Triệu Vị Xuyên cười khổ, anh cũng chợt nhớ tới từng có một lần, ngày mừng đại thọ của Diệp lão tướng quân, anh và ba đi tới Kinh Sơn chúc thọ.Lúc đó tự nhiên lại gặp Diệp Dĩ Trinh, trước nay anh cũng chỉ nghe Diệp lão nói qua, chứ cũng chưa gặp mặt nói chuyện như lần đó.
Trong phòng yên tĩnh, hai người ngồi bên cạnh, Diệp Dĩ Trinh nhẹ giọng hỏi:”Cháu biết Ôn Nhiễm?”
Anh kinh ngạc:”Dạ biết.”
“Rất quen thân sao?”
“Không quen thân.”Anh cười,”Nhưng mà trong nhà đều rất hi vọng tụi cháu có thể tiến thêm một bước.”
Diệp giáo sư cũng mỉm cười, sau đó thản nhiên nói:”Bây giờ ngang đó cũng là tốt rồi.”
“Dạ?”Anh không hiểu mấy, mà Diệp Dĩ Trinh cũng chỉ mỉm cười.Sau này anh mới biết, thì ra khi đó Diệp Dĩ Trinh đang âm thầm tiêu diệt tình địch.Người ta nói tình yêu sẽ làm cho chỉ số thông minh sụt giảm, nhưng mà người này sao lại không.
Thứ Tư là ngày thọ bảy mươi tám tuổi của ông nội, Ôn Nhiễm sắp xếp để cùng Ôn phu nhân đến thành phố B.
Ngày xuất phát, Ôn Nhiễm rời giường sớm hơn thường lệ, dọn dẹp qua rồi làm bữa sáng.Nhưng mà cô ngồi trên bàn chờ đã lâu cũng không thấy mẹ đi ra.Ôn Nhiễm bước vội đến phòng mẹ gõ cửa, sau đó đẩy cửa mà vào.Mẹ đang đứng trước gương, vừa thấy cô đã vẫy tới.
“Sao vậy mẹ?”
Ôn phu nhân bực bội:”Mau tới chọn giúp mẹ vài bộ quần áo, mẹ không biết mặc cái gì nữa.”
Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn đống quần áo ngổn ngang trên giường, cười xòa:”Mẹ, hình như mẹ đang lo lắng lắm phải không?”
Ôn phu nhân đánh cô một cái, thẹn thùng:”Con mà dám chê cười mẹ hả, đáng đánh.”
Ôn Nhiễm liên tục xin tha, chọn một bộ quần áo đưa cho mẹ thay.Bà thay xong đứng trước gương lại để ý đến mái tóc quá là hỗn độn.Vội hỏi cô:”Đã được chưa?”Vừa hỏi vừa lôi lôi kéo kéo vạt áo.
Ôn Nhiễm nhìn mẹ tràn ngập chờ mong, trong lòng càng chua xót, cô dựa lên vai bà, nhìn vào gương:”Đẹp lắm mẹ à, mẹ của con là người đẹp nhất.”
“Đúng là con bé ngốc mà, có ai lại khen mẹ như thế.”Ôn phu nhân bật cười, nhìn cô con gái có khuôn mặt giống hệt như ba nó.Bà khẽ thở dài:”Nếu ba con còn sống, nhất định ông ấy sẽ là người vui nhất.”
Ôn Nhiễm cảm nhận được sự buồn bã trong lời mẹ, cô hít một hơi, an ủi bà:”Chắc chắn mà, chắc chắn ba sẽ biết.”
Ôn phu nhân cười cười, xoa mặt cô.
Đến Ôn trạch, Ôn Nhiễm vô cùng bất ngờ khi thấy xe của Triệu Vị Xuyên ngoài cửa, mí mắt giật giật, Ôn Nhiễm không tự chủ mà hét lên một tiếng.
Ôn phu nhân dừng bước nhìn cô:”Làm sao vậy?”
Ôn Nhiễm chỉ chỉ chiếc xe màu đen:”Triệu Vị Xuyên sao cũng tới”
Ôn phu nhân nhìn theo, rồi thở dài.Ôn Nhiễm tìm Triệu Vị Xuyên giả vờ đóng kịch bà cũng biết, lúc trước bà nhất quyết không đồng ý.Thứ nhất bà nghe cũng còn thấy buồn cười nữa là, thứ hai, bà biết, người mà con gái bà thực sự thích là ai.Chuyện tình cảm đôi khi không hoàn toàn là thật, nhưng cũng không thể là cho có lệ, nếu thế chuyện hai người cũng không đến được đâu.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Dạ?”
“Tiểu Diệp, đã về sao?”
“Vâng.”
Ôn phu nhân chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Ôn Nhiễm lại cho bà đáp án chắc chắn như thế, bà dừng bước nhìn sang con, xác nhận lại một lần nữa:”Thực sự đã trở lại?”
“Đã về rồi.”Ôn Nhiễm cười cười, có chút miễn cưỡng:”Mẹ hôm nay không nói chuyện này nữa, mình vào đi thôi.”
“Được rồi.”
Bác gái Kiều Vũ Phân đã đứng trong sân chờ hai người, đứng bên cạnh bà cũng chính là Triệu Vị Xuyên.Triệu thiếu tá hôm nay mặc thường phục thế mà phong thái nhìn qua cũng không giảm đi là mấy.
Thấy hai người bước vào, Kiều Vũ Phân cười tươi nghênh đón:”Em dâu đến rồi.”
Ôn phu nhân cười:”Vâng, đã lâu không gặp.”
Ngày mang Ôn Nhiễm đến đây rồi nhận một cái tát, bà cũng không quay trở lại thêm lần nào nữa.Tuy cuộc sống khá bần hàn, nhưng mà là người đã tốt nghiệp ở một trường đại học tốt, tự nhiên cũng sẽ có một lòng tự trọng nhất định.
Nhân lúc mẹ và bác gái đang đứng trước cửa hàn huyên, Ôn Nhiễm kéo Triệu Vị Xuyên sang:”Sao anh lại ở đây?”
Triệu thiếu ta vô tội nhún vai:”Ba anh hạ mệnh lệnh, nói anh phải đến mừng thọ với ông.”
“Đơn giản vậy thôi sao?”Ôn Nhiễm không tin.
“Nếu không thì thế nào?”Triệu Vị Xuyên cười cười,”Chẳng lẽ em nghĩ rằng anh đến với tư cách bạn trai em?”
Cô quả thực nghĩ như vậy.Nhưng mà Ôn Nhiễm đương nhiên sẽ không nói ra, chỉ trừng mắt nhìn anh ta thêm lần nữa.
Tiếng cười của Kiều Vũ Phân vọng tới:”Em xem, Ôn Nhiễm và Triệu Vị Xuyên tình cảm thật tốt, vừa thấy mặt đã không muốn buông tay rồi.”
Nói xong tầm mắt bà dừng lại nơi tay Ôn Nhiễm đang kéo áo Triệu Vị Xuyên, cô đỏ mặt lên, thả ra.
Triệu Vị Xuyên cúi đầu chào Ôn phu nhân, bà chỉ cười nhẹ, cũng không hỏi han thêm gì.
Lúc vào phòng khách Ôn Nhiễm lên đỡ ông xuống lầu, thấy cô vội vã như thế ông Vu cũng đồng ý để cô làm.Ôn Nhiễm hiểu ý gật đầu, đi theo ông nội vào nhà ăn.
Sinh nhật Ôn lão gia lần này cũng ít người.Những trưởng tôn và chú út giờ đang ở nước ngoài không đến được, còn lại đều có mặt đông đủ.Có thể nói lần sinh nhật này cũng khá là đơn điệu, ông cũng muốn chỉ tổ chức trong nhà mà thôi.
Nhà?Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Triệu Vị Xuyên ngồi đối diện, mà Triệu thiếu tá thì lại lấy vẻ mặt ” mọi chuyện không liên quan đến tôi ” để nhìn cô.
Xì, Ôn Nhiễm khẽ cười thành tiếng, việc này trên bàn cơm của Ôn gia là một hành vi không đúng quy củ.
Ôn phu nhân ngầm liếc Ôn Nhiễm một cái, đưa một hộp quà tặng cho ông nội, mở ra bên trong là một bộ đồ uống trà của Anh.
Ôn phu nhân cười nói:”Đây là lần công tác năm ngoài con mua về.Ông đã dùng quen thứ tốt, con cũng không biết đây có phải hàng tốt hay không, chỉ biết ông thích uống trà nên con mới mang bộ này đến đây.”
Ông nội gật đầu, giọng khàn khàn:”Không sao.”
Mặc dù chỉ là những câu nói rất ngắn gọn nhưng Ôn Nhiễm cũng thấy mẹ và ông đã có những bước tiến đáng kể.Họ trước kia lúc nào cũng đối chọi gay gắt, tự làm cho mối quan hệ này phức tạp đi.Nếu sớm giống như bây giờ, nói không chừng ba cũng sẽ cùng mọi người ở đây lúc này.
Chỉ nghỉ đến đó thôi, hốc mắt cô ngập nước, nhìn vào ánh mắt như đang hỏi của Triệu Vị Xuyên, Ôn Nhiễm mỉm cười lắc đầu.
Sau khi ăn xong ông nội như thường lệ sẽ đi ngủ.
Mọi người đang nói chuyện dưới lầu, Ôn phu nhân mới kéo Ôn Nhiễm vào phòng của Ôn Viễn trên lầu.
“Sao vậy mẹ?”Ôn Nhiễm ngạc nhiên.
Ôn phu nhân kéo tay cô ngồi xuống:”Mẹ hỏi con, con có thích Triệu Vị Xuyên không?”
Ôn Nhiễm giật mình:”Sao mẹ lại hỏi chuyện này làm gì?”
Ôn phu nhân càng sốt ruột:”Con thật là ngốc, đến bây giờ còn chưa hiểu ý ông nội con sao?Hôm nay mừng thọ, rõ ràng Triệu Vị Xuyên là người ngoài, ông nội con còn nói là tiệc gia đình, ý này không phải quá rõ rồi sao?Lần này chúng ta đến đây không phải chỉ để tham gia một bữa tiệc bình thường như thế, không chừng lát nữa, ông sẽ gọi hai đứa đến nói chuyện.”
Ôn Nhiễm không hề nghĩ đến điều này, lắp bắp kinh hãi .
Ôn phu nhân cầm tay cô:”Nhiễm Nhiễm nói cho mẹ biết.”
Ôn Nhiễm nhìn bà, khó có thể nói ra.Ngoài cửa sổ ánh tà dương sáng lạn, không biết bao lâu sau cô mới hạ giọng:”Mẹ, mẹ đều biết cả rồi.”
Ôn phu nhân nhìn cô:”Nhiễm Nhiễm, muốn nghe ý kiến của mẹ không?”
“Dạ, mẹ nói đi.”
“Triệu Vị Xuyên là một đứa trẻ tốt, mẹ nhìn ra được.”Ôn phu nhân nói tiếp,”Nhưng mà Nhiễm Nhiễm thích ai mẹ cũng biết rõ ràng.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn bà, có chút khó hiểu.
Ôn phu nhân thở dài:”Chỉ là Nhiễm Nhiễm à, vấn đề là nếu con cự tuyệt Triệu Vị Xuyên xong, thì con sẽ thế nào?Tiểu Diệp, Tiểu Diệp với con có thể đến với nhau không?”
Ôn Nhiễm bị hỏi thì ngây ngẩn cả người.
Cô chưa từng lo lắng đến mấy vấn đề này, nếu là lúc một người đàn ông theo đuổi mình cô sẽ theo bản năng mà cự tuyệt, lảng tránh.Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ, từ chối người này, cô và anh sẽ ra sao.
“Mẹ, con chưa nghĩ tới.”Ôn Nhiễm nói,”Nhưng mà, người trong lòng con, chỉ có mình anh ấy.”Dù là bây giờ, vẫn luôn như vậy.
Ôn phu nhân cũng biết trước kết quả này, con của bà cũng rất giống ba nó, quật cường như vậy.Nhưng mà nó còn dũng cảm hơn ông nhiều.
Hạnh phúc đôi khi cần nhất chính là lòng dũng cảm như thế.
Ôn phu nhân vuốt tóc con:”Mẹ biết rồi.”
Quả nhiên ông nội tỉnh dậy liền gọi mẹ vào phòng.
Ôn Nhiễm không muốn xuống đối mặt với sự khảo vấn của Kiều Vũ Phân cho nên gọi Ôn Viễn lên phòng nói chuyện, cùng lên với nó còn có Triệu Vị Xuyên.
Thấy anh ta cầm chìa khóa xe, Ôn Nhiễm hỏi:”Anh chuẩn bị về sao?”
“Ừ, lên nói với em một tiếng.”Triệu Vị Xuyên nói,”Thời gian nghỉ của anh đã hết, mai lại về đơn vị.”
“À.Vậy tạm biệt anh.”
Triệu Vị Xuyên cười cười rồi đột nhiên thở dài:”Anh thấy có lẽ ngày nào đó còn phải về nữa đây.”
Ôn Nhiễm tức giận trừng mắt liếc anh.
Triệu Vị Xuyên cười, chăm chú nhìn cô:”Ôn Nhiễm, có nhớ khi đến tìm anh giúp em, anh đã nói gì không?”
“Nhớ.”Anh ta hỏi, nếu nói dối mà có rắc rối thì sẽ thế nào?
“Nhớ rõ thì tốt.”Anh nói tiếp,”Nếu không giải quyết được, anh nói là nếu, anh sẽ không giải quyết.”
“Sao?”Cô không hiểu.
Triệu Vị Xuyên cười cười:”Anh sẽ biến điều đó thành sự thật.”
Ôn Nhiễm ngẩn ra, hiểu ra ý của anh lại có chút cảm động.
“Ai, Triệu thiếu tá thật là người tốt nha.”Chờ Ôn Nhiễm đóng cửa xong, Ôn Viễn đã nằm trên giường thở dài.
Ôn Nhiễm liếc nó một cái, cũng nằm xuống theo, nhìn chằm chằm trần nhà tới mức thất thần.Chợt Ôn Viễn quay lại, túm lấy cô:”Chị, chị sao lại không cùng Triệu Vị Xuyên một chỗ?Tốt như vậy mà?”
Cô biết Ôn Nhiễm và Triệu Vị Xuyên kết giao là do ý của mẹ cô.
Ôn Nhiễm nhích người, thấp giọng:”Chị có người trong lòng rồi.”
“Là thầy giáo kia?”
“Ừ, sao em biết?”Ôn Nhiễm nhớ mình chưa bao giờ nhắc qua trước mặt nó mà.
“Em lén nghe mẹ và ba nói chuyện.”Ôn Viễn nháy mắt mấy cái.
Ôn Nhiễm ngỡ ngàng:”Bác trai cũng biết?”
Ôn Viễn kéo cô nằm xuống:”Chị á, giấu giấu giếm giếm, nhưng mà chị yên tâm đi, ba và mẹ sẽ không nói với ông đâu, ông mà tức lên thì ra sao chứ, cho nên trong nhà ai cũng sẽ không nói.
Ôn Nhiễm nghe thế mới nhẹ lòng nằm xuống.Ôn Viễn quấn quýt lấy cô:”Chị, kể cho em nghe chuyện hai người đi.”
Ôn Nhiễm liếc mắt nhìn nó:”Không rảnh.”
“Nói đi mà.”Ôn Viễn tiếp túc mè nheo.
Ôn Nhiễm chán nản:”Không có gì để nói.”
Ôn Viễn không tin:”Chị không cần nói dối, em có chuyện gì đều nói cho chị, mà chị lại cứ gạt em.”Nói xong quay lưng đi, không thèm để ý đến cô nữa.
Con bé này, còn giận dỗi?
Ôn Nhiễm bật cười:”Được rồi, thực ra không có gì đáng kể, anh ấy, em cũng biết.”
“Em biết?”Ôn Viễn nhanh chóng xoay người lại, kinh ngạc nhìn cô.
“Anh ấy là giáo sư của chị, cũng là đồng nghiệp của chú út.”
“Tên là gì?”
“Diệp Dĩ Trinh.”Ôn Nhiễm chần chừ một chút rồi nói, quả nhiên nghe xong Ôn Viễn trầm mặc ba giây rồi hét lên.
“Chú Diệp?”
Ôn Nhiễm vội bịt miệng nó lại:”Nhỏ giọng chút đi, muốn bị ông nghe thấy sao.”