Học nghiên cứu sinh ngày nào cũng vậy, quanh quẩn giữa phòng vẽ tranh, canteen, kí túc, không khác trước kia là bao. Chu Dạ học vẽ tranh sơn dầu, thuộc dạng mỹ quan độc đáo tinh khiết, nhưng tài liệu học rất đắt đỏ. Tuy cô được miễn học phí, hàng tháng còn có trợ cấp, nhưng vẫn không thể không đi làm thêm. Vì cha cô bị thương mà công việc trợ giảng của cô bị gián đoạn. May mà giáo sư tới tìm cô, nói mở rộng trung tâm, đang cần gấp nhân viên, hỏi cô có rảnh đi dạy hay không. Cô liền gật đầu đồng ý.
Ở kí túc còn có một cô gái khác từ tỉnh ngoài vào nhập học, cũng không dễ dàng gì, tên là Lục Đan, đeo gọng kính đen, buộc tóc đuôi ngựa, tính tình hướng nội, gặp người khác chỉ mỉm cười, không thích nói chuyện. Lục Đan có người thân ở Bắc Kinh, cuối tuần đều về nhà cậu chơi. Chu Dạ vừa gặp cô đã thấy thích, cô không hút thuốc lá, không uống rượu, cũng không nấu cháo điện thoại, im lặng đọc sách mỹ thuật, cảm thấy cuộc sống trong trường vô cùng hài lòng, cuộc sống từ nay về sau rất thoải mái.
Gần đây Vệ Khanh rất bận, gọi điện nói đang cố gắng kiếm tiền nuôi vợ. Chu Dạ vừa tức vừa buồn cười, nói: “Ai cần anh nuôi chứ, em có thể tự kiếm tiền.” Đắc ý nói cho hắn biết, một ngày làm trợ giảng, kiếm được vài trăm tệ, cuộc sống rất thoải mái. Đối với tiền bạc, cô không tham muốn quá nhiều, đủ dùng là được rồi, đương nhiên thỉnh thoảng cũng muốn mua một hai thứ đồ xa xỉ. Vệ Khanh cười mắng cô không có tiền đồ.
Cô bất mãn nói thầm: “Người anh toàn mùi tiền thì có tiền đồ đấy! Ai bảo em không có tiền đồ, tương lai em sẽ là một tiểu Trần Dật Phi.” Cô còn trẻ, có nhiều tư cách, nên mới dám ăn nói hàm hồ như vậy. Tranh của Trần Dật Phi đều được ca ngợi trong và ngoài nước, vận dụng kĩ xảo hội họa phương Tây, kết hợp với thần vận tác phẩm phương Động, sự kết hợp hìa hòa ấy, có thể nói là một người vô cùng quan trọng trong giới hội họa đương đại. Cô rất ngưỡng mộ, coi ông ta là thần tượng.
Vệ Khanh nghe xong, cười nói: “Được, được, tương lai Chu Dạ nhà chúng ta vừa mới thành danh, cả thế giới đều biết, anh làm ông xã đi theo chắc cũng hưởng sái được ít hào quang nhỉ?” Còn nói: “Nói đến Trần Dật Phi, năm đó ở Thượng Hải, còn từng gặp qua ông ta, là một người rất có khí chất nghệ thuật.” Cô cảm khái nói: “Thật tiếc là trời đố kị người tài, qua đời sớm quá.”
Vệ Khanh thấy cô thổn thức không thôi, cười nói: ‘Em đó, nghe bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian TQ, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ) mà rơi lệ, thay người xưa lo lắng. Có tâm tư rảnh rỗi như vậy, thà đi ra ngoài ăn cơm cùng chồng em còn hơn.” Cô lắc đầu: “Không được, buổi chiều em còn phải tới lớp dạy vẽ. Rất nhiều người muốn thi vào khoa mỹ thuật tạo hình trường em, bởi vậy có rất nhiều học sinh.”
Hắn bất mãn: “Em chỉ là một sinh viên, tại sao còn bận hơn cả một ông chủ như anh?” Vất vả lắm hắn mới có thời gian rảnh, gọi cô đi ăn cơm, cô lại liên tục từ chối. Chu Dạ đau khổ nói: “Em không nói sai mà, em đang đi học mà… người ta còn cố gắng học tập, cố gắng làm việc thì có gì sai cơ chứ…” Hắn bất đắc dĩ nói: “Nhưng em cũng không thể vất chồng em sang một bên, mặc kệ như thế chứ?”
Cô vội nói: “Đâu có! Lần nào em gọi điện cho anh, không phải anh nói đang họp, chuẩn bị đi công tác hay sao, anh còn dám làm kẻ xấu đi báo án trước à?” Hắn đầu hàng: “Được, được, chúng ta coi như hòa, không nói chuyện này nữa. Anh với em nói chuyện nghiêm túc, chủ nhật tuần sau anh đi dự đám cưới của một người bạn, em đi chung với anh đi, đến lúc đó cũng đừng nói không rảnh, càng đừng nói là quên mất lời anh.”
Càng vào ngày nghỉ, cô càng lấy cớ đi dạy, nhưng cũng không thể tiếp tục từ chối hắn, lần trước cô đã cố ý trốn một lần làm hắn không vui. Đành phải rầu rĩ nói: “Được rồi, em sẽ nói chuyện với giáo sư, xin nghỉ một hôm.” Từ khi xác định rõ ràng quan hệ hai người, thỉnh thoảng hắn đi tham dự trường hợp gì đó, lại thích lôi cô đi cùng, trước mặt mọi người thoải mái giới thiệu cô là vợ chưa cưới. Vệ Khanh cũng là muốn cô sớm thích ứng với những trường hợp xã giao như vậy.
Một hai lần, cô còn cảm thấy mới mẻ đi chơi cũng được, long trọng phô trương, trai thanh gái lịch, nước hoa quyến rũ, rượu và đồ ăn ngon. Nhưng càng đi nhiều, cô càng thấy không thoải mái. Bạn bè của Vệ Khanh, trong miệng không phải là những đường lối buôn bán thì cũng nói đùa cợt những chuyện cô nghe không hiểu, không vui. Cô không hiểu gì cả, ngay cả một đề tài đơn giản cũng không có, đành phải mặc kệ, giống như một cái bình hoa, đứng ở một bên ngây ngô cươi. Xa lạ như vậy, cô cảm thấy không được tự nhiên mà Vệ Khanh thì lại như cá gặp nước.
Cô buồn bực, chênh lệch giữa hai người lại rõ ràng như thế.
Chu Dạ chuẩn bị xong giáo án, xách đồ đi tới lớp dạy vẽ. Giáo sư bố trí cho cô dạy ở trường luyện thi, phần lớn học sinh đều có trình độ vẽ nhất định, đều muốn thi vào đại học chính quy tiếp tục học tập. Bởi vì kì thi tuyển sinh cũng sắp đến, vì thế trường luyện thi đông kín người, không thể không mở thêm quy mô giảng dạy.
Trên danh nghĩa là trợ giảng, nhưng thực ra đã là một giáo viên hẳn hoi. Bình thường giáo sư của cô chỉ giảng lý luận hội họa, dặn dò vài kỹ xảo cần chú ý, sau đó Chu Dạ minh họa cho mọi người, hướng dẫn cô trong quá trình giảng dạy làm thế nào để có một bức phác họa hoàn hảo, chỗ nào cần đặc biệt chú ý. Sau khi thấy cô đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, trực tiếp giới thiệu với học sinh: “Đây là cô giáo Chu Dạ, từ nay về sau sẽ giảng dạy cho các em, hi vọng mọi người tích cực phối hợp để cô giáo Chu hoàn thành công tác.”
Chu Dạ nhìn thấy phía dưới có mấy chục ánh mắt nhìn cô chằm chằm, lần đầu tiên đơn độc chống đỡ đại cục, khó tránh có chút bối rối. Ra vẻ trấn tĩnh, nói: “Xin chào mọi người, chúng ta bắt đầu học bài.” Cũng không quan tâm có ai chú ý nghe hay không, còn thật sự hoàn thành trách nhiệm của một giáo viên.
Đa phần những người này đều đã thi vào trường cao đẳng, chỉ nhỏ hơn Chu Dạ một, hai tuổi, tuổi trẻ lông bông, kiêu ngọa vô cùng, không coi ai ra gì, ngay từ đầu đều coi thương cô, cố ý ồn ào, lớp học hỗn loạn. Chu Dạ cũng không tức giận, chứng minh thực lực bản thân, trước mặt bọn họ hoàn thành một bức tranh lớn. Người trong nghề vừa ra tay, vừa nhìn đã biết, thế mới trấn áp được bạo động bên dưới, mọi người ngoan ngoãn nghe lời.
Một học sinh đứng bên cạnh cô, líu ríu hỏi: “Tiểu giáo sư, tại sao cô lại vẽ cậu bé này ăn mực như vậy?” Học sinh ở đây rất nghịch ngợm, thấy cô còn trẻ, đều gọi cô là “tiểu giáo sư”. Cô cười: “Đây là lạt ma, lần trước tôi tới Vân Nam, ở trong một ngôi chùa đã nhìn thấy cậu bé này, nên đã vẽ một bức.” Cầm lấy bút vẽ, tiếp tục hoàn tất những chi tiết chưa xong.
Nửa ngày sau, cảm thấy trời tối dần, ngẩng đầu lên, không ngờ đã chạng vạng tối. Bỗng nhiên có người đứng dậy, bật công tắc trên tường, cả phòng học sáng ngời. Chu Dạ nhìn xung quanh, chỉ còn cậu ta và mình, những người khác đã sớm về hết. Học sinh ở đây “Tam thiên đả ngư, lưỡng thiên sái võng”[25], hôm nay đến, ngày mai nghỉ, cứ qua lại như vậy, không có nhiều người quen mặt.
Mà cô nhớ rõ đây là học trò của mình, vì khuôn mặt xinh đẹp quá mức của cậu ta. Lần đầu tiên gặp mặt, chỉ thấy cậu ta đứng sau lưng người khác, không để ý tới ai, đã thầm nghĩ tên nhóc này lớn lên nhất định sẽ thành tai họa, mới tí tuổi đầu, đã khiến cho toàn bộ nữ sinh trong lớp luyện thi đầu óc choáng váng. Dịu dàng hỏi: “Trời sắp tối rồi, em còn chưa về sao?” Hắn cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, lại ngồi xuống.
Cô thấy cậu ta ngồi trên bàn phác họa, cười hỏi: “Đang vẽ gì thế?” Cầm lên nhìn, đang vẽ một khuôn mặt bình thường. Có chút ngạc nhiên, nói: “Vẽ được lắm, năng lực vẽ của em rất cao đấy.” Giỏi như vậy, cần đi học làm gì nhỉ? Cô cảm thấy xấu hổ, không dạy được người ta cái gì.
Hắn cũng không có phản ứng, chỉ khép bức tranh lại, vẻ mặt lạnh lùng. Chu Dạ nghĩ thầm, ha ha. Cậu nhóc này đủ khốc nha, không thèm đem một cô giáo như cô vào mắt. Xấu hổ nói: “Cô về đây.” Dù sao thì cô cũng không phải là giáo viên, bị học sinh xem thường cũng chẳng có gì là quan trọng.
Đang thu xếp đồ dùng, đã thấy hắn ngồi gõ gõ trên mặt đất. Cô hỏi: “Giá vẽ của em hỏng à?” Lại nhớ tới cái thời mình đi học đại học, vì tiết kiệm tiền, cầm giá vẽ người khác đã vứt bỏ đóng thêm nhựa cao su, tiếp tục sử dụng. Nghĩ cậu nhóc này giống mình ngày đó, kinh tế không dư dả, cười nói: “Giá vẽ hỏng rồi thì thôi, tạm dùng của cô này, cô có vài cái giá vẽ.” Nói xong, đưa cho cậu ta.
Hắn nhìn giá vẽ, chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng nhìn cô. Chu Dạ mới phát hiện ra, hắn còn ít tuổi nhưng lại rất cao, chính mình phải ngẩng đầu lên nhìn. Khó hiểu hỏi: “Sao thế, em không thích à?” Chẳng lẽ mình lại làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta? Lại nói: “Em không thích thì cô cầm lại là được rồi.” Còn thật sự cầm lấy. Hóa ra làm ngươi tốt cũng không phải dễ dàng.
Chu Dạ cầm một đống đồ đi về, chỉ chìa khóa trên cửa: “Lúc về em nhớ đóng cửa, tắt đèn nhé.” Cậu ta đi theo phía sau, “tách” một cái tắt đèn, “rầm” một tiếng đóng cửa. Chu Dạ hoảng sợ, nhìn hai tay trống trơn của cậu ta: “Em cứ thế mà về à? Không dọn đồ sao/”
Rốt cuộc cậu ta cũng nói được câu đầu tiên: “Không cần tôi giúp cô sao?” Ánh mắt nhìn vào đồ trong tay cô. Cô lắc đầu: “Không cần, không cần, cô ở gần đâu, em đi lấy đồ đi.” Phất phất tay, nhanh chóng rời đi. Vừa đi vừa nghĩ, cảm giác cậu nhóc này cứ là lạ thế nào, không phải tới thời kỳ tuổi trẻ bồng bột đấy chứ?
Một lúc sau lại nghe thấy có tiếng bước chân, nhìn lại là cậu ta, hai tay đút túi quần, không nhanh không chậm đi theo. Đành phải nói: “Em cũng về hướng này à?” Một lúc lâu sau cậu ta mới nói: “Giá vẽ của tôi hỏng mất rồi, buổi tối muốn vẽ…” Chu Dạ liền đưa cho cậu ta: “Đây, cái này cho em.” Hì hì. Đâu lại vào đấy, rốt cuộc cậu ta có ý gì nhỉ, chẳng lẽ vừa rồi xấu hổ mở miệng, bây giờ suy nghĩ thông suốt?
Cảm thấy phải nói gì đó, vì thế hỏi: “Em tên là gì?” Nghiễm nhiên vẫn giữ giọng cô giáo. Hắn không trả lời, hỏi lại cô: “Cô là sinh viên trường này sao?” Thần thái cao ngạo, chỉ chỉ về phía trước. Cô hơi giận, hôm nay lại bị một tên nhóc coi thường, đúng là mất mặt. Mỉa mai trả lời: “Tôi là giáo viên dạy vẽ ‘Van Gogh’.”
Cậu ta nhún vai: “Cảm ơn giá vẽ của cô.” Xoay người rời đi. Chu Dạ nhìn theo bóng dáng hắn, suy sụp nghĩ, không ngờ mình già như vậy, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của một cậu nhóc. Sau đó, cô biết được tên cậu ta là Ninh Phi, mới mười bảy tuổi, sắp thi vào hệ cao đẳng.
Sáng sớm chủ nhật, Vệ Khanh tới tìm cô. Cô lười biếng đi ra, ủ rũ nói: “Vệ Khanh, em có thể không đi được không?” Vệ Khanh dỗ cô: “Ngoan, mọi người đều đi chơi, em ở một mình trong kí túc làm cái gì? Còn nữa, đưa em đi ăn chực còn không muốn sao?” Cái gì chứ, vốn là cô muốn đi dạy, đã mất vài trăm tệ của cô rồi…
Không tình nguyện lên xe, nói: “Mới sáng đã phải đi uống rượu mừng sao?” Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ đâu. Vệ Khanh lắc đầu, thở dài: “Biết ngay là em còn chưa chuẩn bị đồ mà. Đi, anh đưa em đi mua quần áo.” Hắn biết như vậy nên phải tới sớm, đưa cô tới chỗ cửa hàng của một người bạn thay đổi hình dạng.