Ăn xong bát mì nóng hổi, Y Hi Nhi bị Cố Nhã Thuần ép lên phòng khách trên lầu hai.
"Oa, cái này thảm rất quý chứ? Oa, cái này có phải là bích hoạ do họa sĩ nổi tiếng vẽ không? Oa, gian phòng này thật to tối thiểu cũng 50 mét vuông ấy chứ? Oa, gian phòng này thiết kế thật đẹp, phí thiết kế rất đắt phải không?" Y Hi Nhi dọc theo đường đi không ngạc nhiên nói, không ngừng phát ra tán thưởng.
Cố Nhã Thuần một lòng chỉ nghĩ đến việc chặn miệng Y Hi Nhi lại. Thực tế, khi cô không nhịn được nữa cô thật đã chặn lại chỉ là không phải lấy tay mà là. . . . . .
Dùng gối đầu!
Một tay đẩy Y Hi Nhi tới trên giường, Cố Nhã Thuần cầm gối đầu liền chặn miệng Y Hi Nhi. Có điều cái gối quá lớn làm cho Y Hi Nhi chậm chạp bị chặn lại trong gối luôn.
Loại cảm giác này quá tệ, mẹ ơi, ta giãy giụa, ta lại giãy giụa! Cố Nhã Thuần này cư nhiên một tay liền đem lão nương giữ chặt? Không được, chết cũng phải giãy giụa, nếu không bị Cố Nhã Thuần dùng một gối đầu đè chết thì cũng chết vì quá uất ức.
Ai biết được Y Hi Nhi càng giãy dụa, Cố Nhã Thuần càng buồn bực càng đè chặt, không để cho Y Hi Nhi nhúc nhích nửa phần.
"Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . ." Đáng thương Y Hi Nhi kêu rên mấy tiếng, yên tĩnh lại.
Cố Nhã Thuần cảm giác Y Hi Nhi đã yên tĩnh lúc này mới buông lỏng tay.
Thời điểm Cố Nhã Thuần buông ra Y Hi Nhi một phen tán loạn, như cá vượt long môn, lật người ngồi dậy, nằm trên đùi Cố Nhã Thuần không ngừng hít không khí trong lành. Cô chưa bao giờ biết thì ra không khí có vị ngọt.
Cố Nhã Thuần bộ mặt cực đen nhìn Y Hi Nhi nằm trên chân mình, muốn đem cô ta ném ra nhưng thấy bộ mặt buồn bực một mảnh đỏ rực của Y Hi Nhi lại không đành lòng, trước sau gì cô vẫn mềm lòng.
Giúp Y Hi Nhi thở thông suốt hơn, Cố Nhã Thuần đưa tay ra sau lưng Y Hi Nhi vỗ.
Sau khi hô hấp đủ không khí rồi, Y Hi Nhi cẩn thận từng li từng tí nói: "Cố đại nhân, việc làm này là đang giúp tôi hít thở nếu không tôi còn nghĩ không biết cô và tôi có thù oán gì không mà muốn một chưởng đánh tôi ra ra máu mới bằng lòng thu tay lại."
Trước kia Vũ Văn Bác giúp cô hít thở rất nhiều dịu dàng, Cố Nhã Thuần dùng sức lực như thế này thật sự là không dám khen tặng.
Cố Nhã Thuần vừa nghe Y Hi Nhi nói như vậy trực tiếp không chút khách khí đem Y Hi Nhi từ trên đùi trực tiếp đẩy ra rồi chậm rãi đi tới ghế sa lon ngồi xuống.
Y Hi Nhi thận trọng nhìn theo, mắt loạn chuyển khắp nơi, có lời gì muốn hỏi rồi lại không nói ra miệng, chỉ sợ Cố Nhã Thuần không hài lòng trực tiếp diệt mình.
"Cái đó, Lâm Hựu Lật ấy? Cô ấy từ khi rời khỏi hội Liệt Diễm có phải trở về nước hay không? Hay vẫn tiếp tục trở lại Newyork làm y học thiên tài của cô ấy?" Y Hi Nhi chọn chuyện an toàn nói trước.
Mỗi lần gặp mặt không có cách nào trò chuyện thật tốt, hoặc là trường hợp quan trọng, hoặc là sống còn, hoặc là không khí khẩn trương.
"Ừ." Từ lúc cô bắt đầu quyết định bắt hội Liệt Diễm, Lâm Hựu Lật đã làm dồng minh với cô, điều kiện là phải đưa cô an toàn trở về nước, cô nghĩ tới thời gian trước.
Có điều Cố Nhã Thuần không biết Lâm Hựu Lật vừa an toàn về đến nhà không tới ba phút liền bị Tây Môn Dật cho người cướp đi sau đó Cố Nhã Thuần vẫn liên lạc không được với Lâm Hựu Lật nên cho rằng Lâm Hựu Lật đã rời khỏi Newyork rồi. Dù sao cô ấy hai lần vào hội Liệt Diễm rồi lại dùng thủ đoạn rời đi, cô không muốn người của hội Liệt Diễm tìm được cũng là chuyện đương nhiên.
Cô lại càng không biết Lâm Hựu Lật giờ này đang ngoan cường cùng Tây Môn Dật đối đầu, chỉ là quá trình như thế nào. . . . . . Kính mong mọi người tự tưởng tượng thôi.
"Còn Đinh Tiểu Vũ? Như thế nào rồi?" Y Hi Nhi hỏi, nói đến Đinh Tiểu Vũ trong lòng vẫn thấy đau lòng. Nếu như không phải là vì giúp cô, Đinh Tiểu Vũ căn bản sẽ không giết người cũng sẽ không mất đi trí nhớ.
Đinh Tiểu Vũ sống trong bóng tối, chính cô không cho phép bản thân ý thức được. Nếu như muốn trở về công việc chỉ sợ rất nguy hiểm? Dù sao cô cũng là thiên kim của thế giới thần trộm, ai biết một ngày kia cô chợt nhớ lại mọi chuyện rồi đem cơ mật quốc gia ăn trộm mất vậy thì còn gì nữa? Cho nên Cố Nhã Thuần không thể nào để Đinh Tiểu Vũ trở về tiếp tục công việc nhưng Đinh Tiểu Vũ hiện tại một thân một mình, tự cho mình là cảnh sát, làm sao chịu được đả kích?
"Cô không phải lo lắng, tôi sẽ an bài." Mặc dù rất có lỗi nhưng cô chỉ có thể làm như vậy. An bài cho cô ấy đi làm ở công ty của gia tộc mình, lừa Đinh Tiểu Vũ là phải đi nằm vùng sau đó thông báo cho người của thần trộm thế gia để bọn họ"Thần không biết quỷ không hay" đem Đinh Tiểu Vũ cướp đi.
Lại không biết người cướp đi Đinh Tiểu Vũ là không là người của thần trộm thế gia mà là Đoan Mộc Triển vội vàng chạy tới. Qủy thần xui khiến sao tất cả đều trúng mục tiêu tình yêu đã định trước.
"Vậy. . . . . ." Hỏi xong tất cả những thứ cô quan tâm, Y Hi Nhi lại bắt đầu ánh mắt mờ ảo, có một số việc không dám hỏi ra lời, chỉ sợ lời này vừa hỏi trực tiếp bị người khác diệt khẩu, cho dù không tiêu diệt cô cũng làm cho cô chỉ còn dư một hơi thở gấp cảm giác cũng không phải quá tệ.
"Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi." Cố Nhã Thuần nhún nhún vai, dù sao những chuyện này Y Hi Nhi sớm muộn cũng muốn biết, đã như vậy cũng không giấu giếm lực lượng sau lưng cô nữa, sẽ để cho cô ta từ từ phát hiện thôi.
"Cô có nhiều tiền vậy là từ đâu tới? Biệt thự này cấp bậc cũng không dưới ngàn vạn, cô có lợi hại hơn nữa thì tiền lương quốc gia cấp cho cô cũng không thể mua được biệt thự này? Chẳng lẽ nói cô tham ô hối lộ hả ? Nhiều tiền như vậy phải tham ô mấy năm à? Vậy thì nhà cô chính là nhà có thế lực?
Không đúng, nhà cao cửa rộng sao lại để cuộc sống của thiên kim tiểu thư giống cái người liều mạng này? Còn chưa tính cô ấy toàn làm những việc dễ mất mạng, không thể nào.
Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ cô. . . . . ." Y Hi Nhi chợt nghĩ đến, trước kia đã gặp qua chuyện kỳ quái một hai lần. Có một người đàn ông lén lút gặp Cố Nhã Thuần ở một nơi không mấy đứng đắn.
Đúng rồi, lúc ấy nhìn không cảm thấy lạ ở chỗ nào chỉ cho là một người quen nào đó của Cố Nhã Thuần. Nhưng hôm nay nghĩ đến, người kia dường như gương mặt rất được, thoạt nhìn bộ dạng rất có tiền. Đúng rồi, nhất định là một phú hào. Hạ Môn mặc dù chỉ là một địa phương nhỏ nhưng cũng là một đặc khu hành chánh kinh tế, người có tiền bò đầy đấ, có lẽ sẽ để cho Cố Nhã Thuần nhặt được một cái.
Lại nói, những phú hào kia bình thường trong lòng hay có một chút xíu biến thái cho nên khẩu vị nặng coi trọng Cố Nhã Thuần cũng là hoàn toàn có khả năng, cho nên. . . . . .
Cố Nhã Thuần nhìn bộ mặt Y Hi Nhi cười dâm đảng trực tiếp tát một cái thật may Y Hi Nhi vừa đúng lúc phục hồi tinh thần nhanh nhạy tránh. Cố Nhã Thuần vốn là cũng không có tính toán muốn xuống tay nên cũng tùy cho Y Hi Nhi tránh được.
"Cô thực giàu tưởng tượng, không đi làm biên kịch thật là lãng phí." Cố Nhã Thuần biết ý tứ Y Hi Nhi, giận đến thiếu chút nữa thật sự đập chết Y Hi Nhi. Nha đầu da mặt dày đáng chết, không đánh không được. Chỉ biết dùng đầu đần nghĩ toàn chuyện linh tinh.
"Vậy cô giải thích đi. Không phải làm tiểu tam thì cô lấy tiền ở đâu để mua đất? Tôi không nghĩ như vậy mới gọi kỳ quái chứ?" Y Hi Nhi không vui nói, loại chuyện như vậy bảo cô phải nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ khờ dại cho là tiền trên bầu trời rơi xuống hay sao? Cô cũng không phải là Đinh Tiểu Vũ tùy tiện để cho Cố Nhã Thuần lừa gạt.
Được rồi, cô càng nói càng bị đánh tới.
"Tôi sao phải giải thích với cô. Tiền của tôi là đoạt được, cô đừng tưởng tượng lung tung, đi tắm nước lạnh trước." Cố Nhã Thuần chỉ cho Y Hi Nhi hỏi chứ không nói muốn trả lời.
Không để cho cô hỏi sợ là cô không ngủ được nhưng hỏi đáp cũng không coi thử tâm tình của Cố Nhã Thuần rồi. Bây giờ tâm tình cô không tốt, nói cô cướp được còn coi như xong lại muốn nói là làm tiểu tam mà lấy được biệt thự. Từ lúc nào thì Cố Nhã Thuần phải uất ức dựa vào nam nhân như vậy?
"Tôi không muốn tắm nước lạnh. Mặc dù mùa đông đã qua nhưng đầu xuân vẫn rất lạnh, tôi muốn tắm nước nóng." Làm ơn lúc này mới đầu tháng ba, tắm nước lạnh có phải muốn lạnh chết cô không.
Cô mới vừa rồi còn cảm thấy Cố Nhã Thuần, cái cô gái xấu này đối với mình vô cùng tốt, hiện tại, thu hồi lại, cô gái xấu chính là cô gái xấu, trên bản chất căn bản là không thể cải biến .
Hừ!
Vừa bất mãn vừa cởi quần áo vừa vào phòng tắm, nghĩ thầm ngươi khiến lão nương tắm nước lạnh, lão nương không nghe, sẽ tắm nước nóng, dù sao tắm cũng sẽ dùng.
"Ách!" Vừa vào trong phòng tắm, Y Hi Nhi đã đem y phục cũng cởi hết, trên người những dấu vết hồng hồng đỏ đỏ lộ ra trên toàn cơ thể, sưng sưng hồng hồng, trải rộng toàn thân.
Bác quản gia cho cô bình thuốc nhưng cô thì trai gái khác nhau cho nên chỉ thoa trên vết thương hiện ra phía ngoài y phục, vết thương trên ngực, trên lưng, trên đùi cũng đều còn ghê gớm lắm.
Bĩu môi, rõ ràng là quan tâm mình, làm gì nói xong như vậy liền uốn éo. Mỗi lần đều như vậy khó trách bà già ấy không tìm được bạn trai.
Y Hi Nhi lặng lẽ điều chỉnh nước lạnh bắt đầu tắm, chỉ là trong lòng lại ấm áp .
Cùng lúc đó. . . . . .
Vũ Văn Bác đang ở Macao.
Trong một khách sạn năm sao, ánh đèn sáng chói.
"Chúc mừng ngài, Vũ Văn chủ tịch!"
"Chúc mừng Vũ Văn Chủ tịch thu mua được tập đoàn Thiên Hi0!"
0 cái này mình không chắc lắm nhưng dựa theo QT thì mình nghĩ tập đoàn này tên vậy.
"Chúc mừng Vũ Văn Chủ tịch, chúc ngài kinh doanh thịnh vượng!"
Vô số khuôn mặt mỉm cười, phía sau tiếp trước chen đến trước mặt Vũ Văn Bác chúc mừng .
Trong mắt của đám người ở nơi này, Vũ Văn Bác là áo cơm cha mẹ bọn họ nếu không lấy lòng hắn nói không chừng đến lúc nào đó trực tiếp một cước đá văng bọn họ, vậy thì thảm.
Những người này dĩ nhiên một vài quản lí cấp cao cũ của tập đoàn Thiên Hi, bọn họ một lòng muốn tiếp tục lưu lại vì Vũ Văn Bác bán mạng. Dù sao chủ nhân là ai đối với bọn họ mà nói đều giống nhau, chỉ cần có người trả tiền lương cho bọn họ, bọn họ đều có thể vì người đó bán mạng.
Trong vòng ba ngày, Vũ Văn Bác đã thu mua tập đoàn Thiên Hi. Tập đoàn Thiên Hi bị mua làm cho mọi tầng lớp lãnh đạo và toàn bộ mọi người đều cảm thấy lo lắng. Tập đoàn bị thu mua mất bọn họ có thể trở thành không việc làm mà trước đó cư nhiên một chút xíu dấu hiệu cũng không có, điều này làm cho lòng người kinh hãi .
Tập đoàn Thiên Hi là một công ty cổ phần, vận chuyển buôn bán chính là hệ thống giáo dụ, ví dụ như trường học tư nhân, thư viện, giáo dục cơ cấu vân vân. Mặc dù công ty bình thường nhưng lại tương đối quan trọng, trên xã hội thậm chí là người trong chính trị cũng tới chúc mừng Vũ Văn Bác.
Ở một nơi khác của bữa tiệc xa hoa, có một bóng người lặng lẽ rời khỏi hội trường, xác định sau lưng không có ai theo dõi lập tức lấy điện thoại di dộng ra, hạ thấp giọng.
"Lý tổng, mục đích thu mua lần này rất có thể là chúng ta, phải cẩn thận."
"Ta hiểu biết rõ rồi, ta sẽ chú ý, chuyện này trước không báo kiện tiểu thư, ta sẽ xử lý."
"Biết, Lý tổng."
Nói xong, người nọ thận trọng quan sát hoàn cảnh chung quanh lần nữa, xác nhận không có người, vội vàng biến mất trong màn đêm.
Đoạn đối thoại này biến mất trong gió, không có ai nghe được trừ máy nghe lén nằm lẳng lặng trên cỏ