bạn về nhà đấy chứ. Tôi xuống xe rồi đứng ở ngoài ngó vào, không có xe lạ, may quá. Thở phào nhẹ nhõm, tôi dắt xe vào nhà rồi đóng cửa. Woa, có mùi gì thơm thế kia, như mùi thịt nướng, thơm quá.
Tôi hít một hơi dài rồi đi nhanh vào. Chưa xác định được mùi thơm từ đâu thì tôi đã nhìn thấy Hạo Du đang lúi hú…lau dọn bếp. Tôi ngạc nhiên không tin được những gì mình đang thấy nữa. Hạo…Hạo Du đang làm việc nhà đó. Lần đầu tiên trong cả quãng thời gian sống với tôi, tôi thấy anh dọn nhà, đúng là ngạc nhiên quá mà. Có vẻ anh đang chăm chú vào công việc lắm nên chẳng để ý là tôi đã về nữa. Hic, thấy anh như vậy, tôi lại đâm ra…lo lo chứ. Tự nhiên anh lại đi dọn bếp, lạ đến không tin được. Thở hắt một cái, tôi rón rén đi vào trong rồi lên phòng. Mà sao thấy sàn nhà vẫn còn ươn ướt, cả cầu thang và trước cửa phòng tôi nữa, là anh đã lau chăng, hic, sao anh hôm nay lại chăm chỉ đột xuất thế chứ lại, bảo sao trời lại nắng ấm thế, hic. Tôi đóng nhẹ cửa phòng rồi nhảy lên giường. Tôi quyết định sẽ ôn bài chăm chỉ cho môn thi cuối cùng chiều nay. Mặc dù…
“Ọt…ọt…ọt…”
Đấy, biết ngay mà, bụng đã biểu tình rồi TT_TT. Mùi thịt nướng thơm lừng, bay qua cả cửa vào đây thế này ai mà chịu được chứ, hic. Nãy mải nhìn Hạo Du nên tôi chưa xác định được nguồn gốc của cái mùi này. Haiz, bụng đói thế này, lại còn bị “tra tấn” bởi cái mùi thơm kia ai mà ngồi học được đây, nản quá. Tôi để quyển sách sang một bên rồi nằm xuống trùm chăn kín mặt. Hic, đã không còn thấy mùi thịt nướng nữa nhưng bụng vẫn réo, sáng có ăn gì đâu mà TT_TT. Hay là tôi cứ xuống dưới nhà xem có kiếm được cái gì ăn không, không thì đi mua, mì tôm hôm qua thì hết sạch rồi, nấu cho Hạo Du là gói cuối cùng. Nhưng mà…anh đang ở dưới nhà, không lẽ lại xuống ngó bếp một cái rồi đi ra, thế thì ngại lắm.
Haiz, nhưng mà đói TT_TT
Tôi nghĩ rồi quyết định xuống giường, nhẹ nhàng đi ra cửa, đứng trong nhòm xuống thấy Hạo Du đang từ phòng tắm đi ra. A, lên phòng. Tôi đóng ngay cửa rồi nép mình vào trong, lắng nghe tiếng bước chân anh ngày càng gần.
“Cạch”
Tiếng mở cửa. Vậy là anh đã đi về phòng rồi. Mới nghe có thế, tôi chạy ngay ra khỏi phòng, nhưng vẫn phải nhẹ bước đi xuống nhà, cảm giác như đang làm chuyện gì xấu xa lắm, hic. Ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp, tôi chạy liền vào. Hóa ra, trên bàn đã bày sẵn một mâm cơm, thức ăn vẫn còn nóng bốc hơi. Nấu được hết đống này thì chắc không phải, có lẽ là anh mua. Nhưng mà mua nhiều thế này, không lẽ để ăn bù mấy hôm ăn mì tôm? Hic, đã đang đói thì chớ, nhìn mấy món này xong, bụng sôi lên sùng sục TT_TT. Mà mâm cơm chưa bị đụng đũa, vậy là Hạo Du chưa ăn sao. Nhưng ở đây chỉ có một cái bát và một đôi đũa đã để sẵn, chắc là anh sắp xuống ăn rồi. Tôi thở dài, thức ăn đã bày sẵn thế này mà không phải là của mình TT_TT. Thôi tôi đành ngậm ngùi đi mua gì về ăn vậy, cứ đứng đây thế này mà anh xuống thì chết ngượng mất. Quay lưng, tôi đi ra phía cửa nhưng mắt vẫn…còn hướng về phía bàn ăn. Ơ, mà…có tờ giấy gì kia nhỉ. Thấy có tờ giấy kẹp ở dưới bát canh, tôi tò mò quay lại luôn. Tôi nhẹ rút nó ra khỏi bàn rồi đọc dòng chữ ở trên đó, là chữ của anh Hạo Du: Ăn hết đi, không phải phần tôi đâu. Gì thế này? Đọc xong câu anh viết, tôi sững sờ, đơ người ra mất đến vài phút mới tỉnh lại được. Là…là mâm cơm anh dọn cho tôi sao. Hic, sao tôi lại thấy gai hết cả người thế này. Hôm nay anh khác quá làm tôi thấy…sợ sợ: dọn nhà rồi còn dọn cơm sẵn cho tôi nữa chứ, hic. Chẳng phải bình thường, những việc này vẫn do tôi làm hay sao. Mà đáng lẽ ra, tôi phải vui lắm mới phải, trái lại tôi cứ thấy sợ làm sao, chẳng hiểu mình sợ gì nữa.
Tôi ngồi vào bàn ăn rồi nhìn lần lượt từng món, phải có đến hơn chục món mất, đầy cả bàn ăn cơ mà. Thế mà anh bảo tôi ăn hết đi thì ăn làm sao nổi chứ, hic. Cầm đũa, tôi gắp mỗi món một miếng rồi mới xới cơm. Ăn một mình thế này chán thật đấy, chẳng có ai để…tôi xới cơm và gắp thức ăn cho. Giá mà Hạo Du ngồi ăn ở kia, tôi sẽ gắp cho anh thật nhiều, để anh ăn no căng bụng thì thôi. Rồi tôi sẽ trêu để anh đỏ bừng mặt vì ngượng mà đứng dậy, hoặc là ăn xong anh sẽ mỉm cười với tôi. Ôi, anh cười thì đẹp lắm. Tôi vừa ăn vừa cứ mơ mơ màng màng, vậy mà cũng đã ăn vơi hết vài đĩa rồi, đói mà, với lại anh đã dặn là không phần anh. Ơ, nhưng mà…anh hình như vẫn chưa ăn gì, lại còn lau dọn nhà sạch sẽ thế này, chắc mệt và đói lắm rồi. Tôi sẽ để phần anh số thức ăn còn lại này, vẫn còn khá nhiều mà. Tôi để gọn đồ ăn vào, đậy lại rồi mới đi rửa bát với đôi đũa này. Thức ăn để đây chắc tí anh sẽ xuống ăn. Tôi sắp sẵn cho anh bát đũa rồi mới yên tâm đi lên phòng, không quên cầm theo tờ giấy anh viết để còn lên cho vào cái hộp “báu vật” nữa, hihi.
4 p.m
_Yeah…yeah…
Ngay sau khi nghe thầy chủ nhiệm thông báo mai được nghỉ cả ngày, lớp tôi hét ầm lên vì sung sướng, nhao nhao lên cứ như một cái chợ. Có lẽ vì mai là Noel nên mọi người mới vui đến thế, tất nhiên, đến tôi còn đang rất háo hức đây. Thế là tôi với Đình Phong có cả một ngày để trang trí phòng cho giáng sinh, hehe, nghĩ đã thấy sướng run cả người. Tôi vừa cất cặp đi ra cửa vừa cười toe toét, trong đầu đã có rất nhiều dự định đây, còn nghĩ ra hẳn một trò tặng quà nữa, hihi.
_Minh Minh.
Nghe tiếng gọi, tôi quay người lại ngay, là thầy gọi tôi đó –.–”
_Dạ… – tôi rụt rè đi lại gần thầy.
_Sáng mai tám giờ em đến trường làm bù bài kiểm tra toán hôm thứ hai nghỉ nhé, ở phòng hội đồng.
_Dạ =.=…
_Chiều thứ hai em nghỉ đúng không?
_Dạ vâng.
_Ừ, thế mai tám giờ sáng đến phòng hội đồng làm bài thi để lấy điểm. Hiểu chưa?
_Dạ vâng.
Tôi gật đầu lia lịa rồi cúi chào thầy, còn bản thân lúc này mới “ngộ” ra vấn đề. Đúng là thứ hai tôi bị đánh sợ quá bỏ cả thi, thế mà cả tuần quên béng đi mất. Hic, thế là mai phải đi làm bài thi bù à. Trời ơi, thế là tối nay lại phải ôn bài rồi, nản thế chứ.
_Tiểu Minh, thầy vừa nói gì với bạn thế?
Tiểu Phần chạy đến bên cạnh, khoác ngay lấy tay tôi, nhìn mặt cô ấy vui vẻ thế kia, chắc hôm nay làm bài thi tốt lắm.
_Mai tớ đến trường làm bù bài kiểm tra toán, hic.
_Vậy à, hihi, khổ nhỉ. Thế có mình bạn phải làm thôi à, ở đâu thế?
_Ở phòng hội đồng, nó ở đâu thế nhỉ? Chẳng biết có ai làm cùng tớ không, không thì toi TT_TT
_Không hỏi thầy xem. Phòng hội đồng thì ở dãy nhà hiệu bộ đấy, tầng một, cái phòng to đùng ý. Đừng lo, đề cũng không khó mà, chắc cũng chỉ đổi đi tí thôi, tớ đưa cho bạn dạng bài rồi còn gì.
_Ừ, haiz. Biết thế hôm đó không nghỉ. À mà Tiểu Phần này, báo cho bạn một tin vui nhé.
Tôi vừa nói vừa cười bí hiểm.
_Có gì thế, kể nhanh xem nào, hồi hộp quá.
_Hihi, buổi party Noel của bọn mình sẽ vẫn tổ chức như dự định, tớ đã kiếm được địa điểm rồi.
_Thật không, ôi sướng thế. Thế ở đâu vậy?
Tiểu Phần nghe tôi nói rồi reo lên sung sướng, mắt hấp háy. Nhìn cô ấy mà tôi phì cười, vui đến thế cơ à.
_Bí mật, mai tớ sẽ báo thời gian và địa điểm cho bạn sau. Cứ chuẩn bị sẵn quà đi nha, hehe.
_Hihi, tất nhiên rồi. Thế đồ trang trí cây thông để ở nhà tớ thì bao giờ bạn lấy.
_Ừ nhỉ, tí thì tớ quên mất. Vậy tớ sang nhà bạn lấy luôn bây giờ nhé!
_Được thôi, hihi.
Tiểu Phần nói rồi quay sang tôi cười híp mắt. Nhìn cô ấy vui tôi cũng vui lây, càng mong chờ ngày mai hơn, hihi.
* * * * * *
4.45 p.m
Tôi mở cửa rồi dắt xe liền vào nhà, đi vòng vo buôn chuyện với Tiểu Phần thế mà đã gần năm giờ rồi. Khệ nệ xách túi đồ to tướng vào nhà, khó khăn lắm tôi mới có thể tháo guốc ra được, lại còn đang đeo cặp nữa. Đi vào đến cầu thang, tôi mới để ý Hạo Du đang lau kính ở trong cửa. Haiz, lại làm việc nhà, anh lại làm tôi thấy lo rồi đấy, không hiểu anh tự nhiên như vậy là có ý gì, hic. Tôi thở dài rồi đi thẳng lên phòng. Anh bỗng dưng chăm làm việc nhà như thế thì tôi tốt chứ sao mà tôi phải lo chứ. Haiz, không nghĩ ngợi nhiều nữa, tôi phải ôn bài thôi. Mai tôi thi toán đó, là toán đó, huhu TT_TT
* * * * * *
7.30 p.m
Đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, tôi chợt bị đánh thức bởi một mùi thơm quyến rũ, hình như nó bay lên từ dưới nhà. Tôi bật dậy rồi hít một hơi dài, ha, thơm quá, là mùi gà rán, đúng món tôi mê. Nhẹ nhàng ra khỏi giường, tôi xỏ nhanh đôi dép bông rồi bước xuống nhà. Nghe thấy tiếng tivi nhưng không thấy Hạo Du đâu, tôi ngó nghiêng thì thấy anh đang ở trong phòng tắm. Làm gì mà lại không đóng cửa thế kia. Tôi rón rén đến ngay sau lưng anh, cố không phát ra tiếng động. Anh đang làm gì thế kia, l…la…lau chùi sàn phòng tắm. Tôi đứng ở cửa, hai tay vịn vào tường run run. Người anh ướt đẫm nước, không biết có phải mồ hôi không nữa nhưng thấy chốc anh lại đưa tay lên lau nước lên mặt đi. Cái áo sơ mi trắng ướt sũng, bám chặt vào người khiến anh cứ run lên nhè nhẹ. Tôi cắn chặt răng, quay mặt đi, hít một hơi dài rồi đi về phía mâm cơm. Lại là một bàn đầy ắp thức ăn với một cái bát và đôi đũa để sẵn. Tôi nhìn một lượt rồi cầm mẩu giấy anh để lại cho tôi như buổi trưa: Ăn hết đi, đừng để lại phần tôi. Vẫn là nội dung như thế, vậy là chứng tỏ anh vẫn chưa ăn. Mà cái áo trắng anh mặc từ chiều, thế là vẫn dọn dẹp mà chưa nghỉ ngơi ăn uống gì sao. Hic, lo cho anh quá đi mất thôi, phải làm thế nào bây giờ, sao tự nhiên anh lại thế chứ. Tôi tháo đôi dép cầm trên tay rồi chạy một mạch lên phòng, cuống cuồng tìm lấy cái điện thoại. Tay tôi run run, tìm số gọi cho Hạo Nhiên mà mãi mới thấy.
“Tút…tút…tút”
_Alo, anh đây.
_Hạo Nhiên, anh ở đâu thế, đến nhà em được không?
_Tiểu Minh, sao thế, có chuyện gì mà nghe giọng em hốt hoảng thế?
_Hic, Hạo Du…hôm nay…anh ấy cứ làm sao ý… – tôi nghẹn ngào, nước mắt sắp trào ra đến nơi.
_Hạo Du làm sao, em bình tĩnh, kể anh nghe coi nào.
_Anh ấy…anh ấy…
_Sao em?
_Anh ấy làm hết việc nhà…
_Hic, có thế thôi mà sao nghe em lo lắng thế hả? Làm anh cũng lo lây. Nó làm việc nhà thì tốt chứ sao?
_Nhưng mà…tự nhiên anh ấy lại đi dọn dẹp nhà cửa, lại còn chuẩn bị bữa ăn cho em nữa.
_Haiz, có thể nó thấy em giận nó nên mới cư xử như thế. Em đừng lo, cứ kệ nó đấy, nó chuẩn bị cơm cho em thì cứ ăn no đi. Đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
_Dạ…vâng.
_Thế nhé. Thế mai em có bận gì không, sáng mai anh định đến thăm bố mẹ em, nếu rảnh thì anh qua đón em đi cùng. Về thăm nhà luôn.
_Sáng mai em vẫn phải thi anh ạ.
_Vậy à. Tưởng các em thi xong rồi. Thế Hạo Du mai cũng đi hả, chán nhỉ. Anh đi một mình cũng ngại.
Hạo Du? Ừ nhỉ, hôm thứ hai anh chăm sóc tôi nên cũng không đi thi mà, vậy là mai anh cũng đến trường thi cùng tôi nữa.
_Tiểu Minh, sao thế, sao không nói gì?
_À, hì, không có gì ạ.
_Thật không, có cần anh đến nữa không?
_Dạ thôi ạ. Hì, không làm phiền anh nữa. Em cúp máy nha.
_Ừ, vui lên nhé, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Có gì gọi cho anh, anh đến ngay.
“Tút…tút…tút”
Chưa kịp để tôi trả lời gì, Hạo Nhiên đã cắt máy trước. Tôi thở dài thượt, cố lấy giọng vui vẻ để nói chuyện để anh khỏi lo nữa chứ tâm trạng vẫn vô cùng tồi tệ. Tôi buông tay để điện thoại rơi xuống chăn rồi ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn vô định. Hình ảnh anh người đầm đìa nước đang chăm chỉ cọ sàn phòng tắm cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi thực sự, ngay bây giờ, muốn chạy xuống chỗ anh rồi ôm chặt lấy cả cơ thể đang ướt sũng của anh nhưng không dám. Tôi cũng không b