hấy vợ chồng Đan. Nhìn điệu bộ suồng sã vồ vập của gã tóc dài, cô ghé đầu thì thầm bên tai Lập:
- Bà vợ anh ta có biết không nhỉ?
- Anh đoán là biết. Nhưng từ hồi phá sản vì vụ liên doanh với lão Lương, mụ ta chẳng còn sai khiến được hắn nữa.
- Hình như cô ta có thai - Giọng Đan háo hức, đây là lần đầu tiên cô thấy thích thú đến thế khi quan sát và… nói xấu người khác.
- Ô, thế là cô ta vượt em rồi! Nhưng mà sao em tinh thế, anh có thấy gì đâu?
- Anh phải đi đo mắt đi, bụng cô ta hơi nhô lên rồi kìa, lưng cũng thẳng đơ.
- Thảo nào không thấy diện áo bó như bình thường. Nhưng có bầu rồi mà đi đôi boot cao lênh khênh thế, bắt buộc à?
- Bắt buộc đấy, nhất là với cái váy mini kia. Ôi trời ơi, chân cô ta phải dài tới 2 mét ấy. Thôi, em sẽ coi như mình không có chân cho đỡ ngượng!
- Mét 2 thôi. Mà tại sao em lại ngượng? Anh có đo chân chọn vợ đâu.
- Anh nghĩ ai là bố đứa trẻ?
- Còn ai vào đây nữa! Nếu không là gã Robinson thì là…
- Anh à? – Đan cướp lời, cô cười rồi rụt vai lại như sợ anh cốc đầu, mắt vẫn không ngừng quan sát.
- Không, anh đã hứa với mình là chỉ làm bố con em thôi - Lập nghiêm nghị rồi lại bông đùa ngay sau đó – Nói đúng hơn là các con, vì anh định sẽ có khoảng 1 tá.
Đan lắng nghe lời chồng. Dù không quay lại cô vẫn tưởng tượng được ánh mắt sáng lên của anh khi nhắc đến chuyện con cái. Lập rất thích trẻ con và đã chuẩn bị sẵn sàng cho 1 gia đình đông đúc. Mấy tháng thật sự chung sống vừa qua cô hoàn toàn thảnh thơi là chỉ vì anh muốn cô tập trung cho sự nghiệp đó thôi. Bây giờ việc công ty đã khá ổn định, có lẽ cô cũng nên chấm dứt thời gian son rỗi của mình rồi.
- Mà này - Giọng Lập trầm ấm nhẹ nhàng kéo cô lại thực tại – Sao mình cứ nhìn người ta âu yếm với nhau thế? Em quay lại đây nào.
Đan quay lại, chạm ly rượu hồng vào chiếc cốc thấp trong tay anh rồi nhấp 1 chút. Cô nhìn ly rượu và nhớ đến chiếc áo yếm màu hồng rực của Minh Ánh trong cái buổi trưa đầu hè đó. Cô đã từng rất ghen với cô ta. Nhưng giờ thì cô chẳng có gì để mà ghen với cô nàng mỹ miều đó cả. Cái bóng rực rỡ tai hại của cô ta không còn ảnh hưởng gì đến hiện tại nữa. Người đàn ông của cô đang thực sự thuộc về cô hoàn toàn.
- Happy birthday, chúc em lúc nào cũng đẹp và… đáng ghét như lúc này. P.S I love you - Lập ghé môi vào tai cô mơn man.
Đan cười khẽ, cô hôn lên đôi môi nồng nồng 2 thứ rượu nặng của anh rồi nói ra ý nghĩ của mình về chuyện cô đã từng ghen vì Minh Ánh.
- À, thế ra là hồi đó em ghen đấy! - Lập cầm lấy chiếc ly trong tay cô đặt xuống quầy – Anh lại tưởng em đánh giá hạnh kiểm của anh nên mới cấm vận rõ ngặt nghèo. Nếu anh biết là em ghen thì anh đã…
- Đã sao nào? – Đan ngọ nguậy đầu vì những sợi râu ngắn lởm chởm của anh nhồn nhột trên làn da mịn ở cằm và khóe môi, cô luôn có cảm giác thật xốn xang vì kiểu cọ râu này.
Lập rời môi nhìn cô đắm đuối rồi liếc về phía 2 người kia. Hình như vừa rồi họ đã quan sát khá kỹ vợ chồng anh, cũng như lúc trước bọn anh quan sát họ. Miết nhẹ lên eo Đan, anh nói bằng giọng nồng ấm, háo hức lạ lùng:
- Đã đến lúc mình phải về, bé cưng ạ! Về nhà rồi anh sẽ nói cho em nghe…
Đan và Lập sóng đôi đi khỏi quán bar, không để ý gì đến 2 cặp mắt trong góc khuất đang tò mò dõi theo. Ngoài trời, mưa xuân lây phây phía trên những cành cây trổ đầy lộc biếc. Họ ngồi vào chiếc xe màu đen thoảng mùi cà phê quen thuộc, cùng với tay bật nhạc và hát theo Beatles, bài hát vốn buồn mênh mang giờ đây dường như vui hơn bất cứ điệu nhạc mừng nào khác:
The long and winding road…
Chiếc xe lướt chầm chậm trên con đường dài quanh co đưa họ về mái ấm của mình.