i tháng 1 hợp đồng thiết kế gì đó cho giới biểu diễn và chi tiêu dè dặt hơn. Tiếc rẻ bỏ mấy cuốn tạp chí Vogue xuống, tới chỗ bày bán sách gia đình, cô loay hoay lựa chọn mấy cuốn Chăm sóc sức khỏe khi mang thai, Những điều cần biết khi sinh con, 1 năm đầu đời bé... Quá nhiều tên sách na ná nhau, cuốn nào cũng in đẹp, có cuốn khổ lớn in màu, có cuốn nhỏ xinh như sổ tay, Đan phân vân rồi quyết định hỏi nhân viên nhà sách. Ngẩng lên nhìn quanh tìm bóng áo xanh của nhân viên, cô giật mình vì thấy Lập đang đứng sừng sững ở kệ đối diện và nhìn cô chăm chú. Thấy cô đã nhận ra mình, anh ta mỉm cười và gật đầu rất kiểu cách. Đan chưa kịp chào lại thì Lập đã quay người đi thẳng sau khi ném cho cô 1 cái nhìn không biết nên gọi là gì. Mãi đến khi sực nhớ ra, nhìn xuống chồng sách trên tay, Đan mới thoáng đỏ mặt và chợt hiểu tại sao anh ta nhìn cô bằng ánh mắt đấy. Mà thôi, mặc kệ cái thói suy diễn của anh ta, cô chọn lấy 2 cuốn đẹp nhất đem ra. Vì phải chờ nhân viên gói quà tìm giấy khổ lớn vừa với cuốn sách, Đan đến nhà hàng muộn. Nhà hàng khá đông, điện thoại lại hết pin không thể gọi hay nhắn được, cô nheo mắt ngó nghiêng tìm xem 2 người kia ở chỗ nào nhưng vẫn chưa thấy. Cầm gói quà to, cô đi dọc theo dãy hành lang dẫn ra sân sau. Nhà hàng này quả là biết tận dụng địa điểm, những đoạn hành lang hẹp cũng biến thành chỗ kê bàn ăn như thường. Chưa đi hết khoảng hành lang, Đan đã nghe thấy giọng Nga ấm ức:
- Anh chờ thêm 1 chút không được à? Mới có 10 phút.
- Có khi nào nó không thèm đến không?
- Vớ vẩn! Chính nó hẹn mình cơ mà.
- Nhưng dễ nó xù vì tiếc của lắm, cái con dở hơi ấy...
- Ăn nói cẩn thận tí đi!
- Ôi dào, nó không đến đâu. Em biết tính nó rồi, đúng giờ bỏ cha ra.
- Không đến thì nó phải gọi điện chứ.
- Chắc máu quá quên hết sự đời rồi. Hôm nọ đi với 1 thằng đi xế hộp xịn đến nửa đêm mới về.
- Sao anh biết?
- Thì chính mắt anh thấy chứ đâu. Đi trả nợ ông Tuất ở đầu ngõ nhà nó, mưa quá mới đứng lại trú, thấy chị chàng ăn mặc xốc xếch chui ra khỏi xe BMW.
- Chà, ghê gớm đây nhe! Vừa mới bị thằng cha Vinh đá đẹp không lâu đã vợt được con cá to rồi. BMW cơ à... chà chà...
- Ừ, thế mà còn tiếc của mình mấy ngàn đô bẩn.
- Cũng may anh còn nhanh trí... không thì chết dở. Nhưng mà em lo lo...
- Cái gì?
- Con này trông thế chứ tinh lắm, nó nhìn ra cái kia thì...
- Suỵt, im nào, nhỡ có ai nghe thấy.
- Anh vừa bảo nó không đến cơ mà.
- Cẩn thận vẫn hơn. Đến khi nào trót lọt hẵng hay.
Đan lùi dần. Cô tựa vào 1 chiếc cột, cảm giác thật khó chịu. Nỗi băn khoăn tưởng như vớ vẩn và lời suy đoán hồ đồ của Thạch mà cô cố gạt đi hóa ra lại không sai tí nào! Bấm tay vào cuốn sách làm lớp giấy gói rách lỗ chỗ, Đan lặng lẽ đi về phía cửa.
Lập gọi thêm 1 Black Russian rồi lại chăm chú đọc sách. Lâu rồi anh mới lại có những phút hoàn toàn riêng tư giữa 1 nơi công cộng thế này. Đây quả thật là quán café lý tưởng. Không ai nhận ra anh và vồn vã hỏi han, cũng không ai nhìn như định giá rồi tiến lại đong đưa cài danh thiếp vào kẽ tay, mọi người ở đây như đắm mình trong những cuốn sách. Anh say sưa theo dõi Cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer, thỉnh thoảng lại cười 1 mình vì những trò trẻ con tinh quái. Hết truyện, anh gấp sách lại, nhìn đồng hồ. Mới hơn 9 giờ 1 chút, hình như trong quán café - thư viện mới mở này thời gian trôi khá nhàn hạ.
Giá sách thiếu nhi ở phòng ngoài, có lẽ anh nên đọc thêm 1 cuốn truyện cổ tích gì đó để cảm thấy cuộc sống thi vị hơn, Lập đứng dậy. Chưa kịp nhìn đến giá sách, anh đã phải chú ý đến 1 dáng người ngồi ở góc phòng. Lần này là lần thứ 3 anh chạm mặt cô ta, chỉ trong ngày hôm nay. Vẫn chiếc áo sơ mi tay lỡ trắng ngà hơi ôm vào người và chiếc váy suông ngắn màu cát có thắt lưng nhỏ màu nâu sẫm, vẫn gương mặt trang điểm kỹ nhưng không giấu nổi vẻ mệt mỏi ấy. Cô ta đang đọc cuốn sách dành cho phụ nữ mang thai và uống 1 ly rượu gì đó giống như là ly Black Russian của anh.
- Này cô, Thằng Nga Nhọ không tốt cho thai nhi đâu.
- Đây là Jack Daniel "sec". Không phải Black Russian - Mái đầu óng mượt vẫn chăm chú xuống những trang sách giấy bóng láng in màu sặc sỡ.
- Ờ, nói chung là mấy thứ này không tốt cho phụ nữ có thai.
- Và trẻ em dưới 12 tuổi - Đan ngẩng lên uốn lưỡi nói như trong quảng cáo và nhìn anh bằng đôi mắt giễu cợt - Chỉ có trẻ em dưới 12 tuổi mới thích Tom Sawyer thôi!
- À, tôi đang bị đau răng. Muốn đọc để có cảm giác khi sắp sửa bị 1 thanh củi cháy gí vào mặt và sau đó thấy cái răng rời ra. Xong đoạn đấy, tôi chả nhớ răng mình bị sưng bên nào nữa. Người ta bảo văn học xoa dịu nỗi đau của nhân loại cũng có lý của nó!
Đan không cười, chẳng phản ứng gì khi anh ngồi xuống bên cạnh. Tay anh chạm vào mép váy cô, cô cũng không buồn nhích ra. Cô uống 1 ngụm hết sạch rượu và xoay cái ly không trong tay:
- Cần phải tìm được chỉ tơ và cột giường. Và cả bà dì Polly nữa!
Đặt ly lên bàn cộp 1 tiếng khô khan, cô tiếp tục giở những trang sách dạy nuôi trẻ sơ sinh. Lập nhìn vào cổ tay của cô, nơi 1 chiếc vòng bạc nhỏ như sợi chỉ vắt ngang qua. Anh chộp lấy cườm tay mảnh dẻ ấy đưa lên gần mặt để nhìn chiếc vòng cho rõ:
- Sợi này có vẻ hơi ngắn để buộc được vào răng tôi - Anh lật cổ tay cô lên, chiếc vòng bạc có 1 cái mặt nhỏ hình 2 con cá cắn đuôi nhau - Cung Song Ngư à? Có năng lực, có óc sáng tạo. Theo tử vi Tây thì em sẽ hòa hợp tuyệt đối với 1 người nhạy cảm và thành thạo... như tôi, ở trên... tất nhiên là ở 1 nơi kín đáo và riêng tư hơn cái salon này.
- Ờ, nói chung là mấy thứ này không tốt cho phụ nữ có thai.
Đan lơ đãng nhại nguyên lời anh mà không thèm nhìn đến cái cổ tay đang bị tóm chặt. Lập bật cười thành tiếng. Vẻ mặt bất cần của cô làm anh dậy lên 1 mong muốn nóng nảy, anh muốn cô, ngay lúc này.
Buông cổ tay cô ra, anh cười to làm những người xung quanh ngẩng lên ngơ ngác. Vờ vịt giơ cuốn Tom Sawyer lên làm ra vẻ đọc chăm chú, anh ghé tai cô nói bằng 1 giọng thì thầm trầm đục:
- Thành thật mà nói, tôi mới chính là thứ không tốt cho phụ nữ có thai.
Như không để những lời mơn man ấy lọt vào tai, Đan gấp sách đứng lên. Nếu là 1 bữa khác có lẽ cô đã giận sôi lên mà giáng cho anh ta vài cái tát như đã từng làm, nhưng hôm nay thì cô kệ xác! Rút tờ 100 nghìn cuối cùng trong ví ra trả tiền rượu, cô bước ra ngoài trước khi cô gái thu ngân kịp xếp tiền thừa trả lại. Lập dằn tiền xuống quầy rồi cũng chạy theo Đan. Tối nay cô có vẻ gì đó thật không bình thường.
Đan chạy xe lòng vòng qua những con đường thành phố, cô chỉ sực tỉnh khi 1 chiếc xe tải rú còi hơi sát sạt bên cạnh. Hình như đã qua 11 giờ đêm rồi nên xe tải mới được vào nội thành. Cô chờ mấy chiếc xe đầy bụi vượt hết rồi chầm chậm quay xe máy, nhà cô ở tận đầu bên kia thành phố. Ở ngay phía sau, Lập dừng xe nhìn như hút vào chiếc áo màu ngà của cô. Hôm nay anh đi chiếc Spacy của mẹ, vì thế nên khi cô luồn lách cả vào những phố hẹp hay rẽ ngang bất ngờ vào 1 ngõ nhỏ nào đó, anh vẫn theo sát.
Hình như cô đã thấy anh. Cô tấp xe vào gần xe anh, nét mặt dường như càng lúc càng mệt mỏi:
- Anh có điện thoại ở đấy không, cho tôi mượn 1 chút.
Rút chiếc O2 mini, cầm bút chỉ, Lập nhìn cô như chờ nghe số điện thoại. Đan mỉm cười héo hắt:
- Tôi biết dùng mà.
Nhẹ nhàng nhấc cái máy từ tay anh, không lấy bút, cô bấm lên màn hình cảm ứng bằng móng tay.
- A lô, Nga à?... Ừ, tao xin lỗi vì kẹt ở bên Bắc Ninh không về được... Ừ, tao đi chùa Dâu làm clip cho bộ áo dài kiểu cổ... Định mời vợ chồng mày qua chỗ đấy ăn cơm, vừa bàn chuyện vừa chúc mừng luôn mà đến bây giờ mới xong việc...
Lập nhìn Đan với vẻ thờ ơ cố ý. Trông nét mặt cô khi nói về sự bận rộn thật thản nhiên, cứ như không hề có 1 buổi tối nhàn rỗi dạo hiệu sách và ngồi café thư viện vậy. Giọng cô đều đều:
- Thôi, để tao nói luôn qua điện thoại cũng được. 2 đứa mày cứ làm đám cưới nhưng lo liệu thu xếp cho tao. Tao sẽ chỉ lấy bằng số đã góp hồi trước thôi... Mấy khoản anh Thịnh nợ tao trong vụ áo dài nhung đầu năm nay coi như tao tặng vợ chồng mày làm quà mừng...
Bên kia nói gì đó làm Đan cau mày, cô nhếch môi cười nhạt:
- Ừ, tao biết là làm khó bọn mày, nhưng mà học viện bên kia chấp nhận đơn của tao rồi, tao cần tiền làm thủ tục kẻo không kịp... Ừ, tháng 9 này nhập học... Vậy nhé, tuần sau thu xếp chuyển tiền vào tài khoản cho tao... Tiền Việt à? Thôi thế cũng được... Thôi, tính 80 triệu cho tròn... Ừ, được, sáng mùng 9 tao qua... Ok, bye.
Đan tắt máy. Cô đưa trả Lập, cảm ơn rồi nổ máy định đi. Anh vội giữ lấy cánh tay cô. Đan nhìn gương mặt kín bưng của anh, khó hiểu. Giọng anh nghe nhẹ nhàng hơn bao giờ hết:
- Bố đứa bé là ai?
Đan hiểu ý tứ trong câu hỏi đó của anh nhưng cô không tìm lời đính chính. Sau cuộc nói chuyện với Nga, cô thực sự không muốn làm gì hơn là chạy thẳng về nhà ngủ 1 giấc.
Đan dắt xe ra khỏi cổng. Xốc cái ba lô to lên vai, cô còn lúi húi với cái đống khóa to khóa nhỏ thì đã thấy giọng châm chọc của Lập ở phía sau:
- Nhà em nhiều xe ra phết nhỉ.
Đan ngoảnh lại nhìn anh, nói tỉnh bơ:
- 6 cái. 3 cái chạy bằng xăng, 3 cái chạy bằng cơm.
Lập cũng tỉnh bơ. Anh giữ chiếc khóa trong tay cô lại:
- Mở cửa để tôi dắt xe vào.
- Cái gì?
- Em nghe hiểu kém nhỉ. Tôi nói em mở cửa để tôi dắt xe này vào. Đi xe tôi là được rồi.
- Đi đâu?
- Có cần phải hỏi ngớ ngẩn thế không? Đi lấy 80 triệu của em.
- À à - Đan chống tay lên hông - Anh cũng có trí nhớ tốt đấy.
- Tốt! Tôi còn may túi 3 gang cho em mang đi đựng tiền cơ, nhưng em có túi 3... lô rồi thì thôi. Mở cửa mau lên!
- Này anh, đây không phải là giang sơn Núi Ba của anh đâu nhé.
- Tôi biết! Resort của tôi không có nhiều khóa như thế này. Nhà em có cái khóa nào chạy bằng cơm biết sủa biết cắn không?
Đến đây thì Đan phì cười, cô lắc lắc đầu. Mở rộng cổng để Lập cho chiếc Wave trở vào trong sân, cô tỏ vẻ chịu thua cái cách làm chủ tình thế ở mọi nơi của anh. Xét cho cùng, việc đi nhận số tiền khá lớn vào đúng hôm em trai cô thi đại học không đi hộ tống được cũng khá mạo hiểm. Và cô sẽ yên tâm hơn với bộ dạng thanh niên càn quấy này của Lập.
Cả tuần nay cô thường đến nhà anh vào các buổi chiều để... chơi với em trai anh. Cái chân gãy phải ít nhất 1 tháng nữa mới tháo bột, đi lại khó khăn lại thêm công việc ở miền Trung đã có người thay thế, Thạch đâm ra rỗi rãi quá mức cần thiết. Mẹ anh đã về hưu nhưng vẫn đi dạy hợp đồng cho 1 trường dân lập gần nhà. Những hôm bà có tiết dạy, Đan thường đem sách báo hoặc đĩa phim đĩa nhạc đến chơi với Thạch cho anh đỡ buồn. Lập thường có mặt ở nhà khi cô chuẩn bị ra về. Cũng có hôm anh về sớm và vào phòng Thạch ngồi xem phim cùng. Những lúc có mặt em trai hay mẹ anh ở đó, Lập tỏ ra khá dễ chịu với cô. Không châm chọc, không đùa cợt, anh trầm lặng, đúng mực như 1 ông anh lớn tuổi khó tính nhưng không chấp nhặt.
Rảo bước ra đầu ngõ nơi chiếc BMW đỗ choán 1 mé đường, cô nhận ra 1 vài ánh mắt tò mò của những người hàng xóm rỗi việc. Với điệu bộ nhơn nhơn đi sát bên cô như thế này của Lập, không biết rồi ra họ sẽ đồn đại gì đây! Không đếm xỉa gì tới đám ngồi lê đôi mách, anh điềm nhiên mở cửa xe cho cô, đợi cô thắt dây an toàn xong mới nổ máy. Đan liếc nhìn gương mặt râu ria xanh rì cùng chi