Một lúc sau Tiểu Minh đã hoàn toàn ra khỏi tầm mắt Hạo Du.
Đến tận lúc ở trên máy bay rồi mà Tiểu Minh vẫn khóc, tay cầm tờ giấy ăn cố lau đi hết mà không làm được. Nỗi nhớ Hạo Du chưa gì đã đong đầy trái tim cô.
“Nhất định em sẽ chờ anh, nhất định...”
* * * * * *
Tiểu Minh lúc đi ra khỏi sân bay là đã hơn một giờ chiều, nắng vô cùng gay gắt vây lấy cô như muốn siết chặt cơ thể cô bằng một vòng ôm vô hình.
Chưa gì mà mồ hôi đã lấm tấm trên trán, Tiểu Minh dùng khăn lau nhẹ rồi đeo kính đen to bản, xách túi đi ra ngoài gọi taxi, yên vị trong cái cục bốn bánh di động mát mẻ đó rồi mới có thể thở phào. Nắng thật đáng sợ.
Chờ xe đi một đoạn, Tiểu Minh liền lấy điện thoại, nhanh tay ấn gọi cho cô bạn thân Tiểu Phần:
_Alo, Tiểu Phần à? _Tiểu Minh, bạn về nước rồi sao? _Ừ, tớ vừa xuống máy bay. Đình Phong thế nào rồi, anh ấy tỉnh chưa? – quan trọng nhất là cái này đây, Tiểu Minh thực rất lo cho Đình Phong. _Ừ, Đình Phong...tỉnh rồi. _Thật không? Ơn trời, tớ đang trên đường đến viện đây. Bạn có đang ở đấy không Tiểu Phần? _Tớ không, có bố mẹ Đình Phong ở đấy thôi. Bạn...đến luôn giờ hả Tiểu Minh? _Ừ ừ, tầm mấy phút nữa thôi. _Ừ, Tiểu Minh này..., Đình Phong...anh ấy...mất trí nhớ rồi.
[...]
Nắng trải vàng rộp sảnh A của bệnh viện, cô gái xách chiếc túi hồng ngọc nhỏ xíu từ xa cuống cuồng chạy vào, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Đến cái bóng đen lẽo đẽo theo guồng chân của cô kia cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn dứt ra một mình một đường chậm rãi đi.
Tiểu Minh trong mắt đã sớm đong đầy lo lắng. Không lo lắng sao được khi vừa về nước đã biết tin “ân nhân cứu mạng” vì mình mà bị mất trí nhớ, hoàn toàn không còn một chút kí ức nào còn sót lại trong đầu. Tiểu Phần nói Đình Phong giờ tuy vốn sống vẫn còn, nhưng nhận thức về mọi người thì giống hệt như một đứa trẻ sơ sinh. Lúc tỉnh lại, đến tên mình, tên bố mẹ cũng không nhớ...
Tiểu Minh không đến nỗi đau lòng quá mà phát khóc, nhưng trong tim rõ là đang rộ lên từng cơn đau âm ỉ.
Đứng bên ngoài cánh cửa phòng hồi sức, nhìn vào bên trong thấy ngay người con trai ấy đầu vẫn quấn băng trắng ngồi dựa lưng vào tường, ánh sáng dịu nhẹ ưu ái phủ lên khuôn mặt góc cạnh một màu trắng yếu ớt, Tiểu Minh không hiểu sao lại không dám bước vào.
Bố mẹ Đình Phong đang ở trong đó kia.
Tiểu Minh thấy tội của mình lớn quá.
Sau đó thì mẹ Đình Phong nhìn thấy Tiểu Minh.
_Tiểu Minh, con đến từ khi nào sao không vào đây? _Dạ con...
Có lẽ lúc này Tiểu Minh thật sự nên làm em gái Đình Phong.
Không, là chắc chắn phải thế.
_Bố, mẹ...
Tiểu Minh rụt rè đi vào, nhìn thấy Đình Phong ngồi đó ngơ ngác nhìn mình mà sống mũi cay cay.
_Ai đây hả mẹ? _Đây là em gái con. Em gái nuôi của con. _Con có em gái sao? Còn là em gái nuôi,...Tiểu Minh? _Ừ, Tiểu Minh nhỏ hơn con một tuổi.
Tiểu Minh đứng đó nghẹn ngào không nói thành lời, mấy phút sau mới bất ngờ chạy đến choàng ôm lấy “anh trai nuôi”.
_Phong Phong… _Tiểu Minh…
Đình Phong ngồi ngây ngốc trên giường, thấy Tiểu Minh ôm mình, cũng vội đưa tay ôm lấy Tiểu Minh. Cử chỉ khá vụng về, kể cả lời vừa thốt ra gọi tên Tiểu Minh kia.
_Đừng…đừng khóc mà. Sao lại khóc thế? _Tiểu Minh rất lo cho con.
Thấy Đình Phong hỏi, bà Ngọc Vân đứng bên cạnh liền lên tiếng giúp Tiểu Minh đang sụt sịt trong vòng ôm Đình Phong kia trả lời.
Đình Phong nghe thế chỉ gật đầu, rồi lại nhìn Tiểu Minh, tay vuốt vuốt tóc cô.
_Ngoan, em gái, đừng khóc.
Anh dịu dàng quá. Tiểu Minh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Đình Phong, nhìn vết thương trên đầu anh, tay khẽ chạm má anh. Đình Phong cũng đưa tay lên nắm tay cô.
_Phong Phong, anh…còn đau không? _Không, hết đau rồi, không đau nữa. – Đình Phong lắc đầu – Em gái đừng lo nhé. _Vâng…
Tiểu Minh cắn chặt môi cố để không khóc, thậm chí còn cong môi cười với anh. Đình Phong cũng cười, nụ cười sao mà ngốc nghếch đến thế…
Một khoảng thời gian rất lâu sau, Tiểu Minh cùng “mẹ nuôi” ra ngoài nói chuyện.
Cô có nhiều điều muốn nói lắm mà chẳng biết phải nói điều nào trước, điều nào sau.
Đúng lúc cô định lên tiếng thì lại thấy “mẹ nuôi” nói trước:
_Tiểu Minh, con về lúc nào thế? _Dạ, xuống sân bay một cái là con đến đây ngay. _Vậy à. Phong Phong cũng mới tỉnh đêm hôm qua. – bà Ngọc Vân thở dài. _Dạ.
Tiểu Minh cúi gằm mặt nói. Cảm giác tội lỗi lại xuất hiện.
Bất ngờ người phụ nữ ấy đưa tay nắm lấy tay cô:
_Tiểu Minh, bây giờ mọi chuyện đã vậy thì cứ để cho nó phát triển tự nhiên như thế. Con cứ làm con nuôi của bố mẹ. Thực ra từ hôm con đến nhà nói chuyện về việc muốn làm em gái của Đình Phong, đến cái lúc Đình Phong tỉnh dậy, bố mẹ cũng đã nghĩ…như vậy thì tốt hơn cho hai đứa. Còn bố mẹ con… _Bố mẹ con… _Ừ, bố mẹ cũng đã nói chuyện với bố mẹ con. Hai người đều đồng ý cả rồi. _Vậy…vậy sao ạ. Mẹ, con…cám ơn mẹ, cám ơn mẹ nhiều lắm. _Ngoan, đừng khóc, con gái ngoan đừng khóc.
Tiểu Minh nghe mẹ nuôi nói vậy nhưng vẫn không kìm được nước mắt, cứ ôm lấy mẹ nuôi mà khóc thôi.
Trái tim Tiểu Minh khi ấy đã đập một cách thanh thản, vô cùng thanh thản và…hạnh phúc. Cô có một người anh trai, tên Đình Phong, còn có đến hai bố mẹ.
Trong đầu Tiểu Minh lúc này vang lên một ý nghĩ. Đình Phong à, anh thấy không, em không phụ lời hứa với anh, em đã…đã gọi bố mẹ anh là bố mẹ, suốt cuộc đời này. Dọn dẹp phòng cho anh, sấy tóc cho anh, quan tâm anh…em sẽ làm tất, cô em gái này sẽ làm tất, Đình Phong…
Nắng bỗng cũng như dịu lại.
Đến bốn giờ chiều, với đôi mắt chẳng chút nào dễ coi, Tiểu Minh mới nghe lời bố mẹ nuôi mà trở về nhà. Lúc đi sang Đức với Hạo Du cô đã chỉ giải thích qua qua với bố, mà lại còn là cái lý do…nghĩ lại vẫn đỏ bừng cả mặt, giờ về nước cũng chưa nói gì đã đến thẳng bệnh viện thăm Đình Phong, hẳn bố mẹ cô sẽ giận đứa con gái này lắm.
_Chết rồi, thể nào cũng bị mẹ mắng cho coi.
Tiểu Minh lẩm bẩm trong đầu, mặt mày nhăn nhó từ taxi đi xuống. Cô đứng ở cổng lớn mà ngó ngó nhìn vào trong, biết chắc giờ này mẹ đang ở nhà mà không dám bước vào.
Nhưng mà cuối cùng đứng nắng quá không chịu nổi.
Đúng là ông trời không thương cô gì hết, Tiểu Minh nhìn trời trách móc, sau đó là rón rén đi vào. Mở cửa nhẹ nhàng, bước đi nhẹ nhàng, Tiểu Minh cứ như đang đột nhập vào nhà người ta với mục đích xấu.
Chợt ở ngoài cửa, Tiểu Minh nghe thấy bố mẹ mình đang nói chuyện với ai rôm rả lắm. Mà giọng nói của người con trai kia lại rất quen.
Quen, rất quen.
Tiểu Minh đứng đó nhìn vào mà như chết lặng. Cái túi hồng ngọc rơi xuống đất đến cộp một nhát.
Miệng cô ú ớ không thành lời.
_Hạ…Hạo Du. _Đã biết đường về rồi đấy hả.
Mẹ Tiểu Minh ngồi trong nhìn ra cô con gái đang nép mình ngoài cửa kia, buông một câu rõ là đang rất giận.
Tiểu Minh đứng đó, vẫn đang ngạc nhiên không hiểu cái người vừa chia tay cô trong nước mắt nửa ngày trước kia vì sao lại ở đây nhưng nghe thấy mẹ nói vội nở một nụ cười cầu tài rồi khép nép đi vào.
_Hihi, mẹ... _Đi chơi nước ngoài vui lắm phải không? _Mẹ à, con biết lỗi rồi, biết lỗi rồi.
Thế rồi đang hướng mẹ mình cười nịnh nọt là thế mà nói xong quay ra nhìn Hạo Du, Tiểu Minh gương mặt lại ngơ ngác đến là đáng thương. Cô thấy cậu đang cười mà cảm xúc cứ lộn tung cả lên.
_Hạo Du, sao... – không biết nên khóc hay nên cười nữa. _Hạo Du đến đây một lúc rồi, còn có người đi chuyến trước giờ mới về. – bố Tiểu Minh đối diện cũng nhân dịp này mà...trêu con gái.
Liền sau đó là một cuộc trùng phùng vô cùng cảm động.
Tiểu Minh ngay trước mặt bố mẹ ôm ghì lấy Hạo Du.
_Hạo Du, anh như thế nào mà lại ở đây, không...không đi du học nữa sao? – Tiểu Minh xúc động quá không nói lên lời.
Hạo Du cười cười, tay xoa lưng Tiểu Minh rất dịu dàng. Đầu cậu tựa nhẹ vào vai cô.
_Không đi nữa, nhìn em đi không chịu được mua luôn vé chuyến bay sau về đây với em. _Vậy trở lại luôn sao? _Ừ, sẽ không xa nhau nữa đâu, anh không thể xa em một phút nào nữa. _Vậy thì tốt quá rồi, tốt quá rồi.
Rơm rớm nước mắt, Tiểu Minh nói, thấy hạnh phúc đến nỗi không sao…chịu được, tim nhảy nhót trong lồng ngực cứ như đang đòi thoát ra ngoài để thỏa sức tung hoành.
Không phải xa Hạo Du nữa, như thế còn gì hạnh phúc hơn? Chẳng trách tim cô lại quá khích đến như thế.
Tiểu Minh và Hạo Du cứ thế ôm nhau đến nửa ngày mới nhận ra sự có mặt của hai vị phụ huynh, vội vàng buông nhau ra.
Mặt Tiểu Minh cứ phải gọi là đỏ như quả cà chua chín.
_E hèm, hai cô cậu này đã ôm nhau thỏa thích chưa?
Hình như cả bố và mẹ Tiểu Minh đều đang cố nhịn cười.
Tiểu Minh và Hạo Du thì ngượng không nói được lời nào nữa. Mặt Hạo Du cũng không kém gì mặt Tiểu Minh, phút chốc cũng đỏ bừng lên rồi.
_Thôi, hai đứa lên phòng nghỉ ngơi, đi đường dài như vậy, lại lệch múi giờ chắc là mệt lắm rồi phải không? _Dạ.
Tiểu Minh bẽn lẽn cười, đáp rồi ôm lấy cánh tay Hạo Du đi liền về phía cầu thang.
Chợt hai người vừa mới bước chân được đến bậc đầu tiên thì thấy vang lên tiếng nói của mẹ:
_Tiểu Minh, đưa Hạo Du lên phòng của khách.
Vừa nghe thấy chữ “phòng của khách”, Tiểu Minh đã phản xạ rất nhanh, quay luôn lại nhìn bố mẹ, cười rất…gian:
_Mẹ à, phòng của con được mà, sẽ không sao, không sao hết đâu.
Nói rồi cô kéo luôn Hạo Du chạy rất nhanh về phòng, bỏ lại hai vị phụ huynh ngồi đó chỉ biết nhìn theo mà lắc đầu ngán ngẩm.
Nhưng rõ ràng nét cười thì vẫn đọng nguyên trong mắt cả hai người.
Một lúc lâu sau trong căn phòng đầy màu hồng của Tiểu Minh…
Từ khi nào trên giường đã xuất hiện hai vật thể một nam một nữ ôm nhau ngủ ngon lành.
Thật sự là rất mệt, trải qua bao nhiêu chuyện như thế đến giờ mới có được một giấc ngủ bình yên.
Vùi đầu vào ngực Hạo Du, Tiểu Minh thiu thiu ngủ, nắng tràn vào nhẹ vuốt ve đôi má cô khiến nó cứ mãi ửng hồng tươi tắn, hàng mi cong phủ trọn đôi mắt to tròn cũng như dày lên vì nắng. Tóc Tiểu Minh khẽ lay nhẹ.
Hạo Du nằm ngủ bên cạnh mà miệng lại cứ như đang cười. Tay cậu dịu dàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tiểu Minh, trong lúc ngủ cũng luôn có ý nghĩ phải bảo vệ, chở che người con gái mình yêu.
Gió bên ngoài cứ xì xào ghen tị với cảnh tượng ấy.
Cảnh tượng hai con người…
Bên nhau ấm áp, an lành và hạnh phúc…
Tối hôm ấy cả bố mẹ Hạo Du cũng đến nhà Tiểu Minh ăn tối. Một bữa tiệc nho nhỏ diễn ra trong sự ấm áp và vui vẻ, hai gia đình vẫn thân thiết như ngày nào, nhất là vì đôi Hạo Du – Tiểu Minh giờ tuy không phải vợ chồng nhưng lại còn quấn quýt nhau hơn trước nên các bậc phụ huynh thật sự rất hài lòng. Thậm chí đã ngấm ngầm chuyện…tương lai cho cả hai.
Ăn tráng miệng xong, nhân lúc bố mẹ hai bên ngồi nói chuyện, hai bạn trẻ của chúng ta liền “lẻn” đi chơi riêng.
Ra phía sau nhà, Tiểu Minh cùng Hạo Du ngồi trên chiếc tháp – nơi Tiểu Minh gọi là xứ sở riêng của mình, cùng nhau tận hưởng cảnh thiên nhiên tuyệt vời, xung quanh là cánh đồng cỏ bạt ngàn, phía trên là cả một bầu trời bao la cao vời vợi. Tiểu Minh tựa đầu vào vai một nửa yêu thương, khẽ buông rèm mi, tĩnh lặng thả mình vào bản giao hưởng bất tận của gió.