“Mắc mớ gì đến em? Anh đã bao giờ hỏi em, bao năm qua từng đi lại ở với ai đâu, đương nhiên, cũng không nhất thiết phải hỏi.” Dung Lỗi vịn vào khung cửa, thảnh thơi đưa mắt nhìn khắp một lượt đồ đạc trong nhà, “Vả lại ai làm vợ cả thì người đó nên hiểu với địa vị và gia thế của anh, có một hai cô vợ bé bên ngoài là điều đương nhiên” - Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà khi đối mặt với cô ngay trong căn phòng này, khi quay lưng về phía chiếc giường khơi nguồn cho những đêm mất ngủ và ác mộng, Dung Lỗi lại trở nên hung hăng khác thường.
Nghe xong mấy lời chướng tai của anh, thay vì giận, Cố Minh Châu chỉ buông tiếng cười khẩy, "Bồ với vợ ấy à? Này Dung Lỗi! Anh tưởng là trừ anh ra thì tôi chẳng thiết lấy ai thật đấy à?”
“Ờ.” Dung Lỗi gật đầu như thể trêu ngươi cô, đoạn mỉm cười bảo, “Chẳng nhẽ lại không?”
Cố Minh Châu bấm bụng, lão này đang khiêu khích mình đây.
Thế rồi cô nở nụ cười tươi hớn hở, thậm chí còn tỏ vẻ đáng yêu bảo, "Thì đương nhiên.”
Cô trả lời rất đỗi dịu dàng. Họ đứng cách nhau chưa đến một thước,
Vẻ thích chí hả hê rạng ngời trên nét mặt của cả hai nhưng Cố Minh Châu lại đang lẳng lặng siết chặt nắm tay, im lặng một hồi, cô lạnh lùng nói từng chữ rành rọt: “Dung Lỗi, em dám cá với anh, tính từ giờ phút này trở đi, anh chỉ có thể ở bên em mà thôi. Còn cược gì thì... cứ làm xong mấy chuyện bận bịu gần đây, qua được cuộc sát hạch của ông nội anh, em sẽ đích thân mang nó đến trước mặt anh. Chính anh thông báo chúng ta hãy cứ gạt hết mọi chuyện trước đây sang một bên.
Rõ ràng anh không phải là người biết giữ chữ tín. Nhưng em lại biết thế nên mấy trò mèo trong suốt sáu năm qua của anh, em tuyệt nhiên không trách cứ gì cả. Nhưng bắt đầu từ hôm nay cho đến cái ngày anh cưới em, anh lo giải tán ngay cái đám đàn bà đó đi là vừa, đứa nào cần tiền thì cứ chi rồi dứt áo cho nhanh, anh liệu mà làm. Đừng để em phải nhúng tay vào, bằng không cứ lấy con Điền Tư Tư kia mà làm gương, đương nhiên đến lượt cái con Fay kia, em sẽ mạnh tay gấp mười lần bây giờ. Anh chớ có vênh vang tự đắc, không tin thì cứ chờ mà xem.”
Đây chính là kết cục của Điền Tư Tư: Chỉ một hiệu lệnh của Lộ Hân Nam là tuyệt đại đa số những bữa tiệc ăn chơi của thành phố C lập tức liệt tên Điền Tư Tư vào sổ đen. Hoặc nếu có sót bữa nào thì đám thượng khách nổi tiếng kia cũng coi cô nàng như người tàng hình ngay giữa bữa tiệc.
Địa bàn hoạt động của Điền Tư Tư bị thu hẹp, chỉ sót lại hội ngọc nữ của cô nàng. Nhưng ai mà ngờ được hội ngọc nữ ấy tự dưng lại từ trên trời lại rơi xuống một Cố Yên, nhờ có sự nâng đỡ của Lương Thị nên ngay lập tức Cố Yên đã soán ngôi cúa Điền Tư Tư, trở thành vì sao nổi bật nhất trong đám ngọc nữ kia. Điền Tư Tư mất đi chỗ đứng trong xã hội đâm ra tuyệt vọng, bù lu bù loa đòi đi du học, từ đó về sau lặn mất tăm không chút sủi bọt.
Về phần Dung Lỗi, anh vẫn làm thinh trước tin tức này, y chang như những gì anh làm với Cố Minh Châu, không dứt khoát, không tuyệt, không dây dưa, và cả... không thấp thuận.
Cố Minh Châu thầm hiểu mối quan hệ giữa họ đang rất tệ, nhưng phần là vì cô không đoán biết được tâm tình của Dung Lỗi, nên không dám tùy tiện dấn bước tiếp theo. Phần khác là vì, cô tin rằng tuyệt chiêu đang nắm giữ trong tay thừa sức khiến Dung Lỗi phải khuất phục, chấp nhận quẳng cái con Fay gì đó lên tận chín tầng mây. Thế nên toàn bộ sức lực của mình, Cố Minh Châu đều dồn cả vào cuộc sát hạch của ông nội Dung Lỗi, bên cạnh đó, bệnh tình của ba cộng với chuyện cưới xin của cô em gái cũng làm cô bận tối tăm mật mũi.
Phương Diệc Thành, mối tình đầu của Cố Yên trở về đã kéo theo một loạt những vụ cãi vã hục hặc không nên thì cũng vụn vặt này giữa Cố Yên và Lương Phi Phàm. Cô hai “trong nóng ngoài lạnh" của nhà họ Cố đã khăn gói rời nhà họ Lương, khăng khăng đòi tự lập. Trong việc này, Lương Phi Phàm nửa giận nửa thương, hai vợ chồng son nhà nó tối ngày chí chóe không biết mệt là gì.
Cố Minh Châu chiều lòng bố mới gọi em gái về công ty để lấp chỗ trống cho Cao Hạnh. Đề sát hạch cùa ông nội Dung Lỗi chính là thư mời thầu của Lương Thị. Nhưng đã có cố Yên đây rồi thì không còn nghi ngờ gì nữa, phần thắng đang có xu thế nghiêng về Cố Minh Châu, Cố Minh Châu lấp lửng nói cho Cố Yên biết đợt gọi thầu này của Lương Thị đóng vai trò quan trọng thế nào với cô, đồng thời cũng nhấn mạnh ông nội Dung Lỗi sai Dung Nham đến làm giám sát, thế nên không thể bảo thẳng Lương Phi Phàm hạ lệnh nhượng bộ được.
Có điều Cố Yên ngây thơ thộn mặt nghe theo để rồi đâm đầu làm việc như một đứa ngố.
Lương Phi Phàm mê cô em vô tích sự này của Cố Minh Châu như điếu đổ, hằng ngày cậu ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nào nỡ để bé con yêu dấu ấy phải chau mày chỉ bởi cái sự cỏn con này.
Thế nên mới có chuyện tổng giám đốc cúa Lương Thị - vốn tốt nghiệp từ khoa kiến trúc của một trường đại học danh tiếng nước ngoài đã đích thân chắp bút dưới danh nghĩa của Cố Yên hoàn thành bản thiết kế thứ ba cho Vi Bác.
Khi mở thầu, Cố Minh Châu và công ty đối thủ khác phải trình bày bản thiết kế mang tính khả thi của mình. Hai cái trước thì một thắng một thua, coi như hòa. Cho đến lần đánh giá sau cùng, với số phiếu áp đảo, Vi Bác đã giành được gói thầu về tay.
Cố Minh Châu đầu xuôi đuôi lọt vượt qua kỳ sát hạch đế làm cháu dâu trưởng của ông nội Dung Lỗi. Ngay sau đó, Cố Yên từ chức để chuẩn bị trở thành người nâng khăn sửa túi trọn đời cho vị giám đốc Lương của Lương Thị.
Tổ điều trị riêng cho Cố Bác Vân đã thành công trong việc trì hoãn bệnh tình của ông, hy vọng đặt vào cuộc phẫu thuật rất lớn. Vào lúc này, cuối cùng Cố Minh Châu đã nắm giữ được cuộc đời trong tay.
Chương 10: Sao anh lại cứ yêu em cơ chứ
Hoàng hôn lãng đãng rơi, sắc thu đẹp lắm thay. Cố Minh Châu không lái xe, tay xách cặp tài liệu, thả bộ dọc theo lối đại lộ phía sau công ty về nhà vào giờ tan tầm. Gió hiu hiu thổi, thi thoảng lại có vài đứa nhỏ cắp cặp sách chạy vụt quạ, hai ba đứa tụ thành nhóm đùa giỡn rượt đuổi lẫn nhau, tiếng trẻ con lanh lảnh rải khắp quãng đường tan trường. Ánh mắt Cố Minh Châu dõi theo yên lặng như mặt nước hồ thu.
“A lô, chào anh bạn nhỏ Dung Dịch.” Không kiềm được mình, cô bốc điện thoại gọi ngay cho đứa con trai thân yêu đang ở bên kia bờ đại dương.
Dung Dịch bé nhỏ còn đang ngái ngủ, thằng bé dấm dẳng trách cứ “Mẹ này, mẹ làm phiền giấc ngủ của con rồi đấy.”
“Ối cho mẹ xin lỗi nhé chàng trai." Bước chân chậm lại, cô dịu dàng nói, “Mẹ nhớ con lắm. Dung Dịch à, nhớ mẹ từng bảo sẽ đón con về nước không. Hai ngày nữa để đì Hải Đường dẫn con về nhé, được không"
“Oh yes!” Á mà mẹ có đến đón con không" Đá nhỏ phấn khích hỏi.
“Mẹ sẽ đến sân bay đón con, bố cũng đến.”
Đầu bên kia điện thoại vẳng lại tiếng reo hò lánh lót của thằng bé kéo theo một nụ cười rạng ngời trên gương mặt cô. Hai mẹ con hàn huyên một lúc cho đến khi bầu trời trên đầu cô nhá nhem tối, cô gác máy, gọi thêm một cuộc điện thoại đến trại an dưỡng nơi bố mình dang dưỡng bệnh
Tầm cô đến rơi đúng vào giờ cơm tối. Thoạt vừa tới nơi đã thấy Cố Bác Vân đang ngồi trước ba món ăn cùng một bát canh nghi ngút khói bày sẵn trên bàn, nom sắc mặt ông khá tiều tụy.
Bụng dạ hơi cồn cào, vừa ngồi xuống, cô đã múc ngay một bát canh, trong lúc nhâm nhi tiện tâm sự với bố: “Bố ạ, đợi chuyện cưới xin của Cố Yên đâu vào đó, con định đón Đá nhỏ về."
Cố Bác Vân nửa bất ngờ nửa mừng rỡ gật đầu, “Vậy thì tốt quá!” Mọi năm có Duệ Duệ làm lá chắn nên Cố Minh Châu thường đón con trai về chơi mấy ngày xong lại lén lén lút lút tiễn nó sang Mỹ. Giá ông nói được cô con gái thì ông đã sớm đón thằng cháu về đây sống rồi.
Thấy ông hài lòng, giọng cô cũng dịu đi đôi chút: “Bố ạ, đợi con giải quyết xong mấy việc cần thiết, chắc khoảng xuân sang năm, con cũng phải đi lấy chồng thôi.”
Nghe cô nói vậy, ông càng mừng ra mặt.
Nếu bảo tình cảm Cố Bác Vân dành cho hai cô con gái có đôi chút thiên vị thì hẳn phần đó thiên về cô con cả nhiều hơn. Chuyện tình cảm thực ra chẳng liên quan nhiều lắm đến vấn đề huyết thống, Cố Minh Châu do một tay ông nuôi lớn ngần này, thậm chí ông còn quý con bé hơn cá tính mạng mình.
“Bố sẽ gắng gượng đến lúc con lấy chồng để cả nhà ta được quây quần bên nhau. Con cứ yên tâm.” Cố Bác Vân cũng thầm nhận ra ý tứ của cô con gái, ông chậm rãi nói. Kể từ lần chia tay Dung Lỗi, Minh Châu như biến thành người khác. Có vẻ như cô công chúa tính tình xốc nối, bề ngoài thì ngang ngược, bên trong lại yếu đuối rụt rè của ngày nào đã bị chôn vùi dưới lòng đất theo Nguyễn Vô Song rồi. Giờ dây, cục cưng bé nhó của ông đã trở thành một nữ hoàng giỏi giang, tháo vát, lạnh lùng và tự lập. Nó không còn tỉ tê kể ông nghe mọi chuyện như thuở bé nữa.
Một chặp hai bố con không ai nói câu nào, trong phòng chỉ vang lên tiếng bát đĩa chạm nhau nghe lách cách. Nén cơn đau buốt vùng gan, Cố Bác Vân chậm rãi nhai miếng cơm, gương mặt ông thấp thoáng nụ cười. Cố Minh Châu cúi đầu húp canh, vẻ trầm ngâm, nhịn được một lúc lâu, cô bèn bảo: “Bố, về chuyện đám cưới của Cố Yên ấy mà, sau này bố đừng hỏi nữa được không ạ?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng cô đã thấy hối hận khi nhìn nét mặt tối sầm của ông bố Không cho phép Cố Minh Châu kịp nói thêm dăm câu giải thích, ông nổi giận đùng đùng, đôi đũa trên tay đập xuống bàn đánh cạch một tiếng, mặt hằm hằm.
Thấy ông như thế, cô đứng phắt dậy, khoát tay lia lịa: “Tạm dừng ở đây! Hôm nay con mệt lắm. Bố con mình dời sang khi khác hẵng cãi nhau tiếp!”
Trước những giày vò của bệnh tật, Cố Bác Vân già nua đi từng ngày và cũng gàn dở theo từng ngày. Dạo gần đây, Cố Minh Châu đã to tiếng với ông không biết bao nhiêu bận chỉ bởi chuyện cưới xin của Cổ Yên và Lương Phi Phàm.
Kế từ lúc biết chuyện năm xưa, Cố Minh Châu lôi Cố Yên ra làm món hàng giao dịch với Lương Phi Phàm đổi lại sự tự do cho bản thân ông, trong lòng ông cứ canh cánh mãi không nguôi. Vụ làm ăn lần này của Minh Châu lại dính dáng đến Lương Thị, đâm ra ông càng thêm bận lòng, liệu nó có quy con út ra thành tiền nữa không đây.
Bố không đủ tin tưởng đế sẻ bớt nỗi khổ tâm sang cô, cứ đà này, cô càng chẳng buồn giải thích. Chỉ vì chuyện đó mà mối quan hệ cha con trở nên căng thẳng, thậm chí cố Bác Vân còn lôi việc phẫu thuật ra để mặc cả, quyết không cho cố Yên lấy Lương Phi Phàm. Nhìn từ góc độ tình cảm lẫn lý trí của cố Yên, tạm thời Cố Minh Châu chưa vội nói với Cố Yên, thôi thì cứ để mình cô đứng ra gánh vác mọi việc, vừa vất vả làm công tác tư tưởng cho bố luôn thể.
Bữa tiệc chúc mừng sự hợp tác giữa Vi Bác và Lương Thị được tổ chức đúng như đã hẹn.
Nhắc đến bữa tiệc này, đáng nhẽ chủ tiệc phải là Cố Minh Châu mới phải nhưng trên thực tế, toàn bộ công tác chuẩn bị lại do Lương thị đảm nhiệm. Căn nguyên bởi Lương Phi Phàm đã lên kế hoạch tối nay sẽ cầu hôn Cố Yên.
Cố Minh Châu đến sớm hơn độ một tiếng đồng hồ, lòng vòng xem xét khắp nơi có vẻ như đã chuẩn bị chu đáo đâu vào đó. Chiếc nhẫn kim cương cầu hôn độc nhất vô nhị mà Lương Phi Phàm nhọc công kiếm tìm đã được chuyển về căn phòng phía sau hậu đài, do một đội vệ sĩ canh giữ cẩn mật. Dưới sàn trải kín một màu hoa hồng, theo kế hoạch thì chỉ chốc nữa những bó hoa này sẽ dạt sang hai bên, dưới sàn đại sảnh sẽ hiện ra