Nặng nề giẫm chân ga dưới chân, xe rời đi, nhưng một nháy mắt kia, giống như nghe được tiếng vang dữ dội vật nặng va chạm, còn có một tiếng hét thảm!
Sau đó nữa, âm thanh bốn phía càng ngày càng nhiều, hình như muốn nói, đụng người, đụng người…
Ánh mắt của Đoan Mộc Mộc không thấy được tất cả trước mặt, bởi vì kính chắn gió đã bị đụng nứt rồi, mặc dù chưa có hoàn toàn vỡ tan, cũng là nứt làm cô không thấy rõ cái gì.
Chỉ trong chốc lát, xe cảnh sát xe cứu thương cùng nhau chạy tới, Đoan Mộc Mộc bị cảnh sát mang đi, trước lúc lên xe cảnh sát, cô nhìn trên đất, cô gái toàn thân áo trắng nằm ở nơi đó, tóc màu nâu tán trên mặt đất, cực kỳ giống tranh thủy mặc của nghệ thuật gia.
Cô không ngờ tới Tần Quỳnh sẽ đuổi theo ra, càng không có nghĩ tới cô ta sẽ chạy đến trước xe cô?
Nhưng cô ta bị mình đụng ngã trên mặt đất, đây là sự thật!
Trong phòng thẩm vấn lờ mờ chật hẹp, Đoan Mộc Mộc cảm giác mình bế tắc, cách cái bàn lớn, hai cảnh sát một nam một nữ nhìn cô, ánh mắt kia hình như muốn lăng trì cô.
Đoan Mộc Mộc kiên cường ngồi ở trên ghế, không tự chủ liếm môi một cái, mới phát hiện lại khô nứt rồi, giờ phút này có chút đau.
Giọng cảnh sát vang lên giống như diễn trên ti vi, hỏi tên cô, số tuổi, địa chỉ…
Đoan Mộc Mộc trả lời từng câu, cho đến cuối cùng bọn họ hỏi cô tại sao lại đụng người.
“Tôi không có đụng cô ấy, là cô ấy chạy tới!” Mặc dù nói không biết tình huống có phải như thế hay không, nhưng Đoan Mộc Mộc thề, mặc dù cực hận cô gái tranh đoạt chồng mình nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ hại cô ta.
Ánh mắt cảnh sát xuyên qua trên mặt cô, cuối cùng nói một câu, “Người bị thương hiện tại hôn mê bất tỉnh, đợi cô ấy tỉnh sẽ tố cáo tội của cô.”
Đoan Mộc Mộc hơi ngu muội, cho đến khi nhìn thấy bọn họ phải đi, cô mới phản ứng được, “Các người gọi điện thoại cho Lãnh An Thần, anh ấy sẽ tin tưởng tôi, tin tưởng tôi!”
Giờ phút này lại nghĩ tới lời của anh, anh nói tin tưởng cô!
Cảnh sát nhìn cô một cái, sau đó đóng cửa rời đi, không gian yên tĩnh chỉ còn lại một mình cô, ngay cả âm thanh hít thở cũng nghe rõ, thậm chí còn mang theo âm vọng lại, nhưng lúc này âm thanh đáng sợ hơn là mờ mịt.
Lãnh An Thần nói sẽ tin cô, nhưng bây giờ còn có thể tin sao?
Cô đụng người đàn bà anh yêu mến nhất…
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đoan Mộc Mộc nghe được âm thanh cửa phòng mở ra, một người cảnh sát tuổi còn trẻ đi vào, gõ cửa nói, “Luật sư của cô tới, có chuyện có thể nói với anh ấy.”
Là luật sư tới, nhưng cô không có tìm luật sư, nhất định là Lãnh An Thần sắp xếp, vậy vì sao anh không đến?
Đoan Mộc Mộc trầm mặc nhìn cửa, thấy một người đàn ông giày tây, số tuổi cũng không lớn, cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng hai mắt lộ ra tinh anh, anh ngồi vào trước mặt Đoan Mộc Mộc, cũng đặt một ly trà nóng trước mặt cô, sau đó nhàn nhạt mở miệng, “Tôi là luật sư của Lãnh An Thần tiên sinh, Vương Minh Đào.”
“Anh ấy đâu?” Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông trước mắt, chợt phát giác cũng không quan tâm vụ án thế nào, chỉ là muốn biết lúc này Lãnh An Thần ở nơi nào, đang làm gì?
Vương Minh Đào hơi ngừng lại, nói tiếp, “Thật xin lỗi, Lãnh tiên sinh chỉ bảo tôi tới giúp cô, nếu như cô có cái gì có thể nói với tôi, tôi tin tưởng nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô.”
Đây là anh sắp xếp sao? Nếu thế tại sao anh không đến!
Đoan Mộc Mộc nâng ly trà trước mặt lên, uống một hớp, chỉ là trà rất đắng, đắng làm cô khó có thể nuốt xuống, gian nan nuốt xuống trà đắng, cô ngẩng đầu nhìn về phía luật sư, “Anh ấy bảo anh khuyên tôi nhanh nhận tội sao?”
Luật sư bị lời của cô làm cho sững sờ, hình như nhìn thấu vẻ mặt hốt hoảng của cô, không thể không nói, “Tình huống của cô chỉ có thể gặp luật sư cho nên Lãnh tiên sinh căn bản không tới được.”
Hoá ra là như vậy!
Nghe được câu này, tâm tình rối rắm của Đoan Mộc Mộc mới an định chút, lại nghe luật sư hỏi, “Cô có thể nói một chút về tình hình lúc đó được không? Tôi muốn hiểu cặn kẽ, như vậy mới có lợi cho cô.”
Nhưng hình như Đoan Mộc Mộc không nghe lọt lời nói của luật sư, vì vậy lại hỏi, “Anh ấy có nói cái gì không?”
Luật sư sửng sốt một chút, lắc đầu.
Anh không muốn nói một câu với cô sao? Hay là trong lòng đã ngầm thừa nhận cô là người đụng Tần Quỳnh?
Trước khi tới luật sư biết quan hệ giữa cô và Tần Quỳnh, giờ phút này nhìn dáng vẻ của cô, hình như có chút không đành lòng, giải thích, “Lãnh tiên sinh bảo tôi tới, chính là tin tưởng cô vô tội, Lãnh phu nhân cô nên phối hợp, nói việc đã qua ra.”
Đoan Mộc Mộc ngốc ngốc nhìn trà nóng trước mặt, chỉ thấy khí nóng từ từ lạnh đi, giống như là lòng của cô, trước mắt cô là mỗi một chi tiết nhỏ về cuộc gặp mặt đối thoại với Tần Quỳnh, nhưng cô nói không ra lời, cổ họng như bị người bóp, cô không mở miệng được.
Thật ra thì cô không có dũng khí, nói chuyện như kéo dài trận chiến lao lực, vừa rồi cô đã moi tim nôn ra máu nói một lần với cảnh sát, hiện tại cô không còn có hơi sức lại đi lặp lại.
“Phòng cà phê có camera, các người tự đi xem” Đoan Mộc Mộc biết luật sư tới, cũng không thể để cho anh ta tay không mà về, huống chi người ta là vì tốt cho mình.
Lúc này lại nghe thấy tiếng thở dài của luật sư, “Rất không khéo, camera trong phòng cà phê bị hỏng, cho nên…”
Camera bị hỏng?
Làm sao sẽ đúng lúc như vậy!
“Lân cận thì sao? Cũng không thể hỏng nốt chứ?” Đoan Mộc Mộc mơ hồ cảm thấy mùi vị âm mưu.
Luật sư chuẩn bị ghi chép thì dừng bút lại, nhìn Đoan Mộc Mộc, nói một câu khiến cô vô cùng tuyệt vọng, “Chỗ đó rất vắng vẻ, những cửa hàng khác mặt tiền nhỏ căn bản không có camera.”
Lời này có nghĩa là chỉ cần Tần Quỳnh mở miệng chỉ định cô đụng người, như vậy cô có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch?
Ý thức được việc này, Đoan Mộc Mộc chợt buồn cười, cô tự cho là thông minh, tự cho là trong trận đấu với Tần Quỳnh mình hơi thắng, nhưng cuối cùng người thắng lại là cô ta.
Nếu như cô ta một mực chắc chắn mình, Đoan Mộc Mộc tất nhiên không cách nào lật người.
Được, thật tốt!
“Tôi không có gì đáng nói, hay là chờ cô ấy tỉnh dậy” Không phải Đoan Mộc Mộc buông tha, mà cảm thấy bây giờ không cần thiết lãng phí nước miếng, bởi vì hiện tại cô nói nhiều hơn nữa cũng không bằng một câu nói của Tần Quỳnh khi tỉnh lại.
Luật sư lại hỏi cô một vài lời, nhưng cô im bặt không nói, cuối cùng không có cách nào, luật sư đành phải rời đi.
Cửa phòng đóng lần nữa, Đoan Mộc Mộc mệt lả té ở trên ghế, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngắm nhìn cửa sổ nhỏ trong phòng thẩm vấn, rất nhỏ, ánh sáng cũng rất yếu, hình như trời sắp tối rồi.
Còn nhớ rõ cô bị cảnh sát mang tới đây, chính là sau giữa trưa, mà bây giờ đã sắp tối rồi, hóa ra cô đã bị giam lâu như vậy.
Cả đời này lần đầu tiên vào đồn cảnh sát, hẳn là bởi vì một cô gái, Đoan Mộc Mộc chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ như vậy.
Trời bên ngoài càng ngày càng mờ, cuối cùng bốn phía hòa thành một màu sắc, lúc này cô chợt nhớ tới đứa bé còn ở vườn trẻ, không khỏi lo lắng.
Có thể tưởng tượng Lãnh An Thần vẫn còn nhớ, bất luận như thế nào, rốt cuộc anh có yêu mình hay không, đó dù sao cũng là con anh, anh sẽ không mặc kệ đâu!
Nhắm mắt lại, cô ép buộc mình không thèm nghĩ nữa, nhưng mắt khép lại cũng có lệ chảy xuống từ khóe mắt…
Tại sao có thể có lệ? Rõ ràng cô không muốn khóc, chẳng lẽ là quá khổ sở sao?
Cô co người lại, ngẩn người nhìn bốn phía đen nhánh, trước kia từng nghe nói kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, không biết loại tư vị tuyệt vọng ra sao, hiện tại cô đã hiểu.
Luật sư đi ra từ phòng thẩm vấn, dặn dò những thứ gì với cảnh sát, sau đó bước nhanh ra khỏi bót cảnh sát.
Cửa, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng, anh nhanh chóng chui vào.
“Cô ấy thế nào?” Người đàn ông mở miệng hỏi, lộ ra gấp gáp.
Vương Minh Đào nhìn Lãnh An Thần, lắc đầu một cái, “Tâm trạng không ổn, rất không phối hợp, một mực hỏi anh tại sao không đến, nói như thế nào?”
Tay Lãnh An Thần chống ở dưới cằm, dần dần thu thành quả đấm, “Cô ấy có chịu uất ức hay không?”
“Không biết, tôi chào hỏi người ở bên trong” Vương Minh Đào trả lời, sau đó tạm ngừng rồi nói, “Hiện tại chứng cứ mọi mặt đều bất lợi với thiếu phu nhân, nếu muốn thiếu phu nhân không có việc gì, sợ rằng chỉ có thể đợi đến khi Tần tiểu thư tỉnh lại nói…”
Tròng mắt đen của Lãnh An Thần dần dần thu dần dần khép, cuối cùng biến thành một đường thẳng, “Tôi biết rồi!”
Vương Minh Đào thấy vẻ mặt anh như thế, cũng không tiện nói thêm cái gì, mở cửa xe, vừa muốn xuống xe, lại nghe Lãnh An Thần hỏi, “Nếu như đối phương khẳng định cô ấy cố ý đụng người, kết quả xấu nhất là cái gì?”
“Vậy thì sẽ bị phán định là cố ý đả thương người, mà hình phạt bình thường xử là từ 5 năm trở lên 10 năm trở xuống” Vương Minh Đào nói rõ rồi nhìn vẻ mặt Lãnh An Thần u ám giống như bầu trời bên ngoài xe, “Lãnh tiên sinh vẫn nên nghĩ biện pháp, thiếu phu nhân không chịu nổi hình pháp như vậy.”
Mặc dù cũng chẳng hiểu rõ bao nhiêu về Đoan Mộc Mộc, nhưng thông qua trao đổi ngắn ngủi vừa rồi, cô yếu ớt như vậy nhìn cũng làm cho người ta đau lòng, hơn nữa dựa vào nhạy cảm của luật sư có thể cảm thấy cô đang buông tha, hoặc là nói đang đánh cuộc.
Lãnh An Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chân mày chặt giống như đã khóa lại, trầm mặc chốc lát nói, “Đi quán cà phê tìm nhân viên, có thể tìm người ra ngoài làm chứng hay không?”
“Tôi biết rồi” Vương Minh Đào gật đầu, xuống xe, trước lúc cửa xe đóng còn nói, “Lãnh tiên sinh, trạng thái của thiếu phu nhân không ổn, chuyện này không thể kéo dài quá lâu.”
Nhắm mắt lại, Lãnh An Thần đóng cửa xe, anh đấm đánh vào trên chỗ ngồi, tài xế sợ ngay cả thở cũng không dám.
Mục đích Tần Quỳnh trở về lần này, anh không phải là không biết, mà anh mặc cho cô dính vào, cũng là có mục đích của mình, nhưng không ngờ sẽ dính líu đến Đoan Mộc Mộc, vừa nghĩ tới Vương Minh Đào nói trạng thái của cô không ổn, tim của anh giống như là bị dao cắt.
Những thứ hôm nay cô phải chịu, anh nhất định sẽ thay cô đòi lại gấp bội!
Cuối cùng Lãnh An Thần ngắm nhìn cửa chính bót cảnh sát, sau đó âm thanh khàn khàn vang lên, phân phó tài xế, “Đi bệnh viện!”