i này, ở trong khoảng thời gian này không những cho cô vô hạn ấm áp, lại càng làm cho cô cảm nhận được cái gì gọi là thân thiết cùng cưng chiều.
Cô thật sự không ngờ Sở Dực Nghiêu lại có thể vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cô thật sự rất cảm động, cảm động đến nỗi khiến cho cô ngoài những lời này, căn bản là không nói được cái gì khác nữa.
Sở Dực Nghiêu thương yêu vuốt vuốt tóc cô, "Em đó, về sau không cho phép em kín tiếng như hũ nút cái gì cũng không nói cho anh biết, nhớ, anh chính là chồng của em, vô luận có chuyện gì anh cũng sẽ che chở em, là chỗ tựa cho em dựa vào!"
Hà Văn Tĩnh không được tự nhiên ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lại lập tức cúi đầu , lầm bầm hỏi: "Tại sao lại đối tốt với em như vậy?" Tất cả hành động của anh đều làm cho cô cảm động, nếu như anh chỉ muốn chứng minh anh là một người đàn ông tốt, như vậy thì anh đã làm được rồi, nếu như anh nghĩ muốn chứng minh anh là một người đàn ông có thể đem lại cho phụ nữ cảm giác an toàn, anh cũng đã làm được, nếu như anh nghĩ muốn biết cô có phải đã thật sâu yêu anh, anh giống nhau đều làm được.
Nhưng, mục đích của tất cả mọi việc anh đang làm đây, lại làm cô mê hoặc. . . . . .
"Bởi vì. . . . . .Em là vợ của anh. . . . . ."Một câu nói đơn giản lạnh nhạt , nhưng lại bao gồm quá nhiều hàm nghĩa.
Người phụ nữ này là vợ của anh, cho nên chính là trách nhiệm của anh, cô chính là nghĩa vụ của anh, cô chính là trân bảo anh nên quý trọng, bảo vệ thật tốt.
Sở Dực Nghiêu lần nữa đem cô ôm vào trong lòng, đem miệng áp vào lỗ tai của cô, nhẹ giọng nói: "Còn có một lý do nữa là bởi vì. . . . . . Anh phát hiện trong lúc vô tình anh đã. . . . . . Yêu cái người phụ nữ ngốc là em. . . . . ." Thấy hai má cô đỏ lên, anh trầm giọng cười một tiếng, "Không biết cái lý do này, rốt cuộc có đủ hay không?"
"Cái gì?"
Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh tay nắm tay đi vào nhà, trên mặt cô vợ mới cũng treo nụ cười hạnh phúc sảng khoái, hai người còn vừa đi vừa nói vừa cười, liếc mắt đưa tình, quên hết tất cả.
Mới vừa bước vào phòng khách, thím Trương vội vội vàng vàng chào đón, "Thiếu gia, lão gia có dặn, sau khi cậu trở về thì đến thư phòng tìm ông, ông có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu." Nói xong, thím Trương dùng ánh mắt thương hại nhìn Hà Văn Tĩnh.
Sở Dực Nghiêu buông bàn tay vẫn nắm chặt tay Hà Văn Tĩnh ra, thân mật vỗ vỗ lung cô, dịu dàng nói: "Ông nội chắc có công việc muốn tìm anh bàn bạc, em trở về phòng trước, tắm rửa thay quần áo đi."
Hà Văn Tĩnh đưa mắt nhìn anh đi vào thư phòng của Sở Thiệu Thiên ở lầu một , sau đó nhìn về phía thím Trương đang lo lắng vô cùng, "Thím Trương, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Sau khi Sở Dực Nghiêu thổ lộ với cô ở bệnh viện, rốt cuộc cô đã biết trong lòng anh cũng giống như cô đối với anh, cũng hết sức quan tâm nhất cử nhất động của cô, phần hạnh phúc đột nhiên tới này làm cho cô ứng phó không kịp, nhưng đồng thời cũng làm cho cô hạnh phúc không thôi.
Nếu cô đã là một thành viên của gia đình này, tự nhiên muốn quan tâm trong nhà đã xảy ra việc gì.
Thím Trương ngập ngừng muốn nói, nhưng cũng không có nói gì, chỉ thở dài một cái, "Thiếu phu nhân, cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi dọn dẹp phòng bếp một chút." Nhìn bóng dáng vội vã của thím Trương, một loại dự cảm chẳng lành xông thẳng lên tim của cô.
Mang tâm tình thấp thỏm cô đi về phía thang lầu, lên hai bậc thang, nhưng ngay lúc đó cô quyết định từ trên bậc thang đi xuống, nhẹ chân nhẹ tay đi tới trước cửa thư phòng của Sở Thiệu Thiên, nghiêng mặt đưa lỗ tai dán vào trên ván cửa.
Sở Dực Nghiêu vừa đi vào thư phòng, nhạy bén lập tức nhận thấy được một cỗ khí tức khác thường, anh khẽ vặn đôi mày kiếm đi tới ngồi vào phía sau bàn làm việc trước mặt Sở Thiệu Thiên, cung kính hỏi: "Ông nội, ông gọi cháu tới có chuyện gì không?"
Sở Thiệu Thiên giơ tay lên, chát một tiếng, đem một xấp báo ném tới trước mắt Sở Dực Nghiêu, tức giận nói: "Chính cháu xem đi!"
Sở Dực Nghiêu không hiểu, cầm lên tờ báo lên xem, sau khi nhìn tựa đề trang đầu tin tức đột nhiên biến sắc.
Chị hai xã hội đen ngày trước, vì muốn gả vào nhà giàu mà không chừa thủ đoạn nào, chim sẻ hóa phượng hoàng, mẫu bằng tử quý (mẹ nhờ vào con) mà được gả vào nhà giàu. Phía dưới viết chính là cuộc sống trước kia của Hà Văn Tĩnh, hơn nữa thêm mắm thêm muối viết rất khó coi, chẳng những đem cô tả thành một người phụ nữ làm ở quán rượu đêm phóng đãng, còn bịa đặt những chuyện không đúng sự thật bôi nhọ cô.
Nhìn những thứ này khiến anh dâng trào tức giận, không nhịn được giận dữ mà đem tờ báo xé tan tành, không ngừng quát mắng: "Đáng chết, cháu biết ngay Lạc Ny Á sẽ đâm sau lung mà, nhất định là cô ta, nhất định là cô ta đem những chuyện này truyền ra ngoài”.
Sở Thiệu Thiên trầm giọng nói: "Chuyện bây giờ đã xảy ra rồi, cháu nghĩ làm thế nào để giải quyết việc này?"
"Ông nội, ông không bởi vì những thứ tài liệu này mà tin tưởng Văn Tĩnh là loại người như thế chứ?" Trực tiếp hỏi Sở Thiệu Thiên, lúc trước ông luôn luôn có một phản ứng chính là bảo vệ Hà Văn Tĩnh.
"Nói nhảm, ông tin tưởng vào mắt nhìn người của ông, nếu như Văn Tĩnh thật là loại người như thế, cháu cho rằng ông sẽ cho phép nó bước chân vào nhà ta sao?" Ông tung hoành trên thương trường năm mươi mấy năm, nhìn người dĩ nhiên là chuẩn nhất .
Hơn nữa, ở trong ngăn kéo bàn làm việc của ông, hiện tại có một một ngăn tủ đã khóa lại, chứa toàn bộ báo cáo về Hà Văn Tĩnh, tất cả về Hà Văn Tĩnh, ông đã sớm điều tra nhất thanh nhị sở( đầy đủ rõ ràng).
Không chỉ như vậy, ông còn len lén cầm tóc của Thụy Khải đi làm xét nghiệm DNA, kết quả chứng minh Thụy Khải trăm phần trăm là chắt của ông.
Đừng tưởng rằng ông là một lão già hồ đồ, không biết phân biệt tốt xấu mà bắt buộc cháu của mình cùng một người phụ nữ xa lạ kết hôn, lần đầu tiên ông thấy Thụy Khải, ông liền nghiệm chứng suy đoán trong lòng mình .
Sở Dực Nghiêu cảm xúc vô cùng kích động nói: "Như vậy, ông nội, ông nói việc này nên làm cái gì?"
"Ngu ngốc, việc này còn cần ông dạy cho cháu sao? Vợ của mình bị người ta vũ nhục như vậy, nếu như không thể lấy lại công đạo cho vợ, cháu cũng không xứng làm cháu của Sở Thiệu Thiên ông!"
"Được, vậy cháu lập tức phái người đánh gục tòa soạn báo này, thuận tiện. . . . . ." Anh cười lạnh: "Thuận tiện còn có công ty Lạc thị!" Nói xong, Sở Dực Nghiêu nặng nề bước đi ra ngoài, mở cửa thư phòng ra, anh bất ngờ phát hiện Hà Văn Tĩnh đứng ngay tại cửa ra vào .
Anh hít vào một hơi, vội vàng đưa tay bắt lấy hai vai của cô, "Văn Tĩnh, em nghe được những gì rồi hả ?" Hà Văn Tĩnh không thèm quan tâm đến lời anh nói, bỗng dưng dùng sức đẩy anh ra, tự mình xông vào thư phòng Sở Thiệu Thiên, liếc mắt liền thấy tờ báo bị Sở Dực Nghiêu xé vụn, cô ngồi xổm xuống nhặt mảnh vụn tờ báo từ trên mặt đất lên liều mạng ghép lại với nhau.
"Không nên nhìn những thứ đồ bỏ đi này!" Sở Dực Nghiêu đưa tay giật lấy tờ báo trong tay cô, nhưng Văn Tĩnh lại linh hoạt vòng qua tránh thoát tay của anh.
Khi cô vừa nhìn thấy tựa đề trước mặt thì không nhịn được toàn thân run rẩy, ánh mắt tan rã, sắc mặt cũng vô cùng khó coi trắng bệch ra.
Nếu đổi thành cô trước kia, đối với loại báo viết này ngay cả tiếng hừ lạnh cô cũng lười phải cho, nhưng mà bây giờ cô đã gả cho Sở Dực Nghiêu.
Cô mất thể diện đồng thời Sở Dực Nghiêu cũng mất thể diện, ngay cả Sở Thiệu Thiên cũng mất thể diện theo, cô yêu thương bọn họ, không hy vọng bởi vì quá khứ của mình mà ảnh hưởng đến thanh danh của bọn họ.
Sở Dực Nghiêu rốt cuộc cũng giành lấy tờ báo trong tay của cô ném vào trong thùng rác, sau đó đem cô kéo vào trong ngực, ôm chặt cô, cảm nhận sự run rẩy của cô, sử dụng hai cánh tay kiên cường của anh đem quyết tâm của anh truyền đến cô, làm cô bình tĩnh lại, âm thanh vô cùng kiên định: "Yên tâm đi, anh nhất định sẽ thay em lấy lại công bằng!"
Thật lâu sau, ánh mắt mờ mịt tan rã của Hà Văn Tĩnh rốt cuộc từ từ ngưng tụ đến trên mặt của anh, âm thanh vô lực, "Dực Nghiêu, em muốn. . . . . . Chúng ta vẫn nên ly hôn đi!" Trong nháy mắt, anh thậm chí thấy được sự tuyệt vọng ở trên mặt cô.
Văn Tĩnh như vậy vừa khiến cho anh đau lòng lại vừa khiến cho anh khổ sở, tại sao một cô gái tốt như vậy, lại phải chịu loại đối đãi như thế này? Anh ôm cô vào trong ngực vô cùng thương yêu , "Không cho phép em nói bậy, nếu đã vào nhà của chúng ta, em đừng mơ tưởng rời đi!" Sở Dực Nghiêu lạnh giọng quát cô, cười lạnh nói: "Em yên tâm, không quá ba ngày, anh sẽ làm tòa soạn báo này ở trước mặt tất cả giới truyền thông nhận lỗi với em, còn có Lạc Ny Á, anh sẽ khiến cho cô ta hối hận cả đời vì tất cả những việc mình đã làm!" Dám làm tổn thương người phụ nữ của Sở Dực Nghiêu anh, anh nhất định sẽ làm cho cô ta chết không có chỗ chôn!
"Không!" Hà Văn Tĩnh dùng sức đẩy anh ra, vẻ mặt buồn rầu nói: "Dực Nghiêu, em biết rõ anh và ông nội đối với em rất tốt, nhưng mà em không thể chỉ bởi vì tham luyến mọi người đối xử tốt với em, liền mặt dày tiếp tục lưu lại nơi này đem lại phiền phức cho mọi người." Cô nhìn về phía Sở Thiệu Thiên vẫn ngồi ở sau bàn làm việc yên lặng không nói, "Ông nội, có lẽ cháu căn bản cũng không có tư cách để gọi ông là ông nội, nhưng hôm nay, xin ông nhất định phải nghe cháu giải thích, Thụy Khải không phải con trai của Dực Nghiêu, thật sự không phải."
"Cháu trước kia căn bản cũng không biết Dực Nghiêu, một buổi tối bảy năm trước, cháu uống rượu say rồi, trên đường về nhà gặp phải một người đàn ông trẻ tuổi, cháu không biết đã cùng anh ta xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sau khi cháu tỉnh lại chính là cùng người thanh niên ấy ở trong một chiếc xe, thậm chí ngay cả mặt của anh ta cháu cũng không có thấy rõ ràng. . . . . ." Nghe vô nói tới chỗ này, Sở Dực Nghiêu như bị điện giật, anh nhìn cô chằm chằm bộ dáng giống như gặp quỷ, tình tiết chuyện xưa quen thuộc này không phải là chuyện bảy năm trước đã từng xảy ra ở trên người của anh sao? Chẳng lẽ Hà Văn Tĩnh là. . . . . .
Anh cẩn thận quan sát Hà Văn Tĩnh, muốn từ trên người cô tìm được bóng dáng người phụ nữ phách lối bạo lực ban đầu đó, ngày đó thật sự là quá hỗn loạn rồi, giống như cô không có thấy rõ anh, anh cũng tương tự không có thấy rõ ràng cô.
Nhưng bây giờ nghe cô nói, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, anh nhớ lại chuyện hoang đường xảy ra bảy năm trước đó, cái đầu cuốn lên xoăn như sợi mì kia, khuôn mặt bôi giống như bảng pha màu, đủ loại màu sắc, miệng nói toàn lời thô tục của cô gái kia . . . . . . Trong lúc vô tình lại cùng hình ảnh của Hà Văn Tĩnh chồng chéo lên nhau.
Hà Văn Tĩnh tiếp tục nói: "Ông nội, xin ông tin tưởng cháu, Thụy Khải thật sự không phải là con trai của Dực Nghiêu, chúng cháu không có tư cách ở lại chỗ này, ông để Dực Nghiêu cùng cháu ly hôn đi, cháu căn bản là không xứng với anh ấy. . . . . ."
Sở Thiệu Thiên mỉm cười một cái, đang muốn nói gì đó, không ngờ Sở Dực Nghiêu lại kích động tiến lên trước một bước bắt lấy tay Hà Văn Tĩnh, một chút lễ phép anh cũng không có nói với Sở Thiệu Thiên: "Ông nội, cháu chắc chắn 100% Thụy Khải là con trai của cháu, Văn Tĩnh chỉ là bị tin tức dọa sợ cho nên mới nói láo, cháu cần một chút thời gian cùng cô ấy nói chuyện một chút!" Anh vừa nói vừa dùng lực kéo Hà Văn Tĩnh chạy ra ngoài, anh nhất định phải cùng cô nói chuyện.
Hà Văn Tĩnh ở trong tay anh không ngừng giãy giụa, "Dực Nghiêu, anh mau buông em ra, anh cứ để cho em đem mọi chuyện nói rõ rang cho