Đây…là lần đầu tiên tôi với Tiểu Minh nằm chung giường.
…Hôm nay là cái ngày gì không biết…thật đen đủi hết chỗ nói mà…
6.20 a.m
Sáu giờ hai mươi phút, tôi nhìn đồng hồ ngán ngẩm rồi ngồi dậy, vươn vai, hít một hơi thật dài và bước ra khỏi giường, vẫn hơi choáng váng. Hình như hôm qua tôi đã ngất trong lúc rửa bát, sau đó thì…tôi quên sạch rồi, hic. Đi xuống nhà, tôi đã thấy mọi người quây quần đủ cả, hóa ra không phải nhà mình, giờ tôi mới nhớ. Tôi đi thẳng đến chỗ mọi người, cười ngượng nghịu:
_Bố, mẹ, anh… _A, Tiểu Minh, con đã ngủ dậy rồi đó hả, còn mệt lắm không con? – mẹ chồng nhìn tôi dịu hiền, khẽ hỏi. _Dạ, cũng đỡ ạ. _Được rồi, con đánh răng rửa mặt mau đi còn ăn lót dạ. Chính Hạo Du đã pha sữa và nướng bánh cho con đấy. Cả đêm qua, thằng bé đã… _Mẹ…
Tôi đang háo hức nghe mẹ nói nốt, bỗng Hạo Du vụt dậy cắt ngang lời mẹ. Anh nhìn tôi chằm chằm rồi lạnh lùng nói:
_Nhanh thay quần áo, ăn sáng rồi đi học, sắp trễ giờ rồi.
Nghe anh nói, tôi lững thững đi vào phòng tắm rồi lại nhanh chóng thực hiện hết các hoạt động cần thiết. Quần áo đồng phục và cặp sách đã để gọn ghẽ trong phòng Hạo Du nên thay xong, tôi kéo cặp rồi chạy luôn xuống nhà. Vừa nhìn thấy tôi, mẹ đã lại tươi cười:
_Tiểu Minh, con mau mau ăn hết bánh và sữa còn đi thi nào.
Tôi nhìn mẹ, cười tự nhiên hết mức có thể rồi ngồi xuống bàn ăn. Quả thực lúc này tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cái bánh–do–Hạo Du–nướng không hề còn màu của bánh mì nữa, đen đen lại nâu nâu, may mà cốc sữa không bị biến màu như thế =.=
_Con ăn đi chứ, là Hạo Du cố gắng làm cho con đấy. Từ bé đến giờ, số lần thằng bé vào bếp chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đất.
Mẹ cười tươi nhìn tôi, cố nhấn mạnh vào kéo dài hai chữ “cố gắng”. Tôi cầm một miếng bánh lên, cười méo mó. Quả thực tôi thấy rất cảm động nhưng…Sao tôi cảm giác như đang bị bà mẹ chồng này thử thách quá, món bánh cháy đen thế này, Hạo Du, là anh hại em thế hả TT_TT
Tôi hết quay ra nhìn mẹ rồi lại chăm chăm vào miếng bánh, miễn cưỡng đưa bánh vào miệng và “gặm” một miếng. Đắngggggggg….quá………
Trời ơi, tôi muốn phì nó ra quá mà không được, đành quay sang nhìn mẹ và cười, cố gắng diễn đạt bằng nét mặt rằng: con vẫn ổn lắm mẹ ạ, rồi cầm liền cốc sữa lên uống một mạch. Aizz, tuy không có vị gì nhưng so với vị đắng nghét của bánh thì đúng là hơn hẳn. Sau đó, tôi đặt nhẹ cốc xuống bàn rồi lau miệng, tiếp tục ăn mấy cái còn lại, chỉ dám nhăn nhó…trong đầu. Cuối cùng, nhìn cái đĩa bánh đen trống không, tôi mới thở dài một cái (đầy sung sướng) rồi quay ra nhìn mẹ, mỉm cười duyên dáng:
_Mẹ, con đi học đây ạ.
Cho đến lúc đứng dậy, tôi vẫn thấy vẻ ngạc nhiên của mẹ. Tôi hiểu, ăn hết một đĩa bánh đen và một cốc sữa không vị như thế, tôi cũng tự khâm phục mình lắm lắm. Tôi khoác cặp đi ra và giục Hạo Du đi học, còn nhìn Hạo Du cười như kẻ chiến thắng nữa chứ. Nhưng mà anh chỉ ậm ừ, khoác cặp rồi đi luôn theo tôi. Bọn tôi chào bố mẹ rồi lên xe, tài xế đã chờ bọn tôi sẵn ở cửa, hình như xe Hạo Du đã được mang về nhà.
[…]
_Này…
Đang ngẩn ngơ nhìn xung quanh, Hạo Du bỗng ghé sát tai tôi. Tôi quay lại, bối rối tẹo rồi cười nhẹ.
_Sao anh…? _Bao giờ đến trường, cô hãy kiếm cớ gì xuống trước được không? _Sao ạ? – tôi cao giọng ngạc nhiên rồi lại nói khe khẽ – ừm, được thôi ạ, nếu anh muốn.
Ngay sau đó, tôi cười, có phần hơi khó chịu. Tôi biết ý của anh, là anh không muốn ai nhìn thấy tôi đi cùng xe với anh đây mà. Dù sao thì như vậy cũng tốt, tôi cũng không muốn ai biết chuyện tôi với anh lấy nhau, đặc biệt là Tú Giang, tất nhiên là vậy rồi.
_Mà sao cô biết nhà tôi vậy, hôm qua…
Sau một hồi im lặng, Hạo Du lại bắt đầu…thì thầm với tôi. Chuyện vì sao tôi biết nhà anh à, hí hí, là do tôi đã mất hẳn một ngày “theo dõi” anh đó, thì cũng tại tôi “hâm mộ” anh quá mà ^^
_Hì hì, có gì đâu, thì tại, em thích anh^^
Nói xong tôi mới để ý nét mặt của anh. Nó từ trắng chuyển sang hồng hồng rồi lại trở lại bình thường. Lúc đó, anh mới hắng giọng một cái rồi nói chuyện tiếp với tôi. Nhưng đến lượt mặt tôi đỏ lựng lên vì ngại >.<
_Là Tiểu Giang nói cho cô hả? Ngôi nhà này thực chất là do tôi đòi mua để sáng đến đón Tiểu Giang cho gần nên không mấy ai biết. Đến Tiểu Giang cũng chưa vào nhà tôi lần nào đâu, cô vinh dự lắm đó, biết không? _Vậy ạ? Nhưng tại sao…? – tôi tròn mắt ngạc nhiên. _Ừm, nhà bố mẹ tôi nằm ở ngoại ô. Hôm qua cô đến không thấy bác giúp việc, đấy là “gián điệp” bố mẹ tôi “cài” vào để quản lí tôi đấy. _Hơ hơ…
Tôi cười méo mó, nghe anh nói buồn cười thật. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu vì sao Tú Giang lại chưa vào nhà anh lần nào. Không phải là vì bố mẹ anh không cho anh yêu Tú Giang đấy chứ o.o, chắc không phải rồi, người hoàn hảo như cô ấy thì còn gì nữa mà chê chứ.
Ngồi dựa đầu vào kính ôtô, tôi mới ngẫm lời anh nói. Quả thực nếu nói là cả nhà anh cùng sống ở ngôi nhà đó thì nó thật là quá khiêm tốn. Nhà anh còn nhỏ hơn cả nhà tôi với anh đang sống nữa. Nhưng mà, thế…hôm qua…tôi ngủ phòng anh, thì anh ngủ đâu?
_Hạo Du, hôm qua…anh ngủ đâu? – tôi quay sang anh, rụt rè. _Giường chứ đâu. Cô không nhớ gì sao. Cả đêm hôm qua cô ôm tôi rên rỉ làm tôi không ngủ được tí nào.
Ôi, thảo nào mà ngủ tôi cứ thấy âm ấm, hóa ra là tôi ôm anh ngủ. Aaaaaaaaaaa…, ôm anh, ôm anh, tôi được ôm anh ngủ sao, còn ôm cả đêm nữa chứ. Ôi trời ơi, sao chuyện tốt đến vậy mà tôi lại không nhớ tí nào. Thật là, thật là…, tiếc đứt ruột luôn TT_TT
Quay sang Hạo Du, tôi nhìn anh với ánh mắt tiếc nuối tột độ, nước mắt dường như sắp rớt ra đến nơi. Nhưng Hạo Du thì không để ý tí ti gì đến tôi cả, anh lạnh lùng nhìn sang bên kia, khiến tôi lại ngậm ngùi ôm nỗi “thương tiếc” một mình mà ngồi dựa đầu vào cửa sổ, cố gắng lôi trong đầu ra xem có còn nhớ tí gì về việc được ôm anh ngủ hôm qua không. Nhưng hoàn toàn không, tôi đúng là chỉ nhớ mỗi đến lúc tôi ngất thôi, còn không nhớ gì nữa chứ, huhu, ông trời nỡ lòng nào để cho tôi được ngủ chung giường với anh, được ôm anh mà lại không cho tôi nhớ gì chứ. Ông trời ơi, ông thật độc ác quá đi mà TT_TT
Nhìn ra ngoài đường, tôi thầm trách ông trời, nhưng cũng chỉ là thầm trách thôi, chứ để Hạo Du biết tôi “thèm” được ôm anh đến mức nào thì tôi sẽ bị gán cái mác “háo sắc” mất thôi. Haizzzzzzz (thở dài)
Thấy đã gần đến cổng trường, tôi “biết thân biết phận”, liền bảo với bác tài:
_Bác ơi, cho cháu xuống đây với ạ, cháu muốn mua mấy thứ vào thi. – tôi vừa nói vừa cười tươi (trong lòng vẫn còn tiếc thương đau buồn lắm TT_TT) _Cô chủ muốn xuống đây ạ?
Bác tài nói rồi dừng luôn xe rồi chạy ra mở cửa cho tôi, kính cẩn cúi đầu:
_Mời cô chủ…
Tôi khoác cặp rồi đi ra, cúi gập người:
_Chào bác, chào anh. Bác cứ gọi cháu là Tiểu Minh được rồi ạ.
Nở một nụ cười…tỏa sáng, tôi đi liền qua đường, chẳng biết để làm gì, hic. Chắc tôi sẽ mua vài thỏi socola để chờ trước khi vào thi. Nghĩ rồi, tôi chạy liền vào quán gần đó, hỏi mua năm thỏi. Đang đứng chờ tính tiền, chợt có một bàn tay đặt lên vai khiến tôi lạnh hết cả sống lưng. Tôi liền quay lại ngay, là…là Hoa hồng đen. Sợ hãi chợt ùa về, tôi lùi ngay lại, mặt tái đi.
…Đang đứng chờ tính tiền, chợt có một bàn tay đặt lên vai khiến tôi lạnh hết cả sống lưng. Tôi liền quay lại ngay, là…là Hoa hồng đen. Sợ hãi chợt ùa về, tôi lùi ngay lại, mặt tái đi.
Gia Nhi đến trước mặt tôi, vỗ vỗ vào vai rồi vuốt tóc tôi, cười nửa miệng:
_ Haha, cô em vẫn dám đi học cơ à, khá đấy. Mà tóc mới đẹp đấy nhỉ.
_Chị…chị muốn làm gì. – tôi run lẩy bẩy vì sợ hãi.
_ Đừng sợ, bọn này không làm gì nữa đâu. Nhưng tốt nhất, ngoan ngoãn mà tránh xa Đình Phong ra, nhớ chưa hả.
Nói rồi, cả bốn chị ta cùng cười phá lên và bỏ đi. Tôi vẫn còn sợ, đứng ngây ra cho đến khi bác bán hàng gõ gõ vào vai tôi lấy tiền. Tôi run run cầm socola rồi đi vào cổng trường, mặt vẫn tái mét. Vừa vào đến cổng, Tiểu Phần từ đâu chạy đến, khoác tay tôi, tươi cười:
_Tiểu Minh, bạn đến muộn thế?
_Ừ…tại…tại…sáng tớ dậy…dậy muộn.
Tôi lắp bắp, khó khăn lắm mới nói ra hết câu. Tiểu Phần bỗng ngó ra trước mặt tôi. Hốt hoảng xen lẫn ngạc nhiên là vẻ mặt của cô ấy lúc này.
_Tiểu Minh, bạn sao thế? Mà tóc bạn, đã cắt rồi hả?
_Tớ…tớ lại vừa gặp Hoa hồng đen.
_Gì cơ, thế chúng có làm gì bạn không?
_Không, bọn…bọn chúng chỉ…chỉ dọa, bắt tớ tránh xa Đình Phong thôi.
_Đình Phong? Bạn bình tĩnh lại nào, đừng sợ nữa. Hít một hơi thật dài rồi thở mạnh ra xem nào.
Làm theo lời Tiểu Phần, tôi thở dài rồi cố trấn tĩnh lại, cũng đỡ hơn một tẹo. Tôi cười nhẹ rồi mới chậm rãi kể cho Tiểu Phần nghe chuyện tôi với Đình Phong, tôi vẫn đang giấu cô ấy về mối quan hệ của bọn tôi.
_Tiểu Phần, thực ra…tớ với Đình Phong…đã khá là thân nhau.
_Ý…ý bạn là sao, Tiểu Minh? Bạn…bạn quen với cái tên đáng sợ đó ư? – đến lượt Tiểu Phần lại lắp bắp.
_Xin lỗi vì đã giấu bạn, nhưng Đình Phong, anh ấy không như bạn nghĩ đâu.
_Lại còn không như tớ nghĩ nữa. Tên đó xấu xa thế nào, ai cũng biết cả. Bạn lại giống như nhóm Mĩ Kỳ, Tú Quyên lớp mình, yêu cái vẻ bề ngoài của hắn đấy hả?
_Đâu có. Thực sự, anh ấy rất tốt mà, hiền lắm ý.
_Bạn thôi đi, tên đó mà hiền tớ đi đầu xuống đất đó. Á, Tiểu Minh, không phải bạn đã…đã…đã thích anh ta rồi đấy chứ hả? – Tiểu Phần bỗng nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
_Hic, sao hôm nay Tiểu Phần đáng sợ thế TT_TT. Không…không phải như vậy, nhưng nếu bạn tiếp xúc, bạn sẽ thấy anh ấy rất tuyệt.
_Tuyệt cái gì chứ. Tớ đồng ý với nhóm Hoa hồng đen rồi đấy, bạn nên tránh xa tên đó ra đi, nhớ chưa.
Hic, cuối cùng thì tôi vẫn không thuyết phục được Tiểu Phần. Nhưng thôi không sao, bao giờ cho hai người gặp gỡ, cô ấy sẽ nhận ra ngay điều tôi nói là không sai tẹo nào mà. Tôi cười thầm rồi rút một thỏi socola đưa cho Tiểu Phần, cô ấy lúc này vẫn đang khá “bức xúc”.
_Tiểu Phần, bạn cầm lấy này, chúng ta sẽ đứng ở cửa “măm” hết trước khi vào thi nhé.
Tôi đưa rồi nháy mắt, cười với Tiểu Phần một cái. Cô ấy cầm lấy rồi cũng cười, vừa bóc vỏ vừa nhìn tôi chăm chú.
_Tiểu Minh, bạn cắt tóc đi nhìn xinh lắm, hihi. Mà hôm qua, Hạo Du đưa bạn về thế nào hả, Tú Giang khá là ghen đấy nhé.
_À, hì, cậu ấy đưa tớ về nhà thôi. Tú Giang giận lắm hả?
_Ừ, cậu ấy còn cãi nhau với Gia Nhi nữa, dễ sợ lắm. Mà hình như cậu ấy quen Gia Nhi, thấy Gia Nhi còn bảo là nể tình gì gì đó mà.
_Vậy hả, tớ không biết nữa. Chắc thi xong tớ sẽ xuống giải thích với cậu ấy sau. Thôi, giám thị vào rồi kìa, Tiểu Phần.