Từ phía Tây thành phố chạy sang phía Đông thành phố, rồi đến phố Chợ bánh, Chu Tiểu Manh ngồi ở ghế sau cứ mơ mơ hồ hồ, hết nghiêng bên này lại ngả bên kia rồi ngủ thiếp đi. Cuối cùng khi đến nơi, cô lại tự tỉnh dậy, phố Chợ Bánh là “làng trong phố” thuộc diện trọng điểm cải tạo, vốn dĩ sắp bị giải phòng mặt bằng đến nơi, nhưng vì không thể đàm phán được vấn đề đền bù di dời, nên bị đình lại. Mấy năm trôi qua, đường phố lại càng chật hẹp hơn, ô tô không thể đi vào được, Tiểu Quang dìu cô đi bộ, quay ra nói với những người còn lại: “Về trước đi, ngày mai tôi đưa cô hai về.”
Chu Tiểu Manh vẫn đi giày cao gót, phần dưới chiếc váy dạ hội bó chặt, bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả như nàng tiên cá. Năm kia, Tiểu Quang đã mua một căn chung cư cao tầng nhìn ra bờ sông ở khu đất đẹp của thành phố để hiếu kính bố mẹ, nhưng căn nhà cũ ở phố Chợ Bánh vẫn còn, gã cũng thường xuyên quay về. Giờ đã gần sáng, nhưng các tiệm cắt tóc và quán Internet hai bên đường vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng có người đi dép lê qua phát ra những tiếng loẹt quẹt, còn có người chào hỏi Tiểu Quang: “Anh Quang về à?”
Tiểu Quang không hay nói chuyện với người khác, chỉ khẽ gật đầu. Chu Tiểu Manh có vẻ không theo kịp gã, cô cảm giác như mình đang đi giữa một mê cung khổng lồ, lại giống như có từng đợt từng đợt gió lạnh lẽo của ngày hôm qua ùa về, làm trái tim cô rét run lên. Trên người cô đang khoác áo vest của Tiêu Tư Trí, cô không ngừng khép hai vạt áo lại với nhau. Áo kiểu nam rộng thùng thình, cô nắm chặt vạt áo trong tay đến nỗi lòng bàn tay âm ẩm. Chu Tiểu Manh ngẩn ngơ nhớ lại, cô cũng từng khoác áo khoác của một người đàn ông đi qua những ngõ phố chật hẹp ở nơi này, khi ấy cũng có cả Tiểu Quang nữa. Có điều, Tiểu Quang bao giờ cũng không gần không xa, đi sau anh ta và cô một bước. Vì hôm đó Tiểu Quang trở về, đúng lúc bắt gặp Chu Diễn Chiếu hôn cô, sự khó xử của hai người từ đó biến thành sự khó xử của ba người. Chẳng rõ Chu Diễn Chiếu đã nói gì với gã, tóm lại từ lần đó, Tiểu Quang luôn nói với cô bằng một giọng không lạnh nhạt cũng chẳng quá nhiệt tình, ở gần bên cô, nhưng lại cũng rất xa cách.
Hôm nay cô chỉ cần một chốn dung thân tạm thời, cô chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ quay lại phố Chợ Bánh trong tình cảnh này. Có lẽ phố Chợ Bánh từ lâu đã không còn là phố Chợ Bánh trong ký ức của cô nữa, cô không ngừng lừa gạt bản thân mình, lừa gạt đến tận hôm nay, thực sự đã cạn kiệt sức lực, đành phó mặc bản thân trôi theo dòng lũ quá khứ, để rồi bị nhấn chìm trong đó.
Căn gác lửng cũ kỹ của nhà họ Dư thậm chí còn chưa đổi cầu thang gỗ, chỉ có chiếc điều hòa hộp kiểu cũ đã thay bằng loại tách rời hai cục nóng lạnh, giờ đã vào thu, nhưng nhà cửa ở đây vẫn nóng như lồng hấp, hàng xóm bật điều hòa làm nước nhỏ tí ta tí tách. Lúc lên lầu, Chu Tiểu Manh bị trượt chân, khi Tiểu Quang đỡ cô dậy, chỉ thấy gương mặt cô đầy vệt nước mắt.
Gã đã quen không hỏi bất cứ điều gì, chỉ đỡ cô dậy, sau đó cúi người xuống cởi giày cho cô, để cô đi chân trần theo mình, từng bước từng bước lên cầu thang. Cuối cầu thang là một miệng hang tối đen, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người ta, Chu Tiểu Manh đột nhiên cảm thấy hai gối mềm nhũn, bèn nói: “Tôi không lên nữa.”
Tiểu Quang cũng không nói gì, chỉ xoay người lại: “Vậy tôi đưa cô hai về.”
Chu Tiểu Manh níu chéo áo Tiểu Quang, nhìn gã với ánh mắt như van như nài, Tiểu Quang đứng trong bóng tôi như một chiếc bóng, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Tiểu Manh, cô phải biết, có một số chuyện ngay từ đầu đã không phải như thế rồi.”
Chu Tiểu Manh thấy sức lực cùng kiệt, bèn chầm chậm thụp người xuống, ngồi trên bậc thang cao đưa mắt nhìn xuống mấy đốm sáng từ đèn đường chiếu lọt vào, vừa hoang mang lại vừa thất vọng: “Anh nói đi, có phải khi đó anh ấy thật lòng với tôi không, dù chỉ một chút chút thôi?”
Tiểu Quang không lên tiếng, chỉ ngồi cạnh bức tường, toàn thân gã lẩn vào trong bóng tối, khiến cô cảm thấy mình tan tác thành muôn ngàn mảnh như những chuyện quá khứ kia, lại giống như những con thiêu thân, bất chấp tất cả lao về nơi có ánh sáng mà chẳng hề hay biết, rốt cuộc đó chỉ là ngọn lửa thiêu đốt chính bản thân mình.
“Tôi thực sự không muốn sống nữa, lại không thể chết được, anh biết cảm giác ấy thế nào không? Đôi khi tôi tự lừa gạt bản thân rằng, có lẽ mấy năm nay chỉ là một giấc mơ, chỉ cần tỉnh mộng, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Bố tôi không xảy ra chuyện, mẹ tôi vẫn sống khỏe mạnh, anh tôi vẫn là anh tôi, tôi vẫn là chính mình. Anh thấy tôi không tốt với anh ấy phải không? Anh cảm thấy tôi đang nghĩ cách giày vò anh ấy phải không? Anh cảm thấy hôm nay chính là tôi cố ý chạy đến ổ của tên họ Tưởng kia, cố ý làm anh ấy mất mặt phải không? Sao anh không thử nghĩ xem, anh ấy đối xử với tôi thế nào? Anh ấy lừa tôi từ Bắc Kinh về, anh ấy bảo tôi đợi hai ngày, đợi hai ngày anh ấy sẽ trở về cùng tôi đi Canada. Anh ấy đã hứa rồi, khi ấy chúng tôi đã nói rõ với nhau như thế rồi, sao anh ấy có thể đối xử với tôi như vậy được?”
Tiểu Quang đứng dậy mở cửa phòng ra, nói: “Cô vào trong đi, tôi đi mua cho cô cái khăn bông mới.”
“Tôi không cần khăn bông mới, tôi muốn anh tôi.” Giọng Chu Tiểu Manh tựa như người đang nói mớ: “Tôi chỉ cần anh tôi thôi.”
Tiểu Quang đã đi xuống được hai bước, rốt cuộc vẫn quay đầu lại, yên lặng nhìn cô, đoạn nói: “Chu Tiểu Manh, cô hãy nhìn nhận lại sự thật đi, đừng tự gạt mình nữa, anh ấy đối với cô thế nào, trong lòng cô hiểu rõ. Có những lúc anh ấy không tốt với cô, nhưng tự cô đã lựa chọn như thế thì đừng trách ai.”
“Tôi được lựa chọn gì chứ? Anh ta gạt tôi quay về đây, nếu cho tôi một phát súng, để tôi đi theo mẹ có phải xong không? Tại sao anh ta còn làm cái chuyện không bằng cầm thú ấy chứ? Hai năm nay rốt cuộc anh ta coi tôi là gì chứ? Đồ chơi? Dẫu là đồ chơi chăng nữa, thì cũng có ngày anh ta chơi chán chứ? Tại sao anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
“Cô muốn hỏi thì đi mà hỏi anh Mười.”
Thân thể Chu Tiểu Manh rụt về phía sau, hình như cô đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, phải dựa vào vách tường trong góc nhà. Tiểu Quang đi mua hai chiếc khăn bông mới tinh về, thấy cầu thang trống không, chẳng rõ Chu Tiểu Manh đã đi đâu mất.
Gã thầm kinh hoảng, vội đưa mắt nhìn quanh, con ngõ thông đi bốn phương tám hướng vắng tanh vắng ngắt, chỉ có ánh sáng ảm đạm của ngọn đèn đường hắt trên nền xi măng. Tiểu Quang nôn nóng, bèn khum tay làm còi, huýt lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn vang lên, mấy nhà lân cận đều lần lượt mở cửa sổ, có người thò đầu ra hỏi: “Anh Quang, xảy ra chuyện gì thế?”
“Có trông thấy một cô gái không? Khoảng hai mươi tuổi, mặc váy dài, trông rất xinh đẹp.”
Có người còn đùa cợt, gãi bụng sồn sột vừa nói: “Anh Quang, sao anh đưa đàn bà về Chợ Bánh rồi lại để lạc mất thế, chuyện này chẳng phải khiến người ta cười vỡ bụng ra sao?”
“Đừng lằng nhằng nữa, nói mau, có thấy không?”
“Kia không phải à!” Một người ở căn lầu bên kia đường thò tay ra chỉ, Tiểu Quang ngoảnh lại nhìn, quả nhiên trên sân thượng có một người đang ngồi trên lan can xi măng hút thuốc, hai chân đung đưa qua lại, chính là Chu Tiểu Manh.
Tiểu Quang xông lên sân thượng, một tay kéo cô xuống, một tay giật lấy điếu thuốc, vừa ngửi liền gặn giọng quát hỏi: “Cô kiếm ở đâu ra?”
“Mua dưới nhà ấy.”
Bốn bề tĩnh lặng như tờ, Chu Tiểu Manh mặc đồ dạ hội lại búi tóc, dáng điệu say xỉn, có người không nhìn thấy Tiểu Quang đưa cô tới, tưởng cô là gái làng chơi đi làm về, bèn chào bán “hàng” với cô, Chu Tiểu Manh vừa nghe đã biết là thứ gì, liền mua một điếu.
“Tôi đưa cô về, cô không thể ở đây được.”
“Anh trai tôi có biết đâu mà, anh sợ cái gì?” Chu Tiểu Manh cười khanh khách: “Vả lại không phải chính anh ấy cũng hút sao? Còn cả ông bố kia của tôi nữa, suốt ngày hòa thứ gì vào sữa của mẹ tôi thế? Hai bố con nhà họ Chu ấy chỉ có phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân chúng thắp đèn thôi à?”
“Đừng nói bậy nữa!” Tiểu Quang kéo cô, khiến cô loạng choạng, gã lôi cô một mạch vào trong nhà. Chu Tiểu Manh đột nhiên bướng bỉnh đứng ì ra đó, mọi thứ ở nơi này đều không thay đổi gì lớn, cả chiếc bàn ăn kia cũng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nếu trên thế gian này chỉ có một người từng trông thấy Chu Diễn Chiếu xuống bếp nấu ăn, thì người đó chắc hẳn là cô. Chiều hôm ấy cô cứ khóc mãi đến đói lả, cuối cùng lại bị Chu Diễn Chiếu cưỡng hôn làm sợ nhũn người ra, lại đúng lúc Tiểu Quang đi lên bắt gặp, mặc dù gã ta chỉ ngẩn ra một thoáng rồi quay đầu đi luôn, nhưng tâm tính thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn khiến cô thực sự cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa. Chu Diễn Chiếu dỗ dành cô mấy tiếng đồng hồ cũng không xong, gần đến nửa đêm, lòng anh ta nóng như lửa đốt, chỉ sợ cô đói quá sinh bệnh, bèn nấu cho cô một bát mì. Bát mì ấy đương nhiên rất khó nuốt, anh ta chần hai quả trứng vào đống mì sợi trắng ởn, lại thêm rất nhiều dầu, khiến cô không sao nuốt được, cuối cùng Chu Diễn Chiếu đành dẫn cô ra chợ đêm ăn cơm.
Lúc đó, dù chỉ là thiếu niên vụng dại, nhưng anh ta đã từng toàn tâm toàn ý, đối xử với cô tốt như thế.
Cô đột nhiên chẳng còn sức mà hồi tưởng nữa, chỉ chầm chậm lần mò, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn ấy.
Cô nói với Tiểu Quang: “Tôi muốn ăn mì, anh nấu cho tôi một bát, được không?”
“Tôi không biết nấu mì, nếu cô muốn ăn, hay là để tôi bảo người ra chợ đêm mua một bát.”
“Anh thử xem, nấu mì có khó đâu.”
Đôi mắt Tiểu Quang cũng sáng ngời trong bóng tối, gã chầm chậm nói từng chữ một: “Chu Tiểu Manh, trên đời này không có ai là người đó đâu, cô đừng nằm mơ nữa, tỉnh táo lại đi, đừng ép tôi phải nói những lời khó nghe.”
Chu Tiểu Manh cười, có điều, cô cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi không coi anh thành anh ấy đâu, chỉ là, nếu anh không nói vài lời khó nghe, có lẽ tôi sẽ không kìm được mà ảo tưởng, liệu có thể cầu xin anh dẫn tôi bỏ đi được hay không? Tiêu Tư Trí không làm được, nhưng anh thì có thể, dẫn tôi cao bay xa chạy, cả đời không bao giờ quay lại đây nữa.”
Thực ra, lúc Chu Diễn Chiếu nhận được điện thoại của Tưởng Khánh Thành, tâm trạng anh ta đang u ám đến cực điểm, anh ta và họ Tưởng kia cũng không phải loại cả đời không qua lại với nhau, ngược lại, thi thoảng cứ độ nửa năm một năm, thế nào cũng có cơ hội gặp mặt. Hai người một ở phía Đông một ở phía Tây, nhưng đám tay chân bên dưới khó tránh khỏi va chạm, có khi làm lớn chuyện thì lúc bày tiệc rượu giảng hòa tự nhiên phải mời hai vị đại ca đích thân ra mặt. Nhưng lúc này mà gọi điện đến, đương nhiên chỉ là cáo chúc tết gà, chẳng có ý gì tử tế.
Vì vậy khi Tưởng Khánh Thành chúc mừng Chu Diễn Chiếu đính hôn hạnh phúc, Chu Diễn Chiếu chỉ cười ha ha lấp liếm cho qua chuyện: “Tiệc đính hôn của tôi mà anh cũng không đến, thật chẳng nể mặt gì cả.”
“Tôi cũng muốn đến lắm, nhưng chẳng phải xảy ra chút chuyện nhỏ sao… chậc, cậu Mười, cậu bảo xem cái đám tay chân của tôi, sao chẳng hiểu chuyện gì cả! Em gái cậu đến chỗ tôi ăn đêm, thế mà bọn chúng nó đã rối hết cả lên, còn làm ầm ĩ đòi mời cô hai về nhà làm quen nữa chứ. Tôi đã bảo rồi, mẹ kiếp! Bọn chúng mày toàn lũ xấu xa, thấy con gái người ta xinh đẹp, liền muốn bắt quàng vào. Em gái anh Mười có khác gì con gái của Tưởng Khánh Thành này đâu… thằng nào dám đụng đến một sợi tóc của cô bé, thì không xong với tao đâu!”