Đinh Tiểu Vũ cuống lên trong lòng, đột nhiên cảm thấy có một luồng gió xông tới mặt.
Y Hi Nhi ổn định rơi vào người Đinh Tiểu Vũ, vỗ vỗ tay, thở hổn hển một hơi lớn, đợi cô ngẩng đầu nhìn lại tình thế, tia la-de trên mặt đất đã sớm thiết lập lại từ đầu.
Y Hi Nhi lôi Đinh Tiểu Vũ nhanh chóng nấp vào, giây sau, một đội quân xuất hiện.
Thật sự là một đội quân, nghe tiếng bước chân, không hai trăm cũng đến 180 người.
Y Hi Nhi lặng lẽ vỗ ngực một cái, thật may là vừa rồi thông minh, nếu không nhiều người như vậy, không chết cũng tàn phế rồi, còn phải cứu Cố Nhã Thuần mà.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm vừa rồi, Y Hi Nhi nhờ vào sự thông minh, tính toán của mình mới có thể vượt qua. Tia la – de màu đỏ thay đổi theo quỹ đạo trong vòng một giây đồng hồ, rất nhanh sẽ dừng lại rồi tiếp tục. Trong một giây đó, cả người cô đột nhiên nhảy lên không trung, rồi rơi xuống đất nhờ lực vạn vật hấp dẫn xảy ra ở mọi thời điểm, dựa vào suy nghĩ nhanh nhẹn, và sự cứng cỏi nên rốt cuộc rơi xuống ở trên người Đinh Tiểu Vũ.
Mẹ ơi! Dọa chết người, thật may là trải qua nhờ Lâm Hựu Lật dạy dỗ, hiện tại trái tim của cô đã có khả năng chịu đựng mạnh mẽ hơn. Cũng may chính mình đã xoay người hít một ngụm khí rồi nếu không lúc này ngay cả sợ hãi cũng không nổi, nghĩ như vậy Y Hi Nhi cảm giác khả năng tùy cơ ứng biến của cô thật đúng là ngày càng lợi hại, càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Y Hi Nhi cho rằng lúc này đã được an toàn nhưng trên vách tường còn lưu lại những dấu chân. Dấu chân không rõ ràng, lúc tối mờ ảo rất khó phát hiện nhưng vừa đến trời sáng sẽ không thể nào che giấu.
Có điều kế hoạch của họ vốn là phải mau rời đi trước khi trời sáng, cho nên cũng không có gì phải tiếc nuối, chờ bọn hắn phát hiện e là các cô cũng sớm đã phủi mông chạy lấy người rồi.
Vừa sáng sớm tinh mơ là thời điểm con người ta lơ là, buông lỏng nhất. Cơ thể còn đang mơ màng trong giấc ngủ, không còn tỉnh táo, sáng suốt. Thần kinh cũng không được nhạy bén giống những lúc khác. Bọn họ lựa chọn thời điểm này đột nhập là có nguyên nhân.
Một đội quân đến tuần tra qua loa trước sau không phát hiện khả nghi gì, rất nhanh rời đi.
Thở phào nhẹ nhõm, Y Hi Nhi và Đinh Tiểu Vũ tiếp tục đi về phía có Cố Nhã Thuần. Càng đi càng phát hiện có điều bất thường. Rõ ràng người kia phải đang ở trước mắt rồi tuy nhiên lại không gặp. Dọc theo đường đi cố gắng tránh tuần tra, không thể phát ra bất kì tín hiệu nào, tìm người thế này rất sốt ruột.
Làm một động tác im lặng, Đinh Tiểu Vũ chỉ chỉ lên trần nhà, Y Hi Nhi ngẩng đầu nhìn lên không có cảm thấy nơi này có gì bất thường. Có điều rất nhanh cô lại ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, như gần như xa mà cũng rất quen thuộc.
Mọi thứ đều yên lặng, ngay cả tiếng hít thở hai người cố hết sức đè nén vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Đinh Tiểu Vũ và Y Hi Nhi liếc nhìn nhau trao đổi thông tin.
Cố Nhã Thuần có phải đang ở trên trần nhà?
Nghi vấn này cứ vây quanh bọn họ. Nếu như Cố Nhã Thuần ở chỗ này thì đội quân mà cô ấy mang tới đâu? Không phải một đám người đều ở trong ống thông gió chứ?
Không thể lên tiếng lại không thể phát ra tín hiệu, tất cả chỉ có thể dựa vào trực giác của các cô.
Đinh Tiểu Vũ rất sốt ruột.
Cuối cùng, Y Hi Nhi nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh hô hấp, tập trung tinh thần cảm nhận mùi hương của Cố Nhã Thuần. Nếu là cô, cô nhất định có thể cảm nhận được.
“Cố gắng lên, Y Hi Nhi! Mày vốn ngang bướng, cố chấp như thế, không thể bị Đinh Tiểu Vũ coi thường. Chính mày muốn liều mạng tới đây cứu Cố Nhã Thuần mà, làm sao chỉ gặp chút khó khăn đã bỏ cuộc!” Y Hi Nhi lẩm nhẩm trong lòng.
Đột nhiên, Y Hi Nhi nhìn vào trần nhà thấy lộ ra một cửa thông gió. Tòa nhà lớn vậy ắt hẳn sẽ có hệ thống kiểm soát điều hòa cho nên có rất nhiều cửa thông gió cách đều nhau.
Đinh Tiểu Vũ rất tin tưởng Y Hi Nhi. Cô lấy vòng tay bằng thép của mình ra, mở chốt mở, hít sâu một hơi rồi đứng lên đùi Y Hi Nhi. Cửa thông gió nhanh chóng bị cô cắt ra.
Không đến mười giây đồng hồ Đinh Tiểu Vũ đã nhảy xuống, nhẹ nhàng đỡ Y Hi Nhi xoay người lại, giẫm lên vai mình. Y Hi Nhi đẩy cái cửa ra cả người rất nhanh leo lên.
Đinh Tiểu Vũ mới chỉnh lại tư thế xoay người cũng chuẩn bị leo lên thì chợt một bóng đen đè xuống vì vậy cô rơi ngay xuống đất.
Mặc dù đã là mặc đồ từ loại da mềm, bền bỉ thế nhưng vừa rồi quá đột ngột không thể nào kịp xử trí tốt nên cô bị rơi xuống đất phát ra âm thanh hơi lớn. Trong lòng Đinh Tiểu Vũ có một chút hoảng sợ.
Không còn thì giờ nghĩ chuyện khác nữa, Đinh Tiểu Vũ mở to mắt nhìn vào cửa thông gió. Nửa người Y Hi Nhi chợt rớt xuống, Đinh Tiểu Vũ vội vàng muốn chạy đến đỡ lấy nhưng tức thì Y Hi Nhi đã lên lại. Lúc này Đinh Tiểu Vũ còn không kịp thở, một mạch tiến gần tới.
Cuối cùng người trong cửa thông gió kia có phải là Cố Nhã Thuần?
Thì ra là Cố Nhã Thuần bị dồn đến đường cùng chỉ có thể trốn trong ống thông gió. Bỗng nhiên cô cảm giác được có tiếng động, không biết là địch là bạn. Khi Y Hi Nhi leo lên liền bị cô tấn công. Khi nấm đấm chạm vào ngực Y Hi thì lập tức nhận ra đó là Y Hi Nhi. Cố Nhã Thuần rất nhanh liền thuận thế kéo Y Hi Nhi lên không đến nỗi ngã liệt nửa người.
Ba người rất nhanh tụ họp.
Hóa ra một mình Cố Nhã Thuần lẻn vào đây, mấy người của bang Lam hoàn toàn không có ở đây. Lúc thấy Cố Nhã Thuần, cô đang thu dọn đồ đạc.
Thứ gì quan trọng vậy? Tại sao vào thời khắc nguy hiểm như thế còn muốn lấy?
Trong lòng Đinh Tiểu Vũ và Y Hi Nhi rất thắc mắc nhưng không có thời gian cũng không có sức lực để mà hỏi. Hơn nữa họ cũng không thể mở miệng. Chỉ là đôi khi ăn ý chứ bọn họ cũng không thể nào có thần giao cách cản, đấy chỉ là chuyện trong truyền thuyết thôi. Ở thế giới hiện đại này bất kể như thế nào chuyện như vậy cũng không xảy ra.
Giờ trở lại địa điểm ban đầu mới thật sự khó khăn. Y Hi Nhi và Đinh Tiểu Vũ chọn cách tiến vào lặng lẽ còn lúc này đi ra lại lựa chọn đường đi khác mà họ gọi là bị phát hiện rồi cũng không sao, chạy thoát là được rồi. Tháp đồng hồ cao hơn tòa nhà này trượt xuống rất đơn giản. Nhưng vấn đề lúc này là từ chỗ này lên được vị trí cao như vậy quả thật rất khó khăn.
Cho dù tòa nhà này thấp thì ít nhất cũng đến mười tầng, té xuống gảy xương là còn nhẹ. Từ lúc bắt đầu đi các cô chưa từng có ý định quay lại vị trí cũ. Họ chỉ là người bình thường, phim Hollywood thì cũng chỉ là phim, các cô có thể thích xem nhưng chưa đến mức muốn thử thách lòng can đảm giống trong phim. Mạng này vẫn là mạng mình.
Nhưng Cố Nhã Thuần lại cố chấp muốn trở về đường cũ, nôn nóng đến độ dọa hai người kia cũng thấy sợ, trốn ở bên cạnh. Từ xưa đến nay không có ai tự chơi đùa cái mạng nhỏ của chính mình, họ cũng không muốn làm này người đầu tiên. Hơn nữa các cô cũng không phải là người vĩ đại, chết cũng không được người đời ca tụng, cũng không có sách giáo khoa lại nói về hai tên ăn trộm cuối cùng liều mạng mà chết?
Nghĩ đến những hình ảnh đáng sợ vừa rồi, cả người Y Hi Nhi nổi da gà, không dám suy nghĩ nữa. Cô nhìn Cố Nhã Thuần cầu cứu, hi vọng cô ấy bỏ ý nghĩ này đi. Đừng đùa mấy người còn trẻ như cô. Trái tim cô dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng chỉ nắm trong cơ thể máu thịt. Cô càng không phải là mèo có tới chín cái mạng.
Cố Nhã Thuần không chịu bàn bạc với hai người kia, cái vòng đeo trên tay của Y Hi Nhi trực tiếp bị cô lấy, thái độ cương quyết, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của Y Hi Nhi. Cố Nhã Thuần không coi qua ý kiến của Y Hi Nhi, trực tiếp dùng ánh mắt hỏi ý kiến Đinh Tiểu Vũ.
Đinh Tiểu Vũ nhìn ánh mắt đầy áp lực của Cố Nhã Thuần, trầm mặc ba giây, cuối cùng gật đầu.
Có lẽ cuộc đời quá suông sẽ rồi, bây giờ thử một lần mạo hiểm xem sao? Biết đâu tạo ra kì tích sẽ đến được thiên đường, Khoa Huyễn Tiểu Thuyết đầu viết vậy mà. Mình cũng được xem là người lương thiện chắc không gặp chuyện xấu gì đâu. Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ an ủi mình, hít một hơi thật sâu.
Tòa nhà và tháp bị ngăn cách bởi một ngã tư, ước chừng khoảng 30 mét. Họ đang ở một tầng gác của tòa nhà có độ cao khoảng 20 mét. Tháp đồng hồ từ trên xuống đều bóng loáng vả lại tất cả làm từ đá không thể bám vào trừ cây kim lớn ở mặt ngoài của đồng hồ.
Cây kim đồng hồi được đúc từ sắt thép dư khả năng chịu đựng được ca ba người, Vấn đề là độ cao ít nhất cũng chừng 5 mét. Với độ cao này cho các cô không thể trượt xuống mà ngược lại phải leo lên.
Nhìn tháp đồng hồ, còn năm phút đồng hồ nữa là sáu giờ rồi. Những người ở đây bình thường mặt trời chưa lên thì sẽ không ra khỏi cửa. Cũng chỉ có mấy cụ già thức giấc khi nghe tiếng đồng hồ này vang lên.
Thấy Cố Nhã Thuần đã bám vào một chỗ khác cố định trên cây kim đang hướng lên trên của tháp đồng hồ rồi tự nhìn lại bản thân, Y Hi Nhi khóc. Hai người kia ít nhất đều có thể qua được, cô thì sao?
Cố Nhã Thuần chợt cường ngạnh đem hông của Y Hi Nhi quấn vào hông của mình, ngón tay thon dài bắt lấy tay củaY Hi Nhi cố định lên hai vai, bộ dạng thật giống Trư Bát Giới cõng vợ.
Y Hi Nhi bỗng chốc lặng lẽ nghi ngờ, đây có ý gì? Không phải bò qua sao? Cõng cô cũng có thể bò? Cố Nhã Thuần từ lúc nào thì mạnh mẽ như vậy? Loại sức lực này, trái đạo lí không?
Đinh Tiểu Vũ cũng âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ không đúng như cô nghĩ, đi qua sao? Không bò thì làm thế nào? Chẳng lẽ họ còn có thể bay qua hay sao? Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ xem sau lưng Cố Nhã Thuần một chút, nhìn thế nào cũng không thấy được có cánh mọc ra? Đừng nói cô ấy, mình cũng không có, cô là do loài người sinh ra, cái thứ đó như cánh chỉ có tinh linh và loài chim mới có. Đánh chết cô cũng mọc không ra được! Đinh Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt, hiện tại cô là bị Cố Nhã Thuần không trâu bắt chó đi cày.
Đang lúc hai người sợ chết kia nghi ngờ lung tung, Cố Nhã Thuần đã tư thế Đại Bằng giương cánh, phi thân xuống. Tư thế đó, thật sự là thấy phải kinh hãi không hề nhỏ, cằm Đinh Tiểu Vũ sắp muốn rớt xuống.
Phóng theo chiều gió, cảm nhận được gió ở bên tai gào thét, Y Hi Nhi không dám kêu lên, gắt gao cắn môi, tay không dám buông lỏng, dùng sức bám chặt Cố Nhã Thuần, cũng không sợ như vậy sẽ làm Cố Nhã Thuần khó chịu hoặc là đau đớn, dù sao bây giờ cũng đang rơi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Cố Nhã Thuần. Thực là bất đắc dĩ mới phải phó mặc mình vào trong lời nói, nghiêm trọng chính là hóa thân thành ma quỷ kéo càng bao nhiêu người trở thành đệm lưng.
Cảm giác không trọng lượng không phải là lần đầu tiên Y Hi Nhi trải qua, trước đây cô thử cảm giác còn mạnh hơn bây giờ nhưng đó là biết mình đang ở trong tình huống an toàn tuyệt đối. Hiện tại cô và Cố Nhã Thuần, hai người có sức nặng chừng trăm cân lại hoàn toàn phải dựa vào một mình Cố Nhã Thuần, cánh tay nhỏ chống đỡ, một hơi cũng chưa dám nuốt xuống.
Thời điểm đến sát mặt đất, cánh tay Cố Nhã Thuần đã không cách nào chịu đựng nổi sức nặng của cả hai người, chân dài trên không trung chợt đạp hai cái, tốc độ nhanh hơn, đồng thời hông của cả hai rời nhau ra, sắp tới sát mặt đất Cố Nhã Thuần nắm lấy bả vai Y Hi Nhi.
"Buông tay." Cố Nhã Thuần khẽ hô một tiếng, Y Hi Nhi nghe vậy liền buông tay ra.
"Bùm!" một tiếng, Y Hi Nhi bị rơi đến chóng mặt, trời đất quay cuồng, lập tức ng