Trong làn gió đêm nhè nhẹ thổi, công tử áo trắng chậm rãi tựa thân vào mạn thuyền. Ánh trăng sáng tỏ soi rõ khuôn mặt của hắn, Sắt Sắt nhìn thấy trên mặt hắn đang đeo một cái mặt nạ hình bướm màu ngũ sắc chứ không phải mặt nạ bằng bạch ngọc Minh Xuân Thủy thường đeo.
Nụ cười tự giễu gợi lên trên khóe môi của Sắt Sắt, ánh mắt thanh lệ hiện lên một vẻ ảm đạm, ngực nàng như bị một vật nặng đè lên.
Dù hắn không đeo mặt nạ đó nhưng nàng vẫn có thể nhận ra hắn, bởi vì ngay cả khi hắn thân mật với nàng, hắn cũng chưa từng tháo chiếc mặt nạ bạch ngọc chạm trổ tinh xảo đó xuống .
Sắt Sắt cười mờ mịt, nâng chén rượu trước mặt lên nhấp một hớp, vị nóng cháy theo cổ họng chảy xuống, trong đáy lòng nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp.
Cảm giác nóng cháy này thật khiến người quyến luyến, Sắt Sắt không chút do dự nâng chén uống một hơi cạn sạch, lại châm thêm chén nữa, uống hết.
Nàng không quen uống rượu, khi nàng giả trang làm Tiêm Tiêm công tử, ngẫu nhiên uống rượu cũng là thứ rượu có hương vị ôn hòa. Rượu này không biết Âu Dương Cái làm từ gì, uống vào chỉ cảm thấy lạt một chút, rồi sau đó cảm giác rất cay dâng lên, có chút khó chịu.
Rượu Sắt Sắt đang uống rất mạnh, hương vị cay nồng nóng cháy cuống họng, nàng nhịn không được khẽ híp mắt, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ yết hầu, ho kịch liệt, trên gương mặt trắng nõn nhất thời hiện lên một màu đỏ ửng.
Tiếng ho khan của nàng thu hút mọi ánh mắt chung quanh nhìn về hướng bên này, Sắt Sắt nhịn không được khẽ cười khổ.
Ánh mắt đen mê hoặc của công tử áo trắng chuyển dời nhìn về phía nàng.
Sắt Sắt cười khổ, vỗ ngực nhịn xuống, âm thanh ho khan của nàng quá mức đột ngột.
“Thế nào, không muốn sống nữa sao mà uống rượu như vậy?” Một âm thanh ôn hòa tao nhã đạm bạc truyền lại, đôi tay dịu dàng vỗ nhẹ lên vai của nàng.
Sắt Sắt quay đầu lại nhìn, trước mắt xuất hiện một gương mặt đeo mặt nạ hình đầu lâu quỷ dị, tuy Sắt Sắt là người gan dạ nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy hoảng sợ.
Nàng nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là Mạc Xuyên”, giọng ôn hòa tao nhã êm tai phát ra từ miệng của chiếc mặt nạ đầu lâu làm người cảm thấy rất quái dị.
Sắt Sắt nheo mắt đánh giá người nọ từ trên xuống dưới một lúc.
Dáng người rất cao gầy thanh tú, trang nhã, váy hồng tung bay, tóc kết kiểu Lưu vân được giữ lại trên đỉnh đầu bằng trâm ngọc, cách trang phục như vậy quả thật là Mạc Tầm Hoan. Sắt Sắt nhịn không được nhếch môi cười cười, một “Nữ tử tuyệt sắc” như Mạc Tầm Hoan lại đeo mặt nạ đầu lâu âm trầm khủng bố, không thể phủ định, đây là một sự phối hợp tuyệt vời.
“Là do thị nữ trên thuyền đưa cho ngươi...mặt nạ này sao?” Sắt Sắt cười nhẹ nói, bọn thị nữ trên thuyền này cũng thật thú vị, không biết có phải bọn họ đố kỵ vẻ mặt xinh đẹp của Mạc Tầm Hoan nên mới đưa cho hắn chiếc mặt nạ khủng bố này.
Mạc Tầm Hoa gật đầu hỏi “Hiện tại cảm thấy thế nào?”
Sắt Sắt híp mắt mỉm cười, cảm giác quả thật dễ chịu hơn một chút.
“Ta đang hỏi tâm tình của ngươi!” Mạc Tầm Hoan thản nhiên hỏi.
Sắt Sắt híp mắt, cặp mắt xinh đẹp cong lại như trăng lưỡi liềm, nói thản nhiên “Ngươi nghĩ rằng ta đang mượn rượu giải sầu sao? Mượn rượu giải sầu sầu càng sầu , đạo lý này từ nhỏ ta đã hiểu được, nên ta sẽ không làm vậy đâu. Ta chỉ thích loại cảm giác nóng rát này thôi”
Loại cảm giác nóng rát này khiến lòng nàng nóng bỏng gào thét. Là nàng rất tịch mịch sao, nên mới thích loại rượu cay nồng này.
Sắt Sắt vừa nói vừa tự châm thêm một ly, nâng ly muốn uống tiếp.
“Đây là loại rượu đế của nước khác, hương vị cay nồng, không dễ uống. Ngươi nên uống loại này... ” Mạc Tầm Hoan nói nhàn nhạt, cầm một vò rượu khác trên bàn, chiết ra thứ chất lỏng có màu đỏ như hoa hải đường vào bầu rượu rồi châm một ly cho Sắt Sắt,
“Đây là rượu trái cây ủ từ nho, ngươi nếm thử xem”, ngón tay thon dài của hắn ôm xung quanh ly rượu bằng ngọc lưu ly đưa đến bên môi của Sắt Sắt.
Ngọc lưu ly trong suốt, rượu hải đường màu đỏ thẫm, ngón tay thon dài trắng nõn ôm lấy ly ngọc lưu ly, dưới ánh trăng đan xen kết hợp nhau thành một hình ảnh đẹp vô cùng, Sắt Sắt cười nhẹ, tiếp nhận chung rượu ngọc lưu ly trong tay Mạc Tầm Hoan, tinh tế nhấp một hớp, quả nhiên là hương vị thật ngon, vị ngọt đậm đặc áp chế vị cay của rượu, Sắt Sắt nhất thời ngừng ho.
“Đa tạ!” Sắt Sắt cười khẽ, nói nhàn nhạt.
Rượu ngon, nhưng phải uống có chừng mực, nàng không thể say, nàng không cho phép mình say.
Hai người đang đối ẩm bên bàn, chợt nghe giọng của Âu Dương Cái trong đám đông vang lên “Trăng sáng, sóng vỗ, cảnh đẹp như thế, lại có thức ăn ngon, có thể nào thiếu tiếng ca múa nhạc. Nghe nói các vị quý khách của chúng ta đều là cao thủ về âm nhạc, mời các nàng diễn tấu một khúc được chăng?”
“Thật tốt!” Tiếng phụ họa nối nhau liên tiếp vang lên.
Sắt Sắt không chớp mi, quý khách kia tự nhiên là ám chỉ các nàng. Âu Dương Cái này đúng là muốn các nàng tấu nhạc giúp vui.
“Giang công tử, không biết có thể hân hạnh mời người chăng?” Âu Dương Cái chậm rãi đến trước Sắt Sắt, nheo mắt cười khẽ.
Sắt Sắt cười khẽ nói “Đa tạ u Dương công tử nâng đỡ, chỉ sợ tại hạ cầm nghệ nông cạn, sợ làm mọi người mất hứng. Xin miễn cho”
“Giang công tử thật quá khiêm nhường, xin chớ chối từ . Tại hạ nghe thị nữ của người nói, cầm kỹ của công tử thật siêu phàm thoát tục” Âu Dương Cái cao giọng nói.
Thị nữ của nàng?
Sắt Sắt không chớp mắt, nhìn thấy Thanh Mai đang đeo mặt nạ thỏ trắng nhỏ đứng lẫn lộn trong đám đông đang hướng về phía nàng ngoắc tay.
Thanh Mai này luôn gây ra phiên toái cho nàng!
“Yến hội hóa trang còn có một quy củ không thành văn, đó là hễ ii đeo mặt nạ giống nhau thì phải cùng hợp tấu một khúc”. Âu Dương Cái ngước mắt lên, tầm mắt chuyển qua một vòng, chỉ vào công tử áo trắng đang dựa vào mạn thuyền cười nói “Vị công tử áo trắng kia cũng đang đeo mặt nạ bướm, vậy xin mời hai vị hợp tấu một khúc được không? Không biết Giang công tử muốn dùng loại nhạc cụ nào?”
Au Dương Cái giơ tay lên vẫy, vài thị nữ mang đàn tranh, tỳ bà, dao cầm.. .các loại nhạc cụ khác nhau tới, đồng loạt đứng trước mặt Sắt Sắt chờ nàng chọn.
Với tình hình này, nếu Sắt Sắt từ chối ắt là không xong.
Sắt Sắt không chớp mắt nhìn các loại nhạc cụ, trên thuyền của Âu Dương Cái thật sự không thiếu thứ gì, ngay cả các loại nhạc cụ này đều là hết sức tinh xảo.
Âu Dương Cái quả là thật sự nhọc công sắp xếp dạ tiệc này.
Nhưng Sắt Sắt vẫn đứng yên bất động, nàng cảm thấy Âu Dương Cái làm việc này có chút kỳ quái, muốn nàng và công tử áo trắng kia hợp tấu, là trùng hợp hay là cố ý?
Sắt Sắt ghé mắt nhìn lại, thấy một thị nữ mặc áo hồng đã đi mời vị công tử áo trắng kia, xem ra là không mời được.
Công tử áo trắng quay đầu nhìn nhìn về hướng họ, ánh mắt chiếu ra từ chiếc mặt nạ làm người khác phải khiếp sợ. Hắn phất ống tay áo, xoay người bỏ đi. Ầu Dương Cái nhất thời nóng nảy, cio giọng la lên “Vị công tử kia, xin mời người họp tấu một khúc với vị công tử này”
Công tử áo trắng quay đầu lại, liếc mắt một cái, chậm rãi mở miệng nói, thanh âm không lớn nhưng truyền vào tai từng người hết sức rõ ràng “Tại hạ không tấu nhạc”
Thanh âm hắn nhạt như khói, nói nhẹ nhàng, xong quay đầu phất tay áo bỏ đi.
Bóng dáng của hắn tựa như ánh trăng trong sáng, trong chốc lát ẩn mất vào đám mây.
Âu Dương Cái nhất thời choáng váng.
Hăn xấu hổ ho một tiếng, nhẹ giọng hỏi ‘’Kìa....Giang công tử, chi bằng người diễn tấu một khúc được chăng?”
Đầu Sắt Sắt cảm thấy có chút choáng váng, không biết có phải do thuyền lay động không.
“Được, ta sẽ đàn”. Nàng đứng dậy, chậm rãi bước về phía tnrớc.
“Chi bằng, ta hợp tấu cùng công tử?!” Mạc Tầm Hoan cúi đầu nói.
‘’Không cần đâu!” Sắt Sắt xua tay nói.
Bất quá chỉ là đàn tấu một khúc nhạc, cần chi người khác phải trợ giúp.
Sắt Sắt chậm rãi bước đến, không hiểu vì sao, nàng cảm thấy mình như đang ở trong một màn sương mù, phía trước là biển lớn màu đen thăm thẳm, dưới ánh trăng sáng tỏ là những chiếc mặt nạ màu sẳc rực rỡ đan xen với nhau, tựa như một bức thảm thêu hoa thơm cỏ lạ tuyệt mỹ.
Nàng nhận lấy cây dao cầm trong tay thị nữ, đến bên mạn thuyền ngồi xuống. Bầu trời trên đinh đầu không có một gợn mây, đen và trong sáng như mặt gương, giống như có thể soi thấu tâm hồn con người, vầng trăng phía xa, vừa lớn vừa tròn, tròn đến nỗi làm người ta tan nát cõi lòng.
Sắt Sắt khoanh chân ngồi dưới đất, trong tiếng sóng biển nhè nhẹ, chậm rãi đánh đàn.
Khi tiếng đàn róc rách theo ngón tay nàng phát ra, tiếng người ồn ào phía bên trên đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiếng đàn của Sắt Sắt uyển chuyển, uyển chuyển lại uyển chuyển, triền miên lại truyền miên, liên tục nối tiếp nhau dịu dàng như từng sợi nhu tình quấn quít nhẹ trôi trong bóng đêm, như tiêu tương dạ vũ, như gió thoảng đêm triều, lượn lờ không dứt, trong không gian lơ đãng thấm đậm lòng người.
Làm trong lòng người nghe xúc động không nói nên lời.
Lúc mọi người đang siy mê, tiếng đàn bỗng có biến chuyển, trở nên mênh mang xa xăm, như một người đang dấn bước vô định lạc vào non cao, đi không định hướng về phía trước, mà bên khe núi trống trải chỉ tồn tại mỗi mình người đó, cô độc và tịch mịch.
Lúc này gió biển thổi tới lạnh thấu xương, nhưng Sắt Sắt không hề cảm thấy lạnh.
Có lẽ vì nàng quá say mê thả hồn vào tiếng đàn, cũng có lẽ vì nàng thật sự có chút say.
Nàng chỉ cảm thấy vì lúc gió biển thổi mạnh nên chiếc mặt nạ của nàng hơi vướng víu, nàng bèn gỡ nó xuống, mặc nó bay theo gió biển, mặt nạ bị gió cuốn lên không trung rồi rơi trên mặt biển, dập dềnh trôi theo con sóng.
Tiếng sóng biển bỗng nhiên vang lớn và trở nên dữ dội hơn.
Tiếng đàn theo tiếng sóng biển, bỗng nhiên mãnh liệt hon, như uy thế của thiên binh vạn mã, hoàn toàn không giống âm thanh róc rách như tiếng suối chảy triền miên ưu sầu vừi rồi.
Tâm hồn chếnh choáng, nàng chính là đang dựa vào cảm giác mà đánh đàn. Sóng biển dữ dội, tiếng đàn tiêu điều.
Sóng biển ngập trời, tiếng đàn cao vút.
Vầng trăng không biết tò khi nào ẩn mình vào đám mây, gió biển bỗng nhiên vô cùng mãnh liệt nổi lên, mặt biển cũng mãnh liệt nổi sóng ba đào. Sóng gió đến rất bất ngờ, chiếc thuyền lớn trong nháy mắt như nghiêng hẳn qua một bên.
Thủy thủ trên thuyền đã sớm nhìn quen, dường như không hề kinh ngạc với biển động như vậy. vốn là như vậy trời không hề báo trước bỗng nổi mưa gió, nhất là trên biển, lại thường hay thay đổi.
“Sắp có lốc biển, mọi người mau vào khoang thuyền!” Âu Dương Cái hô to nói.
Một đám thủy thủ hướng về phía khoang thuyền chui vào.
Đúng vào lúc này, một cơn sóng biển cao như bức tường, dữ dội cuồn cuộn vồ về phía con thuyền.
Thanh Mai không có võ công, sợ tới mức chân mềm nhũn, như một con thỏ trắng nhỏ, trượt xuống theo mép thuyền.
“Thanh Mai!” Tử Mê nhoài mình ra nhưng không bắt được góc áo của Thanh Mai.
Nước biển bắn lên tung tóe, cặp mắt đang mê ly của Sắt Sắt ch