y với Niếp Lâm, sửa soạn lại quần áo, cô suy nghĩ một lát mới nói. “Anh có thể nói rõ về việc năm năm nay của anh ấy một chút không? Em chỉ biết anh ấy học ngành đạo diễn, hình như còn thêm kinh doanh?”
Cô vừa nói xong, Niếp lâm lập tức ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói. “Đây mới thật sự là một đề tài nghiêm túc.”
Cô vừa nghe xong, trong lòng càng tò mò hơn, lập tức ngồi xuống ghế sô pha, yên lặng chờ anh nói.
“Anh biết em nhất định rất nghi ngờ, cuối cùng là vì cái gì mà cậu ấy lại rời khỏi Trung Quốc, rời khỏi người nhà và người yêu của mình năm năm, đúng không?” Niếp Lâm ngồi xuống ghế sô pha. “Bất kể là làm đạo diễn, hay là kinh doanh, thật ra thì cũng có thể chọn việc trở về, căn bản không cần dùng thời gian lâu như vậy.”
“Vâng.” Cô khẽ thở dài.
Năm năm này, bất kể là đối với anh, hay đối với cô mà nói, cũng quá dài.
Trong cuộc đời của bọn họ, năm năm này, là trống không.
“Ngành đạo diễn hai năm, ngành kinh doanh hai năm, chỉ có thân phận của cậu ta là một tảng băng ngầm.” Niếp Lâm vỗ tay. “Nói một ví dụ, em còn nhớ không, lúc đoàn làm phim ‘Thanh Sắc’ muốn sa thải cậu diễn viên đóng vai nam chính?”
Cô gật đầu. “Mộc Hòa.”
“Người đầu tư phía sau ‘Thanh Sắc’, thật ra là anh và Tư Không, mà người đứng sau cậu nhóc đó cũng rất mạnh, phải biết rằng, làng giải trí và xã hội đen gần như có liên quan đến nhau, cho nên cũng không có gì là lạ. Nhưng sau khi Tư Không sa thải cậu ta, cậu ta gần như ở trong tình trạng bị khống chế, em có thể nghĩ ra nguyên nhân không?”
Lấy độc trị độc. Nếu như muốn ngăn chặn thế lực của một băng nhóm xã hội đen hoàn toàn, như vậy rất dễ để biết, muốn chèn ép phía kia, cũng phải dùng một thế lực ngang như vậy.
Cô nhíu mày, nhìn về phía Niếp lâm.
“Không sai.” Niếp Lâm mỉm cười. “Thật sự thì bọn anh cũng không dùng ‘cách thức chính quy’ đế đối xử với cậu nhóc này, sau đó cậu ta lại không sợ chết ngoi lên, vậy nên mới phải triệt để xử lý.”
“Nhưng…” Cô cắn môi. “Như vậy, chẳng lẽ sẽ không gặp nguy hiểm sao?”
“Cho nên cậu ta mới sống ở đây năm năm.”
Niếp Lâm bí hiểm vuốt mũi. “Nước Mĩ, dù sao cũng có rất nhiều tầng lớp, cũng không có hạn chế điều gì, cho nên là một nơi vô cùng tốt, nếu như Tư Không muốn nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay, vậy cậu ấy phải sống ở đây, tích lũy thời gian và nhân lực, tất cả đều ở chỗ này… Cuối cũng lúc về nước, vẫn có thân phận sạch sẽ.”
Cô nghe vậy, nhớ lại ngày trước, lúc nhàn rồi, Doãn Bích có nói qua với cô, ‘rửa tiền’.
Lời dụng tài sản đen, lại lời dụng lật ngược trở lại, chuyển nó thành màu trắng, điều đó rất tốn thời gian, tốn sức lực, cũng rất hao tổn tâm trí.
“Cậu ấy xây dựng cho em một đế quốc rộng lơn.” Niếp Lâm nhìn cô. “Đội ngũ âm nhạc giúp đỡ em bây giờ, cũng chỉ là một phần rất nhỏ, anh không hề khoa trương, chị dâu, bất kể em làm chuyện gì, ca hát, diễn viên, mc, đạo diễn, dù là làm một thương nhân… tất cả, cậu ấy đều có thể cho em được như nguyện.”
Con ngươi của cô nhẹ run rẩy.
Một đế quốc.
Trở về sau năm năm, thì ra anh đã lặng lẽ xây cho cô một đế quốc, một nơi chỉ thuộc về cô.
Cửa phòng bếp được nhẹ nhàng mở ra, Tư Không Cảnh bưng thức ăn ra ngoài, thấy ánh mắt phức tạp của cô nhìn mình, anh thản nhiên mở miệng. “Niếp Lâm, cậu lại nói lời không nên nói sao?”
“Tiểu nhân nào dám!” Niếp Lâm nhìn vai, vẻ mặt vô tội. “Cuối cùng cũng làm xong, thật là đói!”
Thừa dịp Tư Không Cảnh trở lại phòng bếp lấy thêm món ăn, Niếp Lâm đứng dậy trước, đôi mắt tràn ngập ý cười, nhưng cũng nghiêm túc nói. “Anh không phải thiên vị Tư Không, chị dâu, có lẽ năm năm này, vì đủ loại nguyên nhân, hai người không thể không tách ra, nhưng dù chủ một khắc, cậu ấy cũng chưa từng phản bội em.”
**
Bữa ăn tối kết thúc, Niếp Lâm hạnh phúc, hết sức thức thời, cũng có thể là ngại vẻ mặt của Tư Không Cảnh, nhanh chóng chạy ra khỏi căn hộ.
Cô lau bàn, đặt chiếc khăn đã được rửa sạch sang một bên, xoa xoa tay.
Anh ở một bên rửa bát, đôi mắt buông xuống, hình dáng gò má dưới ánh đèn hết sức dịu dàng.
Lúc này, cô từ từ đi đến, ôm lấy anh từ phía sau.
“Sao vậy?” Giọng nói anh bị lẫn trong tiếng nước chảy. “Mệt sao?”
Cô tựa vào lưng anh, lắc đầu.
Anh dừng lại trong chốc lát, trong giọng nói có lẫn chút ý cười. “Đừng khởi động sau bữa ăn? Chờ lát nữa, phải tiêu hóa trước đã.”
Cô không nói lời nào, đôi tay lại ôm anh chặt hơn.
Anh nhanh chóng rửa xong mấy cái bát, đi ra khỏi phòng bếp, cô cứ như vậy ôm anh, nhắm mắt đi theo ra ngoài.
Anh đi vào phòng ngủ, gỡ tay cô ra, nghiêng người ngồi xuống, kéo cô đến trước người.
Lai thấy cô cúi thấp đầu, hai mắt hơi hồng.
Anh thở dài, cầm lấy tay cô, trong giọng nói có một chút bất đắc dĩ. “Anh lại nhớ tới lúc anh trở về, bộ dạng em lạnh lùng trừng anh, sao bây giờ lại hay khóc như vậy, hả?”
“Tư Không.” Cô mở miệng. “Năm năm này, anh có từng về nước qua một lần? Có thử liên lạc với em một chút không?”
Anh nghe lời cô nói, hơi ngẩn ra, hồi lâu sau, mấp máy môi. “Thật sự muốn biết?”
Cô gật đầu.
“Thật ra thì lễ noel hàng năm, anh đều về nước.”
Anh để cô ngồi lên chân mình. “Dựa vào lịch trình của em, nhờ Sharon giúp một tay, có nhìn em từ xa mấy lần, sau đó lại về Mĩ, khoảng một ngày rưỡi, trong thời gian một ngày, đều ở trên máy bay rồi.”
Anh nói thật nhẹ, cô lại không biết đáp lại thế nào.
“Anh nhớ có một lần, anh gọi điện đến nhà Đới Tông Nho, vào dịp em đến nhà cậu ấy chơi, nhờ em hát một bài cho Tiểu bàn nghe, thực ra là hát cho anh ở trong điện thoại nghe.” Anh nói xong, véo má cô. “Khi đó anh nghĩ, Hạ Hạ nhà ta đã trở nên xuất sắc như vậy rồi.”
Thật ra thì nhiều lúc, tàn nhẫn không đâm trực tiếp nhưng lại bị thương rất sâu.
Mà anh dùng giọng nói thản nhiên, miêu tả những điều đã qua.
“Có phải chiều nay Niếp Lâm nói gì với em không?” Anh nói xong, khẽ thở dài. “Anh không nên để cậu ta đến đón…”
Anh còn chưa dứt lời, cô đột nhiên tiến lên, ôm lấy cổ anh.
“Thật sự xin lỗi.”
Cô nhắm mắt lại, tựa vào vai anh, nhỏ giọng nỉ non ba chữ.
Có lúc ba chữ này, là vô lực, là đau lòng.
Nhưng bây giờ, với cô mà nói, chỉ có ba chữ này mới có thể thể hiện hết nỗi lòng của cô.
Trong năm năm này, em cũng từng hận anh, hận anh vì sao có thể dễ dàng rời đi như vậy, không quay đầu lại, cũng chưa từng hối hận.
Trong năm năm này, em từng oán anh, oán anh khiến em phải nếm trải mùi vị chờ đợi và tuyệt vọng, oán anh khiến trong mắt em, ngoài anh ra không thể chứa đựng bất kỳ người nào.
Em từng cho rằng chỉ có một mình em, còn ở tại chỗ chờ anh, giữ lấy giấc mơ này.
Cô ôm anh, hốc mắt không nhịn được, lại rơi xuống hai giọt nước lớn.
Giọng nói anh dịu dàng lại trầm tĩnh. “Anh nhớ trước kia, có một nghệ sĩ nam anh tấy thích đã từng nói, chờ tới lúc ông ấy già rồi, ông sẽ tặng người hâm mộ chữ ký, cũng sẽ hát bài hát ông ấy viết cho họ nghe,… anh lại không thể rộng lượng như vậy, anh chỉ sáng tác bài hát cho bà xã anh, hát những bản tình ca cho vợ anh nghe.”
Anh già nhanh hơn em, anh chỉ muốn làm được nhiều việc cho em hơn một chút.
Phụ nữ luôn cảm giác phải biến mình trở thành người ưu tú hơn, mới xứng đáng với người mình thích.
Nhưng có lẽ người trong lòng cô gái đó, chỉ hi vọng cô ở bên cạnh anh, để anh có thể bảo vệ.
Năm năm trước, bởi vì tự ái, vì trẻ tuổi, cô muốn thoát khỏi ánh hào quang của anh, muốn trở thành một người xứng đôi với anh.
Nhưng tới bây giờ cô mới hiểu được, nếu anh đủ yêu cô, vậy sao có thể quan tâm, cô nổi tiếng bao nhiêu, tài hoa bao nhiêu, vinh quang bao nhiêu?
Anh đưa tay lau nước mắt của cô. “Hạ Hạ, em đã có đầy đủ mọi thứ, nhưng phụ nữ sinh ra luôn cần có ai đó bảo vệ một chút, cho nên, để cho anh làm một chút đó của em, được không?”