Vệ Khanh từ trước tới nay vốn thuộc trường phái hành động, ngày hôm sau liền lấy số điện thoại của Chu Dạ, gọi hồi lâu vẫn không thấy có người nghe máy, hắn nghĩ buổi tối lại gọi tiếp. Nhưng buổi tối khi gọi lại thì được thông báo đã khóa máy. Ngày hôm sau gọi lại, vẫn là tắt máy. Từ đó, điện thoại không liên lạc được nữa. Từ khi hắn tung hoành tình trường tới nay, chưa bao giờ thất bại như vậy.
Lúc Vệ Khanh gọi điện cho Chu Dạ, là lúc cô đang đi dạo quanh mấy cửa hàng. Đi qua một cửa hàng bán quần áo nữ hạ giá mở nhạc ầm ĩ, nên không phát hiện ra có tiếng điện thoại. Cô không khỏi vui mừng, đồ ở cửa hàng này ít khi giảm giá nhiều như vậy. Vì thế chen vào đám đông chật chội, bắt đầu chọn đồ. Đúng là cuối tuần, lượng khách đông nghịt, mọi người đầu đầy mồ hôi, vẫn điên cuồng chọn đồ. Trời sinh phụ nữ có bản tính cuồng nhiệt với mua sắm.
Chu Dạ nhìn lướt một hồi, phát hiện một bộ váy liền áo màu trắng, dây đai lưng màu xanh nhạt, bên hông còn có những họa tiết mờ ảo, toàn thân được thêu tinh xảo, kiểu dáng thanh nhã, càng may mắn hơn là cỡ S, vừa vặn với số đo của cô. Cô có khung xương tinh tế, vòng eo nhẹ nhàng, đai lưng thắt ở phía sau người, càng làm dáng người thêm yểu điệu. Môi đỏ như anh đào, eo thon như dáng liễu.
Cô bán hàng đứng cạnh hết lời khen ngợi: “ Tiểu thư, chiếc váy này chỉ có cô mặc đẹp, quả thực giống như được may theo số đo của cô vậy. Mẫu hàng này không có nhiều, đây là cái cuối cùng!” ChuDạ tin tưởng lời của cô ấy, ngay khi cô vừa thử chiếc váy này đã có ba người hỏi cô là thấy ở đâu, khi biết đây là cái cuối cùng chỉ biết ngậm ngùi thở dài không thôi.
Chính cô cũng cảm thấy thập phần vừa lòng. Tuy rằng đã hạ giá, nhưng so với cô mà nói vẫn là đắt, cắn răng một hồi, vẫn quyết định ra mua. Đóng gói, cho vào túi, giao tiền.
Lúc mang túi đồ đi ra, sờ túi mới phát hiện không thấy điện thoại đâu nữa. Nhất định là vừa rồi thử đồ đã đánh mất, vì thế vội chạy lại tìm kiếm xung quanh. Các cô bán hàng đều nói không nhìn thấy, làm cho càng nóng vội, cẩn thận tìm kĩ. Mượn điện thoại của người khác gọi lại số mình, đã nghe thấy báo tắt máy, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là bị trộm mất rồi. Không còn cách nào khác, ở khu vực bảo an của cửa hàng báo mất trộm xong, ủ rũ ra về.
Đầu năm nay, mỗi người đều mất 1, 2 cái điện thoại, phòng kí túc xá của cô có 4 người, không ai may mắn thoát khỏi, trong đó, một người đã mất 3 cái điện thoại, cứ mất lại mua, mua lại mất, tuần hoàn như vậy. Duy chỉ có Chu Dạ là tới tận bây giờ mới xui xẻo.
Vì thế đành thông báo tin tức ở trên mạng nói mình bị mất điện thoại, có việc gì thì gọi vào điện thoại ở kí túc. Thực ra, bình thường cũng chẳng ai tìm cô cả.
Vệ Khanh gọi mãi mà không thấy cô bật máy, có chút không kiên nhẫn. Vốn định trực tiếp tới trường tìm cô, nhưng nghĩ nghĩ lại, lại tạm thời kiềm chế. Chu Dạ dù sao vẫn chỉ là sinh viên, vẫn cố gắng là sinh viên tốt, cho nên, cái gì cũng phải từ từ, tiến hành chậm mà chắc, tốn chút thời gian cũng là đáng giá. Con gái bây giờ thay đổi xoành xoạch, đủ loại tính cách, hắn ở giữa đám mỹ nhân, tự nhiên hiểu sâu về những điều này.
Người này là ma quỷ, suốt ngày mê hoặc người khác phạm tội trầm luân, tiền tài vật chất, dục vọng đủ cả, vạn kiếp bất phục.
Lại tới cuối tuần, Chu Dạ theo thường lệ đến “Vương triều” đi làm. Chân trước mới vào cửa, đã nghe thấy giọng của Thịnh tổng phía sau: “Tây Tây, điện thoại của cô sao không liên lạc được?”
Chu Dạ cho rằng hắn tìm mình có việc, vội giải thích: “Thịnh tổng, ngại quá, tôi vừa mất điện thoại. Ngài tìm tôi có việc gì thế?”
Thịnh tổng nghe xong hiểu ra, hóa ra là mất điện thoại, thảo nào không liên lạc được, nói: “Quán bar giờ thiếu người phục vụ, muốn hỏi cô ngày thường có tới làm được không, tiền lương không thành vấn đề.”
Chu Dạ trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Thịnh tổng, ngài cho tôi có thời gian suy nghĩ đã.” Hàng đêm điên đảo cuộc sống, cô chỉ sợ ăn không tiêu, dù sao việc học mới là quan trọng nhất. Thịnh tổng nghe thấy cũng không làm khó cô, chỉ nói: “Vậy cô cứ suy nghĩ đi nhé.”
A Tề sai cô mang rượu Đoan Chi tới bàn cho khách. Cô nhìn ra xa xa, thấy ở đó chỉ có duy nhất một người đàn ông, lẳng lặng ngồi trong góc, không có bạn gái, cũng không để cho ai có cơ hội tới gần. Nghĩ rằng, người này không phải tới muốn mượn rượu giải sầu đấy chứ?
Vừa đặt rượu xuống, liền thấy người đó cười với cô, “Tây Tây tiểu thư, có thể uống một chén chứ?”
Chu Dạ nghe thấy hắn gọi tên mình, trong lòng hoảng sợ, cẩn thận nhìn lại mới nhận ra hắn chính là hoàng đế lần trước giá lâm “Vương Triều”. Càng nhìn càng giật mình, trong lòng vô cùng lo lắng.
Vệ Khanh hôm nay mặc âu phục, caravat đã tháo lỏng, áo khoác cởi vắt ở bên cạnh, nút áo ở cổ tay đã được cởi, lộ ra vẻ phóng túng ương ngạnh. Chu Dạ bỗng dưng nhớ tới buổi lễ trao giải lần đó, càng nhìn càng cảm thấy giống. Nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ ra, cho dù đúng thì thế nào! Hắn dường như còn chẳng nhớ cô là ai.
Hạ quyết tâm,cô quay sang cười nói: “Ai za—— tiên sinh, tôi còn phải làm việc!” Người muốn tới gần cô không phải là không có, cô đã sớm quen với việc này.
Vệ Khanh lười biếng dựa vào sofa, nói: “Tiếp tôi uống rượu cũng là việc làm của cô. Tiền boa bao nhiêu tùy cô.” Lời tuyên bố này của hắn làm Chu Dạ phải suy nghĩ. Bình thường tiếp khách uống rượu, phục vụ sẽ được trích phần trăm hoa hồng. Mỗi buổi tối nhờ đó mà thu nhập không ít.
Chu Dạ tới đây để kiếm tiền , có thể không cần làm việc mà vẫn có tiền, cớ sao mà không làm? Biết ông chủ sẽ không nói gì mình, vì thế ngồi ở ghế đối diện, nói: “Đây là do anh nói.” Hướng hắn cười, rồi kêu hai chai rượu đắt nhất. Tính cô vốn phúc hậu, thấy tốt mới làm, không quá tham lam.
Vệ Khanh cầm chai rượu rót thay cô, nói: “Có thể uống bao nhiêu thì uống, không cần cố gắng quá.”
Chu Dạ cảm thấy người này vô cùng kỳ lạ, rất quan tâm người khác, nhưng tửu lượng của cô ở nơi này, chỉ sợ xứng đáng làm sư phụ
Hai chén rượu vừa đặt xuống, mùi rượu sực lên mũi, toàn thân nóng lên, mặt đỏ bừng.
Vệ Khanh thấy mắt cô đỏ ngày, đã ngà ngà say, xua tay nói: “Được rồi, đêm nay cô có thể trở về nghỉ ngơi.” Rồi lại gọi Thịnh tổng tới, “Thịnh tổng, vị tiểu thư này có vẻ không thoải mái, tôi thấy là vẫn nên cho cô ấy về nghỉ ngơi cho tốt.” Thịnh tổng gật đầu biết điều, vội nói: “Được được, Tây Tây, hôm nay cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
Chu Dạ không nghĩ rằng chuyện như vậy là xong, thật sự chỉ là uống rượu mà thôi, hơn nữa, lại còn cho cô nghỉ sớm. Cô cũng không từ chối, cảm ơn Vệ Khanh rồi đứng dậy muốn đi.
Vệ Khanh lại gọi cô lại: “Tây Tây tiểu thư, chờ một chút.” Từ trên sofa, đưa cho nàng một cái hộp
Chu Dạ nhất thời không có ý nhận lấy. Vệ Khanh cười: “Yên tâm, đây chỉ là thù lao giúp tôi uống rượu.”
Chu Dạ mới đưa tay nhận lấy, lại hỏi: “Là cái gì vậy?” Cô nghĩ tốt nhất vẫn nên hỏi cho rõ, nếu là đồ bình thường thì không sao, chứ đã là đồ quý giá, thì không thể nhận được.
Vệ Khanh nhíu mày, hỏi lại: “Cô cho rằng là gì?”
Chu Dạ cảm thấy người này rất khó ứng phó, liền chuyển đề tài, cười nói: “Tôi có thể mở ra xem chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Vệ Khanh nhún vai tỏ vẻ không ngại.
Chu Dạ mở giấy gói, vừa thấy vỏ hộp bên trong, liền biết là di động. Đây là dòng sản phẩm mới nhất của Nokia, còn chưa có tung ra trên thị trường nội đia. Cô biến sắc, rốt cục hiểu được người này suy nghĩ vô cùng sâu sắc. Đưa điện thoại cho cô, cũng không phải là ngẫu nhiên.
Nội tâm hoảng sợ, đương nhiên hiểu được mục đích của hắn. Còn chưa mở hộp ra đã mang trả lại, cười nói: “Tôi nghĩ tôi không cần sử dụng điện thoại này.”
Vệ Khanh thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Tây Tây tiểu thư không cần?”
Chu Dạ cười: “Thực không khéo, ngày hôm qua tôi vừa mua một cái rồi, nếu không thì nhận cũng không tệ.”
Vệ Khanh “À” một tiếng, giương mắt nhìn nàng, cười nói: “Không ai ngại có nhiều điện thoại đâu.”
Chu Dạ lập tức đứng dậy: “Đủ dùng là tốt rồi.” Hạ thấp người xuống chào xong liền quay người rời đi.
Vệ Khanh cũng không ngăn cản, nhẹ nhàng xoay xoay chén rượu trong tay. Xem ra giai nhân này là một đóa hoa hồng hương diễm, trên người vẫn còn không ít gai nhọn.
Một lúc sau, một cô gái xinh đẹp tự nhiên lại gần bắt chuyện với Vệ Khanh, cũng không phải lúc Vệ Khanh thích, nên hắn cũng đứng dậy rời đi.
Chu Dạ trở về, thời gian vẫn còn sớm, thân thể tuy rằng mệt mỏi, nhưng mãi mà vẫn không ngủ được. Trong phòng, một người đang rất vui vẻ ôm điện thoại tán gẫu với bạn trai, người còn lại đã đi ra ngoài, còn Lưu Nặc thì đang ngồi xem phim, cố ý không đeo tai nghe, mở loa ầm ĩ, vô cùng ồn ào. Chu Dạ lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, nhìn cô bạn có vẻ sẽ ngồi buôn chuyện suốt đêm, đành phải dậy mặc áo, mở cửa đi ra ngoài.
Tháng 9, gió đêm mát lạnh, thoảng qua bên người, giống như gió cũng thở dài. Cô nghĩ mãi không còn chỗ nào để đi, đành phải đi tới phòng vẽ. Hàng hiên vắng lặng không tiếng động, ngọn đèn sáng le lói. Cô mở cửa phòng vẽ, trong nháy mắt cảm thấy thật ấm áp, cứ như vậy im lặng tự tại. Nhìn lên trên bàn có một tập tranh, một dãy chữ tiếng Anh, tự nhiên cảm thấy buồn ngủ. Chính lúc muốn bước vào mộng đẹp thì lại nghe thấy tiếng bước chân, lập tức bừng tỉnh.
Trương Suất đẩy cửa bước vào. Cô còn đang buồn ngủ nhìn hắn, hỏi: “Đã trễ thế này, bạn tới làm gì thế?” Giọng nói mơ hồ không rõ.
Trương Suất mở ngăn kéo lật tới lật lui, nói: “Quên lấy vài thứ .”
Chu Dạ dùng tay xoa xoa mắt, thở dài: “Phòng vẽ này dường như chỉ có hai người chúng ta thường tới.”
Trương Soái cười: “Lớp 804 dường như chỉ có hai người chúng ta học bài.”
Cô cũng cười, nghiêng đầu nói: “Trương Suất, bạn là người ở đâu? Sao không về nhà?”
“Vì sao phải về nhà?” Trương Suất hỏi lại cô.
Cô quanh co một lúc, nói: “Bạn không biết là ký túc xá ——” rất ầm ỹ? Sửa lại: “Ở nhà so với ở kí túc xá thoải mái hơn, ít nhất ở khía cạnh tắm giặt.” Trương Suất chỉ biết những thứ tốt, hoàn toàn không hay biết về những điều phiền toái.
Cô đoán gia cảnh Trương Suất không tệ, chẳng những những dụng cụ sử dụng trong mỹ thuật tạo hình đều là đồ tốt, mà quần áo của cậu ta cũng toàn là đồ đắt tiền. Rất ít nam sinh có thể gây được sự chú ý như cậu ta, mà thực ra, cũng rất ít nam sinh có đủ điều kiện như cậu ta vậy.
Trương Suất nhớ tới một chuyên, hỏi cô: “Mình gửi tin nhắn cho bạn, sao không trả lời vậy?”
Chu Dạ vội nói: “Gửi khi nào? Ngại quá, mình vừa mất điện thoại, không nhận được tin nhắn.”
Trương Suất gật đầu, “Tốt nhất sớm mua một cái đi, nếu không tới lúc có chuyện cần lại không biết tìm bạn ở đâu.” Chu Thị vội hỏi chuyện gì. Hắn nói: “Câu lạc bộ mỹ thuật chuẩn bị mở một buổi triển lãm tranh quy mô lớn. Hỏi bạn có bức nào không, có thể đem tới.”
“Oa, thật chứ? Mình sẽ về tìm xem. Đúng rồi, quốc hoạ có được không? Mình còn mấy bức thư pháp, nếu cần thì tớ mang tới.” Thư pháp của Chu Dạ cũng không phải là xuất sắc lắm, nhưng vẫn có thể đem ra cho người khác ngắm được.
Trương Suất trầm ngâm: “Tác phẩm thư pháp thì có thể đưa cho bên c