c là muốn cô chuyên chú vào nụ hôn. Nhưng tâm tư cô càng lúc càng trở nên rối bời, cô đang nhớ về tuổi trẻ đó, những nụ hôn lúc ấy không hề lãng mạn, nhàn nhạt. Trái tim đột nhiên quặn đau, đôi mắt đờ đẫn, những giọt lệ bắt đầu chảy ra từ khóe mắt rồi lã chã tuôn rơi.
Khinh Văn cảm thấy buồn vì mình đã không làm được, vẫn không thể bình thản nắm tay một người khác trên con đường đi đến tương lai.
Khi anh buông cô ra, cô vẫn chưa kịp bào chữa thì nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, dưới ánh trăng, bộ dạng của cô ấy khiến cho người ta có cảm giác cô ấy đã đứng ở đó rất lâu, rất lâu rồi.
-“Tiểu Nghệ!”.
Người đứng ở đó chẳng phải là Tô Nghệ sao? Không có vẻ mệt mỏi, có thể thấy không phải cô ấy mới quay về hôm nay. Khinh Văn kích động chạy tới nắm lấy tay cô ấy, “Cậu về khi nào? Sao không báo trước với mình một tiếng?”.
-“Về từ hôm qua, vốn định dành cho cậu một sự ngạc nhiên mà!”, cô mỉm cười, “Nhưng hình như điều ngạc nhiên mà hai người dành cho mình còn động trời hơn đấy nhỉ?. Cô ngoảnh đầu nhìn về phía Thang Bồng đang ở sau Khinh Văn, “Bánh Bao, tốt đấy chứ? Ngộ Không sắp thành Phật rồi chăng?”.
Thang Bồng đang nhìn cô, cô có vẻ đen đi, nhìn mạnh mẽ hơn, vẫn mái tóc ngắn gọn gàng như xưa, song có vẻ đã nữ tính hơn rất nhiều. Ba năm rồi không gặp, sau khi tốt nghiệp một năm, cô rời khỏi thành phố G mà không nói nguyên nhân với bất kỳ ai.
-“Cuối cùng cũng biết về rồi đấy, mình còn cho rằng chú và dì có khi phải đợi đến bạc đầu thì cậu mới quay về chứ!”.
-“Mình mà lại có lương tâm như thế sao?”. Tô Nghệ lườm anh một cái sắc lẹm.
Khinh Văn không đợi được nữa vội vàng hỏi: “Tiểu Nghệ, lần này cậu về có còn định đi nữa không?”.
-“Chắc là không đi nữa đâu!”, Tô Nghệ nói, “Đii nữa thì mẹ mình sẽ đuổi theo mình khắp quả đất mất. Vốn định ngày hôm nay sẽ qua đây, nhưng ai ngờ, mình vừa mới về còn chưa kịp ngủ nướng thì đã bị mẹ lôi đi xem mặt rồi, thật là bó tay!”.
Khinh Văn vui vẻ nói: “Tối nay cậu có thể ngủ với mình không? Mình có rất nhiều điều muốn nói với cậu!”.
-“Tối nay e là không được rồi!”, Tô Nghệ nói, “Mình đã hứa với mẹ là sẽ về sớm!”.
-“Tiểu Nghệ…”.
-“Đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó, dù sao mình cũng không đi nữa, muốn gặp mặt chẳng phải là còn nhiều thời gian sao?”. Tô Nghệ cười “khà khà”, lườm Thang Bồng một cái, “Hai người còn không mau khai báo, bắt đầu từ khi nào vậy? Đến cả mình cũng giấu!”.
Khinh Văn im bặt, cô chẳng biết nên nói thế nào.
Nhưng Thang Bồng bên cạnh lại vui vẻ nói: “Vẫn chưa thành cái gì đã bị cậu phát hiện rồi, cậu còn muốn chúng mình khai báo cái gì? Huống hồ cậu về cũng đâu nói gì phải không? Chúng ta nên hòa thì hơn!”.
-“Hòa hả?”. Tô Nghệ cười, “Cậu mơ à, cả đời này cậu đừng nghĩ đến chuyện hòa với tớ nhé!”.
Khinh Văn không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, trong mắt Tô Nghệ có giọt nước trong suốt đang ứa ra. Lúc đầu cô còn cho là mình hoa mắt, nhưng đến giờ nhìn lại thì thật sự đúng như vậy. Nhưng trên khuôn mặt của cô ấy hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường cả, “Tiểu Nghệ…”.
Cô nghi ngờ bật gọi lên thành tiếng.
Tô Nghệ quay đầu nhìn cô, góc độ đã thay đổi, đôi mắt Tô Nghệ vẫn bình thường, không có gì biến đổi.
Khinh Văn nhẹ lòng rồi tự cười bản thân, đúng là “thần hồn nát thần tính”.
-“Không có gì!”, cô ấy lắc đầu, “Mình vừa gặp cậu nên vui mừng quá ấy mà!”.
-“Cái con nhỏ này!”. Tô Nghệ cười, “Vì mình thấy hai cậu đang hạnh phúc bên nhau nên mình rất vui!”.
Đêm hôm đó, Thang Bồng đã đưa Tô Nghệ về, sau đó Khinh Văn có gọi điện hẹn gặp Tô Nghệ nhưng dường như cô ấy rất bận, Tô Nghệ nói mỗi ngày đều bị bà Tô kéo đi xem mặt, nếu không xem mặt thì cũng là đi tìm việc làm. Thật sự rất bận, nhưng Khinh Văn lại cảm thấy có gì đó không đúng, lẽ nào là vì lâu ngày không gặp nhau nên tình bạn của họ cũng không được như trước nữa? Tình bạn quý giá ngày nào vẫn đong đầy trong ký ức, khi Phạm Như Sênh bỏ đi, tình bạn giữa họ càng trở nên khăng khít hơn, Tô nghệ vẫn thường lôi cô ra khỏi giường đi nấu nướng, vì trong thời gian yêu đương cô đã trở thành một đầu bếp cừ khôi, ăn tối xong hai người lại cùng đi dạo trong vườn trường, cùng đứng ngẩn ngơ ở hành lang giảng đường để lắng nghe đài phát thanh của trường, thỉnh thoảng còn điên rồ đến mức chạy lên sân thượng ký túc xá để hóng gió, lúc bấy giờ tình bạn chính là chỗ dựa lớn nhất của cô, đến nay chẳng lẽ lại nhạt dần theo thời gian sao?
Còn Thang Bồng, họ vẫn thỉnh thoảng gặp gỡ nhau như trước, trước mặt mọi người họ là người yêu, nhưng thực chất thế nào, hơn ai hết chỉ có hai người họ mới hiểu được. Đêm hôm đó, không ai nhắc lại, có một số thứ, không nói ra có khi còn tốt hơn.
Buổi sáng cô vẫn đi làm như thường lệ thì thấy ở bàn làm việc có một bó hoa bách hợp rất lớn, những đóa hoa trắng thanh khiết khiến người nhìn cảm thấy xúc động đến mềm lòng. Khinh Văn biết thế này rất lãng mạn, nhưng cô đã qua độ tuổi mơ mộng lâu rồi. Khi xưa cô vẫn thường ngưỡng mộ những bạn gái cùng học lúc họ được nhận hoa, sau này khi chơi cùng với vài bạn trai khác, cô cũng đã từng được nhận hoa như vậy, nhưng tuyệt nhiên chẳng xúc động chút nào.
-“Oa, ai tặng vậy? Thật là đẹp!”, các đồng nghiệp bên cạnh ghen tỵ đến mức tứa cả nước miếng.
Khinh Văn quan sát kỹ bó hoa nhưng không thấy thứ gì đại loại như thiệp chúc mừng, bạn bè của cô trong thành phố G này lại ít đến mức đáng thương, Thang Bồng thích tặng hoa hồng, tất nhiên hoa này không phải là của anh rồi, vậy thì là ai nhỉ?
Nghĩ mãi mà không đoán ra, cô lắc lắc đầu, hơn nữa lại chẳng có thiệp chúc mừng, không chừng ngày hôm qua có ai đó để quên trên ở bàn cô cũng nên.
Thứ hai và thứ sáu đúng là ác mộng của bộ phận biên tập, việc của cả ngày vẫn chưa làm xong, trên QQ các tác giả gọi mà không có thời gian trả lời, các cuộc họp lớn nhỏ liên tiếp diễn ra khiến người ta chóng cả mặt. Đến khi hết việc mới phát hiện ra trời đã tối từ khi nào.
Ngẩng đầu quan sát khắp phòng, các đồng nghiệp đã về gần hết, nhưng điều làm cô cảm thấy kỳ lạ nhất là Như Tiêu đã về mà không nói tiếng nào, có lẽ vì những lời cô nói hôm trước đã làm cho con bé tuyệt vọng chăng?
Cô bật cười một cách đau khổ, liếc nhìn bó hoa bách hợp trên bàn. Thực tình, cô rất thích hoa bách hợp, nhưng chưa bao giờ mua, đi làm rồi sống thực tế một chút thì sẽ tốt hơn, số tiền mua chỗ hoa này đủ cho cô ăn trong một tháng. Cũng có đồng nghiệp trách móc cô: “Chị có phúc mà chẳng biết hưởng, đúng là tâm lý bất thường của đại mỹ nhân. Em cũng muốn lắm mà có ma nào tặng đâu!”.
Khi cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì điện thoại đổ chuông. Khinh Văn liếc nhìn, là một số rất lạ, không hiểu tại sao nhưng tim cô đột nhiên đập rất mạnh. Ấn nút nghe, đưa lên tai: “Vâng, xin chào!”.
-“Hoa có đẹp không?”, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ từ đầu kia truyền đến làm tim cô càng đập mạnh hơn.
-“Anh là…”.
-“Phạm Như Sênh!”.
Đương nhiên cô biết là Phạm Như Sênh, chỉ không ngờ bó hoa đó là do anh tặng, cô ngẩn người nhìn trân trân vào bó hoa, một màu trắng tinh khiết không tì vết, trong phút chốc cổ họng như nghẹn lại. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ được nhận hoa do anh tặng. Ngày trước, cho dù anh có tặng cô một cọng cỏ, cô cũng vui suốt cả ngày, nhưng bây giờ được tặng một bó hoa to như thế này, lại chẳng biết rốt cuộc mình đang mang tâm trạng gì. Dường như tất cả đắng cay chua chát đều có đủ, nhưng chỉ thiếu vị ngọt.
-“Có chuyện gì à?, cô không hề mảy may ngạc nhiên khi anh có số điện thoại của mình, bởi bên cạnh cô có người trợ giúp thân cận nhất của anh.
-“Tối nay cùng đi ăn cơm được không em?”.
-“Tại sao?”.
Thực ra đi ăn cơm thì cần gì lý do!
Giọng Như Sênh vẫn dịu dàng: “Chỉ là ăn cơm thôi mà, cứ coi như là đi cùng anh, gần đây phải đi tiếp khách nhiều quá, ăn quá nhiều thứ hổ lốn, tối nay Như Tiêu và mẹ lại không có nhà, anh không muốn ngược đãi dạ dày của mình!”.
Khinh Văn lập tức mềm lòng ngay, hồi đại học anh vẫn thường ngược đãi dạ dày mình, khi ăn cơm thường ăn rất nhanh, thật xấu hổ khi anh học y, không biết làm như vậy là không tốt cho dạ dày sao?
-“Ăn ở đâu?”, cô tự nhủ trong lòng, cô chẳng qua là đồng cảm, đồng cảm với anh mà thôi!
Giọng nói bên kia rõ ràng là đang rất vui: “Anh đợi em ở dưới lầu nhé!”.
Tắt điện thoại, cô ôm lấy bó hoa bách hợp đó, không thể phủ nhận rằng, giây phút này cô thật sự cảm thấy rất vui.
Khi từ thang máy bước ra, cô hít một hợi thật sâu, nhưng bàn tay vẫn không ngừng nắm chặt lấy vạt áo, thói quen nhỏ mỗi khi căng thẳng bao năm nay, hình như chỉ khi ở trước mặt anh cô mới biểu lộ.
Mùa xuân ở thành phố G vẫn còn vương vấn một chút hơi lạnh, đặc biệt là sáng sớm và lúc hoàng hôn, nhiệt độ chênh lệch khá lớn. Anh đứng ở xa xa, dáng người cao cao kéo dài thành bóng trên mặt đất, hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, áo sơ mi và quần Tây đơn giản, phối bên ngoài là chiếc áo khoác màu đen, nổi bật lên vẻ đẹp chín chắn và đẹp trai so với đám đông. Như Sênh ngày trước vì hoàn cảnh gia đình nên ăn mặc rất giản dị, nhưng cho dù thế nào thì cô vẫn luôn nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Trong suốt năm năm, đây là lần đầu tiên cô cẩn thận đánh giá về anh, so với thời đại học, hình như anh có gầy hơn một chút. So với lần gặp mặt tại buổi tiệc mấy hôm trước có vẻ tiều tụy đi ít nhiều, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Lòng cô không tránh khỏi cảm giác xót xa, vội vàng thầm mắng bản thân và lấy lại tinh thần.
Cô chầm chậm đi về phía anh, vốn muốn giữ thái độ kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi tới, ai bảo khi trước cô là cái đuôi chạy theo anh. Nhưng khi đến trước mặt anh thật, rốt cuộc cô vẫn không thể thản nhiên nhìn thẳng vào anh, lại cúi đầu, nhìn xuống ngón chân mình, và hỏi: “Đi ăn ở đâu?”.
Bởi vì cúi đầu nên cô không nhìn thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói ấm nồng: “Lên xe trước đã!”.
Trong ký ức, chỉ trong những ngày cuối cùng bên nhau thì anh mới nói với cô dịu dàng như thế, điều đó khiến cô cảm thấy bản thân mình giống như báu vật được anh nâng niu trên tay. Bây giờ nhớ lại, cô vẫn hoài nghi liệu có phải khi đó anh đã sớm liệu được việc mình sẽ ra đi nên mới đối xử tốt với cô như vậy?
Khinh Văn không kìm được, chợt thầm cười khổ, sao mà khi hận một người nào đó thì dường như chỉ có thể nhớ được những điểm xấu của người ta.
Chiếc xe chầm chậm nhập vào dòng người, cô chọn ngồi ở hàng ghế sau.
Sự im lặng giống như một sợi dây leo đang lan dần ra trong xe, bên trong thật u ám, chỉ có tiếng hơi thở của hai người vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Như Sênh vốn là người ít nói, mấy năm nay hình như cũng chẳng có gì thay đổi. Hơn nữa cô cũng không còn là Tống Khinh Văn hừng hực lửa của năm nào, mặt dày đi bám đuôi người khác, đó là chuyện mà đã lâu lắm rồi cô không làm.
Cô quay đầu, cảnh vật đang lùi dần sau cửa kính xe, trên đại lộ thênh thang thẳng tắp, bóng từng chiếc, từng chiếc xe đổ xuống bị gió đánh tơi tả, phong cảnh ở ven đường vẫn còn chưa kịp nhìn rõ đã vội lùi về phía sau. Tình yêu cũng như việc nắm bắt một cơn gió, trong bao nhiêu đêm vật vã không ngủ được, cô vẫn luôn nghĩ rằng, li