- “Tớ mà chết sẽ để lại di chúc là: Do cậu hại chết!”.
- “Chuột mà lại là tớ à!”.
- “Cậu thật là đáng ghét! Đặc biệt là bây giờ, vô cùng đáng ghét, phụ nữ mỗi tháng đều có mấy ngày, cậu cũng vậy phải không? Hay là rối loạn nội tiết? Lúc nào cũng đối đầu với tớ?”.
Thang Bồng gừ lên một tiếng rồi quay đi chẳng thèm để ý đến cô nữa.
Đại Dũng đi đến, xót xa lật ngửa bụng chú chuột nhỏ để trên lòng bàn tay, cẩn thận xoa nhẹ rồi nói: “Bị chuột đồng cắn không sao đâu, rửa sạch vết thương là được rồi, không có gì đáng ngại cả!”.
- “Thật không?”, Tô Nghệ nhìn bàn tay mình, ngờ vực hỏi, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị nhiễm bệnh dịch hạch nên vội vàng chạy đến bên bể nước dùng xà phòng chà thật sạch.
- “Tiểu Nghệ yên tâm đi!”, Khinh Vãn đến trước mặt Tô Nghệ, đưa khăn giấy cho cô và an ủi: “Hồi trước mình cũng đã từng nuôi chuột đồng, cũng bị cắn mấy lần nhưng không làm sao cả!”.
- “Thật à?”.
- “Ừ, nói dối cậu làm gì, yên tâm đi nhé!”.
- “Có phải các cậu đến đây để thăm chuột đồng của Đại Dũng không vậy?”. Thang Bồng nhanh nhẹn rót hai cốc nước đưa cho hai người: “Có việc gì đúng không?”.
- “Không nói thì mình cũng quên mất, bọn mình đến đây tìm Đại Dũng”. Thế là Tô Nghệ kể lại chuyện vừa rồi, tự nhiên thấy khuôn mặt Thang Bồng bỗng đần ra, nhưng Khinh Vãn cũng không thích anh, có cố tình mai mối thì cũng vô ích. Sau khi nghe xong chuyện, Đại Dũng lập tức truy cập vào trang Baidu, rất nhanh đã tìm ra diễn đàn đó: “Đây phải không?”.
- “Đúng, đúng là trang này, cậu là cao thủ máy tính, có thể hack giúp trang này không?”. Chỉ vẻn vẹn trong thời gian hai người từ phòng đến đây, lượng comment đã dài thêm một page nữa, Tô Nghệ chớp mắt liên tục: “Mấy người này đúng là rỗi hơi mà!”.
Khinh Vãn ở bên vặn vẹo ngón tay trỏ: “Cái này có thể xóa đi được không? Nếu ngày mai Phạm Như Sênh mà biết được…”. Hậu quả như thế nào thì cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thang Bồng liếc nhìn cô, không thể chịu đựng hơn được nữa, bước lên trước vỗ vỗ vào vai Đại Dũng: “Người anh em, hack trang này với cậu chẳng thành vấn đề, cậu giúp đi!”.
- “Ok, không vấn đề gì!”. Đại Dũng gật đầu, đầu ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím. Một lúc sau, anh ta gõ mạnh vài phát: “Được rồi!”, ba người cùng cúi xuống nhìn, refresh một cái, quả nhiên giao diện trang biến thành: “Trang web không thể hiển thị”.
- “Chúa ơi! Mặt Trứng Cá, cậu thật là lợi hại!”. Tô Nghệ vỗ vỗ vào vai anh ta rất thoải mái: “Cảm ơn nha, lần sau đến phòng các cậu, mình nhất định sẽ mua đồ cho chuột đồng ăn!”.
- “Được rồi!”, Đại Dũng phủi phủi bụi trên vai nói: “Đồ của cậu mang đến mình sao dám cho bảo bối ăn, lúc nãy nó vừa cắn cậu, theo mình biết thì cậu không tốt đến mức đấy đâu, không chừng trong đó còn có thêm thuốc độc!”.
Tô Nghệ nắm chặt tay, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức: “Hóa ra trong mắt cậu mình lại độc ác như vậy!”.
- “Đâu chỉ có độc ác, còn không có nghĩa khí nữa chứ!”.
Đó là câu nói của Thang Bồng, Tô Nghệ lườm anh một cái, biết rằng Thang Bồng đang trách mình giúp Khinh Vãn theo đuổi Phạm Như Sênh mà không hề nói với anh lấy một lời.
Ôi… đường đường là một đấng đại trượng phu lại đi so đo tính toán với cô sao? Nhưng nói lại thì cô thực sự có chút không phải với anh, nhìn đôi mắt buồn so ấy, Tô Nghệ thấy cảm giác tội lỗi đang bao trùm quanh mình, lấy cớ không còn nhiều thời gian, cô vội vàng kéo Khinh Vãn đi về.
Tô Nghệ chưa bao giờ nghĩ rằng Thang Bồng lại thích Khinh Vãn sâu sắc đến vậy, bởi rốt cuộc họ quen biết nhau đâu có lâu. Thang Bồng đích thị là một công tử đào hoa điển hình, tuy si tình nhưng tuyệt nhiên không coi khinh tiền bạc, tiêu xài một cách hoang phí giống như những thiếu gia trong tiểu thuyết. Theo quan niệm của anh, tiền đó là của cha mẹ, dù gia đình có tiền hay không thì anh cũng không thể lấy tiền của cha mẹ đi bao gái. Về điểm này, Tô Nghệ rất tán thành, nhưng từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nhìn nhận cô như một cô gái thì trong sâu thẳm cõi lòng, Tô Nghệ rất ấm ức.
Như thường lệ, đúng sáu giờ ngày hôm sau, Khinh Vãn tỉnh giấc, tối hôm qua Tô Nghệ đã kiên quyết chắc nịch rằng: Hôm nay có đánh chết cô cũng không đi làm thêm nữa, nên Khinh Vãn cũng không gọi cô, nhẹ nhàng rửa mặt mũi, khoác ba lô đi làm.
Khi đóng cửa, Tô Nghệ đã mở mắt, chỉ nghe mơ hồ tiếng khép cửa “kèn kẹt” rồi lại nhắm mắt, nhanh chóng tìm lại giấc ngủ.
Hôm nay, tinh thần của Khinh Vãn không được tốt lắm, liên tục phạm lỗi. Hôm qua cả ngày mệt mỏi, lo lắng không yên vì chuyện diễn đàn, sợ Phạm Như Sênh biết được điều gì, vì thế mà cả đêm ngủ không ngon giấc, khó khăn lắm mới ngủ được lại còn mơ thấy Phạm Như Sênh tay cầm bàn phím đuổi theo cô suốt đêm.
Hôm nay, Phạm Như Sênh ngoài vẻ lạnh lùng thường ngày thì không có vẻ gì là giận dữ hay có ý tìm cô tính sổ, cho nên Khinh Vãn đoán có lẽ anh ta chưa biết chuyện, nếu không chẳng có lý do gì mà Núi Băng lại không bùng phát.
Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, Khinh Vãn cảm thấy mình thật vô dụng, hôm nay cô đã phạm lỗi không dưới ba lần, còn kém hơn ngày hôm trước. Lần nào anh cũng giúp cô giải quyết hậu quả, nhưng đó đâu phải anh cam tâm tình nguyện, nếu không phải ông chủ chỉ đích danh anh hướng dẫn cô, thì nhất định anh sẽ chẳng thèm để ý mà ném cô vào một xó cho cô tự sinh tự diệt, đối xử như vậy cũng chẳng khác nào vác dao chém chết cô rồi quăng xác ra đồng hoang.
Cô không biết rằng, trong thời buổi nhà nhà thích hóng hớt, người người thích chim lợn này, Phạm Như Sênh còn là nhân vật chính, cho dù không vào mạng nhưng sao có thể không biết chuyện gì?
May mắn thay, anh sinh ra đã khác người, mỗi ngày vẫn dậy sớm, lên lớp, tự học như thường lệ, đi làm như thường lệ, không có ý né tránh ánh mắt của người khác, cũng không cố gắng thanh minh, chỉ tỏ ra thờ ơ, như thể đó là chuyện của người khác.
- “Sao còn đần ra đấy? Không qua đây mau, khách đông thế này, cô rảnh rang quá nhỉ?”.
Một giọng nói lạnh lùng cất lên, không đợi Khinh Vãn định thần lại, một chiếc mâm đã được ấn vào tay cô: “Bàn mười tám gọi món, đừng mắc lỗi nữa đấy!”.
Sau khi truyền lệnh, khi Khinh Vãn định thần trở lại chỉ còn thấy cái bóng trắng của anh.
Nói không tủi thân là nói dối, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cô phải chịu khổ như thế này, đây cũng là lần đầu tiên chịu đựng vì người khác nhưng lại không được đón nhận. Đưa xong đồ ăn, Khinh Vãn vẫn nhiều lần vô thức liếc nhìn về phía Phạm Như Sênh đang giúp khách gọi món, cô lè lưỡi, làm gì mà mỉm cười với khách đáng yêu đến thế, còn với cô thì giữ mãi thái độ lạnh lùng. Đột nhiên, cô bỗng nhớ câu chuyện cười về một nhân vật lạnh lùng mà người ta vẫn thường hay kể cho nhau nghe: Ngày trước có một hiệp sĩ lạnh lùng, đường kiếm của anh ta rất vô tình, bàn tay của anh rất lạnh và trái tim của anh cũng thật là băng giá, cuối cùng anh ta đã chết vì lạnh…
Thở dài một hơi, Khinh Vãn cầm mâm đi vào trong bếp, không chú ý gặp ngay lúc Từ Tiểu Phàm đang bê mâm ra, hai người đâm sầm vào nhau, Khinh Vãn vội đưa tay ra đỡ, hậu quả là cả bát canh đầy còn nóng đổ ụp vào hai bàn tay cô.
- “Á!”. Khinh Vãn thét lên theo bản năng, bàn tay đau nhức làm nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
- “Khinh Vãn, xin lỗi, xin lỗi, mình không trông thấy cậu đi vào…”, Tiểu Phàm hoảng hốt, nước mắt rơi còn nhiều hơn cả người bị thương: “Xin lỗi, xin lỗi…” cô luôn miệng nói xin lỗi, luống cuống hệt như con kiến đang bò trên chiếc nồi nóng.
- “Không… không sao, Tiểu Phàm đừng khóc nữa”, Khinh Vãn vừa chịu đau nữa an ủi người khác, thật là ngốc.
- “Nhanh! Mang chậu nước lạnh ra đây!”.
Một giọng nói lạnh lùng vọng tới, hai người ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt căng thẳng của Như Sênh đã hiện ra trước mặt.
- “Vâng… tôi đi ngay đây!”, Tiểu Phàm quẳng chiếc mâm trong tay xuống, vội vội vàng vàng bưng chậu nước lạnh tới.
Như Sênh nhanh nhẹn đỡ chậu nước và dìm hai bàn tay Khinh Vãn xuống nước.
Tiếp xúc với đôi bàn tay mềm mại khiến động tác của Như Sênh hơi luống cuống, đôi tay vốn trắng trẻo bị canh nóng đổ vào nhanh chóng chuyển sang đỏ rực, sưng tấy giống như màn thầu đang nở.
Khinh Vãn để mặc cho anh kéo tay mình ấn xuống nước lạnh, rõ ràng nước rất lạnh, nhưng sao cô lại cảm thấy tay mình như đang bị thiêu trên ngọn lửa? Là do bàn tay to lớn đang trùm lên tay cô chăng? Lòng bàn tay anh có sức mạnh xoa dịu, vết sưng đỏ đã bớt đau rất nhiều.
Khinh Vãn đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ, tai ù đặc đi, không nghe thấy mọi động tĩnh ở xung quanh, chỉ cảm thấy tiếng con tim mình đang đập thình thịch. Cô đờ đẫn nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của anh, những sợi tóc đen mềm mại rủ xuống hai bên tai, mấy sợi tóc tinh nghịch còn lòa xòa trên trán, trong giây phút rung động, cô chỉ muốn nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đó ra sau, nếu không phải hai tay đang bị anh giữ chặt thì cô nhất định sẽ làm như vậy.
Nghĩ đến điều hôm trước Tào Châu nói với mình, chắc anh không ghét cô đến thế? Nghĩ đến đó, cô không kìm được mỉm cười: “Cảm ơn anh…”.
Như Sênh buông tay, ngẩng đầu, bất ngờ buông ra một câu: “Chơi đã đủ chưa?”. Giọng nói lạnh lùng khiến nụ cười của Khinh Vãn trở nên ngượng nghịu. Cô ngẩn ra một lúc, nhất thời không kịp phản ứng trước lời nói của anh, miễn cưỡng nhìn thẳng anh và hỏi: “Anh… anh, sao lại hỏi như vậy?”.
- “Tôi nói như vậy cô vẫn không rõ sao? Nhìn đôi tay của cô xem, có lẽ là từ trước đến giờ chưa từng phải làm những công việc nặng nhọc như thế này? Vậy thì hà cớ gì vì một người như tôi mà đến đây chịu khổ?”. Như Sênh cười mỉa mai: “Có phải là những người thừa tiền đều làm những việc vô nghĩa như thế này không? Tôi vì cần tiền nên mới đi làm thêm, còn cô? Chỉ vì muốn có một thằng bạn trai sao?”.
Hóa ra trong mắt anh, cô là người có tiền, và cũng là một tiểu thư không biết làm việc gì. Cô tưởng rằng anh sẽ thấy được sự hy sinh của cô. Cô tưởng rằng cho dù công việc vất vả cũng có thể cố gắng đến khi nào lành nghề mới thôi, cô tưởng rằng chỉ cần nỗ lực, không sớm thì muộn anh sẽ dần dần đón nhận cô, nhưng không ngờ tất cả những điều đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô, mới chỉ qua hai ngày, cô đã làm anh ghét đến thế thì sau này cô sẽ tiếp tục thế nào đây?
Như Sênh nhìn gương mặt tủi thân của cô, trong lòng bắt đầu thấy bực mình, từ trước tới giờ anh chưa từng mắng ai một cách quá đáng, huống hồ cô lại là người cam tâm tình nguyện ở đây chịu khổ, anh không cần cảm thông… nhưng, anh không muốn cô trở thành nỗi tiếc nuối thứ hai của đời anh.
Một nỗi đau khổ hiện lên nơi khóe mắt anh, nhưng chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, không một ai có thể nắm bắt được.
- “Chúng ta là hai người ở hai thế giới khác nhau, tuyệt đối không nên qua lại!”. Anh thờ ơ nói: “Nếu như cô quá thừa thời gian thì nên đi tìm những người cũng rảnh rỗi như mình…”.
- “Em không phải là người như vậy!”. Khinh Vãn hét lên đầy kích động, bắt gặp sự ngạc nhiên trong mắt Như Sênh, giọng nói của cô dần dần trầm xuống: “Tôi thừa nhận tôi đến đây là có mục đích, nhưng anh không thích tôi cũng không thể làm cho tôi không thích anh được, tôi đã tự mình hành động, tự mình theo đuổi người mình yêu mến, như thế thì có gì là không đúng? Tôi không hề dùng bất cứ một thủ đoạn nà