấy sợ hãi.
Bởi Mục Huyền đã tỉnh lại, anh đã trở về.
Tuy nhiên, sức mạnh của không gian đó đã tấn công sang bên này, chúng tôi đang phải đối mặt với tình cảnh vô cùng nguy hiểm và đáng sợ.
Bầu trời trên đầu chúng tôi cũng bắt đầu méo mó. Mặt biển xiêu vẹo, cả đại dương như vô số con quái thú ngủ đông tỉnh giấc, cuộn trào dữ dội.
Trên đầu chúng tôi không xa là mấy chiếc máy bay cứu nạn, vô số ngọn đèn chiếu xuống mặt biển, vô số sợi dây kim loại nhỏ màu trắng từ bụng máy bay thả xuống. Tôi có thể nhận ra, Dịch Phố Thành đang túm một sợi dây, ra sức leo lên. Dưới mặt biển còn khoảng chục đầu người nhấp nhô, chắc đây là nhân viên cứu nạn nhảy từ máy bay xuống lúc chúng tôi bị lật bè.
Trên gương mặt nghiêng lạnh lẽo như ngọc của Mục Huyền, đôi mắt đen của anh trở nên sắc bén bức người. Sau đó, anh vung tay trong không trung.
Kỳ tích xuất hiện.
Một tấm lưới nửa trong suốt, mịn màng, màu lam nhạt đột ngột xuất hiện, nhẹ nhàng phủ lên mặt biển gầm gào cuộn sóng. Mặt biển bỗng trở nên yên tĩnh trong giây lát.
Đó là ‘sức mạnh tinh thần’ của Mục Huyền.
“Ngài chỉ huy!” Không trung vọng đến giọng nói xúc động của Mạc Phổ.
“Ngài chỉ huy!” Đám binh sĩ vẫn còn chìm nổi dưới mặt nước hò reo ầm ĩ. Bọn họ lần lượt túm lấy sợi dây kim loại, ra sức leo lên khỏi mặt biển.
Mục Huyền không trả lời, cũng không để ý đến bọn họ. Anh nhìn chằm chằm xuống dưới, lông mày hơi cau lại.
“Em lên trên đợi tôi.” Mục Huyền nói nhỏ bên tai tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Mục Huyền đã buông lỏng bàn tay ôm eo tôi, thân thể tôi bắt đầu bay lên cao.
Còn anh vẫn lơ lửng ở chỗ cũ bất động.
Bắt gặp ánh mắt u ám của anh, tôi không kiềm chế nổi liền giơ tay, nhưng chẳng kịp túm cổ áo anh, cả người tôi đã bay khỏi đỉnh đầu anh.
Mục Huyền! Tôi muốn gọi tên anh, nhưng tôi biết là vô dụng và chỉ làm anh phân tâm thêm. Tôi đành mở to mắt nhìn anh mỗi lúc một xa. Trong lòng tôi thầm cầu nguyện, xin đừng xảy ra chuyện, xin hãy giúp chúng tôi an toàn rời khỏi nơi này.
Đúng lúc này, bên dưới xảy ra cảnh tượng quỷ dị và đáng sợ vô cùng.
Mặt nước bị Mục Huyền dùng tấm lưới màu lam nhạt che kín đột ngột xuất hiện một cột sóng màu đen cực lớn. Cột sóng dâng lên mỗi lúc một cao, xuyên qua tấm lưới xanh, sau đó biến thành...
Một con quái vật! Nó biến thành một con quái vật hung ác đen ngòm.
Quái vật? Tại sao lại xuất hiện quái vật?
Thân hình nó như một ngọn núi nhỏ, vô cùng chắc khỏe. Gương mặt nó mơ hồ, nó gần như chắn mất nửa bầu trời. Nó gầm lên một tiếng, há to miệng, đồng thời lao vào Mục Huyền.
Tim tôi bị bóp nghẹt. Tôi thấy Mục Huyền ở bên dưới vung tay, hình thành một sóng xung kích màu lam thẫm, vẽ lên một đường vòng cung sắc nhọn trong không trung, phóng vào mình con quái vật.
Quái vật bị trúng đòn, lại rơi xuống mặt biển. Cùng lúc đó, một thanh âm sắc lạnh vang dội đất trời: “Ném bom.” Đó là giọng nói của Mục Huyền.
Tất cả binh sĩ đến giờ mới có phản ứng, từ trên máy bay nã hỏa lực dày đặc vào đầu con quái thú ở bên dưới.
Bom nổ trên người con quái thú. Nó gầm lên một tiếng, quay đầu lao xuống biến. Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp không gian, con quái thú chìm xuống biển, không thấy bóng dáng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cuộc công kích đã có tác dụng, tốt quá!
Đúng lúc này, một bàn tay kim loại đỡ lấy thắt lưng tôi, bên tai vang lên giọng nói trầm ổn quen thuộc: “Tiểu thư! Ngồi vững!”
Vừa dứt lời, tôi bị bàn tay kim loại đó bế lên tấm sàn lạnh lẽo. Tôi định thần, phát hiện trước mắt tôi là khoang máy bay sáng trưng. Tôi đã lên máy bay trực thăng.
“Mạc Phổ!” Tôi xúc động quay đầu, thấy Mạc Phổ dõi mắt xuống mặt biển ở bên dưới, thần sắc của anh ta tương đối căng thẳng.
“Tại sao lại xuất hiện quái vật?” Tôi cất cao giọng.
Mạc Phổ không quay đầu, trả lời tôi: “Không gian hư cấu đó do ‘sức mạnh tinh thần’ của ngài chỉ huy tạo ra. Một khi ngài chỉ huy rời khỏi không gian, không gian sẽ sụp đổ. Không gian sụp đổ khiến ‘sức mạnh tinh thần’ lâm vào trạng thái hỗn độn, đến ngài chỉ huy cũng không thể khống chế. Vì vậy tất cả mới hỗn loạn, mới sinh ra con quái vật này.”
Lúc này, một người máy đi đến dùng dây an toàn cố định người tôi. Tôi lập tức tựa người vào vách khoang, cùng Mạc Lâm theo dõi tình hình bên dưới.
Cuộc chiến đấu trên mặt biển vẫn chưa kết thúc.
Mục Huyền cùng binh sĩ của anh lâm vào hỗn chiến.
Không chỉ có con quái vật vừa rồi.
Hết con quái vật này đến con quái vật khác ngoi lên từ lòng biển. Mục Huyền dẫn đầu đám binh lính vừa chiến đấu vừa rút lui. Đến Dịch Phố Thành cũng như những người lính khác, một tay bám vào sợi dây kim loại, một tay c