Mặt Nam Cung Việt biến sắc, những đường nét trên mặt càng cứng đơ lại.
- không được. - âm thah tuy thấp, nhưg hiện rõ sự tức giận. - ta không thể đưa nàng đến bên hắn. Hắn chỉ làm tổn thương nàng mà thôi.
Thấy vậy, tôi càng không biết phải nói gì thêm, chỉ biết đổi đề tài, hỏi:
- Vừa nãy cây gậy non nói thế là có ý gì? sao a lại quen hắn? còn đồng ý với hắn cái gì vậy?
- Gậy non?
NAM CUNG VIệT sững ng, tôi mới nhớ ra người ở đây chắc chưa có cách gọi "gậy cao ly", muốn giải thích cho a biết tại sao lại gọi là cây gậy nhưg chính bản thân tôi cũng không rõ lai lịch của biệt hiệu này lắm, chỉ biết cười trừ:
- THì chính là cái tên Cao Ly vừa nãy đó, tôi đặt biệt hiệu cho a ta. a không thấy a ta trông giống cái gậy sao?
NAM CUNG VIệT như đang nhớ lại hình dáng của gậy non, lắc đầu đáp:
- không giống.
Tôi thấy a trả lời với vẻ rất nghiêm túc mà không kìm được bạt cười thàh tiếng. Nam Cung Việt thấy tôi cười rạng rỡ, thần sắc trên mặt cũng ôn hòa hơn, lộ ra 1 nụ cười mệt mỏi.Tôi nhân lúc tâm trạng a ta đang tốt bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện hôm qua, bao gồm việc gặp gậy non dưới gầm giường và bị hứn điểm huyệt, còn cả cảnh hắn vận công ép độc trong ng.
- \'thiên kiều dẫn\' mà gậy Cao Ly nhắc đến là cái gì thế?
NAM CUNG VIệT lặng lẽ nhìn, lại gần nắm lấy tay tôi làm tôi đờ người ra, muốn rút tay về nhưg phát hiện a nắm chặt quá.
- không phải lo lắng, bất kể thế nào ta cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn, không ai có thể làm tổn thương nàng. - Nam Cung Việt thấp giọng nói.
Lòng tôi càng thấy chua xót, biết rằng mình cả cuộc đời này cũng không trả hết được những ân tình mà a dành cho tôi, và bởi càng biết rõ sẽ không trả nợ được nên càng không muốn mang thêm 1 món nợ ân tình nào nữa.
- người vừa nãy tên là Lý Nguyên Chích, trên danh nghĩa là phó sứ của Cao Ly ở Ngõa Lặc nhưng thực chất là con trai của Lý Chính- giám quốc đại tướng của Cao Ly- và là thủ lĩnh gián điệp của Cao Ly ở Ngõa Lặc. - Nam Cung Việt nói.
THảo nào hắn ta lại xuất hiện trong cung, tôi thầm nghĩ, chỉ có điều không biết đem hôm như thế hắn thâm nhập vào thư phòng của hoàng đế là có mục đích gì. Nếu không phải tận mắt chứng kién sự thâm độc trong cách hành sự, tôi vẫn bị vẻ bề ngoài của hắn trong bữa tiệc đánh lừa. Cứ nghĩ hắn chẳng qua chỉ là 1 sứ thần thích múa may chữ nghĩa, ai có thể ngờ được Lý Nguyên Chích lại là thủ lĩnh gián điệp Cao Ly!
- A từng cứu hắn? - tôi hỏi, nghĩ lại vừa rồi Lý Nguyên Chích có nhắc đến ơn cứu mạg của Nam Cung Việt.
NAM CUNG VIệT nhếch mép cười rồi nói:
- có lần ta vô tình cứu mạng khi gặp hắn đang bị người Ngõa Lặc truy bắt.
Lòng tôi càng nghi hoặc, không kìm được hỏi tiếp:
- nếu đã có ơn cứu mạng thì lần này hắn lại muốn a phải đồng ý điều gì nữa? sao tôi thấy cách a ta nói chắc chẳng phải là việc tốt đẹp gì?
NAM CUNG VIệT không trực tiếp đáp lời tôi, như có phần do dự, trầm mặc trong giây lát mới đột nhiên hỏi:
- Nàng còn nhớ đại hội võ lâm ở nhà họ Giang không?
Tôi gật đầu, đại hội võ lâm xảy ra cách đây chưa đến1 năm, rất nhiều sự việc như mới xảy ra ngày hôm qua. vd như quen biết Diệp Phàm ở cái miếu đổ nát, không đánh không quen biết Mạnh An Dương, trùng phùng dưới nước với Nam Cung Việt, rồi 4 người kết bạn với nhau đến xem náo nhiệt ở Giang gia...
Đêm đó gió thổi nhè nhẹ, con ngựa đen kiêu ngạo không kém gì Nam Cung Việt, tường thành cao vút, ánh sao lung linh phản chiếu đới nước, giọt nước từ tóc Nam Cung Việt nhỏ xuống, tất cả vẫn râá rõ ràng, dường như chỉ cần nhắm mắt thôi là có thể ngửi thấy hương cỏ dại trong hơi nước.
Nhưng dù sao thì cũng đã qua rồi, giống như những cánh hoa hải đường tung bay ngoài tường nhà họ Giang, theo gió mà đi, để rồi nhẹ rơi xuống 1 chỗ thật xa... Nam Cung Việt thấy tôi cúi đầu không đáp cứ tưởng tôi mệt liền giúp tôi kéo tấm mền lên cao, thấp giọng nói;
- Mệt rồi? 1 lúc nữa là tới nơi.
Tôi ngay lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn a, vội cười:
- không sao, tôi đang nghĩ đến cả chồng bản đồ kho báu của Giang gia, cũng không biết sau này thế nào nữa?
- Đúng là có Phong Lăng bảo tàng thật. – Nam Cung Việt nói. - Chỉ có điều không phải tấm bản đồ mà Giang An Bang đưa.
Tôi vô cùng kinh ngạc, khi gặp Thừa Đức ở đại hội võ lâm, cứ tưởng Giang An Bang cấu kết với Ngoã Lặc để giết hại võ lâm hào kiệt của Đại Chu. Vẫn nhớ lúc đó tôi còn cười Ngoã Lặc tụt quần đánh rắm, đang yên đang lành bỗng làm 1đống bản đồ giả dụ người ta đi theo rồi giết từng người 1, như thế chẳng thà lấy 1 gói thuốc thả xuống giếng nước nhà họ Giang, quá đơn giản! Giờ nghe Nam Cung Việt nói xong mới thấy sự việc có vẻ không đơn giản như vậy.
- Trước khi Ngoã Lặc dựng nước, ở phương Bắc từng có 1 nước tên là Ân rất cường thịnh. Khi truyền đến đời thứ tư- Võ Hoàng đế- thì quốc lực đạt đến đỉnh điểm. Võ Hoàng đế từng nhiều lần tự mình lĩnh quân quét sạch các quốc gia không chịu khuất phục ở 4 phương, đoạt được vô số vàng bạc , vũ khí và nô lệ. Các nước đều đến triều yết, tự thỉnh cầu được làm thuộc quốc của nước Ân. Sau đó, Võ Hoàng đế vì sợ các thuộc quốc xung quanh kết bè làm phản bèn chôn số vàng bạc và vũ khí cướp được vào 1 nơi bí mật, gọi là Phong Lăng bảo tàng.- Nam Cung Việt chậm rãi kể.
- Vậy chuyện Giang gia làm bản đồ giả là sao?- tôi hiếu kì.
- Để dẫn dụ bản đồ thật.- Nam Cung Việt nói.
Giờ thì tôi càng không hiểu, có bản đồ thật thì còn đi trộm bản đồ giả làm gì? Dùng đồ giả mà dẫn dụ được bản đồ thật đến?
NAM CUNG VIệT nhìn nét mặt mê mẩn của tôi, nhướn mày lên cười rồi lại quay về vẻ kiêu ngạo vốn có, giải thích:
- Vì trong bảo tàng chôn 1 lượng lớn vàng bạc và vũ khí. Vàng bạc đương nhiên không phải nói, chỉ riêng số binh khí kia cũng đủ để bất cứ quốc gia nào động lòng. Từng có 1 truyền thuyết nói “đoạt được Phong Lăng là đoạt được thiên hạ’, nàng nói coi, Hoàng đế các nước có thể không muốn sao?Sau đó đúng là bản đồ này bị người Ngoã Lặc tìm được. Nhưng chưa kịp chờ họ có cơ hội
tìm được bảo tàng thì nội triều Ngoã Lặc đã phát sinh chính biến, bấy giờ, Tế Vương Hàn Chiêu đoạt ngôi Thái tử của Thái tử Hàn Kinh, dường như giết sạch đảng phái Thái tử, đến thái tử HKinh cũng mất tích, nửa tấm bản đồ trong tay Hàn Kinh cũng mất tung tích từ đấy.
- Nửa tấm?
- Ử, trong tay Hàn Kinh chỉ có nửa tấm. Khi Ngoã Lặc tìm thấy bản đồ, vì sợ bị Chu quốc lấy mất bèn phân ra làm đôi, Hoàng đế Thánh Đức và THái tử Hàn Kinh mỗi người cầm 1 nửa.
- A đợi đã, để tôi sắp xếp lại. – Tôi cản. Bị Nam Cung Việt liền 1 lúc nhét vào đầu nhiều thứ như vậy, tôi chỉ thấy trong phút chốc không thể tiêu hoá ngay được. Nói cả nửa ngày mới biết hoá ra bảo tàng Phong Lăng có thật, mà các nước đều đối với vật này chẳng khác hổ rình mồi. Bản đồ bị phân làm 2, 1 nửa bị cựu Thái tử Hàn Kinh cầm đi mất, nửa còn lạiđương nhiên là trong tay hoàng đế rồi. Hoàng đế có 1 nửa bản đồ, đương nhiên muốn tìm nốt nửa còn lại để tìm ra bảo tàng, sau đó thực hiện mộng tưởng thống nhất thiên hạ.
- Tôi rõ rồi. – tôi hưng phấn nói. – GAB muốn dùng bản đồ giả để dẫn dụ bản đồ thật đến, nghĩ ai có được 1 nửa bản đồ của thái tử Hàn Kinh trong tay chắc chắn sẽ không cam tâm, nhất định sẽ muốn đoạt được nửa trang còn lại, như thế mới tìm được bảo tàng!
NAM CUNG VIệT mỉm cười gật đầu, tôi đột nhiên thấy có vẻ không đúng cho lắm, nói:
- Cũng không đúng! GAB nếu đã biết đó chỉ là 1 nửa bản đồ, làm giả cũng phải làm cho giống 1 chút chứ, hôm đó tôi thấy rõ ràng bản đồ là cả 1 tấm mà.
- Bản đồ Phong Lăng vốn như vậy, 1 nửa vẽ bản đồ, 1 nửa giải thích cách đi vào Phong Lăng. khi đó Võ Hoàng đế đã thiết kế bảo tàng rất khéo léo, nếu không biết cách đi vào thì dù có biết được bảo tàng ở đâu cũng không thể tìm thấy được. – Nam Cung Việt nói.
- Nói như vậy GAB chỉ là dốc sức làm việc cho hoàng đế?- tôi hỏi. – sau đó có dẫn dụ được nửa bản đồ kia không?
NAM CUNG VIệT mím chặt môi, lắc đầu.
- không thấy? –tôi thấy a lắc đầu, không biết tại sao lại thấy có phần thất vọng, suy đoán cả ngày cuối cùng cũng không dẫn dụ được cái gì. vậy chẳng phải Thừa Đức đổ bao công sức, hoá ra lại làm việc vô ích rồi sao?
- Dụ ra được rồi, nhưg sau đó không thấy tung tích nữa. – Nam Cung Việt nói, nét mặt trở nên u ám.
Tôi tuy hiếu kì nhưng nhìn a có vẻ không muốn nói ra nên cũng không tiện hỏi thêm, đột nhiên nhớ đến lúc nãy hỏi a đã đồng ý điều kiện gì của LNChích a vẫn chưa trả lời tôi, vậy là lại hỏi:
- A vẫn chưa nói đồng ý chuyện gì với LNC.
NAM CUNG VIệT nhíu mày nói:
- Còn có thể có gì? Chắc cũng muốn tìm bảo tàng Phong Lăng thôi. ngày trước ta từng bắt gặp 1 lần nên a ta muốn ta hứa sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Hoá ra cũng vì bảo tàng phong lăng! tôi thầm nghĩ. nói như vậy hôm qua Lý Nguyên Chích đột nhập vào thư phòng của hoàng đế cũng vì chuyện này mà không ngờ lại gặp phải trò hề kia.
Trong đầu tôi đột nhiê thaóng qua 1 ý nghĩ, hoàng đế a trai chắc cũng lo nghĩ về cái bảo tàng này, a ta sẽ phái ai đến cướp lấy đây? là Chỉ Tang sao?
Rồi đột nhiên lại nghĩ đến Diệp Phàm bèn hỏi:
- Còn Diệp Phàm? sao cậu ta lại dính líu đến Giang gia?
NAM CUNG VIệT nhìn tôi hỏi:
- Nàng có biết Diệp Phàm không phải 1 tiểu cô nương? - thấy tôi gật đầu, a nói tiếp. - cậu ta tên thật là Phạm Dã, là con trai tướng lĩnh của Ngoã Lặc- Phạm Tử Chư. sau khi Hàn Chiêu phát động chính biến, Phạm Tử Chư vì bị liên luỵ mà không biết tung tích ở đâu. HChiêu không ngừng phái người đi truy sát ông ta. Năm kia cuối cùng cũng bị GAB tìm được, trong 1 đêm cả nhà bị giết sạch, chỉ mình Diệp Phàm chạy thoát. Cậu bé đến Giang gia chắc là đến để báo thù cho gia đình.
Nghe đến đây tôi bất giác rùng mình ớn lạnh, chả trách Diệp Phàm lại giả làm con gái sống trong ngôi miếu đổ, mới hơn 10 tuổi mà tính tùnh đã mang vẻ thờ ơ, hoá ra là mang trong người mối thù của gia đình nặg đến vậy, nghĩ cạu ta vẫn chỉ là 1 đứa bé, không biết lúc đó làm sao mà chịu đựng được.
Người nhà Diệp Phàm tuy bị GAB giết, nhưng cũng chỉ nghe lệnh của hoàng đế, kẻ thù giết cha này tính qua tính lại chính là hoàng đế. Thế nhưng sao Diệp Phàm lại bị Thừa Đức đưa vào trong cung, đi theo Hạ Lan quý phi? Thế này thì khác gì để 1 con dao ngay cạnh hoàng đế?
Đang định hỏi tiếp thì phát hiện xe đã dừng lại. Nam Cung Việt nhảy xuống xe trước, rồi quay người lại đưa tay bế tôi xuống. Tôi đang ngượng ngập, tránh đôi tay a định tự mình xuống xe, nhưng vì sợ lạnh nên vẫn quấn mền quanh người thành ra rất khó cử động, còn chưa kịp bò ra cửa xe đã đạp lên chăn, trong phút chốc ngã tới trước bị Nam Cung Việt đón gọn lỏn.
NAM CUNG VIệT không nói gì, chỉ bế ngang tôi lên, quay người bước vào trong cửa, vừa đi được 2 bước liền nghe thấy 1 giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng:
- Nam Cung đại ca!
Tôi ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy 1 thiếu nữ mặc bộ áo trắng với thân hình yểu điệu từ trong sân chạy ra, đang ở độ tuổi 16, 17 mơn mởn, trên gương mặt trái xoan hơi gầy là đôi mắt hạnh đào long lanh rất bắt mắt, vì trời lạnh nên đôi má trắng như sứ có phần ửng hồng, không ngờ đó chính là thiếu nữ Lâm Y Y mà tôi gặp khi ở Giang gia.
Tôi sững người lại, không ngờ lại gặp Lâm Y Y ở đây.