lấy cô,”Thật xin lỗi, Bảo Nhi, bác không thể làm vậy, hơn nữa khi A Uy ra khỏi cửa đã thông báo cho tất cả mọi người, chỉ cần con chạy trốn, tất cả mọi người khó thoát khỏi trách nhiệm, cậu ấy sẽ không dễ dàng tha thứ. Bác nói vậy, con hiểu chứ? Bảo Nhi.”
Sắc mặt Bảo Nhi tái nhợt nhìn Dương Nhược Phương, không thể tin,”Bác gái, ý của bác là……Sẽ không phải là…”
“Ừ! Chính là nếu không nhìn thấy con ở trong ngôi nhà này, thì lấy tính mạng đền tội.” Dương Nhược Phương nói ra hậu quả.
Nghe đến đây, Bảo Nhi giật mình
Bảo Nhi biết mình có một khuyết điểm rất lớn mà không cách nào sửa được, chính là hay mềm lòng. Cô không biết Lương Bằng Uy có nhìn thấu được lòng người khác hay không, nhưng anh ta thật sự đã nắn được nhược điểm của cô. Nghe được vận mệnh của người khác nhưng lại bắt buộc phải cùng mình một nhịp thở , cô làm sao có thể nhẫn tâm rời đi được? Đây là thế giới hắc đạo, Lương Bằng Uy lại là người có thể nắm giữ sinh tử của người khác, Bảo Nhi không dám không tìn lời của anh ta.
Hèn hạ! Hèn hạ! Quá là hèn hạ rồi! Bảo Nhi trở về phòng, chỉ có thể dùng sức đánh lên gối để phát tiết bất mãn trong lòng. Đánh một chút sau, cô ngã xuống giường, nhắm mắt lại, thử lại tỉnh táo mà suy nghĩ. Rốc cuộc cô nên làm như thế nào cho phải, để có thể thoát khỏi Lương Bằng Uy mà không làm tổn thương ai? Lúc này Bảo Nhi rất hận bản thân mình vì co không thể nghic ra bất kì biện pháp nào, cô không muốn vì quan hệ của mình mà uy hiếp đến sinh mệnh của người khác, nhưng cô cũng không để cho người nhà của cô bị thương tổn vì cô.
Trời ơi! Rốc cuộc cô nên làm cái gì? Bảo Nhi chưa từng hao tổn tâm trí như này, đầu óc của cô rối bời, trong lòng cũng bốc lên rất nhiều oán khí.
“Bảo Nhi, ăn cơm thôi!” Dương Nhược Phương và hai người người giúp việc cùng nhau đi vào gian phòng.
Bảo Nhi đứng dậy, nhìn bọn họ đẩy xe sang bên cạnh ghế sofa, bắt đầu bày biện bữa ăn tối.
“Bác Phương không biết con thích ăn cái gì, cho nên hôm nay con phải chịu uất ức rồi, ngày maicon hay nói cho bác thứ con thích ăn, bác sẽ giúp con chuẩn bị !” Nụ cười của Dương Nhược Phương luôn luôn dịu dàng hiền lành như vậy. Bảo Nhi có chút không biết làm sao, “Bác Phương, cháu không kén ăn, bác không cần phải chuẩn bị giúp con cái gì đâu”
Khi Dương Nhược Phương ở dìu cô trở về phòng thì hi vọng cô gọi bà bằng cách gọi khác, bởi vì chữ bá mẫu này thật hơi khó nghe.
“Không được, bác sĩ đã nói, con còn rất yếu, cho nên nhất định bác phải chăm sóc bồi bổ cho con thật tốt, cho nên con đừng khách khí với bác, muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, hãy nói hết cho bác.” Dương Nhược Phương cười, trông mong có thể trấn an lòng của cô.
“Cháu chỉ muốn nhìn thấy đứa bé!” Cô đột nhiên nói nói, trong mắt hiện đầy tia khát vọng.
Yêu cầu này làm cho Dương Nhược Phương sững sờ, “Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . . Bảo Nhi, con nên hiểu, chuyện đứa nhỏ. . . . . .”
“Cháu hiểu rõ! Cháu biết rõ!” Cô cắn môi dưới, nhẫn nhịn cho nước mắt không tràn ra.
Dương Nhược Phương nhìn cô, thật sự không cách nào nói cái gì, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Bảo Nhi, ăn cơm đi, nhanh lên một chút!” Nói xong, bà cùng hai người giúp việc cùng rời khỏi gian phòng. Bảo Nhi không đói bụng, nằm lỳ ở trên giường, vừa nghĩ tới đứa bé mặt, lập tức camt thấy khổ sở khóc lên. Không biết khóc bao lâu, cho đến khi một giọng nói nam truyền đến, mới làm cô giật mình dừng khóc thút thít lại.
“Tại sao không ăn cơm?”
Giọng Lương Bằng Uy giống như quỷ mị, làm cô xoay người, kinh ngạc nhìn, thì ra là anh ta .
“Anh. . . . . . Trở về lúc nào?” Cô sợ hãi nói. Anh nhíu lông mày, đôi tay ôm ngực nhìn cô, “Thế nào? Muốn dùng thủ đoạn tuyệt thực để kháng nghị sao?”
Cô không them giở thủ đoạn, người thực sự sử dụng thủ đoạn ty tiện là anh ta. Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, không tưởng để ý tới anh. Anh tiến lên giữ chặt cằm của cô, ép buộc cô đối mặt với mình, “Nói chuyện với tôi thì phải nhìn tôi, có nghe không?”
Đối với sự kiềm chế của anh ta, cô không thể không quay đầu lại. Không biết vì sao a, cô trở nên không hề sợ anh ta nữa, mà lại dùng ánh mắt căm hận cực độ của mình nhìn anh ta chằm chằm. Trong con ngươi này tỏa ta ánh sáng lấp lánh nhưng lại toàn là hận ý, làm cho Lương Bằng Uy không những vui mag cong thưởng thức nó.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, sẽ làm tôi muốn đè cô xuống giường như lần đầu tiên đấy!” Anh mập mờ nói.
Trong phút chốc, Bảo Nhi nhớ đến cảnh hai người làm tình ở trên giường, mặt cô đỏ lên, toàn thân cũng run run, khẩn trương bỏ tay của anh ra, cũng tọa khoảng cách với anh.
“Anh. . . . . . Không cần loạn . . . . . .” Cô hô hấp rối loạn mà nói.
“Không muốn tôi làm loạn, hãy ngoan ngoãn ăn cơm.” Anh uy hiếp.
Lần này, cô thật nghe lời đi tới trước sô pha, bắt đầu dùng cơm. Cô không dám nhìn anh, tự nhiên ăn cơm, tưởng tưởng cơm là anh ta mà hung hãng nhai lấy. Vậy mà nét mặt thú vị này lại chọc cho Lương Bằng Uy không nhịn được bật cười, nụ khêu gợi và tiếng cười thoải mái kia lấy được chú ý của cô, vừa thấy hình dáng mê người của anh, cô thiếu chút nữa mất hồn. Nhịp tim chợt dồn dập, tứ chi truyền tới cảm giác, làm cho cô gần như không thể giữ chắc đôi đũa. Cô có bệnh a! LLàm sao có thể sinh ra cảm giác động lòng với anh ta . Bảo Nhi vội vàng đè nén tâm tình kỳ quái này xuống , nhanh chóng khôi phục lại trấn định.
“Bắt đầu từ bây giờ, cô ăn cơm thật tốt cho tôi, hãy chăm sóc thân thể thật tốt, không cho nữa ngã bệnh, biết không?” Anh thu hồi nụ cười, bình thản nói.
“Thân thể của tôi có tốt hay không thì liên quan gì đến anh?” Cô không vui phản bác. Khuôn mặt anh vẫn không thay đổi, đôi môi nhếch lên cười lạnh, “Đương nhiên có liên quan, tôi không muốn mới làm được một nửa lại phải dừng lại chăm sóc một người phụ nữ ngât xiue.”
“Khụ!” Bảo Nhi thiếu chút nữa bị sặc, sau khi nuốt xuống thức ăn, giật mình kêu, “Một nửa? Anh. . . . . . Cái người đại sắc lang này, làm đến mức đó rồi , lại còn nói làm được một nửa, anh . . . . . Cẩn thận Túng Dục quá độ!”
Anh cười lớn , mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà nói: “Em yên tâm, từ nay về sau anh sẽ huấn luyện cho em thật tốt, để cho em và tôt có thể lên đỉnh của sự khát vọng.”
“Anh có bệnh! Ai muốn hưởng thụ với anh chứ.” Mặt cô đỏ lên mắng. Thất là người đàn ông không biết xấu hổ, lại có thể đem loại chuyện đó nói như thể là chuyện đương nhiên, thật là biến thái! Lương Bằng Uy không tức giận, vui vẻ ở bên người cô ngồi xuống, cô bị dọa, muốn chạy trốn lại bị anh tóm lấy.
“Này! Sẽ không phải lại muốn làm!” Cô trợn mắt, khẩn trương nhìn hắn.
Anh ôm chặt cô, môi ôn nhu dán lên môi cô, cùng với cô mãnh liệt một phen sau, ở bên tai cô bật hơi, “Chớ lo lắng, mấy ngày nay tôi có việc, việc làm xong, tôi sẽ khiến cô không xuống giường được, cho nên phải dưỡng tốt thân thể chờ tôi, biết không?” Nói xong, ở trên gáy cô dùng sức hôn một cái.
“A!” Cô không thể chịu đựng đau đớn kêu thất thanh.
Anh hài lòng nhìn kiệt tác của mình, tiếp theo mang theo nụ cười rời phòng, lưu lại Bảo Nhi không cách nào trở lại thực tế.
Lời của anh ta, chẳng những làm tim cô đập nhanh hơn, khiến cho lòng cô rối loạn một mảnh.
Sao cô lại có thể như thể được? Rõ ràng là ghét anh ta, nhưng không cách nào cự tuyệt nụ hôn của anh. . . . . .