Bảo Nhi thật vất vả mới tìm lại được lời nói, dùng sức đem Lương Bằng Uy đẩy ra, một lòng muốn thoát khỏi người đàn ông đáng sợ này.
Lương Bằng Uy lấy làm kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục tỉnh táo, dễ dàng mở cửa đuổi theo Bảo Nhi, “Ầm!” một tiếng, cánh cửa nặng nề khép lại. Bảo Nhi liều mạng muốn cửa kéo ra, nhưng cửa một chút động tĩnh cũng không có. Cô ngẩng đầu, nghiêng trừng anh, chỉ thấy ánh mắt khinh miệt của anh ta.
“Tránh ra!” Cô đè nén sự sợ hãi. Từ trước đến giờ tính tình của cô luôn trầm tĩnh, nhưng lúc này cô lại bởi vì hành động ác liệt của anh ta mà giận đến toàn thân phát run. Khóe môi Lương Bằng Uy nhếch lên, nhanh chóng ôm cô lên, hướng giường lớn đi.
“Đừng! Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Tay chân cô đều sử dụng, quả đấm rơi thẳng đầu vai và phần lưng anh.
Trời ơi! Ai tới giúp cô một chút đi!
Bộ dáng sợ hãi của cô đã kích thích đến ham muốn chinh phục của Lương Bằng Uy , anh đẩy cô trên giường, vào lúc cô không kịp phản ứng giữ chặt lấy hai tay của cô, cố định phía trên đỉnh đầu cô. Bảo Nhi ngây ngẩn cả người, “Buông tôi ra, cái người tiểu nhân hèn hạ này!” Cô mắng anh, dùng lực chỉ muốn thoát khỏi tay của anh. Anh hời hợt nhếch lên nụ cười tà ác, nhìn thẳng vào mắt của cô, “Không cho cô một chút giáo huấn, sẽ không an phận.”
Bảo Nhi không hiểu, nháy mắt, thân thể bị anh dè xuống, hai cổ tay bị cố định ở phía sau, đợi cô ý thức được có cái gì không đúng thì đôi tay đã bị trói chặt.
“Lương Bằng Uy , anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô chưa từng bị mất khống chế như vậy, từ trước đến giờ cô không hề hiểu cái gọi là giới hạn của quan hệ, nhưng kể từ khi bị chủ cho thuê nhà lừa gạt hết tất cả tiền, thậm chí còn thiếu chút nữa không có nơi để đi thì cô càng trở nên kiên cường hơn, đồng thời cũng hiểu được thời điểm thích hợp để đem bất mãn trong lòng nói ra. Cô không cần làm người tình của anh ta, nếu để chuyện này cho người nhà biết, nhất định họ sẽ càng thêm thất vọng về cô.
“Đừng! Buông tôi ra, buông tôi ra!” Cô tiếp tục giãy giụa hô hào.
Lương Bằng Uy không động thân thể vặn mình đem cô đặt ở giữa. Bảo Nhi vì hai mặt đối mặt lập tức muốn dùng hai chân đá anh đi. Đã sớm nhìn thấu hành động của cô, anh dễ dàng áp chế sự chống cự của cô,đôi tay tiếp theo dùng lực, thô bạo xé bỏ áo đầm trên người cô. Cô khiếp sợ nhìn anh, sắc mặt trắng xanh, từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn ra sự nghiêm túc. Đột nhiên, lưng của cô như bị băng lạnh cứa vào, thân thể run rẩy dữ dội hơn. Lương Bằng Uy vùi đầu vào gáy cô, bắt đầu hôn liên tiếp . Cô muốn né tránh, nhưng không cách làm được.
“Đừng! Làm ơn. . . . . .”Cô run tiếng nói cũng run theo, mắt to không nhịn được chảy nước mắt.
Lương Bằng Uy vốn chỉ muốn dọa cô một chút, để cho cô chịu khuất phục uy nghiêm của mình , nhưng khi anh thấy da thịt trắng như tuyết thì tình cảnh điên cuồng đêm hôm đó lại hiện lên, lý trí của anh trong nháy mắt như bị đập tan ! Nụ hôn của anh chiếm lĩnh cổ của cô, hai vai và xương quai xanh, cử chỉ thô lỗ từ từ hóa dịu dàng. Anh kéo váy xuống để lộ ra hai cặp tuyết lê xinh đẹp, không kịp chờ đợi môi lưỡi cướp lấy nụ hoa từ từ đứng thẳng .
“A. . . . . . Không cần. . . . . .” Không kịp ngăn cản, một hồi tê dại thay thế lạnh lẽo, Bảo Nhi không chịu được rên rỉ ra ngoài. Nghe một tiếng kêu lảnh lót của cô, làm dục vọng của anh càng mãnh liệt hơn. Bàn tay của anh vuốt ve ngực đẹp, đầu lưỡi trêu đùa lấy đỉnh hoa, khát vọng cô càng nhiều hơn.
“A. . . . . .” Suy nghĩ của cô và cử chỉ của anh càng ngày càng hạ xuống, thân thể dưới sự vuốt ve của anh cũng có phản ứng lưng khẽ cong lên, phía dưới thân thể dưới tay của anh không rung động. Không! Không được! Tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ bị lạc mình. . . . . .
Bảo Nhi không ngờ thân thể của mình sẽ nhạy cảm như thế, dần dần, cảm giác đêm hôm đó lại bay vào thân thể của cô, xâm nhập từng tế bào của cô. Rõ ràng là mơ hồ cả đêm như vậy, nhưng lúc này lại như từng giọt nhỏ trở lại trong đầu cô. Phản ứng của cô làm Lương Bằng Uy tăng nhanh tốc độ, cô hô hấp rối loạn , môi của anh dùng sức hôn cô. Cô chủ động mở ra đôi môi, nghênh đón lưỡi của anh , mặc cho anh đang cuồng quét địa bàn của mình.
“Ưmh. . . . . .” Cô mất đi năng lực suy nghĩ, phối hợp với anh. Hai người nóng bỏng hôn, lửa tình dục bùng nổ tung, khiến tất cả đều chệch đường ray! Lương Bằng Uy quên đi mõi quan hệ không rõ ràng với cô, bàn tay bền chắc vuốt ve đường cong xinh đẹp của cô, những chỗ ngón tay đưa qua đều cho cô một lần lại một lần run rẩy. Thân thể anh không tự chủ chuyển đến giữa hai chân cô, một tay vỗ về chơi đùa tất cả mọi nơi trên bắp đùi của cô, sau đó trực tiếp trượt vào khu đất cấm mê người. Cô cảm nhận được ngón tay của anh đi vào, một cảm giác thoải mái tự lòng bàn chân chui lên , khắp tứ chi, “A. . . . . .”
Nhận thấy tình dục bao lấy cô, Lương Bằng Uy cũng không nhịn được đưa ngón tay càng thâm nhập, buộc cô càng thêm điên cuồng. Vì sao so với lần đầu nhìn thấy, cô lại càng thêm mê người cơ chứ? Chẳng lẽ do mang thai mà thân thể của cô trở lên thục hơn sao? Lương Minh Uy thưởng thức nét mặt của cô, lắng nghe tiếng đẹp của cô, lý trí từ từ đi xa.
“Không cần. . . . . . Làm ơn. . . . . .” Toàn thân giống như đạt tới đỉnh điểm, nóng bỏng không dứt, Bảo Nhi không thể chống đỡ được sự xâm phạm của anh, ham muốn như tràn ra ngoài, khát vọng lấy được giải thoát.
Toàn thân cô vì tình dục mà toát mồ hôi, hai tay liều chết muốn được giải thoát. Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô, anh cởi trói buộc hai tay cô. Tay của cô – được tự do, phản ứng đầu tiên là muốn thoát khỏi sự kìm chế của anh, bất đắc dĩ một tay anh ngăn chặn lưng cô, một tay siết chặt hông của cô, tốc độ ra vào không chậm lại.
“Không được trốn……vẫn chưa kết thúc…..” Khóe mắt cô nước mắt tràn ra, lửa nóng ra sức đâm vào cơ thể cô, ngón tay cô bám chặt đệm trở nên trắng bệch. Lương Bằng Uy lưu lại nhiều dấu hôn trên lưng cô, bàn tay đang kìm chặt phần lưng trượt hướng về phía trước, chiếm đoạt lấy bộ ngực xinh đẹp đang lay động. Cử chỉ xâm phạm của anh khiến cho Bảo Nhi run lên, nước mắt chảy ra nhiều hơn, vui vẻ cùng khoái cảm lan đến tứ chi. Đột nhiên, anh nâng thân thể cô lên, khiến cho tư thế ngồi của cô kết hợp với anh thật chặt.
“A!” Kích thích quá lớn không thể hình dung, cô muốn chạy trốn, lại bị anh dùng lực ngăn lại, bắp đùi bị ép phải mở rộng ra. Lưng của cô có thể cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng và ẩm ướt, mặc dù không có cách nào nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng tư thế như vậy khiến cô rất xấu hổ. Một bàn tay to của anh nâng một bên mông xinh đẹp, hướng dẫn cô đong đưa eo nhỏ, còn một bàn tay khác tiếp tục chiếm đoạt nơi nụ hoa xinh đẹp, nhẹ nhàng xoa nắn theo động tác lên xuống của cô.
“A,a,a….” Thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, lay động điên cuồng làm cho kích thích lũ lượt kéo đến, khiến cô không thể chống đỡ được phải ngửa đầu lên. Tốc độ của Lương Bằng Uy lúc nhanh, lúc chậm, cuối cùng cũng ép Bảo Nhi đạt tới khoái cảm cao nhất. Trong nháy mắt đạt tới khoái cảm, trước mắt cô là một mảng trắng xóa, tiếp theo cô không biết gì nữa……
Cảm giác lạnh như băng truyền đến từ trán, Bảo Nhi chậm rãi mở mắt, trước mắt cô là Dương Nhược Phương.
“Bảo Nhi, có khỏe không?” Dương Nhược Phương dịu dàng hỏi.
Cô nháy mắt mấy cái, cảm nhận được khăn lông trên trán,”Con….Thế này là sao?”
“Con bị sốt, đã ngủ mê man ba ngày.”
“Tôi bị sốt……” Trong lúc không giải thích được, lời nói của Lương Bằng Uy lại hiện lên, khiến cho cô khiếp sợ bật dậy. Trời ơi! Đây không phải là mơ, Bảo Nhi nhớ lại tất cả, bao gồm cả chuyện Lương Bằng Uy ép buộc cô làm người tình.
“Không! Tôi không cần!” Cô kích động muốn xuống giường.
“Không được! Bảo Nhi, con vừa mới hạ sốt, không thể xuống giường.” Dương Nhược Phương đè cô xuống giường. Cô lắc đầu, nắm lấy tay Dương Nhược Phương,”Để cho con đi, bác gái, con không thể ở lại đây, con không muốn là người tình của anh ấy.”
“Cái gì? Tình…….người tình, đây…..là có ý gì?” Dương Nhược Phương nghe được câu cuối cùng, giật mình nhìn cô.
Bảo Nhi nén nước mắt, “Lương Bằng Uy …..anh ấy muốn con làm người tình của anh ấy, sau đó lợi dụng con trả thù người nhà của con…..”
“Hả? Đây……Đã xảy ra chuyện gì……” Dương Nhược Phương không thể tin được, lau nước mắt cho cô,”Không thể nào, tại sao A Uy sao lại có thể đột nhiên muốn con làm người tình? Rõ ràng trước đây nó với chúng ta muốn lấy con làm vợ, sao lại..”
Dương Nhược Phương dịu dàng làm ấm lòng Bảo Nhi, nước mắt cô rơi xuống nhiều hơn, không nhịn được ôm lấy Dương Nhược Phương, khóc thật to,”Bác gái. Anh ấy nói bởi vì con là em gái của Khâu Nhậm Diệu, cho nên anh muốn lợi dụng con để trả thù anh trai con!”
“Cái gì! Con là em gái Khâu Nhậm Diệu!” Dương Nhương Phương nắm bả vai hỏi cô.
“Vâng!”
Cô trả lời, khiến cho Dương Nhược Phương than một tiếng.
Bảo Nhi ngẩng đầu lên, nức nở hỏi:”Bác gái, rốt cuộc anh trai con đã làm gì? Tại sao Lương Bằng Uy lại hận anh trai con như vậy?”
Dương Nhược Phương thở dài,”Bởi vì Khâu Nhậm Diệu….cậu ta….”
“Làm sao? Bác gái, người mau nói cho con biết!” Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, thực ra giữa anh trai và Lương Bằng Uy có thù oán sâu nặng gì?
Dương Nhược Phương biết nếu không nói, cô sẽ không bỏ qua,”Thực ra tập đoàn Khâu Thị và tập đoàn Long Chi Tường là đối thử cạnh tranh, hơn nữa mấy năm qua Khâu thị đã cướp đi rất nhiều hợp đồng của Long Chi Tường, kết quả hại công ty của A Uy hiện nay rơi vào nguy cơ thiếu vốn trầm trọng, cho nên…”
Nghe được những lời này, Bảo Nhi ngây người. Từ trước tới nay cô không hiểu sự nghiệp của các anh cô, mặc dù cô biết tập đoàn Khâu thị có vị trí đặc biệt trong ngành , nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới tập đoàn Khâu Thị và tập đoàn Long Chi Tường là đối thủ của nhau. Bảo Nhi phát hiện sự việc rất nghiêm trọng, cầu xin Dương Nhược Phương,”Bác gái, giúp con một lần, con không thể đợi ở đây, con xin người dẫn con đi tìm con trai, con muốn rời khỏi đây.”
Dương Nhược Phương hiểu tâm tình của cô, nhưng bà không thể giúp.
“Bảo Nhi, thật xin lỗi, bác không thể làm như vậy, thật ra thì bác tới đây chăm sóc con, A Uy căn dặn bác trông coi con thật kỹ, không để cho con rời khỏi đây.”
Cái gì! Bảo Nhi lắc đầu không thể tin,”Không…..con không muốn! Con không muốn đợi ở chỗ này!”
Cô lao xuống giường, một lòng muốn chạy trốn khỏi căn phòng đáng sợ này, vội vàng xuống lầu, mở của lớn ra, hai gã bảo vệ lập tức ngăn cản đường đi của cô.
“Tránh ra, để cho tôi đi!” Cô đẩy bọn họ.
“Chị dâu, thật xin lỗi, anh Uy đã thông báo, không thể để cho chị rời khỏi phòng.”
“Đúng vậy! Chị dâu, chị không thể ra ngoài.”
Hai gã bảo vệ đẩy mạnh cô, rất nhanh dùng sức đóng cửa lại.
“Mở cửa! Mở cửa! Để tôi đi ra ngoài….” Tâm tình cô kích động, dùng sức đập mạnh vào cửa, nước mắt lăn dài hai gò má. Cô không muốn đợi ở đây, cô muốn gặp con……Sau đó về nhà…..Trở về nơi ấm áp có người thân của cô…..
“Bảo Nhi, đừng như vậy, con bình tĩnh lại đi!” Dương Nhược Phương chạy đến bên người cô an ủi.
“Bác gái, xin bác hãy bảo bọn họ mở cửa, để cho con đi có được không?” Cô đau khổ nói.