Trên giường bệnh, khuôn mặt cô gái trắng bệch như tờ giấy đang ngủ, cái trán có vết thương nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.
Lãnh An Thần lẳng lặng nhìn, duy trì tư thế đã lâu, giống như là bị hóa đá, nhưng nội tâm của anh không hề bình tĩnh giống bề ngoài, những việc trải qua giống như là một bộ phim năm xưa rõ ràng trở về trước mắt anh.
“Quỳnh Quỳnh, nếu như anh nghèo rớt mồng tơi, em sẽ gả cho anh chứ?” Âm thanh thiếu niên giòn vang giống như đồ sứ phát ra, cực kỳ dễ nghe.
“Không biết” Cô gái giơ khuôn mặt nhỏ lên, “Em không muốn gả cho người nghèo rớt mồng tơi!”
“Vậy anh biết rồi, sau này anh sẽ cố gắng gấp bội, để mình biến thành phú ông, đến lúc đó em nhất định phải gả cho anh!” Thiếu niên làm ra cam kết thì trong tròng mắt đen chớp động ánh sáng vô cùng kiên định.
“Vậy thì chờ anh thành phú ông rồi hãy nói!” Cô gái luôn như ánh mặt trời, nụ cười giống như hoa vĩnh viễn sẽ không lụy tàn.
…
“Quỳnh Quỳnh, đừng đi… Tất cả những gì em muốn, hiện tại anh đều có thể cho em!” Ngày nào đó, khi thiếu niên rốt cuộc thực hiện được hứa hẹn của mình, nhưng cô gái lại muốn rời đi cùng một người đàn ông trung niên.
“Thật xin lỗi An Thần, tất cả những gì anh cho quá muộn…” Cô gái nhẫn tâm kéo tay anh ra, sau đó từng bước một cách xa anh, mặc kệ anh kêu gọi thế nào cũng không chịu quay đầu lại.
Ngực truyền đến buồn đau, giống như là vết sẹo nhiều năm trước bị xé ra, xác thực, từ sau khi cô đi, anh không còn hy vọng, cho là mình cố gắng khổ cực có được tất cả cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo, căn bản không có ý nghĩa.
Một đêm kia, anh uống nhiều thuốc ngủ, nếu như không phải là người trong nhà phát hiện kịp thời, có lẽ anh đã sớm biến mất khỏi thế giới này rồi.
Nghĩ đến những thứ này, Lãnh An Thần đắm chìm trong quá khứ đầy tức cùng hận như núi lửa phun trào, ào ạt trào ra.
“An Thần, An Thần…” Âm thanh yếu ớt của cô gái nhỏ gọi thần trí của anh về.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, Lãnh An Thần mới phát hiện chẳng biết Tần Quỳnh tỉnh lại từ lúc nào rồi, giờ phút này đang dùng loại ánh mắt kinh hãi quan sát anh, giống như trên người anh có cái gì đáng sợ.
“An Thần, anh làm sao vậy, sao ánh mắt anh đáng sợ thế?” Tần Quỳnh nhẹ hỏi, lúc cô mở mắt ra, nháy mắt đã nhìn thấy hai mắt anh khát máu, cô thật bị giật mình.
Âm thầm hít một hơi, Lãnh An Thần ép buộc mình buông quả đấm nắm chặt ra, “Không có việc gì, thương thế của em như thế nào?”
Nghe nói như thế, hai mắt đen nhánh như kim cương của Tần Quỳnh lập tức phủ lên một tầng hơi nước, lộ ra uất ức, “An Thần, em không ngờ cô ấy hung ác vậy, thế nhưng có thể…”
Trong không khí dâng lên ý lạnh, mặc dù Lãnh An Thần đã rất nỗ lực khống chế, nhưng nghe nói như thế thì vẫn không tự chủ được.
“Cô ấy đã bị cảnh sát mang đi” Lãnh An Thần lên tiếng cắt đứt, anh không thể nghe tiếp những lời phỉ báng Đoan Mộc Mộc.
Bà xã của anh là dạng gì anh rõ ràng nhất, không cần người nào tới nói cho anh biết!
“Hả?” Tần Quỳnh cố làm ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần bước lên trước, “Cảnh sát sẽ tra rõ chân tướng sự tình!”
Sắc mặt của Tần Quỳnh hơi đổi vi một câu nói, gần như nhỏ không thể thấy, nhưng Lãnh An Thần vẫn bắt được.
“An Thần, nhất định là cô ấy quá hận em, mới có thể như vậy… Ở trong quán cà phê, cô ấy còn tạt nước vào mặt…” Tần Quỳnh tiếp tục nói.
“Vậy em định làm như thế nào?” Lãnh An Thần chậm rãi mở miệng, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu mà nói, “Những lời chứng của em sẽ quyết định kết quả cuối cùng của cả vụ án.”
“Em…” Tần Quỳnh cắn môi mỏng, hàm răng như ngọc lóe ở dưới ánh đèn, lộ ra vẻ mặt rối rắm.
Lãnh An Thần trầm mặc không nói, chờ cô mở miệng, nhưng cô lại hỏi ngược một câu, “Anh hi vọng em làm thế nào?”
Rõ ràng nhìn ra cô đang hỏi ý kiến của anh, nhưng chỉ có anh biết, cô đang ám chỉ mình, hai ngày qua, cô không chỉ một lần dùng phương pháp dụ dỗ anh mà cùng lúc dùng nhiều phương pháp, nhưng anh đều cự tuyệt.
“An Thần, em chỉ muốn ở cùng anh, em nói rồi năm đó em đi cấp tốc là bất đắc dĩ, khi đó em có bệnh, em không muốn liên lụy anh, chỉ có tìm ra lý do như vậy mới khiến anh chết tâm, em cho là em sẽ chết, nhưng trời cao còn rủ lòng thương xót, cuối cùng lại là chẩn đoán nhầm…” Tần Quỳnh tựa đầu ở ngực anh, đôi tay nhốt chặt hông anh.
“Vậy tại sao không trở lại?” Thật giả trong lời nói của cô, anh không muốn đi điều tra, nhưng cảm giác nói quá, hơi giống cẩu huyết trong phim tình cảm.
“Em sợ anh sẽ không cần em, hơn nữa khi đó em nghe nói anh vẫn cùng với Lam Y Nhiên” Cô nói không sai, sau khi Lãnh An Thần tìm được đường sống trong chỗ chết, anh sẽ không tin tình yêu, cô gái đối với anh mà nói cũng chỉ là một công cụ phát tiết cùng chơi đùa.
“Anh là một người kiêu ngạo, em cũng nghe nói anh vì em mà suýt nữa… Em biết rõ tính khí của anh, sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho em?” Tần Quỳnh chảy nước mắt, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, dính vào trên da thịt của anh, lành lạnh, một đường lạnh đến tim của anh.
Nếu như không phải là ẩn nhẫn lần nữa, anh thiếu chút nữa đẩy cô ra, nhưng cuối cùng không có.
“Em đã biết, tại sao bây giờ còn trở lại?” Nếu cô biết anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, mấy năm trước không biết, hiện tại cũng nên không biết.
Tần Quỳnh ngẩng mặt lên, trên lông mi dài dính nước mắt trong suốt, tròng mắt đen bị nước mắt gột rửa đến trong trẻo, “Lần này em thật sự là ép không có cách nào, em đã tích góp hết tất cảm nếu như lần này thất bại nữa, em có chết vẫn không thể trả nợ, cho nên chỉ có thể nhờ anh giúp một tay!”
“Anh đã giúp em rồi” Lãnh An Thần thủy chung nhìn ngoài cửa sổ, trong tròng mắt đen nhánh không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
“Em biết rõ, cho nên em rất cảm kích, nhưng An Thần sau khi nhìn thấy anh, em mới phát hiện em không quên được anh, em vẫn còn yêu anh…” Cô ôm anh chặt hơn, chặt đến mức khiến anh cảm thấy hít thở không thông.
“Tần Quỳnh, anh đã kết hôn, em biết anh là một người nói là làm, vĩnh viễn đều sẽ không phản bội cam kết hôn nhân” Lãnh An Thần nói giống như búa sắt rơi vào trong lòng Tần Quỳnh, cô ôm anh ngón tay sau thắt lưng cũng bấm vào trong thịt.
“Em hiểu, em không mong anh ly hôn, chỉ xin anh có thể để cho em sống ở bên cạnh anh” Tần Quỳnh khéo léo nói, “Em không cần danh phận, không cần sớm sớm chiều chiều, chỉ cần nghĩ đến anh là có thể nhìn thấy anh, có thể thỉnh thoảng ôm anh là được.”
Lãnh An Thần chợt kéo cô ra, “Em hà tất gì phải như thế?”
Dáng vẻ anh lãnh đạm kinh động đến cô, “An Thần…”
“Em có thể uất ức cầu toàn, nhưng anh không thể, anh sẽ không phản bội vợ anh, vĩnh viễn cũng không!” Lãnh An Thần trầm thấp mở miệng, chữ chữ rõ ràng.
“An Thần…” Hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói như vậy, Tần Quỳnh khiếp sợ đồng thời đau lòng.
“Tần Quỳnh, quá khứ đã qua, em hiểu không?” Lãnh An Thần chậm rãi buông cô ra, tuy nhiên lại bị cô túm lại.
“An Thần, anh thật không muốn cho em một cơ hội sao?” Cô không cam lòng.
Lãnh An Thần bỏ qua cô một bên, xoay người chạy ra ngoài, đúng lúc này, liền nghe được người phía sau nói, “Nếu như không có cô ta, có phải anh sẽ trở lại bên cạnh em hay không?”
Anh dừng lại, đang lúc này điện thoại di động của anh vang lên, là luật sư Vương Minh Đào gọi tới.
Điện thoại tiếp thông, giọng của Vương Minh Đào có chút nóng nảy, “Lãnh tiên sinh, bót cảnh sát nói có người trong phòng cà phê đã ra mặt làm chứng, nói là Lãnh phu nhân đụng người trước, từng xảy ra xung đột kịch liệt với người bị thương, hơn nữa còn hắt nước lên mặt đối phương…”
Tim Lãnh An Thần chợt lạnh, lại nghe Vương Minh Đào nói tiếp, “Hiện tại tất cả chứng cứ đều bất lợi cho Lãnh phu nhân.”
“Không có biện pháp khác sao?” Lãnh An Thần vặn nâng chân mày, tay run rẩy móc điếu thuốc từ trong túi ra, nhưng nửa ngày cũng không châm.
“Có, chỉ có người bị thương chủ động giải thích, sau đó rút đơn kiện” Vương Minh Đào nói khiến lòng của Lãnh An Thần lạnh.
Hít hai hơi thuốc, anh cảm thấy không cam tâm, khẽ hỏi, “Cũng không có chứng nhân đi ngang qua sao?”
“Không có, đoạn thời gian đó tất cả mọi người đều nghỉ trưa, hơn nữa khu vực đó vốn vắng vẻ, có rất ít người qua lại” Vương Minh Đào nói xong, hơi ngừng lại mở miệng, “Tất cả đều giống như lập kế hoạch từ trước rồi…”
Tay Lãnh An Thần cầm điện thoại di động run lên, nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng đêm đột nhiên lại nồng đậm hơn rất nhiều.
Mưu tính trước! Mưu tính trước…
Đoan Mộc Mộc ngu ngốc này, thế nhưng dễ dàng trúng phải mưu kế của người khác!
Cắt đứt điện thoại nhưng anh vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại, cho đến khi tàn thuốc kẹp ở ngón giữa nóng tới anh, phỏng mới khiến anh tỉnh táo, quay đầu lại, cách cửa sổ nho nhỏ, anh nhìn cô gái nằm ở trên giường bệnh, chỉ cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp đã sớm trở nên đáng sợ giống như rắn.
Cô vì có được anh, có thể nói là không tiếc bất cứ giá nào, ngay cả phương thức tổn thương mình cũng làm ra được, chắc hẳn cô đã quyết đánh đến cùng rồi!
–– Nếu như không có cô ta, có phải anh sẽ trở lại bên cạnh em hay không?
Lúc anh vừa ra phòng bệnh thì Tần Quỳnh đã nói như vậy, đó là uy hiếp trần trụi.
Mặc dù Lãnh An Thần anh chưa bao giờ có dáng vẻ ăn thịt người, thế nhưng lần này anh muốn xem xem rốt cuộc cô ta còn có thể chơi ra trò gì.
Hít một hơi thật sâu, anh vứt bỏ tàn thuốc giữa ngón tay, sau đó hung hăng nghiền nát, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Một ánh sáng mạnh chiếu vào gian phòng chật hẹp, Đoan Mộc Mộc chậm rãi mở mắt ra, cô không ngờ vào tình thế như vậy mà mình cũng có thể ngủ, xem ra thích ứng trong mọi hoàn cảnh, những lời này thích hợp dùng trên người cô.
Chỉ là thật yên tĩnh? Không ai biết một đêm qua cô vượt qua thế nào, giống như một đêm dài nhất trong đời.
Cô đỡ tường đứng lên, toàn thân đau nhức vô cùng, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chợt, ý nghĩ không còn mãnh liệt muốn từ đi ra từ trong đầu.
Lãnh An Thần cư nhiên mặc cho cô bị nhốt cả đêm ở chỗ này, mặc dù không dám nói bản lãnh của anh cừ khôi, nhưng năng lực bảo lãnh một người vẫn phải có, anh thế nhưng không có.
Là căm tức cô hại cô gái anh thích nhất, cố ý trừng phạt cô sao?
Đoan Mộc Mộc hít vào một hơi thật dài, trong ngực buồn bực vô cùng, như bị người đấm một quyền!
Tình cảm giữa anh và cô cuối cùng cũng không bằng mối tình đầu đẹp đẽ, người đàn ông chính là bạc tình như thế!
Đã như vậy, cô cả đời ở chỗ này là tốt rồi!
Chỉ có điều cô có chút không bỏ được hai đứa bé, nhất là Huân Huân, mặc dù nửa năm qua nội tâm của bé bớt sợ hãi hơn, nhưng có thể cảm thấy bé không muốn xa rời mình.
Không có cô ở cùng hôm qua bé và Tiểu Đường Tâm ngủ có ngon không?
Đá chăn không?
Sáng sớm hôm nay không thấy được cô, bọn chúng sẽ hỏi như thế nào?
Vấn đề liên tiếp tràn vào trong đầu, cô phát hiện cô gái một khi làm mẹ, sẽ có quá nhiều nhớ thương!
Cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó có người gọi tên cô, hoảng hốt quay đầu lại, mới phát hiện trên mặt lạnh lẽo, duỗi tay lần mò lại là nước mắt.
Chỉ là không hiểu nước mắt này là quá nhớ đứa bé, hay khổ sở vì người kia bạc tình?