ảo anh không nghi ngờ kia mà. – Tiểu Minh vẫn dựa vai Hạo Du, đáp. _Ừ, đáng lẽ ra là thế… Nhưng em không biết anh đã phải chờ đợi ngày hôm nay trong sự tuyệt vọng đến thế nào đâu. Giọng Hạo Du rất buồn, “vô tình” làm trái tim Tiểu Minh nhói đau. Cô biết chứ, chỉ là không thể hiểu thấu được từng nỗi đau, nỗi cô đơn…anh đã phải chịu đựng trong suốt thời gian dài qua thôi. Tiểu Minh biết nhưng cũng không nói với anh, có lẽ là Hạo Du cũng không muốn cho cô biết điều đấy. _Em yêu anh. Rất thật. – Tiểu Minh siết tay Hạo Du, nói như thì thầm bên tai cậu. _Anh...cũng thế. Yêu em nhiều lắm Tiểu Minh ạ. _Em cũng đã có lúc chờ đợi ngày này, trong niềm tuyệt vọng. Hạo Du, bây giờ mình sẽ không rời xa nhau nữa nhé… _Ừ, không bao giờ. Hạo Du lại vòng tay ôm Tiểu Minh vào lòng. Nhẹ thơm lên má cô. Cậu không muốn phải buông tay ra chút nào, ước gì thời gian cứ đứng yên tại giây phút này thôi, đừng trôi đi nữa. Bây giờ Tiểu Minh về, cô ở bên người con trai khác, cậu có chịu được không? _Hạo Du, em sẽ sớm…chia tay với Đình Phong. Nhưng hôm nay, có lẽ là không được, hoặc là mai, hoặc ngày kia, hoặc...hơn, em nghĩ là em cần một chút thời gian, anh có đợi được không hả Hạo Du? _Ừ, được, nhưng anh cũng là con trai đấy, không phải anh không biết ghen. _Em hứa mà, chắc chắn. Chỉ là… Em sợ đây sẽ là cú shock quá lớn đối với anh ấy, chỉ sợ anh ấy không chịu nổi. Nhưng người em yêu là anh, em đã ngốc nghếch đi sai đường một lần rồi, sẽ không bao giờ có lần thứ hai. Em không muốn phải xa người em yêu nữa đâu. Cho đến hôm nay em mới thực sự hối hận, đáng lẽ ra em phải chấp nhận là tình cảm bản thân mình dành cho anh chứ không phải cho anh ấy, cứ ép mình ở bên Đình Phong, sẽ chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn. Em hóa ra chẳng được hạnh phúc, cho dù có được anh ấy chăm sóc, quan tâm đến thế nào, tất cả chỉ là sự ảo tưởng. Cho đến hôm nay, em mới thực sự cảm thấy hối hận Hạo Du ạ. _Em trưởng thành lên nhiều lắm Tiểu Minh. Em sẽ làm được thôi, anh sẽ chờ mà. Cứ làm điều đấy khi em cảm thấy thích hợp. _Dạ. Tiểu Minh nép vào lòng Hạo Du, khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì Hạo Du vẫn là niềm hạnh phúc của cô, tình yêu của anh vẫn là thứ cô thật sự muốn hi sinh cả bản thân mình để có được. Thế rồi tiếc nuối rời xa người mình yêu, gần ba mươi phút sau, Tiểu Minh đã đứng trước cửa nhà mình, bên trong đèn sáng và có mùi thức ăn ngào ngạt bay ra... Hơi khựng lại một chút khi đưa tay định mở cửa, Tiểu Minh sau đó cứ tần ngần đứng mãi ở bên ngoài. Đến lúc cô đã quyết tâm bước vào đối mặt với mọi thứ thì cánh cửa bỗng lại mở ra. Đình Phong xuất hiện trước mặt cô với thân hình cao lớn và vạm vỡ. Là một nụ cười ấm áp, dịu dàng quen thuộc: _Vợ yêu, em về rồi đấy à. Đình Phong nheo mắt cười, hai cánh tay đã mở rộng để đón Tiểu Minh vào lòng. Nhưng rốt cuộc thì sau vài giây bối rối, Tiểu Minh cũng tránh cái ôm đấy. _Phong Phong, người em...không sạch đâu, đầy mồ hôi đây, để em đi tắm đã. _Không sao, người anh cũng toàn mùi thức ăn. Đình Phong vẫn cười, như chờ đợi, nhưng Tiểu Minh đã len qua anh mà vào trong rồi. Cô vừa tháo đôi giày màu hồng phấn với cái nơ xinh xinh bên trên ra vừa đánh trống lảng: _Anh đang nấu ăn à, nấu xong chưa thế? _Ừ...anh chưa, nhưng cũng sắp xong rồi. Em đi tắm đi, nhanh rồi ra ăn cho nóng. Giọng Đình Phong từ trong bếp vọng ra vẫn là vô cùng dịu dàng, Tiểu Minh ở đang lấy quần áo, nghe thấy lại càng thêm buồn và tội lỗi. Cô sẽ phải nói sao với anh đây, và lúc nào thì được gọi là thích hợp? Tiểu Minh chẳng biết nữa, haiz, mọi chuyện đến nước này tất cả đều do cô cả. Tiểu Minh mang toàn bộ tâm tư nặng trĩu vào trong phòng tắm, thả mình trong làn nước ấm nóng để nước cuốn trôi chúng đi. Nhưng thực sự chẳng khá hơn được bao nhiêu. Lúc Tiểu Minh từ phòng tắm đi ra thì Đình Phong đã dọn xong một bàn đầy thức ăn ngon rồi, nhìn sơ qua cô cũng nhận ra chúng đều là những món cô thích. Sống với nhau bốn năm rồi, Tiểu Minh thích gì, ghét gì, sợ gì Đình Phong đều biết và luôn chiều theo ý cô. Đình Phong là như thế, yêu thương cô hết lòng, chỉ mong cũng nhận được sự ấm áp cô mang lại. Những gì Đình Phong cần thì ít lắm, nhưng những gì anh trao cô là vô kể, thật không sao có thể kể hết ra được. Đó là những suy nghĩ đang đè nặng lên tâm trí Tiểu Minh lúc này. Cô nghe lời giục của Đình Phong ngồi xuống ghế mà cứ thở dài thườn thượt trong đầu, trái tim...đang rất khó chịu. _Em ăn đi vợ yêu, hôm nay đi chơi với bạn vui chứ, anh sợ phiền em nên cũng không gọi điện. – Đình Phong cong môi cười, một nụ cười âu yếm. Phải, Tiểu Minh nói dối Đình Phong là đi chơi với bạn. Mà cứ cho là bạn đi, thì giờ người ấy...cũng đã trở thành người yêu cô rồi. Sự tội lỗi khiến nụ cười Tiểu Minh trở nên vô cùng méo mó và xấu xí: _Dạ vui lắm ạ, hi. Nói rồi chợt nhớ đến những khoảnh khắc ngọt ngào bên Hạo Du chiều nay, mặt Tiểu Minh không tự chủ mà đỏ bừng lên, nóng ran. Cô cúi xuống ăn mà không dám nhìn vào Đình Phong nữa. _Ừ, em vui là tốt rồi, lần sau được nghỉ học thì cứ đi chơi cho khuây khỏa. Mấy hôm nay nhìn em buồn anh lo lắm. Đình Phong nhìn Tiểu Minh bằng đôi mắt nâu hiền lành và âu yếm. Bàn tay to lớn của anh khẽ đưa lên chạm nhẹ một cái vào má cô, xoa xoa rồi lại bỏ xuống. Đình Phong có vẻ như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Bữa ăn cũng qua nhanh đi với một vài mẩu chuyện cười của anh, Tiểu Minh thì chẳng nói gì. Cô nhớ đến buổi sáng hôm nay Đình Phong đã có vẻ mặt vui mừng thế nào khi cô bảo cô đi chơi với bạn cho khuây khỏa, còn bảo có cần anh đưa đi. Vì thế cô buồn, hơn nữa là thấy thương Đình Phong đến nỗi chẳng biết nói gì với anh nữa. Đình Phong rửa bát tối, Tiểu Minh thì ngồi trên giường. Vừa ăn cơm xong cô đã nhận được tin nhắn của Hạo Du. Tủm tỉm cười, cô lẩm nhẩm đọc rồi nhắn lại. “Em yêu đang làm gì thế?” “Em vừa ăn xong, ngồi chơi thôi:D” “Ừ, anh nhớ em lắm, ôm em một cái >:D<” “Em cũng thế mà, ôm anh.” Tiểu Minh cầm điện thoại trong tay mà không giấu nổi nụ cười, trong đầu phút chốc đã lại tràn ngập những hình ảnh của một buổi chiều hạnh phúc bên Hạo Du – bên người cô yêu. Thực sự Tiểu Minh thấy mình lúc này cứ như những cô gái mới yêu lần đầu vậy, cảm xúc lúc nào cũng tràn dâng mãnh liệt, vừa ở bên nhau lúc chiều mà đã thấy nhớ nhung da diết rồi. Giờ Tiểu Minh chỉ muốn được gặp Hạo Du, được nghe giọng nói ấm áp của anh, được ở trong vòng tay anh. Mới có chưa đầy ba tiếng mà cô đã cảm giác như xa anh…ba tháng rồi! Làm thế nào bây giờ nhỉ, cô muốn nói chuyện với Hạo Du quá mà Đình Phong lại đang ở đây. Mà tối nay nữa, nhỡ Đình Phong muốn nằm cùng cô thì sao? Tiểu Minh chợt nghĩ mà bỗng trong đầu màu hồng tươi tắn đã bị thay ngay bằng màu đen xám xịt. Phải rồi, còn Đình Phong nữa, cô phải làm sao đây. Không được rồi, không được rồi, Tiểu Minh lẩm bẩm mà lắc đầu liên tục. Thế là một loạt lý do từ chối được “soạn” ngay ra trong đầu cô, át cả đi nỗi nhớ Hạo Du. Dù thế nào thì cô cũng không thể nói dối anh mãi được, rốt cuộc cũng sẽ phải nói ra sự thật, nhưng thực sự giờ Tiểu Minh không có chút can đảm nào, cô không dám. Sau một lúc khá lâu, Đình Phong mới quay lại. Tiểu Minh thu mình trên giường nhìn theo bóng anh ngày càng gần mà lại giả bộ không để ý. Mãi đến lúc anh đã ngồi bên cô, âu yếm vuốt tóc cô, cất tiếng êm ái bên tai, Tiểu Minh mới quay ra nhìn, cố cười tự nhiên nhất có thể: _Anh rửa bát xong rồi à? Đình Phong cũng cười, ánh mắt dịu dàng hướng vào cô: _Ừ, cả lau chùi bếp rất sạch sẽ, em đấy anh thế nào, làm chồng được rồi đấy nhỉ? Câu nói của Đình Phong vô tình hóa ra một mồi lửa lớn thiêu rụi hết những lời nói đã soạn sẵn trong đầu Tiểu Minh thành tro bụi. Nụ cười cũng cứng đờ trên môi: _Dạ. _Anh chắc chắn sẽ còn là một người bố tốt nữa. _Dạ. Đình Phong vẫn cười, còn Tiểu Minh cơ hồ trước mắt đã trải một tấm màn xám xịt. Cô máy móc gật đầu. Có vẻ như Đình Phong không hề để ý đến vẻ mặt “khó coi” của Tiểu Minh lúc này, anh bất ngờ vòng tay ôm lấy cô, cằm đặt lên đầu cô, toàn thân cùng cô đung đưa. _Và em sẽ là một người mẹ hiền, một người vợ tốt phải không vợ yêu? _...... _Tiểu Minh, phải không? _Dạ. _Hì, tự nhiên hôm nay ở nhà nấu cơm một mình, anh lại thấy muốn có vợ quá, cả một vài đứa trẻ nữa Tiểu Minh ạ. Hay hết năm học này mình lấy nhau nhé, lấy nhau rồi vẫn có thể tiếp tục đi học được mà. Anh đã thừa một tuổi để có thể lấy em làm vợ rồi, em cũng vậy. Mình sẽ thật sự trở thành người một nhà, lúc nào cũng có thể ở bên nhau, khi đó anh sẽ còn dành nhiều sự quan tâm cho em hơn nữa, yêu em hơn nữa và rồi... Đình Phong cứ ngồi thao thao bất duyệt bằng chất giọng mơ màng, cơ thể vẫn cùng Tiểu Minh đung đưa, đung đua. Lời nói của anh từ từ vào tai Tiểu Minh, rồi lên não,…đến lúc Tiểu Minh hiểu ra vấn đề, cô đã thấy môi Đình Phong từ phía sau ghé sát lại gần môi mình. Cô run bắn mình đẩy Đình Phong ra, thật sự, cô cảm thấy…ghê sợ: _Pho…Phong Phong… Vẻ mặt Đình Phong đúng là đang rất mất hứng, có một chút bực bội cùng thất vọng: _Sao vậy vợ yêu, mấy hôm rồi, à không, đến một tuần rồi, em không cho anh hôn. Có chuyện gì với em sao? _Không…không sao hết, em…em không thấy có hứng, em xin lỗi. Tâm trạng em…mấy hôm không được tốt, anh biết mà. Tiểu Minh nhíu đôi mày thanh tú nhìn Đình Phong, giọng nói khổ sở đúng là của người đang thấy có lỗi. Nhưng có lẽ, đó chỉ là lí do Tiểu Minh vội nghĩ ra trong lúc lúng túng không biết xử trí thế nào thôi. Còn tại sao thì…có lẽ là vì hôm nay, cô đã chính thức chấp nhận và đối mặt với việc mình không yêu Đình Phong bằng cách “thổ lộ tình cảm” với Hạo Du – người con trai cô thật lòng yêu thương nên cô mới có cảm thấy ở bên Đình Phong “kinh khủng” như thế. Đình Phong nhìn Tiểu Minh, thở dài một cái, rồi ôm lấy cô mà yên lặng không nói gì. Tiểu Minh ngồi đó cũng không (dám) lên tiếng, nhưng cô cảm thấy khó chịu quá. Thực muốn đẩy anh ra. Cô không còn ép mình nữa! _Vợ yêu, em thấy sao – Đình Phong một lúc sau mới cất giọng trầm trầm của mình lên – được không? _Được không? _Cuối năm học này mình lấy nhau nhé. Tiểu Minh nhớ lại những gì nãy Đình Phong nói mà giật thót người: _Anh bảo khi nào em tốt nghiệp cơ mà. _Tốt nghiệp hay không có quan trọng gì đâu, anh kiếm ra tiền rồi, thừa sức nuôi em cùng con rồi, em muốn mua nhà mới anh cũng có thể, vậy thì sao phải đợi chứ. _Em không muốn phụ thuộc…chồng, anh biết mà Phong Phong, khi nào em có việc làm hẵng hay. Tiểu Minh bối rối vừa nói vừa rời vòng ôm của Đình Phong ra, còn không dám nhìn vào anh. Đình Phong thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nhận ra là cô nói dối. Sẽ còn ngày cô với Đình Phong làm đám cưới hay sao? Không. Nhưng làm sao cô có thể nói cho Đình Phong nghe như vậy được. _Ừ. Vậy…em muốn thế nào cũng được. Đình Phong lại đưa tay ra định vòng vào eo ôm Tiểu Minh, nhưng lần này cô đã nhanh chóng…tránh được. Tiểu Minh đứng bật dậy, xuống giường rồi luống cuống xỏ đôi dép đi trong nhà vào. Quay lưng vừa đi cô vừa nói: _Em đánh răng đã Phong Phong. Nhìn Tiểu Minh khuất sau cánh cửa phòng tắm. Đình Phong chỉ còn biết ngồi đó mà thở dài, anh nhìn theo bóng cô, đôi mắt nâu phút chốc trở nên mờ đục, gợn những buồn phiền, âu lo. Là vợ yêu của anh làm sao vậy, sao cứ liên tục chối từ anh, đến ôm cũng không cho, là vì sao chứ. Đình Phong bỗng thấy có những linh cảm chẳng lành ùa về tràn đầy tâm trí, anh lại thườn thượt thở dài, mắt nhìn chăm chăm xuống giường rồi mệt mỏi ngả lưng xuống. Đừng nói là hôm nay Tiểu Minh sẽ không cho anh ngủ cùng nữa luôn. Đình Phong không thích như vậy tí nào. Mấy hôm cô buồn chẳng phải vẫn nằm bên cạnh anh, hôm nay đi chơi về vui vẻ không có lí nào lại làm vậy. Có lẽ sẽ không. Nhưng tất cả những gì Đình Ph