giờ đang ở bên vuốt ve gã đàn ông nào nữa. _Đình Phong, dù sao cô cũng là mẹ anh, anh nói vậy mà được à. – tôi không giữ được bình tĩnh mà quát lên. Đình Phong rõ ràng đâu có ghét mẹ đến vậy mà lại nói thế chứ. _Anh chỉ nói cho em biết sự thật thôi, một người đàn bà ghê tởm. Chính anh đã nhìn thấy bà ta ve vãn gã tài xế của mình, trong khi…tên đó…kém bà ta đến hai chục tuổi…
Đình Phong nói, mắt không nhìn tôi, môi anh run run như cố nói nốt những từ ngữ cuối cùng:
_…khi đó…anh mới lớp bảy. _Đình Phong…
Tôi nhìn anh, run run vòng nhẹ tay ôm lấy. Anh nói bằng giọng xót xa, đau đớn như đang chạm đến đúng vết thương trong lòng, khiến nó rách toạc ra, rỉ máu. Khiến tôi…cũng thấy đau phần nào.
_Khi em nhìn thấy cô ấy khóc, em cảm nhận được điều gì đó rất thật. Em không nghĩ là sự giả tạo anh ạ.
Đình Phong nghe nhưng im lặng. Tôi lại tiếp:
_Dù thế nào thì, em tin, cô ấy vẫn luôn yêu anh. Tình cảm mẹ con không bao giờ giả dối đâu anh.
Lần này anh quay ra nhìn tôi, có lẽ là định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh chỉ dịu dàng xoa đầu tôi rồi nới lỏng vòng tay tôi ra. Đây là lần đầu tiên anh từ chối cái ôm của tôi, có thể anh đang suy nghĩ về những gì tôi vừa nói chăng?
Im lặng…
Thời gian như ngừng trôi…
Không gian như dừng lại…
Trước sự im lặng của anh.
Hồi lâu, anh mới lại quay ra nhìn tôi, mặt buồn buồn.
_Dù sao thì…anh cũng không về nhà đâu.
Cuối cùng thì anh vẫn cố chấp như vậy. Tôi thở dài, mắt nhìn xa xăm chứ không nhìn anh.
_Anh…mất niềm tin về gia đình đến vậy sao? _Cũng không hẳn.
Đáp lại thái độ nghiêm túc của tôi, anh nhún vai rồi nói một câu nửa vời.
_Vậy sao anh nhất quyết không về nhà? _Haiz. Thôi được rồi, thế này đi. Anh em mình cá cược, nội dung gì tùy em. Nếu em thắng thì anh nghe lời em về nhà, nếu em thua thì em phải làm theo yêu cầu của anh. Được không? _Ừm. Tạm chấp nhận. _Cho em chọn nội dung cá cược đấy. _Vậy thì…anh hãy đứng đầu trong kì thi lần này đi. _Gì cơ?
Vừa nghe yêu cầu của tôi, anh đã hỏi lại ngay. Tôi biết mà, yêu cầu này đâu dễ gì chứ.
_Đứng đầu về điểm số trong kì thì lần này. – tôi nhắc lại rành rọt từng chữ. _Đứng đầu về điểm số? Haha, vịt con, haha, anh không ngờ là em lại cho anh thắng dễ dàng như thế. Thôi được rồi, nếu em thua là em phải làm theo yêu cầu của anh đó nha, không được nuốt lời. _Vâng, không nuốt lời.
Ngay sau lời hứa chắc nịch của tôi, anh lại phá lên cười. Sao tôi cảm giác như tôi đã thua ngay từ đầu vậy chứ, hic hic.
Sau đó, tôi đã hỏi anh rất nhiều về yêu cầu của anh nếu anh thắng nhưng anh đều không trả lời mà chỉ tỏ ra rất bí hiểm. Tôi nhìn anh, thở dài ngao ngán rồi quyết định đi ngủ. Có lẽ tôi nên dành sức cho môn thi chiều nay. Khổ thân Đình Phong không được ngủ vì phải ngồi trông tôi, hihi.
3.45 p.m
Tôi ngồi ở chân cầu thang bộ một mình, buồn bã chẳng biết phải làm gì bây giờ. Về nhà thì sợ Tú Giang vẫn còn ở cùng Hạo Du nên không dám về. Nhưng…cũng chẳng có chỗ nào để đi. Chán thật. Đáng lẽ ra lúc nãy tôi nên theo Tiểu Phần khi cô ấy rủ tôi về nhà chơi mới phải. Bây giờ thì thảm thế này đây. Chán thật. Ông trời sao chẳng thương tôi gì cả TT_TT
Ngồi dựa lưng vào tường, tôi cứ suy nghĩ miên man mãi. Không biết giờ này Hạo Du đang làm gì, anh ấy có đang vui vẻ với Tú Giang không nhỉ? Hẳn là vậy rồi còn gì TT_TT. Mà Tú Giang được gọi Hạo Du là chồng yêu đó, còn tôi đâu có được, ghen tị quá. Nhưng mà…thực ra tôi cũng chẳng có quyền gì mà ghen với cô ấy cả, cô ấy là người Hạo Du yêu cơ mà, bây giờ anh ấy có là chồng tôi thì mai sau cũng không thể, tôi chẳng có quyền gì ghen với “vợ tương lai” của anh ấy cả. Haiz, mà hôm nay, tại tôi mà Tú Giang còn khóc nữa, hai người còn cãi nhau (cũng may đã làm lành rồi) chắc vì chuyện hôm qua Hạo Du đưa tôi về.
Haiz, nhưng mà, tôi vẫn thấy giận Hạo Du lắm, dù anh có không coi tôi là vợ anh, ngôi nhà đó cũng là của chung mà, anh muốn đưa Tú Giang về cũng nên báo trước cho tôi một tiếng chứ, đằng này, cứ thế mà đưa cô ấy về. Nếu tôi không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, thì có phải là đã có chuyện rồi không. Hạo Du đúng là chẳng coi tôi ra gì cả, haiz (từ nãy đến giờ không biết đã thở dài bao nhiêu cái, haiz).
Haiz (lại thở dài TT_TT), phải suy nghĩ xem sẽ phải đi đâu bây giờ đây. Tôi có nên làm phiền anh Đình Phong không nhỉ. Nhưng mà…quấy rầy anh cả trưa nay rồi, nếu cả bây giờ thì ngại quá, hic. Biết làm sao đây, muốn đi đâu cũng khó, mà tôi sao có thể ngồi mãi ở đây được, tí khéo lại bị bác bảo vệ đuổi về TT_TT. Hay…tôi cứ lên chỗ Đình Phong nhỉ, chỉ chờ anh ấy gọi Taxi hộ thôi, chắc cũng không làm phiền lâu lắm. Thôi cứ vậy vậy.
Quyết tâm một hồi, tôi khoác cặp rồi đứng dậy đi thẳng lên phòng anh. Hic, đứng ở cửa đây rồi tôi lại ngại quá, có nên gõ cửa không đây.
_Đình…
“Xoạch”
Tôi vừa mới cất lời, cửa bỗng bật mở, Đình Phong từ trong đi ra, nhìn thấy tôi cũng ngạc nhiên lắm.
_Vịt con, em vẫn chưa về sao, sao giờ này còn ở đây? _A, dạ… – tôi đỏ bừng mặt, ấp úng – lại làm phiền anh rồi, em vẫn chẳng có chỗ nào để đi ạ, hic.
Tôi cúi mặt, nhắm mắt nhắm mũi nói một hồi.
_Ra vậy, nhưng anh không có ở nhà bây giờ. Hay em đi chơi với anh, đi không? _Em đi cùng cũng được ạ? _Tất nhiên rồi. Em đưa cặp đây, anh cất vào trong cho, rồi mình đi.
Nói rồi chẳng chờ tôi trả lời, anh cầm cặp tôi để vào trong nhà rồi đi liền ra, tay đưa tôi cái mũ bảo hiểm và kéo tôi đi. Tay trong tay ~>.<~
[…]
_Còn xa không anh?
Đi một lúc khá lâu tôi mới hỏi anh.
_Ừm, sắp đến nơi rồi. _ Nhưng mà đi đâu ạ? _Đi gặp bạn bè của anh. _Gặp bạn bè của anh? – tôi ngạc nhiên – không lẽ…là mấy anh trong nhóm Ác ma? _Ừ, đúng rồi. Hì, đừng lo. Mà em có chứng minh thư chưa vịt con? _Dạ, chưa ạ. _Vậy à? Mà đi với anh chắc cũng không cần. Anh có thể giới thiệu em là bạn gái anh được không? _Bạn gái? Nhưng em đâu phải… _Vậy thì người ta sẽ không cho em vào đâu.
Nghe Đình Phong nói với giọng…hăm dọa. Tôi đành miễn cưỡng đồng ý, tôi không muốn bị bỏ ở ngoài tí nào.
_Vậy…vậy cũng được ạ. _Hihi, tốt lắm.
Đình Phong cười vang. Tôi thì thở dài. Mà không phải là Đình Phong định đưa tôi đi bar đấy chứ, hic hic.
* * * * * *
5.30 p.m
Sau một quãng đường khá dài và lắt léo, cuối cùng anh cũng dừng xe và bảo tôi xuống. Có vẻ đúng như tôi đã đoán, nơi tôi đang đứng trước đây là một quán bar lớn nhưng lại không có tên tuổi gì cả, nó…không phải là một vũ trường đấy chứ, hic.
Lẽo đẽo theo anh, tôi đi vào đến cổng thì có mấy anh ăn mặc đen xì từ đầu đến chân (nhìn như xã hội đen) chạy đến trước chúng tôi, nhìn ai cũng dữ dằn cả. Tên to béo nhất đon đả đến trước anh, khom người chào:
_Anh Phong, dạo này anh mất hút đâu mà chẳng thấy đến chỗ em. Cô nào cũng nhớ anh lắm đó.
Cô nào? >.<
_À, anh bận…thi cử. Thế mấy thằng kia đã đến chưa? _Dạ, rồi ạ. Mấy anh ấy đang chờ anh ở trên tầng hai đấy ạ, vẫn phòng cũ thưa anh. _Vậy à, thế dạo này chú em làm ăn được chứ? _Dạ, cũng khá khá anh ạ. _Ừm, thôi được rồi, anh vui vẻ tí đã, thế nhé!
Đình Phong nói rồi lại kéo tay tôi đi vào trong. Tôi lớ ngớ bám theo anh, bất chợt bị tên béo kia giữ tay lại. Tôi sợ quá rụt ngay tay lại.
_Á…
Nghe tiếng tôi, Đình Phong vội quay lại ngay. Anh nhìn tôi thoáng lo lắng rồi hất hàm lên hỏi tên kia:
_Gì vậy? _Anh Phong, cô bé này… _Bạn gái anh. – Đình Phong lạnh lùng nói, mắt không nhìn tôi. _Là bạn gái anh ạ, xin lỗi, nhưng bọn em vẫn phải kiểm tra chứng minh thư của cô bé. _Bạn gái của anh mà cũng phải kiểm tra sao? Mấy chú muốn hết làm ăn luôn hả. _Dạ, em không dám ạ.
Rồi tôi thấy Đình Phong rút trong túi ra một xập tiền, toàn là tờ 500 polime mới cứng. Anh đập xập tiền vào tay tên béo kia, giọng vẫn cứ lạnh tanh:
_Cầm lấy. Coi như phí qua cửa.
Nói rồi, Đình Phong lại nắm tay tôi kéo đi. Lần này, mấy người kia đều đứng dẹp sang một bên cho chúng tôi đi. Tên béo còn lớn tiếng cảm ơn nữa nhưng không thấy Đình Phong nói gì. Hic, lúc qua rồi, tôi mới để ý tên nào cũng có một hình săm sau gáy nhìn rất đáng sợ.
Tôi bám chặt vào tay anh mà đi nép đằng sau. Đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi thế này. Ngay khi bước vào đã nghe thấy tiếng nhạc chát chúa, lớn muốn nổ tai luôn. Người thì đông nghịt, mùi thuốc lá và rượu bia nồng nặc khiến tôi thấy khó thở vô cùng. Hơn nữa, bên trong đèn tối om, chỉ có ánh đèn le lói từ những chùm đèn bảy sắc đặt vài ba góc. Chúng lúc sáng lúc tối làm không gian thêm ghê rợn. Tôi đoán là chúng đang làm nền cho mấy cô gái mặc bikini múa cột trên sân khấu kia. Thật tội nghiệp, lạnh như vậy mà…
Tôi tỏ ý thương xót. Nhìn xung quanh thì thấy toàn mấy cô chân dài ăn mặc thiếu vải đang nhảy nhót điên cuồng trong tiếng nhạc, mặc cho vài ba tên tóc đỏ, tóc vàng đứng sờ chân (sờ đùi) nhìn thật chướng mắt.
Đình Phong quay lại nhìn tôi hỏi gì đó tôi không nghe rõ nên cứ gật đầu bừa. Rồi anh đưa thẳng tôi lên tầng hai. Trái với sự nhộn nhịp và ồn ào ở tầng một, tầng hai lại khá là vắng người. Mà hình như là chẳng có ai thì phải. Tiếng nhạc quái dị, chối tai mất dần, anh đưa tôi vào một căn phòng lớn.
Thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một bàn đầy vỏ bia, rượu và thuốc lá. Bên cạnh là bốn năm gã con trai đang nằm ngả ngớn trên đùi mấy cô gái trang điểm đậm, lớp phấn trên mặt phải dày đến cả phân mất. Mặc cho mấy tên đó…sờ mó, mấy cô gái vẫn cười tươi như hoa.
Vừa thấy Đình Phong, mấy anh kia bật dậy ngay. Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt họ cho dù đèn khá mờ. Kể ra thì cũng toàn mĩ nam cả, chắc đều là công tử nhà giàu.
Đình Phong ngồi xuống trước, tôi chưa kịp ngồi thì bỗng có một cô chân dài khác từ đâu đi vào, vừa nhìn thấy Đình Phong đã chạy ngay đến, giọng ngọt sớt:
_Anh Đình Phong, lâu lâu không thấy anh đến chơi, em nhớ anh sắp chết rồi đây.
Đó là một cô gái ăn mặc rất sexy (thấy che được đúng những chỗ cần che =.=). Cô ấy đi đến chỗ tôi rồi đưa tay vuốt má Đình Phong, bất ngờ bị anh gạt tay ra. Rồi tôi thấy anh đưa tay phẩy phẩy, ra hiệu gì gì đó chứ không nói. Rồi cô gái kia cau mặt rồi cũng đi ra ngoài. Ra là anh ra hiệu cho mấy cô gái đó đi ra.
Nhìn theo cô gái ấy một tí, tôi mới quay lại, tức thì nghe thấy tiếng nói:
_Đại ca, sao giờ đại ca mới đến, lại còn từ chối My Lan nữa, hehe, cô ta lần nào bọn em đến cũng hỏi thăm đại ca đó. Mà đại ca còn dẫn theo ai thế kia, đồ chơi mới hả.
Là tên tóc vàng ngồi giữa, giọng nói thì hay thế mà…dám gọi tôi là đồ chơi hả, đáng ghét thật.
_Em ngồi đi vịt con, đây là mấy thằng bạn anh – Đình Phong kéo tôi ngồi xuống rồi lại quay ra nhìn tên kia – nói bậy, đây là chị hai của các cậu đấy. _Haha, đại ca đùa sao? Đại ca đổi sở thích rồi hả, không thích chân dài nữa hả, haha.