Ronie khiến tôi nghẹt thở vì anh ta quá bạo liệt, tìm đủ mọi cách để hôn được tôi. Tôi cũng tìm đủ mọi cách để anh ta không hôn được tôi, tôi thét lên: "Bỏ ra, mau lên". Nhưng Ronie dường như đang lên cơn điên vậy.
Ronie cũng rất khỏe và tôi cũng phải cố gắng chống cự rất quyết liệt. Cuối cùng, tôi dùng chiêu cuối cùng, đó là đạp và tát thật lực. Tôi đạp tung tóe tán loạn, và gần như Ronie đập đầu văng vào tường. Những gì sau đó tôi nhìn thấy, đó là Ronie gục mặt xuống, tay ôm lấy mặt, và những giọt máu đang tràn ra từ khóe miệng, anh ta đã bị tôi đạp cho hộc cả máu mồm
Mọi việc rồi dừng lại, phát hiện ra những giọt máu có lẽ đã khiến Ronie "tỉnh cơn" thì phải. Anh ta với tay lấy cuộn giấy ngay đầu giường và lau miệng. Rồi sau đó lăn đùng ra… cười như điên. Lúc đó tôi vẫn chưa qua cơn thoảng thốt, cả người run lên và nóng ran, anh ta vừa lăn ra tôi lại đá cho anh ta một phát cứ như thể Ronie có thể lại lao lại vào tôi một lần nữa.
Ronie thốt lên: "Trời, sao em dữ quá vậy. Em dữ quá đấy, trời ơi, ghê sợ quá, anh thua em rồi!" Không nói thêm câu nào, tôi đứng dậy mở cửa đi ra ngay, nhưng chẳng hiểu sao cánh cửa tôi chưa biết cách mở nó cứ ì ra. Ronie đứng dậy, khoác áo, đứng vái trước ảnh mẹ ba cái rồi mở cửa cho tôi.
Tôi sửa lại đầu tóc rồi ra vẻ vác một bộ mặt lạnh lùng ra khỏi phòng, đề phòng mấy ông già đánh cờ tò mò vì vừa nghe thấy "tiếng động lạ". Nhưng cũng… lạ thật, vì họ vẫn say sưa ầm ĩ chả quan tâm gì cả, có một ông ngước lên nhìn tôi rất nhanh rồi cúi xuống chơi tiếp. Ronie chạy theo tôi.
"Này, em, này, em, anh xin lỗi nha. Anh xin lỗi, anh xin em đấy, anh không kiềm chế được, anh chỉ muốn hôn em mà thôi". Tôi mặc kệ và đi rất nhanh về phía bên tàu (cũng phải đến gần chục con phố), trời khá lạnh và gió. Tôi cảm thấy như mình bị lừa vậy. Vừa đi như ma đuổi vừa tự nhủ, may quá, chưa có chuyện gì xảy ra, có chuyện gì, tôi đến chết mất!
Tôi mở di động và gọi điện cho Ryan xem anh đang ở đâu, lúc này tôi cảm thấy mình cần một người để bảo vệ. Ronie chạy theo ngay sát, tôi đứng khựng lại ngăn Ronie và nói: "Tôi đang gọi điện cho bạn trai của mình đây, để cho tôi yên, anh đi về nhà đi?".
"Ryan anh đang ở đâu?".
"Anh đang ở cùng ban nhạc, em đang gọi điện từ đâu thế? Chốc nữa anh gặp em nhé OK?"
"OK"
Tôi nghe thấy yên tâm hơn khi biết anh sẽ lên đảo gặp tôi.
Tôi gọi điện cho Lavender, không thấy cô ấy nhấc máy. Thực sự lúc này tôi mong có một người để nói chuyện điện thoại. Lúc này Hạnh có lẽ đi học cũng chưa về. Tôi quyết định mặc kệ, điều cần thiết là nhanh chóng lên tàu đi về. Ronie vẫn đi lẵng nhẵng đằng sau, tôi thấy phiền phức quá thể. Cảm giác thật khó chịu và tồi tệ, quả là một bài học lớn. Tôi thấm thía vô cùng vì sự cả tin của mình!
Tàu bên Brooklyn là trên mặt đất, phải một lúc sau nó mới xuống lòng đất, vậy nên vẫn có sóng di động.
Trong lúc đứng ở bên tàu, tôi đứng cách xa Ronie và tay lăm lăm cái điện thoại. Và điện thoại kêu, Ryan gọi:
"Này, anh sẽ gặp em lúc 10 giờ, lúc đấy có muộn không? Em vẫn ở trên đảo bây giờ chứ?"
"Em đang trên đường về, chắc chắn 10 giờ được.
"Mọi thứ ổn chứ?"
"Ổn hết?".
Tôi gọi lại cho Lavender, chuông reo, và người nhấc máy không phải là Lavender, là bà Mei, tôi thót cả tim.
"Vâng, cô là Kín đấy à?"
"Ôi tôi xin lỗi, tôi chỉ định gọi điện để hỏi một thứ rất gấp".
"Đây là số của cô à?"
"Vâng, số của tôi".
"Bây giờ Lavender rất bận và bạn ấy sẽ không thể nào nhận điện thoại được, hy vọng cô hiểu? Rất cảm ơn vì đã gọi điện nhưng đừng làm phiền con bé nữa nhé!"
Bà ta dập máy rất nhanh, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Tôi cảm thấy thật nghiêm trọng, bỗng nhiên, mọi thứ trở nên thật tối tăm. Rồi tôi sẽ không hiểu sao để đến spa mà không bì "trù úm" đây, dù sao bà Mei đã rất tốt với tôi. Tôi mới chỉ học được một vài "ngón nghề" và cũng có những khách hàng đầu tiên của mình, hầu hết là các cô bé tuổi teen con nhà giàu hoặc những phụ nữ da màu trung lưu. Bây giờ bị bà ấy giận không cho học nữa thì sẽ là một điều đáng tiếc to lớn. Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng! Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (77F1.XTGEM.COM)
Hôm đấy gặp Ryan, tôi cảm thấy lòng mình ấm áp hơn, và tôi cũng tỉnh táo nhanh chóng, không để lộ cho anh biết tôi vừa gặp chuyện. Ryan cầm đến cho tôi một hình cô gái da đỏ bằng đất, nói rằng đó là món quà của một người bạn Chile vừa tặng, Ryan muốn tặng cho tôi anh gọi tôi là Pocahontas. Tôi giật mình, ngày nhỏ, có một thằng bé người Mỹ gọi tôi là Pocahontas, và đó trở thành biệt danh ngộ nghĩnh của tôi một thời gian. Tôi rất vui và nói rằng anh gọi tôi là Pocahontas nhé?
"Tất nhiên rồi, cô ấy có một đôi mắt đẹp nhấn trần đời mà anh từng được thấy".
"Đẹp và gây đau đớn?".
"Rất đau đớn, rất đẹp!"
Ryan rất thích hôn lên đôi mắt của tôi, và sau đó cắn lên tai rồi hít hít mái tóc. Rất ngọt ngào, cảm giác bình yên!
"Này, em có muốn đi Long Island để picnic vào chủ nhật này không?"
"Picnic, vào cái thời tiết này á?".
Tại sao không?"
"OK".
Vậy là tôi sẽ được đi picnic. Lại phải xin Billy nghỉ thôi. Hôm sau tôi đến tiệm và nói với anh về việc tôi bị bà Mei bắt gặp khi gọi điện cho Lavender, và rằng tôi rất lo lắng nếu bà ấy không cho tôi học nghề nữa. Billy thoáng nghĩ ngợi và nói: "Không sao đâu em, bà ấy không làm gì em đâu, em cứ đi làm đi, dù sao cũng cẩn thận nhé!" Tôi cảm thấy bớt u ám hơn và thầm cảm ơn Billy. Tôi tin anh đủ khả năng để thuyết phục bà Mei giữ tôi ở lại.
Ronie liên tục gọi điện cho tôi nhưng dứt khoát tôi không nghe máy. Cuối cùng, anh ta để cho tôi một cái voice message: "Anh xin lỗi em, anh vô cùng hối hận, nếu không được gặp em nữa có lẽ anh sẽ đi biệt xứ khỏi chốn này, anh không có ý muốn hại em, anh chỉ muốn được hôn em mà thôi, xin em nhấc máy để nghe anh nói".
Tôi phì cười vì tin nhắn, tôi biết anh ta cũng không dám làm gì quá đáng cả, nhưng tôi thấy mình bị tổn thương lòng tin. Đàn ông, sống một mình, cũng khó tránh khỏi thiếu kiềm chế!
Tôi xin Billy nghỉ ngày chủ nhật từ bây giờ, anh thở dài và đồng ý. Ngày mai tôi sẽ phải xuống tiệm spa.
Nghĩ tới vậy đã thấy ớn vô cùng.
Mười hai giờ đêm, di động của tôi réo ầm ĩ, tôi đang xem tivi dở. Số của Lavender, tôi hơi chờn chờn, không hiểu có phải bà Mei gọi hay không nữa, nhưng tôi vẫn nhấc máy vì có thể là cô nàng thì sao. Tiếng của Lavender, hoảng hốt, và như đang khóc:
"Alô, cậu đang ở đâu? Damn, tớ căm thù cuộc sống khốn nạn này, cậu có thể giúp tớ được không? Làm ơn đi! Cuộc sống này như cứt, giúp tớ với, chỉ có cậu giúp được tớ thôi, làm ơn làm ơn, DỪNG LẠI ĐI, ĐỂ CHO TÔI YÊN, MỞ CÁI CÁNH CỬA KHỐN NẠN NÀY
Lavender tuôn ra một tràng rồi thét lên như vậy, rồi cô gái khóc nức nở.
Tôi không thốt lên được gì, cô ấy đang chửi ai vậy? Bà Mei ư? Thật tồi tệ? Chuyện gì đây?"
-----
Và thế là tôi chảy nước mắt. Thật kỳ lạ, anh có biết rằng tôi cũng đang nhìn thấy hoa nở và tôi cũng đang nghĩ đến anh? Cái đấy gọi là gì? Đấy là tình yêu đúng không? Thật là kỳ diệu!
Nghe Lavender gào thét một hồi, lúc sau tôi mới thốt lên được: "Có chuyện gì vậy hả Lavender? Cậu có sao không? Tớ giúp cậu thế nào đây? Có điều gì không ổn à? Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, và nói cho tớ biết đi".
"Mei, bà ấy đang muốn giết tớ, không chịu nổi nữa rồi, không chịu nổi nữa". Theo sau là tiếng đập như tiếng đập cửa thình thình đầy thịnh nộ.
"Cậu muốn tớ gọi Billy không?".
"Anh ấy chẳng làm được gì đâu, chẳng ai giúp được gì hết. Tớ xin lỗi tớ xin lỗi".
Rồi Lavender dập máy. Tôi gọi lại nhưng máy đã tắt.
Tôi rất lo lắng và gọi điện cho Billy, một hồi anh mới nhấc, chắc do đã ngủ.
"Trời, dữ vậy sao, thôi được, em nghỉ đi, đừng lo, anh sẽ nói chuyện với bà Mei, không có chuyện gì đâu".
Billy đã làm tôi yên tâm hơn, nhưng quả là đang có rất nhiều chuyện xảy đến! Mọi thứ đang thật bất ổn.
Tôi cũng chả ngủ được. Tôi nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ về Ronie, về Lavender, về Billy, về Gabriel, về bà Mei, về Ryan, cuộc đời tôi chưa bao giờ gặp phải nhiều con người kỳ lạ đến như vậy. Tự an ủi tôi đang sống trong một thế giới khác thế giới quen thuộc của mình, và có thể cái thế giới ấy với tôi là kỳ lạ, nhưng đó là cái cách bình thường mà thế giới ấy diễn ra.
Rất mệt mỏi nhưng tôi không bao giờ dám xin nghỉ ở spa. Sáng đấy, tôi đến với một vẻ mệt mỏi và cảm thấy trong lòng rất đen tối. Tôi cũng thấy ngại ngần nếu phải giáp mặt với bà Mei, không hiểu chuyện cãi nhau hôm qua có liên quan gì đến tôi không. Thật buồn cười, từ ngày tôi chơi với Lavender, lúc nào tôi cũng nghĩ mình đang gây ra một tội gì rất lớn với cô ấy, tội gì thì tôi không tài nào nắn nó thành một điều gì hữu hình được.
Có lẽ đúng có chuyện, vì bà Mei hôm nay nghỉ. Thay vào đó là Sheryl đứng giải quyết công việc của tiệm. Sheryl nhìn tôi đi vào tiệm mà không cả nói với tôi một câu nào, lạnh băng. Mấy người làm trong tiệm có mỉm cười nhìn tôi, Helen cũng nhìn tôi cười, tôi thấy tội nghiệp cho cô gái ấy. Chẳng đợi được đến trưa tôi đã ra ngoài gọi điện cho Billy hỏi xem mọi chuyện thế nào.
Billy nói rằng anh đang ở nhà bà Mei và sẽ gọi điện cho tôi sau. Lúc này, điều sáng sủa duy nhất tôi đang tự cảm nhận được để an ủi mình, đó là buổi đi picnic với Ryan vào chủ nhật. Bây giờ Ryan đang ở khá xa, tận bên Brooklyn, đi làm, mặc dù mới chỉ là thực tập, thật vất vả, sao hôm đấy tôi thấy nhớ Ryan như thế chứ.
Helen hỏi tôi có chuyện gì, tại sao trông tôi mệt mỏi và ít cười nói hơn mọi khi như vậy. Tôi rất muốn hỏi Helen rằng, cô ta có biết ngày giỗ của mẹ Ronie hôm nọ hay không? Chẳng lẽ yêu nhau mà không biết ngày giỗ của mẹ người yêu? Nhưng sau đó thì sao, cô ấy sẽ ngạc nhiên vì làm sao tôi lại biết. Chán thật, đến chết vì cái bệnh tò mò, tốt nhất là không nên hỏi.
Mỗi lần thấy u ám tôi lại nhớ tới ông già ven sông, một cảm giác rất thanh thản mỗi lần nhớ tới ông ấy. Tôi dự định nếu hôm nay có về thì sẽ đi ven sông như quen thuộc, và nếu gặp được ông ấy thì sẽ là tuyệt vời! Tôi cũng mong trời ấm áp hơn để có thể lúc nào đó ra ngồi ngắm ngọn hải đăng để vẽ món quà bí mật của mình tặng Ryan thật nhanh.
Hôm nay tôi đã nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trên những hàng cây ven đường. Tôi còn nhớ tuần trước chúng trơ trụi và chỉ lấm chấm xanh, hôm nay đã ra dáng những hàng cây thực sự có sức sống, lá mọc ở tất cả mọi cành, một vài cây ra những bông hoa rất lạ và đẹp. Tôi đang nghĩ tới việc sẽ rủ Ryan vào trong Central Park ngắm khoảnh khắc sang mùa tuyệt đẹp này. Bỗng nhiên Ryan gọi điện đúng những khoảng khắc mơ màng ấy:
"Này cô gái xinh đẹp của anh, em đang làm gì thế? Em có muốn biết điều này không? Anh mới chợt nhìn thấy có một bông hoa nở rất đẹp ngay ngoài cửa của phòng làm việc nó làm anh nhớ tôi đôi mắt đẹp của em, anh nhớ em làm sao, anh nhớ em".
Và thế là tôi chảy nước mắt. Thật kỳ lạ, anh có biết rằng tôi cũng đang nhìn thấy hoa nở và tôi cũng đang nghĩ đến anh? Cái đấy gọi là gì? Đấy là tình yêu đúng không? Thật là kỳ diệu!
Trở về nhà, ven sông, tìm ông già. Trời đã tối, ông già của tôi không viết được nữa mà đang ngồi ngắm nhìn một Manhattan đang lên đèn trong sương mờ. Vừa nhìn thấy tôi, ông đã chạm tay lên ngực, ra chiều rất xúc động vì cứ như cả tháng mới được gặp tôi.