Trong một phòng riêng dành cho nghệ sĩ ở tầng cao nhất của công ty Live,William vỗ tay một cái, nói với Phong Hạ. “Perfect.”
Cô gật đầu, buông kịch bản trong tay, nhẹ thở phào.
Hai chân Mục Hi bắt chéo ngồi bên cạnh William, đặt ly rượu trên tay xuống, mở miệng nói. “Còn có một chi tiết nhỏ chưa đủ hoàn mĩ, chỉ là… tổng thể cũng xem như tốt rồi.”
“Cho tới bây giờ tôi cũng không trông mong anh có thể cho tôi những lời khuyên hữu ích.” Cô cười như không cười nhìn Mục Hi, ngồi xuống chiếc ghế đặt đối hiện bọn họ.
“Mục Hi.” William lấy cặp kính trong tay xuống, cầm miếng vải từ từ lau. “Nghệ sĩ này của cậu, sau này nhất định sẽ trở thành một trong những lá bài chủ chốt lớn nhất trong mười năm tới của cậu.”
“Cậu đừng khen cô ấy nữa.” Mục Hi thả lỏng hai vai, trên mặt mang vẻ lạnh lùng lười biếng. “Danh tiếng mới lên được một chút đã dương dương tự đắc rồi, nếu như sau này nổi hơn, một mình cô ấy không ngừng nhận lấy, như vậy sẽ nổ tung đó.”
“Tổng giám đốc.” Lúc này Phong hạ nâng quai hàm, chậm rãi mở miệng. “Lần tước ở party từ thiện, vì sao anh lại mang vị mỹ nữ tên Trịnh Vận Chi đi. Bạn trai của cô ấy, vẻ ngoài thật đẹp mắt.”
“Khụ.” Mục Hi căn bản vừa đưa rượu vào miệng, lúc này lại giống như nghẹn ở cổ họng, ánh mắt lập tức giống như cây đao sắc bén bắn về phía cô.
“… William, lúc nào tôi bắt đầu gia nhập?” Cô phản ứng nhanh chóng, nghiêng sang nhìn về William đang ngồi một bên.
William cười cười. “Hai ngày sau.”
Một lĩnh vực mà đàn ông không thể phá hủy, đó cũng có thể coi là một điểm yếu, hôm nay tiếp xúc sâu hơn, đối với cô mà nói, từ lúc bắt đầu Mục Hi đã là một người sâu không lường được, dần dần thay đổi, thậm chỉ ngày càng thú vị.
“Nhanh đem cô ấy đi đi.” Lúc này Mục Hi đứng dậy từ trên ghế, mắt lạnh nhìn cô một cái, nói với William. “Để lại cho cô ấy một lớp da, không nên giết quá nhanh.”
Phong Hạ lặng lẽ làm mặt quỷ về phía anh.
“Phong Hạ,” Mục Hi ra cửa được mấy bước, chợt dừng lại. “Hôm nay Tư Không Cảnh chính thức hết hợp đồng với Live.”
Trên mặt cô vốn là một nụ cười, nghe được câu này, gương mặt lập tức trở nên có chút cứng ngắc.
Qua hai giây, cô lấy lại tinh thần, gật đầu. “Ừ, tôi biết rồi, đây là chuyện giữa anh ấy và công ty.”
“Mỗi người đều có quyền tự do của riêng mình, cho nên, mặc dù quan hệ của bọn tôi thân mật… tôi cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của anh ấy.”
Mục Hi nghe xong lời của cô, quay đầu lại nhìn cô một cái.
Vẻ mặt cô bình thường, trên mặt lại không thấy nụ cười, đáy mắt cũng không có gì gọi là khổ sở.
Anh không khỏi nghĩ tới trước kia, lần đầu gặp cô trong đoàn làm phim ‘Hồng Trần’, lúc đó trên mặt cô có chút kinh hoảng,sợ hãi, còn dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình trên khuôn mặt, giống như một đứa bé, đáy mắt vẫn giàu tình cảm, trong suốt.
Là anh nhìn trúng thiên phú của cô, vì thế đào tạo cô, dẫn cô đi vào con đường, nhưng bây giờ nghĩ lại, đến tột cùng kết quả cô nói là đúng hay sai.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa,” Anh trầm ngâm một lát. “Cô lần này bởi vì bộ phim ‘Hồng Trần’, được đề cử giải ‘diễn viên mới xuất sắc nhất’ tại liên hoan phim năm nay… chúc mừng.”
Trong giọng nói của anh có một tia tán thưởng cực kì nhạt, cô sửng sốt trong chốc lát, chợt nở nụ cười từ đáy lòng, “ Năm nay ‘Hồng Trần’ có thể sẽ nhận được giải thưởng ‘Bộ phim hay nhất’, chờ tôi quay xong bộ phim mới của William thì đã hai tháng, lúc đó cũng gần đến buổi liên hoan phim.” Cô đứng lên từ trên ghế. “Như vậy, thời gian gần đây, tôi chỉ chuyên tâm đóng phim.”
“Cố gắng lên.” Hồi lâu sau, Mục Hi thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói ra hai chữ, xoay người đi ra ngoài.
…
Trạm đầu tiền Đoàn làm phim của William dừng chân là nơi xa nhất ở phương Bắc, trước khi đi, cô về nhà một chuyến, chuẩn bị một chút hành lý cần thiết.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, bên ngoài trời đất đóng băng, cô nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, lại phát hiện có một luồng khí ấm áp xông tới.
Hành động của cô dừng lại một chút, cởi giày, đi vào phòng khách.
Tư Không cảnh đang ở trong phòng khách chọn CD, không khí trong nhà ấm áp, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần màu đen, đưa lưng về phía cô, nhìn qua hình như anh gầy đi không ít.
“Em về rồi.” Cô đứng sau lưng một hồi anh mới biết, lúc này mới chậm rãi mở miệng/
“Ừm.” Cô hạ tròng mắt xuống. “Về đây lấy chút vật dụng, ngày mai phải đi cùng đoàn làm phim.”
Anh chọn một đĩa CD, khom lưng bỏ CD vào đầu phát. “Thời tiết phương Bắc rất lạnh, chuẩn bị một ít đò sưởi ấm.”
“Được.” Cô gật đầu đồng ý, đặt túi xuống, đi vào phòng ngủ.
Mở hộc tủ ra, cô đứng trước tủ treo quần áo, giống như một người máy lấy quần áo, trong phòng khách trầm tĩnh lại phát lên tiếng dương cầm, trong đầu cô không biết đang suy nghĩ gì, đóng cửa tủ, mới phát hiện anh đang đứng trước của phòng ngủ nhìn cô, không biết đã bao lâu.
“Anh mới thành lập một công ty, đĩa điểm không nằm trong thành phố S.” Lúc này anh đi về phía trước mấy bước. “Ở thành phố N, ba mẹ anh ở đó, nơi đó có chút tài sản anh tích lũy, cho nên công ty cũng được đặt ở đấy.”
“Ừ, vậy rất tốt.” Cô buông quần áo trong tay ra, cong cong môi. “Thật ra thì Tư Không, trước kia, em đã sớm cảm thấy anh nên thành lập một công ty riêng, anh nghĩ, trong vòng giải trí ngôi sao này, cũng thoát khỏi công ty đại diện, tự mình thành lập công ty, anh xuất sắc như vậy, sớm nên như thế.”
Anh vẫn nhìn cô, đợi cô nói xong, gật đầu.
“Bởi vì đại điểm làm việc không ở thành phố S này, cho nên sau này anh sẽ không thường ở đây.” Hình như anh đang nói lại lời kịch được soạn sẵn.
“Căn nhà lúc về em có thể ở đây, nếu như anh đến thành phố S, cũng sẽ ở đây như cũ… nếu như em không quen ở một mình, em có thể về nhà của mình trước đây, bỏ trống nơi này, cũng có thể.”
Cô nghe xong lời anh nói, ánh mắt có chút thẫn thờ.
Hoảng hốt, ánh mắt cô di chuyển từ mặt anh, dần chuyển xuống cằm anh, cánh tay… rồi đến bàn tay anh.
Sau khi nhìn đến bàn tay anh, ánh mắt cô run rẩy.
Anh vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đó, chẳng biết từ lúc nào, đã bị anh tháo xuống, ngón tay thon dài, trống không.
“Ừ, em biết rồi.”
Thân thể cô có chút kinh hoảng, hồi lâu, cô đưa tay chống lên cửa hộc tủ. “Không có gì, chờ sau khi em quay phim xong trở về, sẽ xem xét nên ở đâu, có thể sẽ ở nhà do công ty sắp xếp.”
“Tư Không, lúc anh bận rộn việc công ty, cũng nên quan tâm thân thể mình một chút.” Lúc này, cô đi tới trước mặt anh, đưa tay nhẹ đụng ống tay áo của anh. “Không làm gì, thì nên đi ngủ bù, như vậy trạng thái tinh thần sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Tiếng nói dịu dàng, cô nói xong liền ngẩng đầu nhìn anh, hơi lộ ra nụ cười.
Giống như thường ngày, nhẹ nhàng khoan khoái, nụ cười không chút sơ hở.
Tư Không Cảnh cúi đầu nhìn cô, đưa cánh tay lúc nãy cô giơ lên chạm vào tóc cô, nhưng vừa giơ lên một chút, giãy giụa chốc lát, cuối cùng vẫn thả tay về.
“Vừa rồi anh nấu mì trong bếp, anh đi xem một chút, xem có bị cháy không.” Hồi lâu sau, anh nói một câu, từ từ xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Cô gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng dáng anh rời phòng ngủ, lúc này đi tới trước cửa, nhẹ nhàng đóng lại, dừng một chút, cô đưa tay lên tắt đèn lớn trong phòng.
Trong phòng không có ánh sáng, cô đứng một hồi, dựa vào cửa từ từ trượt xuống đất, hai tay ôm lấy chân, mặt từ từ vùi vào giữa đầu gối.
Trước kia, khi cô còn bé, lúc nghe bạn bè nói chuyện, có nghe qua, đối với những người kiên cường, trái tim giống như một khối đá cứng, từng nhát dao chỉ sượt qua mặt ngoài, có thể lưu lại vết thương, nhưng từ đầu đến cuối giống như không có cách nào làm cục đá hoàn toàn nát bấy.
Thật ra thì không phải như vậy.
Từng nhát dao tạo nên vết thương, từ từ tích lũy, thật ra giống như độc dược, tất cả mọi người không thể nhìn thấy, vết sẹo đó từ từ xâm nhập vào trung tâm tảng đá cứng,… cuối cùng có một ngày, sẽ làm cả khối đá sụp đổ.
Tư Không, anh biết không, linh cảm của em bao giờ cũng rất chuẩn xác.
Em vấn rất yêu, rất yêu anh.
Nhưng anh đã rời khỏi em.
**
Mặc dù qua trình quay bộ phim mới của William rất gian khổ, nhưng toàn bộ tổ chế tác đều đạt tiêu chuẩn cao, khiến Phong Hạ cảm thấy thú vị và có tính khiêu chiến.
Hơn nữa quan trọng nhất là, trong quá trình quay phim, cô được gặp một người bạn mà cô chỉ hận sao không sớm được gặp.
Tưởng Nghi, vai phụ duy nhất của bộ phim.
Một người Mỹ gốc Hoa, không thể nói lưu loát tiếng Trung, nhưng tiếng phổ thông cũng không hẳn là kém, tóc ngắn, gương mặt trái xoan nhỏ nhỏ, ngũ quan phân bố hết sức tinh xảo.
Bộ phim này lấy phái nam làm chủ, trong đoàn làm phim chỉ có duy nhất hai cô gái, vào thời gian quay phim, tình cảm hai người lại tiến triển càng tốt hơn.
“Summer.” Lúc nghỉ trưa, Tưởng Nghi lặng lẽ đi tới sau lưng cô, lập tức nhào lên lưng, cười một cách tinh quái. “Có sợ không?”
“Ngây thơ.” Cô nhìn di động, lắc đầu bất đắc dĩ.
Tưởng Nghi cười hì hì, đôi mắt đột nhiên căng thẳng, chỉ vào màn hình điện thoại cô. “Đây là?”
Phong Hạ ngẩn ra, lúc này mới chú ý vào màn hình di động.
Một tấm hình, là lúc trước ở Florence, cô dùng máy ảnh chụp lén bóng lưng của Tư Không Cảnh.
“Are you falling in love?” Cảm thấy cô im lặng một cách bất thường, lúc này Tưởng Nghi nửa ngồi xuống, hạ thấp giọng, còn dùng tiếng Anh.
Cô lắc đầu, cúi đầu nhìn Tưởng Nghi. “Mình không biết.”
Trong lúc quay phim, mỗi ngày cô và Tư Không Cảnh đều liên lạc, tin nhắn, điện thoại, dù cho mệt mỏi, mọi thứ vẫn luôn duy trì.
Cho dù lời nói của hai người với nhau ngày càng ít.
Cho dù nếu cô muốn biết thông tin của anh, chỉ cần mở Microblogging ra, nhìn tin tức ùn ùn kéo tới là được, nhưng cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh một chút, dù chỉ là mấy câu cũng được.
Cũng giống như việc đang xác nhận, cô vẫn luôn tồn tại ở một vị trí đặc biết trong lòng anh.
“Summer, trước kia ba mình nói với mình,” Tưởng Nghi vỗ vỗ bả vai của cô. “Tình yêu vĩnh viễn không thể thuận buồm xuôi gió, nếu muốn mối quan hệ có thể lâu dài, tất nhiên phải trải qua nhiều việc, phải biết tha thứ. Cho nên mình cảm thấy, có lẽ các cậu ở trong tình yêu, cũng cần phải trưởng thành.”
“Ừ,” Cô gật đầu, mệt mỏi cười. “Mình chỉ sợ đến lúc mình có thể học thế nào để tốt lên… anh ấy đã rời khỏi mình.”
Tưởng Nghi biết tình người nóng lạnh, cũng không nhiều lời, chỉ đưa tay dùng sức ôm lấy cô.
Ring… Lúc này điện thoại của Phong Hạ đột nhiên vang lên, cô vừa nhìn điện thoại, là Sharon, nhận cuộc gọi.
“Phong Hạ.” Giọng nói của Sharon có sự nghiêm túc bất thường. “Lúc em quay bộ phim ‘Hồng Trần’, có phải đã chọc giận một người nghệ sĩ là Trần Dĩnh?”
Cô ngẩn ra. “Trần Dĩnh?”
“Chị đoán, cô ta hành động như vậy, nhất định là vì việc nữ chính bộ phim ‘Hồng Trần’ là em, bộ phim này hoàn toàn biến em thành một siêu sao, cô ta là nữ phụ lại không có thu được độ nổi tiếng bằng một phần ba của em, cô ta lo lắng em sẽ là một sự uy hiếp lớn sau này,… nhưng chị thật sự không nghĩ ra, cô ta dù sao cũng là nữ phụ trong bộ phim này, cô ta việc gì phải chĩa