Đời này còn gì đau đớn hơn việc: Anh hận em, anh hận em nhiều đín nỗi chi nhắc đến thôi cũng không nổi, thế nhưng... anh lại quay quắc trong nỗi nhớ em, suốt sáu năm tròn, chưa đêm nào nỗi nhớ đó chịu nguôi ngoai để anh có được giấc ngú yên.
Sáu năm trước, chính Cố Minh Châu đã vung dao giết chết chàng trai trẻ si tình giàu nhiệt huyết và cháy bóng ước mơ đó.
Trong suốt sáu năm, Dung Lỗi đã gom góp sức lực đế vùng lên. Anh đã trở chành người đàn ông trầm tĩnh, có quyền có thế, một người đàn thận trọng, kín đáo và khó dò, có thể hô mưa gọi gió, dời núi lấp viển - đúng như mong mói năm nào của cô.
Sáu năm sau, tình cũ trỗi dậy khi gặp lại người xưa, trong một đêm bình yên nhường này, cô đã gỡ bỏ lớp áo giáp phòng bị đế nép vào lòng anh, cho nỗi nhớ yếu ớt thốt ra thành lời. Ấy vậy mà nỗi hận thù trong anh càng trở nên mãnh liệt hơn cá sáu năm về trước: anh cứ ngỡ chi mlnli anh là người sống dở chết dở suốt sáu năm qua, thì ra vẫn còn có em. Quãng thời gian sáu năm đẹp đẽ nhất đời người chỉ vì sự cố chấp của em mà con tim đôi mình thành ra tan nát. Còn em, thậm chí trong chuyện này em cũng không hề hối hận lấy một mảy may. Dường như tất cả những gì trái qua là do anh đáng phải chịu!
Anh hận em, Cố Minh Châu!
Vào một đêm gần về sáng tối tăm nhất song cũng êm đềm nhất, Cố Minh Châu cứ nói thì thầm như thế rồi ngú thiếp đi, vầng trán đầy đặn mịn màng của cô kề sát vùng yết hầu mềm mại của anh, hai người âu yếm ngả vào nhau.
Chẳng rõ tự lúc nào Dung Lỗi đã rúc vào chăn, một cánh tay vòng qua gáy, ôm tấm lưng cô, tay kia ôm trọn chiếc eo thon. Anh đang ngủ ngon lành. Kể từ cái đêm ngất ngây trong cám xúc của men say nọ thì đây là lần thứ hai Dung Lỗi được an giấc trong suốt sáu năm trời.
Vào lúc bình minh, khi mặt trời vừa nhô, sương giá phủ khắp. Từng giọt sương vương trên ngọn cố lấp lánh dưới nắng mai như vô vàn hạt ngọc. Khu chung cư cao cấp chìm trong bốn bề tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới có người đánh xe đi làm, xe lướt qua cống chính của khu nhà êm như ru.
Khoánh khắc Cố Minh Châu mớ mắt trong cơn đau đầu như búa bố ập đến, các hoa văn họa tiết xấu mù trên trần nhà đang xoay tròn trước mắt, dịch dạ dày trào ngược đưa vị đắng ngắt lan khắp vòm miệng. Cô bỗng đẩy phắt người đang nằm đè lên mình ra, đoạn bụm miệng nháy dựng khỏi giường, khổ nỗi tấm chăn lại quấn vào mắt cá chân khiến cơ thế bị hẫng rồi ngã chúi đầu, nửa bên người đập bộp xuống nền nhà, đau điếng.
Dung Lỗi liền bật dậy, lao đến đỡ cô, nhưng cô lại xua tay, đẩy anh ra rồi chạy thục mạng vào nhà vệ sinh, nhoài người trên bồn cầu, sau một tiếng ọe là bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Dung Lỗi đi chân trần theo vào, một tay vén tóc cô lên, tay kia vỗ lên tấm lưng.
Sau một phen quáng quàng nôn ra cá dịch mật, những ngón tay thon dài bấu chặt vào thành bồn đã trở nên trắng bệch.
Dung Lỗi nhíu mày, gỡ ngón tay cô ra. Đặt cô ngồi lên đùi mình, anh giơ tay rút chiếc khăn, nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi và cả vết nôn tèm lem trên khuôn mặt cô.
Cố Minh Châu không ngừng nôn khan như một mỹ nhân ngư đang thoi thóp thở ra bọt nước, một bàn tay bấu chặt vào lưng anh, cơ thể lẩy ba lẩy bẩy trong cơn nhức nhối.
“Sao mà uống nhiều thế há?” Khuôn mặt tái nhợt dần lấy lại vẻ bình thường, Dung Lỗi dìu cô dậy rồi đưa cô một cốc nước súc miệng, tay vẫn ân cần vỗ lên lưng.
Một người giỏi kièm ché bán thân như cô ấy, vậy mà lại để xáy ra tinh trạng như tối ngày hôm qua, rốt cuộc đã xáy ra chuyện gì?
Tuy chân tay vẫn còn bủn rủn nhưng cô đã lấy lại tinh thần tinh táo như bình thường, “Chuyện vặt ấy mà,” Tiếng cô khàn đi sau lần nôn mửa, súc miệng xong, cô chí cho anh một câu giải thích gọn lón: “Sức khỏe của bố em không được tốt lắm.”
Dung Lỗi dợm mở miệng hỏi cặn kẽ xem bệnh tình thế nào thì cô đã ngước lên, đưa mắt nhìn anh qua tấm gương, cười bảo, “Em đỡ hơn rồi. Giờ em phái tắm cái đã. Anh muốn ở lại xem không?”
Hiển nhiên, khi đã khoác lên mình lớp vũ trang dày cui, ẩn mình an toàn sau bộ giáp sắt bất khá xuyên thấu xong, cô lại bắt đầu trò chọc ghẹo ngẫu hứng của mình. Trong cái nhìn lạnh lùng của anh đượm nét chán chường, anh vất chiếc khăn đang cầm trên tay xuống bồn rứa mặt rồi bổ ra ngoài. Để lại sau lưng là ánh mắt cô âu yếm dõi theo bóng hình cao lớn của anh qua tấm gương, nụ cười cứ tủm tím trên môi.
Dung Lỗi tắm táp qua loa ở gian nhà tắm bên ngoài.
Trong lúc chờ đợi, anh hâm nóng hai cốc sữa, nhiều phút trôi qua mồ vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu. Anh không yên tâm nên đẩy cứa bước vào, vừa lúc gặp cô bước ra. Tay bận giữ khăn lau mái tóc ướt rượt, trên người tròng chiếc áo phông có mũ rộng thùng thình của anh, ống tay xắn đến tận cùi chỏ, gấu áo dài như mặc váy, trùm qua mông chạm đến cặp đùi thon thá trắng ngần.
Anh dợm quay ra thì Cố Minh Châu gọi giật anh lại: “Đá này, chúng mình nói chuyện cái đã.”
Sáu năm qua đi, lại một lần nữa cô ấy nói ra câu đó với khuôn mặt lệnh tanh và nụ cười nhạt: “Đá này, chúng mình nói chuyện cái đã.” Hình như Dung Lỗi đang quay về cuộc nói chuyện cuối cùng của họ vào sáng ngày hôm đó. Và cũng y như vậy, Cố Minh Châu ngồi bên mép giường, lạnh lùng dứt khoát đòi chia tay. Lúc này, trái tim anh như bị đớp cho một nhát bới một con thú nhỏ mà hung tợn. Lòng anh găm đầy mảnh vỡ, đau khổ tột cùng, mà vẫn cố nín nhịn đế lặng lẽ gật đầu.
Cố Minh Châu thắng thắn thừa nhận những gì đã nói bới men say tốt qua, thế rồi cô buông một câu như thể tự giễu: “Sao bây giờ nhí? Đúng là rượu vào lời ra.”
“Mượn rượu làm càn thì có" Dung Lỗi nói ráo hoảnh, pha vẻ giễu cợt, như thể đây chẳng phải chuyện liên quan đến mình.
Khoác cho mình vé ngoài bình thán là thế nhưng trong lòng cô đã thoáng hoảng hốt.
Dung Lỗi thay đối nhiều quá thành thử cô không hiểu nổi thái độ hiện tại của anh. Cố Minh Chầu thầm nghiến răng, bụng bảo dạ đành nghĩ gì thì nói nấy vậy. Thì chẳng phải dì Nguyễn đã từng dạy cô rằng: những lúc không biết nói gì, ta hãy cứ nói thật.
“Em... muốn về với anh như trước kia.” Dưới ánh nắng rực rỡ, vé trầm ngâm của anh làm Cố Minh Châu bỗng nhụt hết cá ý chí làm một bài ca về nỗi day dứt và nhớ nhung da diết, thậm chí cô còn thấy sượng sùng, phái mất một lúc lúng ba lúng búng như ngậm hột thị, cô mới thốt được ra câu trên.
Thay vì phản ứng dữ dội, khóe miệng anh hơi cong lên, nhướn mày hỏi: “Tại sao?”
“Em vẫn còn yêu anh.” Cố Minh Châu gật đầu, từ tốn song cũng rất kiên định.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, ánh mắt Dung Lỗi nhìn cô rất bình tĩnh, mãi sau mới lên tiếng hói: “Năm xưa, khi Lương Phi Phàm đồng ý cứu bố em, em có từng hối hận không Cố Minh Châu? Giá như em chịu khó đợi đến lúc đó thì chúng ta đã chẳng cần chia tay.”
Cố Minh Châu lắc đầu, “Sự tình đã thế rồi, dù sau đó ai là người cứu bố em và làm thế nào đế cứu bố em thì em cũng không thế nào tìm về cái tôi của trước đây nữa.”
“Cái em đánh mất... là ước mơ của em, và cả anh nữa, bấy lâu nay, đã giây phút nào em thấy hối tiếc về điều đó chưa?” Dung Lỗi nói vẻ khó tin.
“Ước mơ đó xa xỉ quá, em không cần." Cố Minh Châu hít vào thật sâu, “Nhưng còn anh... Dung Lỗi, em không nỡ, nhưng em chưa từng thấy hối hận, bởi lẽ con người hiện tại của anh sống rất tuyệt vời, so với trước kia càng làm em yêu sâu sắc hơn.”
“Em không cần ước mơ nên ngay cả ước mơ của anh, em cũng chà đạp luôn một thể?” Nghe được câu trả lời của cô, anh thoáng sửng sốt rồi ngay lập tức phá ra cười giễu cợt, "Bởi vì em không cần nên em mới biến anh thành kiếu người mà em cần đúng không?"
Giọng cô cất lên líu ríu, “Trong hai người chúng ta phải có một người đủ mạnh đế trả giá cho việc đạt được ước mơ."
"Vậy bây giờ cá hai chúng ta đều đủ mạnh rồi nhưng ai là người còn ấp ủ ước mơ đầy?” Anh buông thõng một cánh tay gác trên tay vịn ghế sofa, dường như vừa hạ quyết tâm đế nói ra, “Anh đã chẳng còn ước mơ nào nữa rồi, Cố Minh Châu ạ.”
Cho đến tận lúc này, Cố Minh Châu mới bước đầu nắm bắt được cốt lỗi của cuộc nói chuyện. Dung Lỗi đang trách cớ cô, cô chắc mẩm trong lòng như vậy rồi thầm buông tiếng thở phào. May chăng còn trách nhau, cô chi sợ anh cứ giữ khư khư trong lòng, chẳng phái yêu cũng chẳng hề hận khiến cô chấng biết đường nào mà lần.
"Em xin lỗi...” Cố Minh Châu chuyển sang vỗ về anh bằng lời xin lỗi khấn khoản. Dung Lỗi giơ tay tó ý cắt ngang lời cô, “Chuyện này lối qua em đã nói đú rồi. Bây giờ có lẽ chúng ta nên chuyến sang vấn đề khác, ví dụ như, nói về những dự định sắp tới của em, hoặc, để anh nói về vấn đề của mình trước vậy,” Anh từ tốn nói, “Anh muốn em biết rằng, ông nội muốn anh cưới cô con gái út nhà họ Điền, anh đã đến tuổi lập gia đình rồi, vả lại hiện nay, anh và cô ấy qua lại với nhau cũng khá thoái mái.”
Nhận ra ý tứ trong lời anh, trái tim cô khẽ run lên song vẫn cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh để đỡ lời: “Em biết, chuyện Điền Tư Tư cứ để em thu xếp. Em đảm báo sẽ không làm ánh hướng đến mối quan hệ của hai gia đình."
Dung Lỗi cười vẻ chẳng bận tâm, anh đối một tư thế thoải mái hơn trên ghế sofa, vóc người vạm vỡ ngả ra sau. Cố Minh Chân chợt nhận ra dộng tác đó mang ý ngầm thừa nhận, có nghĩa anh đã đồng ý cho cô cơ hội. Con tim chợt rộn ràng hẳn lên, bao năm rồi cô mới có cám giác nhiệt huyết trong người cháy rạo rực.
"Đá..." Cố Minh Châu chẳng rõ mình nên nói gì, cố đè nén trái tim nhảy dựng lên vì mừng vui, cô khẽ bảo: “Em cứ tưởng anh sẽ phải giận em rất lầu nữa cơ.”
“Đâu nhất thiét phải viậy" Dung Lỗi thán nhiên bảo, "Đối với anh, lấy em hay lấy Điền Tư Tư đều như nhau cá. Đứng trên lập trường của người làm kinh doanh mà nói thì đây cũng là một hình thức huy động vốn hợp pháp, em đã tốn sức níu kéo anh như thế thì anh cũng sẽ cho em một cơ hội. Nhưng chí vậy mà thôi.”
Giọng điệu của anh nghe hời hợt song lại sắc cạnh như một lưỡi dao bén ngọt lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo trong đêm đông rét mướt. Cố Minh Châu đăm chiêu hồi lâu, rồi lại chau mày cười ngọt nhạt, kế sau đó, cô sà ngay vào lòng anh, hai cánh tay quàng qua cổ, ngứa đầu cọ mũi vào cổ anh, tỉ tê một câu ra chiều cam chịu, “Vâng vâng... chính em đã ra sức níu kéo anh... đồ đáng ghét!”
Cách nói của cô cứ như thể là đang dung túng, thậm chí không thèm chấp nhặt với một thằng nhóc nhỏ nhen ích ký, có lối nói gay gắt.
Nắng mai êm đềm, trong căn phòng lặng ngắt như tờ, Cố Minh Châu nớ nụ cười vui vẻ, thả lỏng người rúc vào lòng anh. Dung Lỗi vẫn giữ nguyên dáng ngồi ban nãy, ánh mắt sâu như lòng đại dương, cơ thể gồng lên từ lúc nào mà anh chẳng rõ, thế rồi dần dà anh cũng thá lỏng mình theo hơi thớ đều đều của cô.
Cho đến khi nắng dịu dần rồi tắt hẳn, cứ ngỡ hôm nay là một ngày đông quang đãng, chẳng ngờ lại trở trời. Cơn mưa tuyết đã ấp ú mấy ngày đang lớt phớt rơi bên ngoài ô cửa sổ dưới sắc trời âm u mịt mùng.
Lòng người cũng có khác nào thời tiết, thay đổi thất thường âu cũng là trời sinh.
Cô gái đang ngồi trên đùi anh dần co người lại. Dung Lỗi cảm nhận được cái lạnh buốt khi áp mu bàn tay lên bắp đùi đế trần của cô. Anh liền bế cô lên, thả cô vào chăn. Sau mấy phút ra ngoài, anh đã trở vào với cốc sữa nóng.
Cố Minh Châu ôm chăn ngồi ngẩn ngơ. Thấy anh đứng sát mép giường đợi mình, cô mới ngoan ngoãn nhấp hai ngụm rồi nũng nịu bảo: "Bụng ngang quá nên không muốn uống.”