Cố Minh Châu “Dạ?” một tiếng rồi vội lắc đầu, “Dạ không không, cháu không sao ạ. Ôi chao, cháu nhìn bác gái thái rau mà hoa cả mắt. Bác luyện sao mà tài quá ạ? Cháu thử không biết bao nhiêu lần rồi, có lần còn suýt thái vào tay!”
Mẹ Dung Lỗi mim cười hồn hậu, “Làm nhiều khắc quen, người xốc vác như cháu, cần gì phải bận tâm mấy chuyện này."
Chảo dầu vừa sôi, cô liền đổ thức ăn sống vào, tay thoăt thoắt xào nấu, đoạn cười nói với mẹ Dung Lỗi đang đứng phụ giúp bên cạnh: “Lấy chồng mới là nghề nghiệp cả đời của phụ nữ, chẳng qua bây giờ cháu bận tối tăm mặt mũi chứ thực ra, người phụ nữ nên ở nhà chăm chồng dạy con mới đúng. Chính ra cháu thấy cứ sống như bác gái bây giờ mới là mỹ mãn."
Nghe cô nói mà mẹ Dung Lỗi thấy mát lòng mát dạ, nụ cười tươi rói hiện rõ trên gương mặt bà.
Quá thực bà rất quý cô bé Cố Minh Châu này, con bé vừa đảm việc nhà, vừa tháo vát chợ búa, chẳng có vé gì là tiếu thư đỏng đánh cả.
Lầy về được cô con dâu như thế, sau này sinh cháu trai cháu gái ắt phải hoạt bát đáng yêu lắm đây!
Xào xong hai món rau, mẹ Dung Lỗi bưng canh và rau ra ngoài, tiện tyy biện bát đũa, chuẩn bị mâm cơm.
Ớ trong bếp, Cố Minh Châu đang dở tay ngắt cuống ớt, khi đã đầy một bát ô tô, cô nhúng qua dầu, kế đó thái một tảng thịt to ra thành nhiều miếng vuông vức vừa ăn để làm món thịt kho tàu với rau mai khô. Cô đổ ớt và thịt vào chảo, xào to lửa.
Cuối cùng là rắc ít vừng. Một mùi thơm ngậy, ngào ngạt tỏa ra từ bép khiến ông nội Dung Lỗi đang ngồi bên ngoài cũng phải thốt lên đấy phấn khởi: "Món gì mà thơm vậy?”
Tiếng ông vọng qua cánh cửa để ngỏ, đến bản thân Dung Lỗi hình như cũng loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương ấm nồng.
Quẳng chổi đó, anh liền vòng ra ngoài, ghé đầu qua cửa sổ nhìn cô.
Mái tóc dài tết hờ sau gáy, gương mặt chỉ thoa một lớp phấn nhẹ nhàng, xinh xắn tựa búp bê bày trong tủ kính cùa cửa hàng. Thấy cô nhấp môi nêm nếm, rồi lại khom lưng gia giám gia vị, hạnh phúc ùa về với Dung Lỗi như những bông tuyết mềm mại vờn bay theo gió.
Đúng lúc Dung Nham dắt Kỷ Nam bước vào sân nhà, bắt quả tang ông anh đang trồng cây si. Cậu chàng liền buông tiếng cười khẩy làm Dung Lỗi giật mình ngoái lại.
Thoạt trông bóng người đang đứng bếp nấu nướng, Kỷ Nam rụt rè kéo ống tay áo Dung Nham, thì thào bảo: “Anh Hai ơi, chúng mình không về bàn bạc với anh Cả thật đó à? Cố Yên mà biết bọn mình bán đứng Cố Minh Chầu là không xong đâu.”
Dung Nham chau mày vỗ đôm đốp lên ót cô, “Đồ đần này! Đây là anh ruột anh! Huống hồ việc này có ảnh hướng đến thể diện của nhà anh, bố anh là chính khách cơ mà! Bây giờ bọn mình giấu Dung Lỗi, nhở sau này xảy ra chuyện, con mụ Cố Minh Châu bị anh ấy cho một trận nên thân thì mặc xác mụ, nhưng thể nào anh cũng chết với bố anh và ông bác ở nhà.”
"Ơ nhưng mà...” Kỷ Nam ấm ức vò đầu, lòng vẫn do dự lắm.
Trừ Trần Ngộ Bạch ra, trong đám loắt choắt bọn cô chỉ có Lý Vi Nhiên là thân với Cố Minh Châu, còn như cô và Tần Tống hễ tránh được là tránh ngay, chứ chẳng muốn dây với Cố Minh Châu làm gì.
“Nhát thế cái con bé ngố này!” Dung Nham bực mình gắt Kỷ Nam rồi lôi xềnh xệch con bé xông thắng lên thư phòng trên gác theo bóng Dung Lỗi.
Đến bữa cơm, nhìn đĩa thịt ba chỉ xào ớt đỏ quạch, to đùng trước mặt, ông nội Dung Lỗi phấn khởi đến độ chùm râu trắng vểnh cả lên.
Cố Minh Châu đơm cho ông cụ một bát cơm đầy, đi kèm chén rượu vị dìu dịu. Ông cụ gắp thịt, và cơm, ngụm rượu xuôi xuống cổ liền hả hê vỗ bàn bảo: “Đã thật!"
Những người có mặt bên bàn ăn đều bật cười vui vẻ, riêng cậu chàng Dung Nham là nghẹn cơm, vỗ ngực thùm thụp, đoạn nhăn nhó thở dài: "Ông ơi là ông, cháu mà chết sớm thì đích thị là bị ông hù chết chứ chẳng phải bị ông hành chết đâu nhé.”
Mẹ Dung Nham ngồi đối diện liền gõ vào đĩa của cậu con trai: “Năm mới năm me, cái thằng này ăn nói kiểu gì đấy!”
Dung Nham đành làm động tác kéo khóa mồm lại cho mẹ xem, đoạn gắp hai miếng thịt cho Kỷ Nam bấy giờ đang cắm mặt vào bát cơm.
Ông cụ nhấp rượu vào lại thấy phấn khởi, thành thử nói cũng nhiều khiến không khí trên bàn ăn sôi nổi hơn hẳn.
Mẹ Dung Lỗi gắp thức ăn cho Cố Minh Châu, lời lẽ vô cùng thân thiết.
Mẹ Dung Nham quay sang hỏi han Kỷ Nam, trong khi cô bé khờ khạo này lại đang lúng búng đầy cơm trong miệng.
Bụng bảo dạ nói mãi kiểu này cũng mất vui, thế là dì Vi bắt đầu lèo lái câu chuyện, khéo thế nào lại nhắc đến chuyện lấy vợ của Dung Lỗi.
Ông cụ nhà họ Dung vẫn tỏ vẻ mơ hồ, thay vì góp lời thì cụ chỉ cười hà hà. Cố Minh Châu mỉm cười e dè, đoạn khẽ nhấp từng ngụm canh.
Ánh mắt bà Dung lướt qua Cố Minh Châu rồi nói giọng trách móc với con trai: “Sang năm lại già thêm một tuổi rồi dấy, con cũng nôn sớm ốn định đi."
Dung Lỗi khẽ cười, cánh tay vẫn ung dung gắp thức ăn vào bát. Kỷ Nam thấy bầu không khí chợt lắng xuống một cách kì lạ, cô nàng chột dạ bật luôn thành tiếng nấc cụt.
Dung Nham không có sức đâu mà để ý Dung Lỗi, anh cuống lên lấy nước cho cô nàng.
Chờ một hồi lâu sau, Dung Lỗi mới tạm cho mẹ anh một câu trả lời, “Vội gì ạ. Việc đâu còn có đó mà mẹ.” Nói đoạn, ánh mắt liền đảo sang Cố Minh Châu làm cô ngây người, gượng gạo gật đầu phối hợp với anh.
Ông nội Dung Lỗi liền phá lên cười cốt khuấy động cả nhà: “Ăn cơm, ăn cơm nào! Nhà ta quen nếp dân chú, không bao giờ chơi cái trò cưỡng hôn này nọ đâu! Bạn gái Dung Nham cũng ăn mạnh vào, trông cháu còm nhom cứ như là đàn ông ấy!”
Nghe ông cụ nói mà mặt Dung Nham tối sầm lại. Miếng nước đang ngậm trong mồm Kỷ Nam bây giờ nuốt thì khó mà phun ra thì bẽ mặt, không biết trốn vào đâu.
Nhà họ Dung không thuê vệ sĩ cũng không mời người làm. Cơm nước xong xuôi, hai bà mẹ thu dọn bát dĩa, dì Vi vào bếp chuẩn bị rửa bát. Xó xong đôi găng tay, Cố Minh Châu hồ hởi gọi Kỷ Nam: "Cô Tư vào giúp chị với nào.”
Kỷ Nam đang gặm dở miếng dưa mật, nghe thế thì giật nẩy mình, cuống cuồng đảo mắt nhìn Dung Nham.
Nhận được cái gật đầu của Dung Nham, Kỷ Nam bèn nhăn nhó đứng dậy, cô nàng dùng dằng vào bếp mà đầu vẫn ngoái lại theo tần suất một bước chân ba lần quay đầu.
Đợi Cố Minh Châu đi khuất, Dung Nham mới huých cùi chổ sang ông anh ngồi kế bên.
Dung Lỗi nâng ly trà lên môi nhấp nhè nhẹ. Nói thêm với ông nội mấy câu rồi mới đứng dậy theo cậu em lên lầu.
Trong thư phòng tầng hai, một chồng tài liệu dầy cộp được lật giở sẵn sàng, đang nằm ngoan ngoãn trên chiếc bàn rộng rãi sạch sẽ chỉ chờ Dung Lỗi xem qua. Đóng cứa cẩn thận, Dung Nham bước lại chỗ anh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Lúc đưa anh những thứ này, Kỷ Nam có nói, đầy chỉ là một phần rất nhỏ trong tổng thể báo cáo điều tra xoay quanh mối quan hệ làm ăn mật thiết giữa Vi Bác và Hồng Nghiệp, cùng chi tiết về quá trình chuyển tiền đầu tư cho Hữu Dung.
Quãng chừng một tháng trước, Dung Lỗi từng nhờ mạng lưới điều tra của Kỷ Nam để tìm hiểu nguồn gốc vốn liếng của một khách hàng. Bắt đầu từ thành phố C lần sang Canada, rồi từ Canada mò về Mỹ, song vẫn chẳng thu hoạch được gì, xem ra công ty đầu tư có vốn nước ngoài này hoàn toàn bình thường.
Đêm Giao Thừa, sau cú điện thoại của Cố Minh Châu, anh và Dung Nham cùng xuống lầu. Khóe môi vẫn đọng nụ cười trìu mến, nhưng khi vỗ vai Dung Nham, giọng lại bình thản bảo: “Nhắc Kỷ Nam chuyển hướng điều tra sang Phương Phi Trì và phía công ty bên Mỹ, khoản tiền này chắc chắn là có vấn đề, nhớ để mắt đến quy trình kế toán của bọn họ.”
Có gợi ý trong tay, chẳng bao lâu Kỷ Nam đã lần ra manh mối.
Khoản tiền đầu tư vào dự án đất đai của Hữu Dung do Cố Minh Châu làm trung gian quả nhiên bắt nguồn từ Phương Phi Trì.
Xem qua vài trang, Dung Lỗi lật luôn trang cuối, đảo qua một lượt, anh gập bản báo cáo lại, châm điếu thuốc rồi bắt đầu trầm ngâm.
Ha, so với suy đoán của anh cũng chẳng khác là mấy nhi.
Khuôn mặt tuấn tú đanh lại sau làn khói thuốc mờ đục như sương.
“Tiếp theo anh định thế nào?” Dung Nham cũng vừa làm một điếu thuốc, đoạn hối bằng giọng nghiêm túc.
Trong kết quả điều tra của Kỷ Nam đã nói rõ, khoản tiền này là phi pháp và nó chỉ là một phần nhỏ của cả tảng núi băng.
Vài năm gần đây nước Mỹ mới nổi lên một băng đảng xã hội đen chuyên tổ chức buôn lậu của cái tham ô đút lót sang Trung Quốc, bao gồm thư họa có giá trị, đồ cổ quý hiếm, xe ăn cắp, v.v... Bọn chúng công khai bán đấu giá những thứ này ở chợ đen Trung Quốc, thu về nhiều khoán lãi kếch xù.
Khoản tiền này không thể quy đổi toàn bộ ra tiền mặt hòng thuyên chuyến về Mỹ được, trong khi Phương Phi Trì lại là đối tác làm ăn lớn của chúng. Hắn ta đã chia nhỏ số tiền này cho nhiều công ty con, thế vừa an toàn lại vừa thực hiện trót lọt hành vi rửa tiền của mình thông qua một số phi vụ đầu tư.
Bộ sậu lãnh đạo của thành phố C sắp bước sang nhiệm kỳ mới, nếu như Hữu Dung bị phát hiện có hành vi rửa tiền, vậy thì không chỉ mình bố Dung Nham mà ngay cả đảng phái của bố Lý Vi Nhiên cũng phải gánh chịu ảnh hưởng nặng nề.
Đây cũng chính là lý do khiến Dung Nham dám xá thân quên mình, bất chấp việc bị Cố Yên đì chết.
So với Dung Nham, tâm trạng của Dung Lỗi hầu như chẳng có chút nao núng, anh hỏi vặn lại: “Chú tính sao?”
"Nếu anh muốn nhân cơ hội này xứ lý nhà họ Phương thì chúng ta có thể hợp tác với nhau." Dung Nham nghiêm túc cân nhắc rồi lại bảo, “Cứ đà này, việc Phương Phi Trì muốn thanh toán Phương Diệc Thành cũng chi là việc sớm hay muộn mà thôi. Đợt bầu cứ sắp tới, khả năng Phương Diệc Thành sẽ được thăng chức to, mình cứ lấy cớ giáng cho hắn một đòn phú đầu, cẩn tắc vô ưu mà.”
Dung Lỗi búng tàn thuốc rồi cười rộ lên. Ngó cái mặt cười cợt ấy mà Dung Nham thấy ớn lạnh.
Lão này... chẳng giống sáu năm trước gì cá. Đến ánh mắt cũng thay dổi thật rồi! Đành rằng trước kia lão cũng điềm đạm từ tốn, nhưng hai con ngươi đen nhánh kia nào có sát khí đằng đằng như lúc này.
Đột nhiên Dung Nham có cám giác Dung Lỗi là sự kết hợp hài hòa của Trần Ngộ Bạch và Lương Phi Phàm, à tất nhiên là một Lương Phi Phàm có hoài bão lớn lao, trước khi vớ phải con nhóc Cố Yên, cộng với một Trần Ngộ Bạch chưa bị An Tiếu Ly bỏ bùa mê thuốc lú.
"Cái anh quan tâm là hình tượng của Hữu Dung và tầm ảnh hướng của chuyện này tới cuộc bầu cứ của chú Hai, còn Phương Phi Trì và nhà họ Phương không thuộc phạm vi cân nhắc của anh.” Nét lạnh lùng vẫn ngự trị trên khuôn mặt anh.
“Qua Tết là mảnh đất kia phải khởi công rồi. Rồi chẳng mấy sẽ bước sang quá trình tiêu thụ, khoản vốn thu hồi để trả cho bên đầu tư chắc cũng đủ. Đến lúc đó, chú phải để mắt vào, có biến là phải báo ngay cho anh. Đồng thời chú cũng nên đề cao cảnh giác cho bố mình, ngộ nhỡ có biến thì chú Hai cũng sẵn tính toán.”
Dung Nham dùng ánh mắt nghi hoặc ngó trân trân Dung Lỗi, “Nếu không muốn đụng đến thằng cha Phương Phi Trì kia, thì anh còn chóng trả tiền, phân rạch ròi quan hệ với hắn làm cái quái gì nữa?”
“Anh bảo không đụng tới hắn à?” Dung Lỗi hỏi vặn lại, vé mặt hết sức bình tĩnh, “Anh chỉ bảo hắn ta không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.”
“Anh nắm đằng chuôi, anh muốn hắn chết lúc nào chẳng được.” Dung Nham nheo mắt nhìn ông anh họ bằng vẻ suy xét, "Ôi ông anh tôi, anh đúng là đồ nguy hiểm!”
Dung Lỗi cười nhạt, “Chỗ đứng của anh hiện nay vẫn chưa vững, tạm thời không thích gây sự chú ỷ. Chú nhắc Kỷ Nam kín miện