i mắt mù sương, quần áo xốc xếch, môi sưng lên đỏ mọng.
Tô Y Đường giống như bị điện giật, lập tức né Lâm Nguyệt Nha ra, té xuống ghế sô pha, anh không dám dừng lại một giây phút nào, chật vật chạy thẳng vào phòng ngủ, dùng sức khóa chặt cửa phòng.
Bên ngoài phòng Lâm Nguyệt Nha thân thể từ nóng như lửa trở nên lạnh run, cô mới từ từ ngồi dậy, sửa sang lại váy ngủ đã bị rách, một giây trước thân thể còn đang nóng như bị thiêu đốt và một giây tự nhiên lại kết thúc làm cho cô rất khó chịu, nhưng Lâm Nguyệt Nha lại cười.
Nụ hôn của anh thật giống như trong tưởng tượng của cô, mặc dù lần này anh thoát được, bất quá, lần sau nhất định cô sẽ không cho anh có cơ hội chạy trốn.
Ngày hôm sau, Tô Y Đường bị cơn nhức đầu làm cho tỉnh, đầu óc hỗn loạn, cố gắng nhớ lại sự việc tối qua, lại chỉ có thể nhớ tớ mình và một cô gái ở trên xe, anh xoa xoa đầu đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Lâm Nguyệt Nha đang dọn thức ăn sáng lên bàn.
"Anh thức rồi, ăn sáng đi, yên tâm, đây là bữa ăn sáng em mua ở dưới lầu, không phải em làm." Biểu hiện của cô giống như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Nhưng khi Tô Y Đường vừa nhìn Lâm Nguyệt Nha, liền nhanh chóng nhớ đến sự việc xảy ra vào tối hôm qua, anh bối rối dời tầm nmắt sang chỗ khác, hoảng hốt bước vào phòng tắm.
Lâm Nguyệt Nha nhún nhún vai, biết anh nghĩ tới chuyện gì, nhưng như thế thì sao, ngược lại cô muốn nhìn một chút xem anh có thể trốn đến khi nào.
Lúc Tô Y Đường đi ra khỏi phòng tắm, tâm trạng đã điều chỉnh tốt, anh chuẩn bị nói lời xin lỗi với Lâm Nguyệt Nha, nhưng nhìn biểu hiện tự nhiên thoải mái của cô, thật giống như chuyện đêm hôm qua không có xảy ra, và nếu anh nhắc đến thì cũng có vẻ như cố ý.
Tô Y Hàng ngồi ở giữa hai người, nhìn Lâm Nguyệt Nha giống như mọi ngày, líu ríu nói đông nói tây, anh trai lại cúi đầu xuống thấp không nói câu nào, anh dám khẳng định, đêm hôm qua anh không về nhà, hai người kia khẳng định đã xảy ra chuyện!
"He he he..." Anh muốn tìm thời gian để điều tra Lâm Nguyệt Nha, hỏi cô có phải đã cường bạo anh trai của anh rồi không.
"Ông cười đểu như vậy làm gì." Lâm Nguyệt Nha tức giận đạp Tô Y hàng một cái, đối với bữa sáng cô mua mà ăn như hổ đói thì cô vô cùng bất mãn.
"Lâm Nguyệt Nha, dù sao tui cũng lớn hơn bà, sao lại không biết kính trên nhường dưới như thế." Tô Y Hàng cũng không khách khí đạp trở lại, Lâm Nguyệt Nha cái cô gái dã man này, nói chuyện đàng hoàng lại không chịu, lần nào cũng phải động tay động chân thế không biết.
Lâm Nguyệt Nha và Tô Y Hàng bắt đầu từ những động tác nhỏ, rất nhanh trở thành kẻ rượt người chạy,bản tính Lâm Nguyệt Nha không chịu thua cộng thêm Tô Y Hàng cố ý khiêu khích, từ cái gối trong nhà, đến cây chổi tất cả đều bị cuốn vào chiến tranh, hai người kẻ tiến người lui, từ gian phòng này đánh đến gian phòng kia.
Tô Y Đường vẫn im lặng uống sữa đậu nành, bên tai còn vang vọng tiếng cười của Lâm Nguyệt Nha, giờ phút này, anh ý thức được mình và Lâm Nguyệt Nha chênh lệch về tuổi tác, cho dù cô thật sự trưởng thành, nhưng trong mắt anh vẫn là một đứa trẻ, Tô Y Hàng có thể cùng với cô truy đuổi, nhưng anh thì không làm được như vậy.
Từ ngày đó trở đi, Tô Y Đường không còn né tránh Lâm Nguyệt Nha nữa, anh để cô tự nhiên đi vào cuộc sống của anh, anh muốn cho cô nhìn thấy cuộc sống thực sự của anh, cho dù là công việc bận rộn, trong hội nghị quan trọng, và còn có cuộc sống ở nhà vô vị, anh rất hiểu rõ Lâm Nguyệt Nha, cô là người năng động hoạt bát, cô gái nhiệt tình hướng ngoại không thể nào sống giống như thế được, anh đang chờ đợi cô rút lui ra khỏi cuộc sống của anh.
Vậy mà, ngày qua ngày lại trôi qua, Lâm Nguyệt Nha ban ngày đi học, buổi tối đến công ty thiết kế của anh đợi anh hết giờ tăng ca, lúc anh thiết kế thì cô đọc sách, làm bài tập, thời điểm anh bận rộn thì cô cũng sẽ giúp anh một tay, cho đến bây giờ cô chưa từng oán trách anh quá buồn tẻ và nhàm chán.
Tô Y Đường đột nhiên cảm thấy mê hoặc, đau lòng và giãy giụa, xem ra anh chưa từng hiểu hết về Lâm Nguyệt Nha, anh cho rằng hai ba ngày cô sẽ nản lòng mà hét lên, những lúc cô tập trung vào làm bài tập, thật sự là rất xinh đẹp.
Anh muốn cô biết khó mà tự động rút lui, không ngờ, hàng ngày đều nhìn lén cô, không ngờ trái tim anh đã bị cô đánh cấp mất rồi.
Anh nên làm cái gì bây giờ? Anh đã không còn biện pháp để lừa mình dối người, nói rằng anh chỉ đối với cô như là đứa bé cần người lớn chăm sóc.
Lâm Nguyệt Nha gần đây tâm trạng thật tốt, mặc dù Tô Y Đường đối với cô rất ôn hòa, nhưng từ lúc anh đồng ý cho cô đi vào cuộc sống của anh, cô mới biết công việc của anh bận rộn ra sao, áp lực lớn thế nào, nghĩ đến trước kia mình đem đến cho anh biết bao nhiêu phiền toái, Lâm Nguyệt Nha cảm thấy thật xấu hổ.
Cô là người rất hoạt bát, nhưng Tô Y Đường chính là liều thuốc thêm sức mạnh tuyệt vời cho cô, ở bên anh, lòng của cô mới được yên bình, bất kể là lúc đọc sách hay thiết kế, hiệu suất vô cùng cao, hơn nữa vừa nghĩ đến bây giờ cố gắng thì tương lai có thể cùng với anh sánh vai trong công việc, Lâm Nguyệt Nha liền tràn đầy năng lượng.
Ở Mỹ thành tích Lâm Nguyệt Nha rất tốt, trở về sau một thời gian mới thích ứng trở lại, về mặt thiết kế thì Lâm Nguyệt Nha càng ngày càng lộ ra thiên phú và tài hoa, với tính cách cởi mở, những ý tưởng thiết kế của cô sau khi đưa vào thực tế, được giáo sư hết sức khen ngợi.
Lúc mới vào học, nhóm nữ sinh trong trường đều rất ghét cô, đặc biệt khi biết cô là \'tiểu tam\' thành công trở thành người vợ chính thức trong cuộc hôn nhân của cô, thì càng thêm khinh bỉ cô.
Một ngày nọ, có nữ sinh thay mặt ban đại diện lớp bài mưu hỏi chuyện hôn nhân của cô, Lâm Nguyệt Nha không chút che dấu, kể không ngừng về chuyện xưa khi cô được năm tuổi và quen biết Tô Y Đường, không ngờ nội dung câu chuyện lại lãng mạn như vậy, nhanh chóng chinh phục được trái tim của tất cả nữ sinh, mọi người đối với cô khinh miệt trở thành hâm mộ, rối rít khích lệ cô tiếp tục cố gắng và sớm thành công.
Tính tình Lâm Nguyệt Nha cởi mở nên rất dễ dàng tìm được bạn, không bao lâu, nữ sinh trong lớp đều trở nên gần gũi với cô, mà nam sinh chỉ cần không có ý tưởng xấu với cô, cũng sẽ trở thành bạn tốt của cô, Lâm Nguyệt Nha từ trước đến nay bất luận là đi đến đâu thì cũng được mọi người yêu mến.
Cô bắt đầu hòa nhập với mọi người trong trường học, trong cuộc sống lại trải qua yên bình, để Lâm Nguyệt Nha càng ngày càng phát ra hơi thở thành thục và quyến rũ của thiếu nữ tuổi thanh xuân , ngay cả Tô Y Hàng cũng cảm giác được, trước kia anh chỉ biết được Lâm Nguyệt Nha hoạt bát thoải mái và dã man thô lỗ, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô dần dần có hương vị của một người con gái tinh tế, aiz, đáng tiếc cô chỉ thích duy nhất là anh cả của mình, nếu không anh nhất định sẽ theo đuổi cô.
Vào một ngày, trời trong xanh, mát mẻ, Lâm Nguyệt Nha vui vẻ chào tạm biệt Tô Y Đường ở trước cửa trường học, tràn trề sức sống mà bước vào cổng trường, Tô Y Đường không vội vàng lái xe đi, vẫn nhìn Lâm Nguyệt Nha chào hỏi bạn học, cùng bạn học đi khuất tầm mắt của anh, anh mới lái xe rời đi.
Buổi chiều không có tiết học, Lâm Nguyệt Nha vốn chuẩn bị đi đến công ty của Tô Y Đường, tìm vài chuyện lặt vặt để phụ giúp, cô không nghĩ sẽ gặp Tô Y Đường sớm như vậy.
Khi đó, cô đang trong tiết, Tô Y Đường ở bên ngoài cửa sổ ngoắc tay ý bảo cô ra ngoài, cô vừa mừng vừa sợ, nhưng thấy Tô Y Đường bảo cô gom đồ dùng và đi theo anh ra ngoài, cô không nghĩ thêm vội vàng thu dọn và chạy ra khỏi phòng học.
"Sao anh đến đây, đã xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Nguyệt Nha ở trước mặt Tô Y Đường hỏi anh, tâm trạng thật vui vẻ.
"Có một chút chuyện, bây giờ con với chú đi về nhà rồi nói." Sắc mặt Tô Y Đường nghiêm túc, ngón tay run nhẹ, không biết làm sao mở miệng đây.
"Rốt cuộc là chuyện gì, sao lại bí mật như vậy?" Lâm Nguyệt Nha thật vui, không có phát hiện Tô Y Đường đang rất nghiêm túc.
Tô Y Đường lái xe, Lâm Nguyệt Nha bên cạnh cứ líu lo, kể về nội dung bài học mấy hôm nay, rồi kể chuyện vui vẻ của các bạn học chung, tâm trạng vui vẻ làm lòng của Tô Y Đường chua xót, anh không dám nhìn Nguyệt Nha, chỉ có thể giả bộ nhưng đang chú tâm lái xe, thỉnh thoảng đáp lại vài lời.
Lúc hai người về đến nhà, Tô Y Hàng cũng ở đây, không có giống như lúc trước ngồi phịch xuống dựa vào sô pha như không có xương, mà bây giờ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, sắc mặt ngưng trọng.
Lâm Nguyệt Nha tim ngừng đập một cái, đột nhiên cảm thấy hôm nay không khí không giống như mọi ngày.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Nguyệt Nha bắt lấy cánh tay của Tô Y Đường, ánh mắt cầu cứu nhìn anh.
"Nguyệt Nha, ngồi xuống trước đi." Tô Y Đường chủ động dắt tay Lâm Nguyệt Nha, cả hai cùng nhau ngồi lên ghế sô pha, anh nhìn cô, đáy mắt đau lòng và lo lắng, "Nguyệt Nha, con nghe chú nói, phải thật bình tĩnh nghe chú nói hết."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Nguyệt Nha thật không nghĩ tới có chuyện gì mà Tô Y Đường lại nghiêm túc như vậy, để cho một người như Tô Y Hàng luôn hi hi ha ha cũng phải thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ...
"Em không ly hôn, chết cũng không ly hôn! Tuyệt đối không ly hôn!" Lâm Nguyệt Nha lớn tiếng nói, dùng cả tay chân muốn đẩy Tô Y Đường ra để rời khỏi nơi này.
"Nguyệt Nha, ngoan, bình tĩnh lại, chú bảo đảm, không ly hôn."
Tô Y Đường cầm vai Lâm Nguyệt Nha, nhìn vào mắt cô, "Cha con đã xảy ra chuyện, ông vì ngăn chặn nạn săn trộm voi ở Châu Phi, bị người ta bắn trúng thương nghiêm trọng đã qua đời." Anh cũng mới vừa nhận được tin.
Trong mấy tháng nay, anh vẫn cố gắng liên lạc với Lâm Ân Tùng báo tin cho ông biết anh đã cưới Lâm Nguyệt Nha, sau lại, anh không dám liên lạc với Lâm Ân Tùng, bởi vì anh phát hiện mình thích Lâm Nguyệt Nha, hổ thẹn với bạn tốt, nhưng lại không ngờ đến sáng nay anh nhận được tin, Lâm Ân Tùng vì bảo tồn động vật quý hiếm ngăn chặn bọn săn trộm, không may gặp tai nạn, thi thể đã chuyển về thủ đô Harare của Zimbabwe.
"Anh vừa nói gì?" Đầu Lâm Nguyệt Nha ong ong, cả người lạnh toát, tay chân cứng ngắt, "Anh mới vừa rồi nói cái gì? Khi nãy em không nghe rõ, lặp lại lần nữa!"
Dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của Lâm Nguyệt Nha làm Tô Y Đường đau lòng không thôi, anh đem Lâm Nguyệt Nha ôm vào lòng tay chân không ngừng run rẩy, "Nguyệt Nha, cha con gặp chuyện không may, thi thể đã đưa về Harare, chúng ta lập tức lên đường đến đó làm hậu sự cho cha con."
"Không thể nào!" Lâm Nguyệt Nha từ trong ngực Tô Y Đường ngẩng đầu lên, đau khổ nhìn Tô Y Đường, "Không thể nào, cha em làm sao có....có...thể chết? Ông nói cả đời sẽ theo em, chăm sóc em, yêu em, còn nói ngày em kết hôn sẽ cầm tay em vào lễ đường giao cho người đàn ông yêu thương em, làm sao có thể...làm sao có thể......" Lâm Nguyệt Nha không nói được nữa, nước mắt cuồn cuộn trào ra, cô không thể khống chế, cô không muốn nghĩ, không muốn tin, nhưng không thuyết phục Tô Y Đường nói là anh đang đùa với cô.
"Nguyệt Nha, Nguyệt Nha, Nguyệt Nha..." Lâm Nguyệt Nha run rẩy trong vòng tay anh, nước mắt cô đốt cháy trái tim anh, anh rất đau khổ, lấy hết can đảm để trụ lại, nhưng không có cách nào chia sẽ nổi đau với cô, không có ai so với anh biết rõ ràng hai cha con cô nương tựa lẫn nhau và tình cảm có bao nhiêu tốt đẹp.
"Không, sẽ không, cha em sẽ không chết!" Lâm Nguyệt Nha liền tục thì thầm, sau đó dùng sức tránh khỏi lồng ngực của anh đứng dậy, "Em muốn đi tìm cha em, em muốn đi tìm ông ấy, cha nhất định đang chờ em tới, em muốn đi t