ng, sao anh mua tới tận bốn đùi gà, lại còn tới tám cái xúc xích rán. Anh…nghĩ em là gì đây hả.
Đình Phong thấy Tiểu Minh như vậy thì chỉ cười hiền, anh chỉ từng cái:
_Anh không biết em có ăn ớt hay không, hay thích ăn thế nào nên… _Thế còn hamburger… – Tiểu Minh nhăn mặt, không lẽ Đình Phong cũng mua mỗi cái một vị, hic. _À, hamburger, em yên tâm, anh chỉ mua có ba cái thôi, một thịt gà, một thịt bò, một tôm… _Ha, chỉ có ba cái thôi…
Tiểu Minh nhìn Đình Phong ngán ngẩm, không ngờ một người đứng nhất cả khối về điểm số lại…kém thông minh đến thế. Nhưng mà, cũng không thể trách anh được, vì Tiểu Minh không có điện thoại, Đình Phong không biết làm thế nào nên mới mua như thế. Một tay ôm đống đùi gà, Tiểu Minh thở dài một cái rồi quay sang anh, hỏi một câu…chẳng liên quan lắm:
_Đình Phong, nghe mấy anh Ác ma nói anh rất chăm chỉ đi học.
Đình Phong nghe thấy liền gật gù.
_Ừ, hôm nào anh cũng đến trường. _Anh không đến trường thì đi đâu. – Tiểu Minh nhíu mày. _Hihi, trêu em tí, nhưng đúng là hôm nào anh cũng đến lớp, không có hôm nào cũng vắng mặt cả. _Có chép bài không? _Tất nhiên là…không. Một thiên tài như anh thì cần gì phải chép chứ, hehe.
Đình Phong nói rồi cười ranh mãnh, xoa xoa đầu Tiểu Minh đang “gặm” đùi gà rán bên cạnh. Nhìn Tiểu Minh miệng còn dính mỡ, quay ra nhìn mình gườm gườm, vẻ mặt khó hiểu, rồi lại cười toe, Đình Phong thấy rất vui. Tiểu Minh cứ vui vẻ thế này, đối với anh thật là tốt. Đình Phong rất sợ nhìn thấy Tiểu Minh khóc. Mỗi lần cô khóc, anh chỉ biết ôm cô vào lòng mà dỗ dành chứ chẳng biết an ủi sao vì Tiểu Minh chẳng bao giờ nói cho anh biết lí do cô như vậy. Tốt nhất là lúc nào Tiểu Minh cũng như thế này, không buồn bã nữa, anh dù có bị cô…lườm cũng thấy sung sướng!
_À, Đình Phong này… _Sao em? – Tiểu Minh bỗng gọi làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. _Anh cũng ăn đùi gà đi chứ, xúc xích nữa này. Đình Phong này, nãy mẹ em nói chuyện với anh à? _Ừm.
Đình Phong nghe Tiểu Minh nói thì chỉ ậm ừ. Nãy anh vừa vào đến cổng thì thấy có một chiếc ôtô dừng ngay trước mặt, sau đó thì mẹ Tiểu Minh bước ra từ đó. Bà bảo muốn nói chuyện với anh nên hai người đã đi lòng vòng quanh khuôn viên bệnh viện một lúc. Bà hỏi anh có biết chuyện Tiểu Minh có chồng không, có biết cô bé vì sao lại tử tự không. Nhưng cái quan trọng nhất là bà bảo với anh là đã nhìn thấy anh làm phục vụ trong Miss…, còn bảo nếu gia thế không ngang bằng, tốt nhất chỉ nên quan hệ yêu đương với Tiểu Minh một thời gian rồi chấm dứt. Đình Phong đi bên cạnh mà cũng chẳng biết mình nên có tâm trạng gì nữa. Anh thực ra đâu đã được làm người yêu của Tiểu Minh, còn chuyện gia thế…anh chẳng biết nói sao nên cứ gật đầu.
_Dù sao con bé cũng có vẻ rất yêu cậu, hãy cứ chăm sóc tốt cho nó, tôi sẽ trả cho cậu nhiều hơn số tiền cậu kiếm được ở Miss…
“Con bé cũng có vẻ rất yêu cậu”, haiz, giá mà đó là sự thật thì thật là tốt.
_Đình Phong, anh sao thế anh, sao tự nhiên lại ngồi thừ ra thế?
Tiểu Minh lay lay người Đình Phong, thấy anh cứ ngồi lặng yên nhìn xuống sàn, cô bỗng thấy lo không biết mẹ mình đã nói gì với Đình Phong mà để anh có vẻ mặt như thế. Không phải là nói gì đó quá đáng đấy chứ.
Đình Phong bị Tiểu Minh gọi đột ngột thì bị kéo ngay ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn. Anh lại nở nụ cười vốn có.
_Anh không sao, hì. _Nãy mẹ em có nói gì với anh không? _À, dặn dò anh chăm sóc cho em thôi. Mà Tiểu Minh này, em…nói với mẹ…anh là người yêu của em à?
Đình Phong vừa nói vừa nhìn vào mắt Tiểu Minh, thấy đôi mắt trong veo có một chút xao động. Tiểu Minh cúi gằm mặt ngay sau đó, cô vì bảo vệ Hạo Du nên đã nói dối mẹ như vậy, cô lại làm cho Đình Phong buồn nữa rồi.
_Em chỉ vì… _Ừ, anh biết rồi – Đình Phong cười buồn – anh nhất định sẽ chờ câu trả lời từ chính em vào ngày mai. Thôi em ăn tiếp đi. Anh phải ra ngoài một tí, Tiểu Phần chắc cũng sắp tan học rồi, tí cô ấy sẽ đến chơi với em. _Anh đi đâu? _Ngắm mấy cô chân dài một tí, hihi.
Vừa nói đùa, Đình Phong vừa xoa xoa đầu Tiểu Minh, còn cười tươi. Rồi anh ra khỏi phòng luôn. Đình Phong bây giờ phải đến Miss… , anh đã nghỉ làm ở đấy mấy hôm để chăm sóc Tiểu Minh, lại còn xin lương sớm hơn một tuần, giờ Tiểu Minh đã khỏe hơn, anh phải quay lại làm bù nữa.
Miss… là một nhà hàng tương đối lớn ở cái thành phố này, Đình Phong làm phục vụ ở đây từ đầu lớp mười, chẳng hiểu sao họ lại nhận một thằng nhóc 16 tuổi vào làm nhưng cũng nhờ vậy mà anh kiếm được tiền chi tiêu mà không cần phải dùng tiền của “hai con người đó”. Khi đầu anh chỉ làm phục vụ nhưng số tiền của nhận được một tháng là rất nhiều. Đến bây giờ, Đình Phong thỉnh thoảng còn làm bánh nữa, bánh của anh cũng rất được phái nữ ưa chuộng nên tiền lương hàng tháng lại còn nhiều hơn nữa.
Đình Phong chưa bao giờ nghi ngờ vì sao mình lại được ưu ái đến vậy. Ngay từ khi đến xin việc, Đình Phong đã được nhận ngay vào làm, công việc rất nhẹ nhàng mà lương lại nhiều. Rồi khi anh muốn học làm bánh, ông chủ cũng đồng ý luôn không chút lăn tăn, còn cho phép đưa bánh anh làm ra phục vụ khách. Nhiều khi, ông chủ còn hỏi han anh làm có mệt lắm không, rồi còn cho anh nhận thêm tiền bồi dưỡng. Đình Phong nghỉ làm cũng vẫn được lấy tiền.
Bây giờ, thì anh đã hiểu vì sao, là vì “ông già đó” đã can thiệp vào công việc của anh, có lẽ anh sẽ chỉ làm ở Miss… vài hôm nữa rồi sau Tết sẽ phải về làm cho ông ta.
_Con muốn nhờ ta gọi điện đến cho viện trưởng bệnh viện đó để sắp xếp phòng VIP cho người con gái con yêu? _Đúng vậy. Tôi chỉ nhờ ông đúng việc này thôi. _Với tính cách của con, ta đoán là cô bé ấy đang nằm trong phòng VIP rồi, con chỉ muốn chắc chắn sẽ không ai chuyển phòng đi thôi, phải không? _Đừng nhiều lời nữa, hãy làm theo lời tôi đi, rồi tôi sẽ không đến làm phiền ông nữa đâu. _Đình Phong, sao con lại nói như vậy, việc con trai ta nhờ, ta chắc chắn sẽ làm, cho dù khó khăn đến đâu, huống chi chỉ là một cuộc điện thoại. Nhưng…ta có một yêu cầu. _Hừ, yêu cầu gì thì ông cứ gọi đi đã. _Không, phải nói rõ ràng đã. _Thôi được rồi, trừ việc bắt tôi về nhà ra, yêu cầu gì cũng được.
_Ta muốn con về nhà, giúp ta quản lí ĐP1. _Không. Tôi đã nói là sẽ… _Ta sẽ trả tiền viện phí cho cô bé. _Không cần. Tiền tôi kiếm được đủ để trả tiền viện phí cho cô ấy. Ông đổi yêu cầu gì nhanh lên, tôi không rảnh đâu. _Con định đi đâu, có phải đến Miss… để lấy tiền lương sớm? _Ông…sao ông biết. _Tất nhiên là ta biết, thậm chí ra còn có thể không cho con lĩnh số tiền đấy.
_Ông…ông nói cái gì? _Con không phải tức giận như thế, Đình Phong. Ta nói cho con biết, con nghĩ là số tiền con làm ra đủ để con tự nuôi sống bản thân mà không cần đến sự trợ giúp của ta sao. Con nghĩ là chỉ làm phục vụ mà số tiền lương lên đến mấy chục triệu một tháng sao. Con thật ngây thơ quá đấy, Phong Phong ạ. _Đừng có gọi tôi như thế! Ông…ông dám can thiệp vào công việc của tôi sao, ông dám… _Ngoan nào con trai, lớn tiếng với bố của mình không phải là điều một đứa con ngoan nên làm đâu. Bây giờ tính thế nào đây. Con cần lấy danh nghĩa của ta để họ sắp xếp phòng VIP cho con bé con yêu, ta có thể giúp con nhưng cũng có thể khiến họ đổi phòng cho nó. Chỉ cần con về làm cho ta, cô bé sẽ được chăm sóc trong điều kiện tốt nhất, tiền viện phí con cũng không phải lo, chẳng phải là một cuộc trao đổi quá hời sao.
_Tôi sẽ không bao giờ về làm cho ông đâu. _Vậy được thôi. Con bé sẽ được chuyển sang phòng thường ngay bây giờ, và tiền lương, còn chờ tuần sau lấy nhé. _Ông…ông… _Ta cho con hai phút suy nghĩ đấy. Hãy nghĩ kĩ đi. _Thôi được rồi, tôi chấp nhận, gọi ngay đi. _Đồng ý thì hãy kí vào đây, ta cần có sự đảm bảo. _Hừ, được rồi đó, nhanh lên.
Nghĩ lại đến đây, Đình Phong thấy tức giận đến nỗi máu trong người như đang sôi lên sùng sục, tay nắm chặt tay lái khiến nó như có thể vỡ vụn ra ngay tức khắc. Anh thật sự, bây giờ, chỉ muốn đâm chết một ai đó trên đường cho hả dạ. Tất nhiên là anh không đến nỗi ngu ngốc như vậy.
Sự tức giận như hóa thành lực đẩy, khiến cho chiếc xe lao đi vun vút trên đường.
Tiểu Minh ngồi một mình trong phòng bệnh, cô cầm cái đùi gà rán đã nguội từ bao giờ. Cố gắng “gặm” nốt nó, cô lại xếp lại đồ Đình Phong mua gọn ghẽ lên bàn rồi mới đứng dậy vào trong rửa tay.
Xả nước cho đầy bồn rửa mặt, Tiểu Minh rửa sạch bên tay dính mỡ rồi lại xả thêm một bồn đầy nước nữa mà hất lên mặt. Nước lành lạnh chảy từ từ từ mặt xuống cổ làm cô khẽ rùng mình. Cô lấy khăn lau khô nước trên mặt đi rồi trở lại giường ngồi. Không hiểu sao, khi không có ai ở bên cạnh thế này, Tiểu Minh lại có cảm giác sợ hãi rất mơ hồ. Nỗi sợ bao trùm khiến cô thở cũng không dám thở mạnh.
Đang ngồi ngẩn ra trên giường, cổ tay của Tiểu Minh bỗng đau đau. Cô đưa cánh tay trái lên rồi mới biết nước đã ngấm vào ướt hết cả băng. Cô từ từ tháo ra rồi lấy giấy ăn nhẹ lau nước đi cho khô vết thương. Một vệt cắt vẫn còn hơi đỏ màu máu hiện ra ngang cổ tay trái, chỉ có duy nhất một vệt. Cô nhớ hôm đó, sau khi viết thư cho Hạo Du, cô đã chọn bộ váy đẹp nhất mang ra mặc rồi ngồi trên sàn lựa dao. Quả thực, Tiểu Minh cũng tự thấy sao mình lại có thể dũng cảm đến thế. Cô đã xem những bộ phim mà diễn viên trong đó cũng cắt tay tự tử, nhưng chẳng ai là bình tĩnh được như cô: chọn từng con dao lam, cắt thử giấy xem cái nào sắc nhất, loại những cái bị gỉ. Rồi sau khi chọn được cái…ưng ý nhất, Tiểu Minh mới định hình xem mình sẽ cắt theo…hình gì để dễ chết nhất, chết nhanh nhất mà ít gây đau đớn nhất, rồi sau đó mới “tác nghiệp”. Nghĩ đến đây, Tiểu Minh lại cười đến nỗi nước mắt chảy ra giàn dụa. Ngay cả đến lúc cô không còn suy nghĩ gì được nữa, mắt mờ dần đi, hình ảnh Hạo Du đang tươi cười vẫn hiện ra trước mắt cô. Rồi khi đó Tiểu Minh cũng cố gắng sức cười một cái thật tươi rồi mới nhắm mắt hẳn. Đến lúc sau, Đình Phong có đến rồi đưa cô đi viện thì cô đã chẳng biết gì được nữa rồi.
Tiểu Minh tự nhớ lại những khoảnh khắc “suýt” là cuối đời của cô ấy mà vết thương ở tay bỗng dưng nhức nhối lạ thường. Cô kéo cái chăn ra rồi lại nằm vào trong đó. Cô bắt đầu đưa tay ra nhẩm tính những ngày cô không được gặp Hạo Du. À, cũng chỉ bằng khoảng thời gian từ khi cô ở viện đến giờ, bốn hôm. Bốn hôm mà sao cô thấy như bốn thế kỉ ý nhỉ. Haiz, mà thực ra cô mới tỉnh được có từ hôm qua đến giờ chứ có lâu gì đâu. Nhưng…từ khi cô tỉnh, Hạo Du cũng không đến thăm cô. Hay là anh không biết, Tiểu Minh lại bắt đầu trăn trở. Hôm qua thì cô còn nghĩ là cùng đến lớp, Tiểu Phần chắc chắn sẽ báo cho Hạo Du biết, hôm nay cô mới biết là Hạo Du không đi học. Đúng rồi, có lẽ là anh không biết nên mới không đến thăm cô được, chứ làm sao mà Hạo Du lại vô tình vô nghĩa như vậy với cô được chứ.
Tự an ủi mình như vậy. Đang định nhắm mắt ngủ thì Tiểu Minh nghe thấy tiếng gọi khe khẽ từ ngoài cửa.
_Tiểu…Tiểu Minh…
Nghe thấy nhưng Tiểu Minh cũng không ngồi dậy nữa, cô biết là ai rồi mà.
_Tiểu Minh, bạn vẫn ngủ hả. Tớ, Tiểu Phần đây. _Tớ không. Bạn đi học về rồi đó hả?
Tiểu Minh khi này mới miễn cưỡng “chui” ra khỏi chăn, cô có mấy chuyện muốn hỏi Tiểu Phần nữa.
Tiểu Phần đi vào để cặp sang bên giường kia rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Minh. Thấy có nhiều đồ trên bàn mà lại không thấy Đình Phong đâu, Tiểu Phần mới hỏi: