Quả nhiên đúng như cô dự đoán, thân phận thực sự của Tương Vệ đã được báo giới phanh phui, kèm theo đó là thân phận của Lệ Tâm Vũ, việc hai người đi cùng với nhau bỗng chốc trở thành một sự kiện gây chú ý. Hết giờ học, có rất nhiều học sinh đến lớp của cả hai chủ yếu vì tò mò muốn nhìn mặt hai người.
Giờ cơm trưa, sau khi nghỉ chơi bóng rổ, Tương Vệ cả người ướt đẫm, mái tóc hỗn độn bước chân đến chỗ Lệ Tâm Vũ đang vẫy tay gọi anh để cùng ăn cơm.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô nở nụ cười đang định gọi tên cô thì đột ngột có một bóng người chặn anh lại.
“Anh Tương Vệ…” Cô gái bé nhỏ hai má ửng hồng, thẹn thùng nhìn anh.
Anh cau mày, nụ cười trên môi biến mất, thái độ lạnh lùng.
Đứng cạnh cô bé là một cô bạn đang ra sức hích cùi chỏ của cô bé.
Cô bé cắn môi, thẹn thùng lấy từ trong túi ra một bức thư, “Anh… Anh có thể nhận bức thư này không?”
Sau khi thân phận bị phanh phui, Tương Vệ không cố tình giấu giếm bản thân nữa, để lộ khuôn mặt đẹp trai của mình nhưng lạnh lùng khiến không ít các học sinh nữ thầm mến mộ.
Anh cúi xuống nhìn cô bé đang run bắn, xung quanh lại có nhiều người đang nhìn về phía anh nên anh đưa tay ra nhận bức thư.
Cô gái bé nhỏ ngẩng đầu lên, cười ngượng nghịu, nói tạm biệt rồi cùng cô bạn chạy mất.
“Này, cậu sao vậy?” Thấy Tương Vệ đứng ở đó, không chạy tới chỗ mình, Lệ Tâm Vũ liền chạy đến cạnh anh giơ ra hai hộp cơm.
Anh nghoảnh đầu lạnh lùng nhìn cô bé đang bỏ chạy.
Cô mở to mắt nhìn bức thư trên tay anh, rồi nhìn hai cô bé khóa dưới nói cười ở xa.
“Thư tình hả?”
Lệ Tâm Vũ cau mày.
Lại nữa rồi… Hơn tháng nay, Tương Vệ nhận được gần hai chục bức thư tình.
Cô cười không tươi, trong lòng nổi cơn ghen, cảm thấy khó chịu.
“Cậu… Sao cậu lại nhận thư của cô bé đó? Cả trường đều biết cậu và tớ là một cặp mà?” Cô tức giận nói.
Tương Vệ nheo mắt, tâm trạng trở nên vui vẻ, cười phì, “Cậu không vui khi thấy tớ nhận thư tình hả? Cậu từng không thích việc cả trường hiểu nhầm mối quan hệ giữa chúng ta mà?”
Lệ Tâm Vũ thở không ra hơi, “Vì… Đúng là như thế… Hiểu lầm, mọi người hiểu lầm tớ và cậu là một cặp. Nhưng nếu cậu nhận thư tình của các nữ sinh khác… thì…khác nào người ta sẽ thấy tội tớ?” Mọi người sẽ nghĩ rằng cô bị bạn trai bắt cá hai tay.
“Đã bị người ta hiểu lầm thì còn tội gì nữa? Nếu tớ nhận thư của các cô gái thì đồng nghĩa với việc tớ và cậu không phải là một cặp, cậu sẽ được trả lại sự trong sạch.”
Nhìn tâm trạng cô không được thoải mái, ánh mắt anh sáng lấp lánh.
“Nói vậy cũng đúng… Nhưng mà tớ…”
“Cậu làm sao?”
“Nhưng mà tớ…” Thực sự cô thấy rất khó chịu.
“Nhưng mà cậu làm sao?” Nhìn sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng, Tương Vệ cười phì, rất vui với vẻ mặt hiện giờ của cô.
“Hây dà! Cậu nhận thư tình của các cô gái… có nghĩa là cậu thích họ đấy phải vậy không?” Cô nhíu mày, không rõ cảm xúc trong lòng mình hiện giờ là gì nữa.
Nhìn cô lúc này, anh cong môi cười, đưa tay ra vuốt tóc cô, sau đó cốc nhẹ đầu cô một cái, đánh trống lảng.
“Tụi mình đi ăn cơm thôi!”.
Bỏ cô lại, anh đi thẳng về phía trước.
“Này, cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ.” Lệ Tâm Vũ cong môi nói.
“Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, nhanh đi ăn cơm thôi nếu không trễ giờ mất.” Tương Vệ nhất quyết không trả lời câu hỏi của cô.
“Tương Vệ…” Ngực cô càng lúc càng nóng bức, cô không thể nào lý giải được, cảm xúc ghen tuông nào từ đâu mà đến?
Anh khoát tay, không quan tâm đến vẻ phẫn nộ của cô, “Bé lùn, đi nhanh lên.”
Cắn môi, Lệ Tâm Vũ không thể biết được cảm giác của mình lúc này là gì, đầu óc lùng bùng, không thể hiểu nổi.
Thấy cô gái luôn liến thoắng suốt ngày bây giờ lại im lặng khiến Tương Vệ đi đằng trước cười toe toét. Cuối cùng, anh thở dài, dừng bước chân mà không báo trước.
“Được rồi!”
Lệ Tâm Vũ đang cúi gằm mặt xuống cảm nhận mùi thơm nhè nhẹ vây quanh mình liền ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Giao hết cho cậu xử lý.” Anh cười tỏa nắng.
“Giao… cho tớ xử lý hả?” Cô bối rối hỏi.
“Lúc nãy sở dĩ tớ nhận thư của cô bé đó vì có rất nhiều bạn học của cô bé nhìn về phía tụi tớ, nếu tớ từ chối thì chẳng phải cô bé sẽ trở thành trò cười của bạn bè sao.” Anh từng bị người ta cười nhạo nên rất hiểu cảm giác đó.
“Vì thế những lần trước cậu nhận thư tình cũng vì lý do đó hả?” Hóa ra không phải anh muốn kết bạn với họ. Do không chắc chắn lắm với suy đoán của mình, cô nhỏ giọng hỏi anh.
“Còn sao nữa?” Anh lại cốc đầu cô một cái.
“Vậy không phải bởi vì… cậu thấy các cô bé ấy dễ thương cho nên mới…” Nhận thư của họ.
“Nếu thấy các cô bé dễ thương thì tớ giao hết cho cậu làm cái gì?” Cô bé này, nói đến như vậy rồi mà vẫn không hiểu.
“Thì ai mà biết được cậu giao các bức thư cho tớ là có ý gì chứ?” Lệ Tâm Vũ trừng mắt, trong giọng nói vẫn còn đanh đá nhưng không bất mãn nữa.
“Chứ cậu nói tớ phải làm sao, trong mắt mọi người hai đứa mình yêu nhau không làm thế sao được?”
“Ừm… Tớ thấy…” Cắn môi, cô định lên tiếng giải thích.
“Cậu vẫn còn thấy khó chịu hả? Hay cậu muốn… biến giả thành thật?” Tương Vệ chọc cô, cười đểu.
“Ai muốn biến giả thành thật hả? Cậu tự sướng quá rồi đó… Tớ mới là người không muốn cậu và tớ yêu nhau nhất. Cậu hay bắt nạt tớ, nếu tớ và cậu yêu nhau thì chẳng phải là… thiệt cho tớ sao?” Mặt Lệ Tâm Vũ đỏ bừng, lên tiếng phản bác.
Không biết vì sao, cô nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
“Thật chứ? Tiếc thật.” Anh lại rất hy vọng có thể biến giả thành thật, hơn nữa anh lại còn rất quyết tâm.
Mày hơi cau lại, anh nở nụ cười, thấy khóe mắt cô không được tự nhiên.
“Cậu tiếc cái gì?”
“Tiếc thật… Khi ở cạnh cậu tớ cũng muốn, hay là…” Anh rút tay lại. “Cô bé lúc nãy cũng dễ thương, có lẽ tớ nên cùng với bé đó…”
“Cậu đừng làm như vậy!” Lệ Tâm Vũ giật bức thư nhét vào ví tiền.
“Đừng làm gì nào?”
“Cậu… Cậu đừng có giở trò với cô bé ngây thơ đó”.
“A…” Tương Vệ vỗ đầu cô, nhéo nhéo cái mũi đang chun lại của cô.
Cô không biết rằng bản thân mình đang thể hiện trạng thái muốn chiếm hữu người khác, lấy tư cách bạn gái chính thức ghen với tất cả những cô gái vây quanh bạn trai mình, anh bắt đầu có những ý nghĩ khác lạ.
Nhưng, mặc kệ có phải cô đúng như anh nghĩ hay không, ít ra cảm giác của cô đang thay đổi… Và không phải cô thì bất kỳ ai anh cũng không cần.
Cầm hộp cơm trên tay cô, anh đẩy cô đi, nở nụ cười, “Đi thôi nào, tụi mình chỉ còn khoảng 20 phút để ăn cơm.”
“Tương Vệ, cậu phải nghe tớ, cậu không được giở trò với các cô gái.” Không cam tâm, Lệ Tâm Vũ lên tiếng nhắc nhở.
Anh cười đắc ý, rất muốn cô lúc nào cũng ở bên cạnh anh như bây giờ.
“Tương Vệ, cậu có nghe tớ nói không hả?”. Cô ra sức lắc lắc cánh tay anh.
Anh cố tình không trả lời.
“ Này… Không trả lời, tớ sẽ đánh cậu đó biết không!” Cô vừa đi vừa nói to, làm như là anh đang dành tình cảm cho ai đó.
***
Nhìn cô đi lên cầu thang, Tương Vệ lắc đầu, đầu óc để ở đâu rồi không biết.
“Tớ nhớ là tớ có mua bánh bao mà sao giờ không thấy nữa nhỉ?” Lệ Tâm Vũ thì thầm.
Sau khi cô đi rồi, anh vẫn nhếch môi cười.
Nơi này đang bao bọc anh, khiến anh thấy yên bình, tất cả mọi đồ vật đều sạch sẽ, rõ ràng đây là một gia đình giàu có và dư sức sắm sửa những vật dụng đắt tiền nhưng ở đây không có bất kỳ sự sa hoa nào, sống ở đây vô cùng ấm áp, sảng khoái và cảm giác đầy năng lượng… Giống như cảm giác với Tâm Vũ.
Anh rất hy vọng một ngày nào đó mình có thể trở thành một thành viên trong gia đình này… [Bơ: Đâu dễ được làm phò mã như dzậy anh bạn]
“Hừ hừ!” Nhưng trong nhà vẫn có một người không chào đón anh.
“Chú Lệ.” Tương Vệ đứng dậy, quay người nhìn trụ cột của gia đình vừa mới bước ra từ thư phòng, đây cũng là người không thích anh nhất, vì cô con gái rượu cầu xin dữ quá nên chú ấy mới cho anh ở tạm.
Lệ Minh Kiệt mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế sofa lạnh lùng nhìn Tương Vệ.
Tương Vệ biết, Lệ Minh Kiệt không thích anh, và anh cũng biết được sở dĩ chú ghét anh như vậy là bởi vì cô con gái rượu của chú quá quan tâm đến anh.
“Cháu nghĩ mình nên cám ơn chú, vì chú đã gây áp lực với giới truyền thông để chuyện của cháu không trở nên nghiêm trọng.”
“Tránh xa con gái của tôi ra, đó là cách cậu có thể cám ơn tôi.” Lệ Mình Kiệt nói với anh như đang ra lệnh với cấp dưới của mình.
“Xin lỗi chú, nhưng cháu không có cách nào khác.” Tương Vệ đã sớm biết trước được sẽ có một ngày chú Lệ nói với anh những lời này, cho nên anh chỉ cười và thể hiện sự kiên quyết của mình.
Nếu như trước đây Lệ Minh Kiệt cảnh cáo anh thì thực sự lúc đó anh vẫn chưa nảy sinh tình cảm với Tâm Vũ, anh có thể cười nói thản nhiên rằng mình sẽ suy nghĩ những lời chú nói nhưng bây giờ…
“Cậu cho rằng cậu có tư cách để thích con gái tôi? Một thằng con riêng ư?” Lệ Minh Kiệt lên tiếng chất vấn anh.
“Thân phận của cháu, cháu không có quyền lựa chọn, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Cháu tin rằng năng lực hiện giờ của cháu không có cách nào để chú chấp nhận cháu nhưng trong tương lai, cháu sẽ cố gắng hết sức có thể…”
“Dựa vào đâu?”
“Dạ?” Tương Vệ không thể hiểu được ý của Lệ Minh Kiệt.
“Cậu cho rằng tương lai của cậu sẽ tươi sáng, cậu kiếm được nhiều tiền, cậu nổi tiếng, có địa vị thì tôi sẽ chấp nhận cậu có phải không?” Giọng nói của Lệ Minh Kiệt lạnh lẽo.
Tương Vệ nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn chú Lệ, từ từ ngồi xuống ghế.
“Tiền? Tôi có thể cho con bé. Thanh danh và địa vị? Mấy thứ đó quan trọng đến vậy sao? Hừ! Còn công việc? Tôi chỉ có hai đứa con gái, cậu thử nói xem tương lai Tập đoàn tài chính Trà Ân sẽ còn vào tay ai được nữa? Nhóc con, chỉ cần mấy câu đó thôi đã đủ để cậu cho rằng mình có tư cách để tôi chấp nhận cậu ư?” Thực tế, bất cứ ai có ý đồ cướp con gái của mình, Lệ Minh Kiệt sẽ không bao giờ chấp nhận.
Lệ Minh Kiệt biết những lời mình nói đều có lực sát thương rất lớn nhưng với người có ý đồ cướp con gái cưng của mình, ông càng phải nói.
Hừ, thằng nhóc này muốn trở thành người một nhà với ông? Không có cửa.
Hít sâu một hơi, Tương Vệ kiên quyết nhìn vào ánh mắt đáng sợ của chú Lệ.
“Chú Lệ, cháu biết tương lai của Tâm Vũ không cần phải lo nghĩ bất kỳ điều gì. Cháu cũng không cần chú phải cảnh cáo. Tương lai cháu có thể làm được thưa chú, nhưng không phải những điều mà chú vừa kể mà ở đâu.” Tương Vệ nắm chặt tay lại dùng sức đập vào ngực mình.
Lệ Minh Kiệt từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu con trai ngồi đối diện. Lần đầu tiên kể từ sau khi vào Lệ gia, Tương Vệ thấy chú Lệ nhìn thẳng vào mình.
“Cháu tin rằng, cháu sẽ làm cho Tâm Vũ hạnh phúc, cháu sẽ làm cho cô ấy luôn cảm thấy vui vẻ. Chỉ cần chú giao con gái chú cho cháu, cháu sẽ che chở, bảo vệ cô ấy giống như chú vậy.” Ánh mắt Tương Vệ thể hiện rõ quyết tâm.
“Này nhóc, đừng có mạnh miệng phát ngôn.” Lệ Minh Kiệt thấy Tương Vệ rất giống mình năm đó.