chuẩn bị cho album mới, chờ mình ra viện, sẽ để mình vào phòng thu âm.” Trên mặt anh dần hiện lên nụ cười đáng yêu. “Mình thật sự không nghĩ tới… Lâu Dịch sáng tác, là cho album đầu tiên của mình, phát hành trên toàn cầu, suy nghĩ một chút cũng rát có khí phách.”
“Cậu vẫn luôn lợi hại mà.” Cô nhận lấy CD, nở nụ cười. “Mình không thể chờ đợi được tới lúc album của cậu được phát hành, tất cả các bảng xếp hàng nhất định sẽ bị cậu quét sạch.”
“Đúng rồi.” Anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.”ình nhớ hình như cuối tuần là lễ trao giải thì phải? Cậu được đề cử giải diễn viên mới xuất sắc nhất.”
“Ừ, hình như là thứ tư.” Cô suy nghĩ một chút. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
“Vậy là cũng ngày album của mình được phát hành!” Anh nâng lông mày lên. “Vốn mình muốn nhờ trợ lý sắp xếp chỗ ngồi, cho cậu có thể tới buổi họp báo.”
“Không sao.” Cô lơ đễnh. “Mình tham gia hết buổi lễ sẽ tới, có lẽ kịp.”
“Lâu Dịch.” Cô dừng một chút, còn nói. “Bây giờ cậu có rảnh không? Lên trên đó lấy giúp mình ít đồ xuống xe.”
“Hả? Khuân đồ? Tại sao?” Anh kỳ quái hỏi.
“Mình chuẩn bị về căn nhà trước đây của mình.” Vẻ mặt cô bình tĩnh. “Hôm này, cậu giúp mình một chút, ngày mai mình lại quay lại lấy thêm một ít, đồ mình cũng không nhiều.”
Lâu Dịch nghe xong thì ngẩn ra, lập tức nghiêng đầu nhìn cô.
Trên mặt cô không có bất kỳ thay đổi nào, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ xe.
Vẻ mặt anh có chút phức tạp, muốn nói gì đó, nhưng vẫn vẻ muốn nói lại thôi.
**
Vào nhà, Phong Hạ bật lò sưởi, sửa sang một ít đồ đạc với Lâu Dịch, sau đó vào phòng bếp lấy chút đồ uống.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lúc vào trong phòng ngủ, cô thấy Lâu Dịch đang đưa lưng về phía cô nhìn gì đó, bả vai thẳng run lên, hình như đang cười.
“Cậu đang xem gì vậy?” Cô vòng qua trước người anh, định thần nhìn lại, mặt cũng đỏ lên. “Cậu lấy cái này từ đâu?”
Trong tay anh là hình ảnh của cô lúc tiểu học, lúc đó tóc cô rất ngắn, làn da hơi ngăm, quả thật giống như một bé trai… Có thể nói là thê thảm không nỡ nhìn, thậm chí cả Tư Không Cảnh cô cũng chưa từng cho xem.
Thấy cô thấy, anh dứt khoát cất tiếng cười to, cưới đến rơi nước mắt, vội vàng nhét hình vào túi áo. “Cho mình tấm hình này, mình muốn phóng lớn lên treo trong nhà… ha ha ha.”
Cô dĩ nhiên không chịu, đưa tay muốn giành, anh cũng không cho, ỷ vào chiều cao mà giơ lên trên đỉnh đầu trêu chọc cô, hai người lại giống như bình thường truy đuổi, đánh nhau.
‘Cạch’ một tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Lúc này hai người lại đứng ở trong phòng ngủ, đối diện phòng ngủ chính là cửa chính.
Tư Không Cảnh mở cửa đi vào, tay cầm nắm cửa đứng bên cửa lớn, đang giương mắt lẳng lẳng nhìn bọn họ.
“Tư… Tư Không.” Phong Hạ đã gần hai tháng không thấy anh, nhất thời có chút ngây dại, vất vả lắm mới ổn định được lời nói. “Anh vừa trở về từ thành phố N à?”
“Ừ, về đây mấy ngày, có một đợt quảng bá.”Anh khép cửa lại đi vào nhà, tầm mắt nhìn sang một bên, thấy bên đất bày mấy cái rương, vẻ mặt chợt biến đổi.
“Hôm nay bộ phim điện ảnh của em đã quay xong, em nhờ Lâu Dịch tới đây, giúp em một tay soạn một ít đồ.” Cô nhìn anh, vội vàng đi về phía anh, giọng nói có chút run, rồi lại rất dịu dàng. “Suy nghĩ mấy ngày, em nghĩ mình vẫn nên trở về nhà cũ, bây giờ anh không có ở thành phố S, nơi này cũng không phải nơi quen thuộc với em, bởi vì mấy ngày trước anh nói anh rất bận, em vẫn chưa kịp nói chuyện này với anh.”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Sắc mặt anh trầm tĩnh lại, lúc nhìn ánh mắt nhìn cô hồi lâu, cũng không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái.
“Anh có đói không? Em đi làm chút điểm tâm?” Cô nghiêng đầu, giống như ngày thường, cười với anh.
“Không cần.” Anh cởi giày. “Anh ăn rồi.”
“A… được.” Cô gật đầu. “Vậy anh có việc trong thư phòng, em sẽ chờ mình sửa soạn lại đồ dùng rồi sẽ nói chuyện với anh.”
“Tối nay hay sáng mai em đi?” Anh đột nhiên mở miệng, giọng nói hờ hững. “Người hậm mộ và công ty bên kia hình như sẽ tới đây tặng quà.”
“… Vâng.” Ngón tay dần siết chặt, âm thanh cũng càng lúc càng nhẹ. “Được rồi, hình như cũng không có gì khó khăn, chờ em sắp xếp đồ ổn thỏa, sẽ không lâu đâu.”
Không khí hoàn toàn lạnh xuống.
Anh không nói gì nữa, mang dép chuẩn bị rời khỏi phòng khách.
“Tư Không Cảnh.” Lâu Dịch vẫn đứng ở phía sau, nghe hai người nói chuyện mà không nói câu nào, lúc này lại đẩy Phong hạ sang một bên, tiến mấy bước lại gần Tư Không Cảnh.
Chiều cao của hai người cũng không cách biệt lắm, khuôn mặt Tư Không Cảnh lạnh lùng, mà một Lâu Dịch khôi hào luôn tươi cười lại không có chút biểu hiện gì trên khuôn mặt.
“Anh là đang đuổi cô ấy đi?” Lâu Dịch mở miệng nói. “Anh có biết hôm qua cô ấy vừa bị cảm? hơn nữa, bên ngoài tuyết rơi dày, thế nhưng anh lại muốn cô ấy sắp xếp đồ đạc rời đi lập tức?”
“Người hâm mộ và người của công ty sắp tới.” Anh chỉ nói sáu chữ.
“Cô ấy quay phim hai tháng.” Giọng nói Lâu Dịch càng lạnh hơn. “Trong thời gian này, cô ấy gặp phải chuyện gì, anh biết không? Người hâm mộ của anh, đã làm gì cô ấy, anh biết không? Người hâm mộ và người trong công ty tới, con mẹ nói anh không thể nói bọn họ không thể tới sao?”
“Không liên quan tới cậu.” Anh lạnh lùng nói, đi qua bên người Lâu Dịch về phía trước.
Gương mặt nhẫn nhịn thật lâu của Lâu Dich trong nháy mắt phủ kín một tầng sương mù, anh bất động hai giây, bắt lấy bả vai Tư Không Cảnh, giơ tay lên đánh cho anh ta một quyền.