ng hơi lạc hậu, nhưng cô thông minh lại nhiệt tình, năng lực thích ứng rất mạnh, tốt nghiệp trung học lúc mười lăm tuổi, với học sinh ở Mỹ thì không khác biệt nhau lắm.
Đến lễ tốt nghiệp trung học, Lâm Ân Tùng từ Châu Phi bay sang Mỹ dự lễ tốt nghiệp của con gái, nhìn con gái hoang dã từ nhỏ đã quen giờ trưởng thành thiếu nữ, khiến ông vừa đau lòng vừa vui mừng.
"Nguyệt Nha, cha chuẩn bị trở về Đài Bắc, con muốn về cùng cha không?" Lâm Ân Tùng ba mươi lăm tuổi thành thục chững chạc, nhiều năm sống ở thảo nguyên hoang dã, làm cho ông tản ra hơi thơ mê người, đi tới đâu cũng đều hấp dẫn phụ nữ.
"Con..." ánh mắt Lâm Nguyệt Nha chợt lóe, rồi lập tức bao phủ một tầng ưu thương, mười lăm tuổi cô đã biết được lúc trước mình thương tâm và tuyệt vọng vì tình yêu, cô không dám trở về gặp Tô Y Đường, lại không muốn nhìn thấy cảnh anh và Bành Trân Trân hạnh phúc.
Trong vài năm trở lại đây Tô Y Đường gửi rất nhiều thư cho cô, trong đó nói về Bành Trân Trân rất nhiều, anh chia sẽ niềm vui và hạnh phúc của mình với cô, nhưng anh không biết hạnh phúc và vui vẻ của anh là tra tấn làm trái tim của cô đau đớn, vì thế bao năm nay cô chỉ xem thư của anh, và âm thầm rơi lệ, mà chưa bao giờ hồi âm cho anh.
"Haiz, con không muốn trở về sao?" Lâm Ân Tùng thở dài một hơi, sờ sờ đầu con gái, con gái càng lớn, người làm cha như ông cũng không đoán được con gái đang suy nghĩ gì, " Y Đường thất tình, cha còn muốn nhờ con giúp cha khuyên hắn nữa.
"Cha, cha vừa nói gì?" Lâm Nguyệt Nha kích động nắm lấy tay cha, giọng run run hỏi.
"Y Đường thất tình rồi, nửa năm trước Bành Trân Trân đã gả cho con một người giàu có, bỏ rơi Tô Y Đường." Lâm Ân Tùng nghĩ đến con gái chỉ là đang quan tâm \'chú Đường\' mà thôi.
"Cha, con muốn về Đài Bắc, chúng ta lập tức đi đặt vé máy bay, mau lên cha!" Lâm Nguyệt Nha thay đổi thái độ nhanh chóng, cầm tay Lâm Ân Tùng giục ông nhanh chóng đi đặt vé máy bay.
Lại đứng ở sân bay Đài Bắc, vẫn là Tô Y Đường đến đón, từ thiếu niên ở lần gặp trước nay đã trở thành người đàn ông chín chắn, bên người........ đã không còn Bành Trân Trân, điều này làm cho tâm tình của Lâm Nguyệt Nha thật thoải mái.
"Anh Lâm......Nguyệt Nha!" Nếu không phải thấy được đôi mắt to linh hoạt kia, Tô Y Đường đã không nhận ra được cô gái duyên dáng yêu kiều trước mắt, chính là cô bé với cái cổ ngắn ngữa ra, lộ khuôn mặt với làn da ngăm đen nhìn anh, Lâm Nguyệt Nha trưởng thành, từ cô bé thành cô gái, càng ngày càng đẹp, duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt trong suốt thuần khiết kia.
"Cha nói anh thất tình, rất đau lòng à?" Lâm Nguyệt Nha cầm lấy ống tay áo Tô Y Đường, lo lắng hỏi.
"Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với chú rồi sao?" Tô Y Đường giống như trước đây đưa tay xoa đỉnh đầu Lâm Nguyệt Nha, cô gái nhỏ trưởng thành, tính tình cũng không thay đổi.
"Chú vẫn tưởng con tới vĩnh viễn cũng không thèm để ý tới chú nữa." Anh gửi thư liên tục cho cô nhiều năm, cô bé chưa bao giờ hồi âm lại cho anh, anh còn tưởng rằng cô có cuộc sống mới, quên mất tiêu \'chú Đường\' này rồi.
Lâm Nguyệt Nha há mồm, định phản đối về cách gọi \'chú Đường\', anh vốn không phải là chú của cô, nhưng vẫn nhịn xuống, bây giờ chưa phải lúc, cô sẽ tìm thời gian thích hợp để thổ lộ với anh.
Tô Y Đường một tay ôm bả vai cô, một tay xách theo hành lý của cô, với Lâm Ân Tùng cùng nhau rời khỏi sân bay.
Cô bé đã thật sự trưởng thành, hình như muốn nói cái gì rồi lại thôi, anh nhớ rõ cô ngày trước, cứ nói như súng liên thanh, nói không biết mệt.
Buổi tối cùng nhau ăn cơm, Lâm Nguyệt Nha lại giả thành bộ dáng thục nữ, không ngừng kể với Tô Y Đường về những việc mới mẻ trong trường học, và làm nũng với Lâm Ân Tùng.
Thấy Lâm Nguyệt Nha như vậy, Lâm Ân Tùng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, ba năm trước con gái đột nhiên trở nên kỳ quái, bây giờ thì trở lại bình thường rồi.
Mà Tô Y Đường thấy Lâm Nguyệt Nha thành thiếu nữ, thì cảm thấy thật kỳ diệu, từ cô bé mập mạp đen đen đáng yêu, khi lớn lên lại trở thành một cô gái xinh đẹp, tuy nhiên, cách nói chuyện lại không hề thay đổi.
Thời gian gần đây, Lâm Nguyệt Nha vẫn làm cái đuôi đi theo sau Tô Y Đường, giống hệt như trước đây, nhưng lại không giống, cô gái nhỏ hay dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, đôi khi còn hỏi anh những vấn đề rất kỳ lạ.
"Y Đường, anh thích mẫu người con gái như thế nào?"
"Thích cái gì?" Tô Y Đường đang thiết kế bản vẽ, không có để ý câu hỏi của cô gái nhỏ.
"Anh muốn quen với người con gái như thế nào đó!" Cô gái nhỏ nằm sắp lên bàn làm việc của Tô Y Đường, nhìn giống như con khỉ bám vào mép bàn, làm duyên trên bàn.
"Cởi mở, nhiệt tình."
"Chỉ có vậy thôi?" Lâm Nguyệt Nha cười tươi vui vẻ, lúm đồng tiền ở hai gó má hiện lên, haha, cả hai điều này cô đều có nha.
"Tự chủ, có năng lực, có tiếng nói chung với chú, có thể cùng nhau phấn đấu." Tô Y Đường lập tức bổ sung thêm.
Gương mặt tươi cười của Lâm Nguyệt Nha lập tức sụp đổ.
"Sao vậy?" Ánh mắt Tô Y Đường từ trong bản vẽ nhìn lên, thấy cô gái nhỏ đang dựa vào cạnh bàn nhìn lên bản đồ của anh, hai má nhăn giống quả mướp đắng, anh buồn cười xoa hai má Lâm Nguyệt Nha rồi tiếp tục xem bản vẽ.
"Không có." Lâm Nguyệt Nha âm thầm tự an ủi mình trong lòng, " Vậy anh tính khi nào thì kết hôn?"
"Chú tính khoảng hai mươi tám tuổi sẽ kết hôn, nhưng bây giờ bận quá, không có thời gian quen bạn gái, cho nên sẽ để từ từ rồi tính, chú là con trai lớn của nhà họ Tô, người trong nhà thường hay nhắc nhở, chắc sẽ không lâu nữa đâu." Tô Y Đường trả lời Lâm Nguyệt Nha xong thì ngẩng đầu lên.
"Người ta chỉ tùy tiện hỏi thôi." Lâm Nguyệt Nha âm thầm tính tuổi và thời gian, cảm thấy bản thân thật sự đáng thương, cô còn chưa trưởng thành, anh đã đưa ra quyết định tuổi sẽ kết hôn, nhưng thật may là hiện giờ anh vẫn chưa có bạn gái.
"Y Đường, tại sao anh và Bành Trân Trân lại chia tay?" Cô nhớ rõ ràng trong thư hai người họ rất yêu nhau, anh còn tính cầu hôn với Bành Trân Trân, làm cô khóc tới nước mắt rơi không ngừng, nhưng may mắn là hai người đã chia tay! Lâm Nguyệt Nha cảm thấy tội lỗi, vội vàng cầu xin tha thứ ở trong lòng, cô nhất định sẽ làm anh hạnh phúc, sẽ không để cho anh vì chia tay Bành Trân Trân mà không yêu ai nữa.
"Không cùng chung suy nghĩ." Tô Y Đường suy nghĩ một chút rồi trả lời cô.
Anh vẫn nghĩ Bành Trân Trân là người con gái hợp với anh nhất, cô ấy độc lập phóng khoáng, có chí tiến thủ, trong công việc rất nỗ lực, hơn nữa hai người đều là kiến trúc sư, quan điểm giống nhau, Bành Trân Trân là người con gái rất hợp với anh.
Nhưng, từ từ, rồi cũng thay đổi, Bành Trân Trân hết lần này tới lần khác khuyên anh về thừa hưởng gia sản, cô ấy biết rõ anh không có hứng thú với việc kinh doanh của cha, hiện tại em trai của anh quản lý việc kinh doanh rất tốt, anh ngồi không hưởng hoa hồng cũng rất thoải mái, không biết tại sao cô ấy đối với lại rất để ý sản nghiệp nhà họ Tô, những khoảng cách giữa anh và Bành Trân Trân càng ngày càng xa, hai người chia tay thì cũng không thể trách cô ấy được.
"Con nít thì đừng hỏi chuyện người lớn." Anh lấy tay xoa đỉnh đầu Lâm Nguyệt Nha, Tô Y Đường không muốn nói đến chuyện này nữa.
"Người ta đã lớn rồi!" Lâm Nguyệt Nha hai má đỏ lên nhảy ra khỏi bàn, bày ra thân hình chữ S, đưa ra bộ ngực chưa phát triển đầy đủ và cái mông nhỏ, đáng tiếc cô khoe cả buổi Tô Y Đường chưa ngẩng đầu lên nhìn cô lần nào.
Đứng thành tư thế này mỏi quá, Lâm Nguyệt Nha không làm dáng được bao lâu thì bỏ qua, liền nghĩ, không sao, cô vẫn đang phát triển, sau này cô cũng sẽ là một người đẹp có \'điện nước đầy đủ\' giống Bành Trân Trân.
"Đúng vậy, từ một đứa bé lớn thành một đứa bé lớn." Ở trong lòng Tô Y Đường, Lâm Nguyệt Nha chính là đứa bé năng động nghịch ngợm giống như một con khỉ.
"Y Đường, người ta rất nghiêm túc nha!" Hai tay Lâm Nguyệt Nha đặt trên bản vẽ của Tô Y Đường, buộc anh phải ngẩng đầu lên.
"Con kêu chú bằng gì?" Tô Y Đường tự nhiên phát giác chuyện này.
"Y Đường đó, có gì không đúng sao?" Kỳ thật cô muốn kêu \'Đường\', nhưng nếu kêu vậy sẽ đánh cỏ động rắn, trước mắt tạm nhẫn nại một chút vậy.
"Con không kêu chú bằng \'chú Đường\' sao?" Tô Y Đường nhớ tới lúc trước, anh tự nhiên bị cô bé kêu anh bằng \'chú Đường\' làm anh thấy không quen.
"Anh cũng không phải là chú của em, anh chỉ lớn hơn em có mười hai tuổi, em ở Mỹ các bạn học của em đều xưng tên với nhau thôi." Lâm Nguyệt Nha bắt đầu giải thích, để che dấu ý định chính của cô, nhắc nhở Tô Y Đường.
"Ok, tùy ý của cô bé thôi." Tô Y Đường cưng chiều nói tiếp, nhớ tới cô bé năm tuổi da ngăm đen xuất hiện trước mặt anh, anh không thể không cưng chiều cô.
"Người ta không phải cô bé, không được kêu người ta là cô bé nữa!" Lâm Nguyệt Nha tức giận phồng hai bên má lên, nghiêm trọng tuyên bố.
"Nguyệt Nha tiểu thư, kêu như vậy có được không?" Tô Y Đường không sống chung với cô, còn tưởng rằng các cô gái tuổi này hay thay đổi, anh có thể khẳng định, chỉ có cô mới dễ dàng tức giận và nguôi giận nhanh chóng, còn nói mình đã trưởng thành rồi, aiz.
Hàng ngày, Lâm Nguyệt Nha đều quấn lấy Tô Y Đường hỏi này hỏi kia, khi làm việc Tô Y Đường rất nghiêm túc, nhưng cũng không thấy phiền, vì cô gái nhỏ rất đáng yêu, nói đúng hơn là cô mang đến cho anh niềm vui, nên công việc cũng không còn thấy áp lực.
Còn hai ngày nữa thì Lâm Nguyệt Nha phải rời khỏi Đài Bắc vì trường học của cô khai giảng năm học mới, Lâm Nguyệt Nha gặp Bành Trân Trân trong công ty thiết kế của Tô Y Đường.
"Tại sao cô tới đây?" Lâm Nguyệt Nha đi pha cho Tô Y Đường ly cà phê, cầm ly cà phê xem như trân bảo, đang đi tới hành lang thì gặp Bành Trân Trân, cô không hề che dấu kinh ngạc và chán ghét của mình, tâm trạng đang vui vẻ của cô trong nháy mắt rớt xuống rất thấp.
Vài năm không gặp. Giờ Bành Trân Trân đã là một cô gái đẹp gợi cảm, mặc dù đang mang thai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức quyến rũ của ả, ả tháo mắt kính xuống cẩn thận quan sát Lâm Nguyệt Nha vài giây, "Thì ra là cô."
"Tại sao cô lại đến đây, không phải cô đã gả cho con của một người đàn ông có tiền sao?" Và có con rồi mới đám cưới, Lâm Nguyệt Nha thấy trên internet và một vài tờ báo có đưa tin như vậy.
"Liên quan gì đến cô, tôi đến đây tìm Đường." Bành Trân Trân liếc Lâm Nguyệt Nha một cái, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của Tô Y Đường.
Lâm Nguyệt Nha tức giận dậm chân tại chỗ, sau đó nhanh chóng đuổi theo sau, cô sợ không ở bên cạnh Tô Y Đường coi chừng anh, anh và Bành Trân Trân sẽ nối lại tình xưa.
"Nguyệt Nha, đi lấy cho Bà Lưu một ly nước ấm." Tô Y Đường mời Bành Trân Trân ngồi, nhìn thấy Lâm Nguyệt Nha đang thở hồng hộc, tay xoa thắt lưng đứng cạnh cửa văn phòng nên anh nhờ cô làm.
"Không lấy!" Lâm Nguyệt Nha từ chối dứt khoát, và nhìn Bành Trân Trân bằng đôi mắt muốn giết người.
"Ngoan, đi nhanh đi." Tô Y Đường sờ đầu Lâm Nguyệt Nha, anh mỉm cười nhìn cô, anh biết cô tức giận vì khoảng thời gian khó khăn anh đã trải qua, trên thực tế, anh và Bành Trân Trân chia tay, làm cho anh cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
"Đi thì đi." Thấy cô không có cách cự tuyệt anh luôn luôn khi dễ cô.
Lâm Nguyệt Nha vừa ra khỏi phòng liền chạy thật nhanh, khẩn trương lấy ly nước, rồi trở lại giám sát Bành Trân Trân.
"Đường, chúng ta nhất định phải như vậy sao?" Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bành Trân Trân gặp Tô Y Đường sau khi cô kết hôn, chồng cô tên Lưu Hùng và cô h