à Tiểu Minh nói yêu cậu ư, có phải cậu đang bị ảo tưởng không vậy, có phải hơi ấm Tiểu Minh mang lại cho cậu lúc này đã khiến cậu bị lú lẫn đến nỗi không biết đâu là thật đâu là ảo nữa rồi không. Nhưng mà…làm ơn đi, nói cho cậu biết, là cậu không nghe nhầm, là…đúng là Tiểu Minh…yêu cậu!
_Hạo Du, là em yêu anh. _Gì…gì kia? – Hạo Du xúc động không sao nói lên lời nữa. Tuy là đã nghe rõ... _Em yêu anh, Hạo Du ạ. _A…anh không nghe nhầm…nghe nhầm đấy chứ? Em…em nói gì hả Tiểu Minh, m…một lần nữa…em nói lại một lần nữa đi… Anh…anh…
Đối diện với Hạo Du lúc này, tim Tiểu Minh rõ ràng là đang rung lên vì hạnh phúc, nhưng không hiểu sao cô lại muốn khóc nữa rồi.
_Hạo Du à, em yêu anh lắm, đáng lẽ ra em phải nói với anh điều này ngay từ khi nhận ra mới phải, là em…là em cứ tự ép bản thân…không được yêu anh nữa, là em ép bản thân phải tránh xa anh ra. Thực ra…em vẫn yêu anh, người em yêu chỉ có anh thôi Hạo Du ạ…
Tiểu Minh nói xong câu này mà nước mắt cũng chảy dài. Mà…ô kìa, sao Hạo Du cũng khóc.
_Tiểu Minh, an…anh… Không phải là anh đang nằm mơ chứ, không phải chứ?
Tiểu Minh khẽ lắc đầu rồi lại vòng tay ôm chặt lấy Hạo Du, đầu dựa vào ngực cậu, vừa nói vừa khóc:
_Không phải, em yêu anh, thật sự đấy, không phải anh nằm mơ đâu. _K…không phải mơ…không phải là mơ… Tiểu Minh…!!!
Hạo Du bỗng như hét lên rồi cũng siết chặt lấy Tiểu Minh, một tay vuốt nhẹ mái tóc đen dài mượt của cô. Phải rồi, tất cả đều là thật, không có gì là giả hết, không có gì…
Hạo Du như con người được đưa ra từ bóng tối, nhìn thấy ánh sáng nên quá đỗi vui mừng, quá đỗi sung sướng, đến nỗi không biết làm sao có thể thích nghi được. Trái tim đầy vết thương của cậu cứ không ngừng gọi tên Tiểu Minh trong niềm hạnh phúc ngập tràn, trong tình yêu thương cháy bỏng cậu dành cho cô, cho người con gái duy nhất có thể ngự trị toàn bộ con người cậu. Làm sao đây, đến nước mắt cũng trào ra mãnh liệt như muốn chung vui cùng cậu, những giọt nước mắt mang hương vị của niềm hạnh phúc.
Hạo Du để Tiểu Minh ở trong lòng, cứ ôm chặt lấy cô như sợ chỉ cần buông tay ra là mọi thứ lại trở về vị trí cũ – như bốn năm đau khổ đã qua. Mới hôm qua vẫn còn chìm đắm trong cơn đau buồn thương nhớ người yêu, hôm nay đã…Hạo Du sợ mình sẽ chết vì hạnh phúc quá mất thôi, không chừng lại…mắc bệnh tim. Hạo Du nghĩ mà không khỏi cười nhạo mình, cậu vui quá nên thành lẩn thẩn mất rồi, chỉ nghĩ linh tinh thôi.
_Tiểu Minh ơi, anh hạnh phúc quá. – Hạo Du khẽ thì thầm vào tai Tiểu Minh, đến hơi thở của cậu cũng thấm đẫm niềm vui nữa. _Em…cũng vậy.
Tiểu Minh thỏ thẻ nhẹ nhàng trong vòng tay ấm áp của Hạo Du, đôi mắt nhắm hờ để hoàn toàn tận hưởng bản nhạc của niềm hạnh phúc, những giai điệu êm đềm và da diết đang vang lên trong lòng cô, từng khúc, từng khúc ngân vang. Trái tim của Tiểu Minh như đang bay bổng vi vu khắp khoảng không gian màu hồng của tình yêu. Đây mới chính là cái gọi là tình yêu phải không, Tiểu Minh cảm thấy mọi gánh nặng trong lòng đều tan biến hết, chỉ còn lại sự bình yên trong sâu thẳm tâm hồn. Cô chưa bao giờ ở bên Đình Phong mà cảm thấy hạnh phúc lẫn bình yên thế này, cho dù có, thì vẫn có cái gì đó…ngăn cách.
Mà tự nhiên Tiểu Minh nghĩ đến Đình Phong…
_Hạo Du. _Sao thế em yêu?
Em yêu? Tiểu Minh nghe Hạo Du nói mà trong lòng không khỏi nổi lên thứ cảm xúc gì đó rất tuyệt diệu, khiến cơ thể cô như một bước bay hẳn lên chín tầng mây, nhẹ bẫng, lại lâng lâng khó tả. Ở trong vòng tay của Hạo Du mà cô cứ tủm tỉm mãi không thôi. Nhưng thực sự trong đầu Tiểu Minh vẫn có chút lo lắng khi nghĩ về Đình Phong, cô sẽ nói sao với anh bây giờ.
_Hạo Du. _Anh đây mà, em yêu muốn nói gì cứ nói đi. – Hạo Du cười cười, thực nói ra hai chữ “em yêu” cậu cũng thấy…ngượng miệng quá. _Anh này ~>.<~. Hạo Du, anh tin em yêu anh thật chứ, không nghi ngờ gì à? – Tiểu Minh ngước lên nhìn Hạo Du, rồi lại cúi xuống dụi dụi đầu vào cổ cậu, như làm nũng. Hạo Du thì vẫn cứ ngồi im ôm Tiểu Minh vào lòng, tay vuốt tóc cô. Giọng cậu cất lên êm dịu: _Tại sao anh phải nghi ngờ chứ, mà em biết là anh không dám nghi ngờ luôn mà. Nhưng sao em lại hỏi thế? _Tại vì em…em đã làm người yêu của Đình Phong…bốn năm rồi… Tiểu Minh nói xong bỗng thở dài. Phải, cô đã làm người yêu Đình Phong bốn năm rồi, cũng đã nghĩ là sẽ ở bên Đình Phong cả đời, ấy vậy mà lúc nói yêu Hạo Du, cô có nghĩ tí nào đến anh đâu, hoàn toàn…quên mất cô vẫn còn một “người yêu” đang hiện hữu kia. Cô vẫn còn chưa nói chia tay anh, mà đã bao giờ định nói? Chỉ là hôm nay nhìn thấy Hạo Du như vậy thật không thể nào chịu nổi, mà bản thân cô cũng không thể chịu được cứ bị ép buộc như vậy nên mới... Bây giờ phải làm thế nào với Đình Phong đây. _Ừ, vậy thì sao chứ, chỉ cần ngay lúc này, em thực sự yêu anh, đối với anh thế là đủ. Hạo Du âu yếm xoa đầu Tiểu Minh, còn khẽ hôn lên tóc cô. Tiểu Minh ngồi đó, ngại ngùng hai má đỏ hồng. Rồi cô rời vòng ôm của Hạo Du và nhẹ cầm lấy tay cậu, xoa xoa, thấy hơi có lỗi khi nghĩ về những gì sắp phải nói ra: _Hạo Du – Tiểu Minh nói mà chỉ dám nhìn xuống bàn tay gầy của Hạo Du, không dám ngẩng lên nhìn cậu nữa – em…chưa chia tay Đình Phong. _Vậy à? – giọng Hạo Du vang lên đều đều, thật không biết cậu đang nghĩ gì nữa. _Dạ. _Chẳng sao hết. Hạo Du nói rồi không để Tiểu Minh nói gì đã bất ngờ kéo cô nằm xuống giường, không quên đưa tay ra đỡ lấy đầu cô. Lại ôm ghì lấy Tiểu Minh, Hạo Du nói: _Đó là chuyện quá khứ rồi. _Nhưng… _Tiểu Minh à, em đã bao giờ thật lòng yêu Đình Phong chưa? – Hạo Du vùi đầu vào suối tóc của Tiểu Minh, nhẹ cất tiếng. Tiểu Minh buồn buồn nói: _Em… Em không dám khẳng định là rồi hay chưa, vì sự thực là mãi cho đến lúc nhận ra mình yêu anh, em mới biết mình chỉ coi Đình Phong như anh trai, là một chỗ dựa tinh thần vững chắc. Nhưng khoảng thời gian ở bên nhau, anh ấy luôn chăm sóc cho em, rất tốt với em, em mắc nợ anh ấy nhiều lắm. Phải nói lời chia tay với Đình Phong, em...em thật sự thấy rất có lỗi. Đình Phong chắc chắn sẽ đau khổ lắm... _Ừ, anh biết, anh biết mà. Em cứ từ từ sắp xếp, khi nào nói với Đình Phong thì nói, chỉ cần…đừng một lần nữa bỏ rơi anh vì anh ta…là được. _Anh yên tâm, em sẽ không làm thế nữa đâu, không bao giờ, em hứa rồi mà. Hạo Du à, anh biết không, em yêu anh nhiều lắm. Tiểu Minh vừa nói vừa quay người vào trong rồi cũng vòng tay ôm lấy Hạo Du, dụi dụi đầu vào ngực cậu ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Tiếng trái tim Hạo Du đập đều đều trong lồng ngực tựa hồ mang lại cho Tiểu Minh sự bình yên và ấm áp, cô từ từ khép lại mi mắt, buông thả toàn thân trong cơn mơ màng. Gió khẽ thổi lay động mấy sợi tóc ngắn mềm mượt của Hạo Du, nắng nhẹ mơn man vuốt ve đôi gò má cậu. Trên gương mặt rạng ngời với nụ cười ẩn hiện trên môi ấy, đôi mắt Hạo Du cũng đã khép lại từ bao giờ. Mọi thứ…đã lại trở về như trước kia, có phải không? Thật sự là vô cùng hạnh phúc! _Tiểu Minh – Hạo Du nằm bên khẽ xoa xoa đôi má phúng phính của Tiểu Minh, dịu dàng gọi tên cô – em có phải về nhà không? Tiểu Minh đang nhìn vào mắt Hạo Du, nghe cậu hỏi liền nhoẻn cười một cái híp tịt mắt: _Có chứ, gần sáu giờ em về. _Anh thật chẳng muốn xa em chút nào. Hạo Du nói giọng như đang làm nũng, rồi cậu lại đưa tay ra để Tiểu Minh gối lên và đặt cằm lên đầu cô. Những sợi tóc tơ khẽ cọ vào mặt cậu, buồn buồn, nhưng lại mang lại cảm giác rất thích thú, Hạo Du thật chỉ muốn được ở bên Tiểu Minh mãi thôi. _Em về rồi anh lại còn có một mình, hay em ở đây đi, đừng về nữa. Hạo Du ôm ghì lấy Tiểu Minh, nói trong mơ màng, hơi ấm từ cơ thể người con gái cậu yêu một lần nữa muốn kéo cậu vào trong những giấc mơ đầy màu sắc. _Sao thế được, em phải về mà. Tiểu Minh cất giọng ngọt ngào, cứ “vô thức” vùi đầu vào khuôn ngực ấm áp của Hạo Du, hít hà mùi hương cơ thể cậu. Một thứ mùi hương rất quyến rũ, quen thuộc, và luôn như thế, mang lại cho Tiểu Minh sự yên bình. Nói thật chứ Tiểu Minh cũng đâu muốn rời xa Hạo Du, cô chỉ muốn cứ mãi được nằm trong vòng tay anh như thế này, tận hưởng niềm hạnh phúc mà trải qua bao nhiêu đau khổ và nước mắt cô mới có được. Chợt Tiểu Minh thấy Hạo Du khẽ trở mình. Vừa ngước lên trên, Tiểu Minh đã bắt gặp ngay đôi mắt ấm áp có chút đắm say ấy hướng vào mình. Tiểu Minh đưa tay lên xoa má Hạo Du, trong lời nói có ý cười: _Sao thế Hạo Du? _Anh…hôn em nhé? Được không? Một chút ngượng ngùng trong lời nói của Hạo Du làm Tiểu Minh không khỏi muốn phì cười, nhưng thực sự thấy trái tim trong lồng ngực đang thổn thức khôn nguôi. Cô cũng đỏ mặt gật đầu, mắt mở to: _Được ạ. _Nhưng…anh…không thạo việc đó. _Vậy để em dạy anh. Tiểu Minh khúc khích cười, hai má cứ dần đỏ lên không tự chủ. Đôi mắt to tròn cô hướng về Hạo Du, là tình yêu ngập tràn trong đó. _Kh..không, để…anh. Để anh. Hạo Du ngập ngừng nói, đôi môi hồng run run. Đã lâu…cậu chưa làm việc này, mặc dù cũng đã…mơ đến rất nhiều lần được hôn lên đôi môi tựa hai cánh hoa anh đào kia của Tiểu Minh. Tất nhiên là được làm thật thì bao giờ cũng thấy run và hồi hộp hơn, đây còn là lần đầu tiên nữa chứ. Sao cậu cảm thấy tim của cậu nó chẳng chịu yên phận nằm trong lồng ngực tí nào, còn muốn nhảy ra ngoài để Tiểu Minh biết cậu đang hồi hộp đến thế nào nữa hay sao. Làm ơn đi, đập chậm một chút, cậu thấy căng thẳng quá rồi. Hạo Du nhìn sâu vào đôi mắt long lanh như đang chờ đợi của Tiểu Minh một lúc lâu rồi mới dám tiến đến. Cậu từ từ cúi đầu thấp xuống, rồi thấp xuống một tí, cho đến lúc cậu cảm nhận được đôi môi mềm mại ấy… Bốn con mắt cùng khép lại, hai đôi môi say đắm quấn lấy nhau và vị ngọt tan chảy dần trong miệng… Nắng bên ngoài chứng kiến khung cảnh lãng mạn ấy cũng phải thẹn thùng quay đi, để lại không gian riêng cho hai người. Ấy vậy mà sao…vẫn nóng? Hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể, tràn đầy mọi giác quan, không gian xung quanh cũng đang bị làm nóng lên…bởi nụ hôn đầy mãnh liệt và đam mê ấy. Hai người cứ như muốn quấn mãi lấy nhau không rời. Mặc thời gian, mặc không gian. _...... _...... Đó là những cảm giác tuyệt diệu không sao nói lên được bằng lời. Sau vài phút “tạm xa nhau" để lấy hơi để thở, Hạo Du lại nhìn Tiểu Minh bằng đôi mắt đắm đuối đầy…ước vọng: _Anh…hôn nữa nhé? _Vừa hôn rồi mà. _Nhé? _Coi chừng nghiện đó nha. Tiểu Minh tủm tỉm cười. Và hai người lại chìm trong một nụ hôn nồng nàn và da diết… […] _Em phải về rồi hả Tiểu Minh? – Hạo Du buồn buồn nói. Đôi mắt tràn đầy tiếc nuối hướng vào Tiểu Minh đang ngồi bên cạnh. Tay cậu mân mê tay cô, những ngón tay mềm mại làm sao. _Dạ, còn ngày mai, ngày kia, ngày kìa nữa mà. Hạo Du lông mày nhíu lại nom đến là đáng thương: _Thôi đừng về, ở đây đi mà, như trước kia ấy. _Không được, em phải về, mai em sang. Tiểu Minh cười cười an ủi Hạo Du, tay vỗ vỗ tay cậu. Rồi quàng tay vào tay Hạo Du, dựa vai cậu, Tiểu Minh nói tiếp: _Hạo Du, em cũng muốn ở đây, nhưng không được, em… Anh biết đấy… _Ừ, anh biết. – Hạo Du nói giọng buồn buồn, một tay vẫn vuốt ve tay Tiểu Minh – Vì Đình Phong, phải không? _Dạ… Tiểu Minh lí nhí đáp. Và rồi không gian xung quanh bỗng chìm trong yên lặng. Bên ngoài cửa sổ, nắng đã không còn chiếu sáng được nữa, từng mảng tím nhạt xếp nối tiếp nhau trên bầu trời làm thành một bức tranh chiều ảm đạm, lạnh lẽo lại man mác buồn. Bên trong cánh cửa sổ, có hai người ngồi cạnh nhau không nói gì, tiếng thở đều đều hòa vào không gian tĩnh mịch cũng mang theo nỗi buồn da diết. Thế rồi tiếng Hạo Du vang lên như phá tan sự yên lặng tồn tại như bức tường ngăn cách hai người nãy giờ: _Tiểu Minh, em yêu anh thật lòng chứ? _Anh b