Đầu mùa hè, thời tiết ấm áp hơn, nỗi đau cũng vơi bớt, thân thể Tả Á cũng dần dần khôi phục, dì Lâm cũng không tiếp tục mỗi ngày bôn ba tới chăm sóc cô nữa. Thời gian này là mẹ đến chăm sóc cho cô, khi vừa nghe tin cô sảy thai, mặt mẹ liền tối sầm lại.
Điền Văn Lệ vốn nghĩ rằng sự xuất hiện của đứa bé nói không chừng có thể cải thiện mối quan hệ đang căng thẳng giữa Tả Á và Kiều Trạch, không ngờ, cuối cùng đứa bé lại mất đi. Hẳn là bây giờ Tả Á đang vô cùng khổ sở, đứa bé là nỗi đau sâu thẳm trong trái tim cô, không chạm vào thì không sao, nhưng một khi chạm đến, lập tức lại đau đớn vô cùng.
Điền Văn Lệ vì sợ Tả Á đau buồn mà ở cùng với cô mấy ngày nay, mà những ngày này, Kiều Trạch lại không hề về nhà thăm cô lấy một lần, thì ra hôn nhân của hai người đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Kiều Trạch yêu Tả Á một cách chân thành, Điền Văn Lệ cũng biết, chuyện xảy ra ngày hôm nay, mặc dù bà không thể nào trách cứ được Kiều Trạch cái gì, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này có ý nghĩa gì sao? Hơn nữa, bà cũng mơ hồ biết rằng, hình như Kiều Trạch đang cùng sống chung với Tình Văn.
Tả Á là con gái của bà. Từ nhỏ, bà đã không thể mang đến cho Tả Á sự ấm áp, cho đến khi cô lớn, bà mới dần dần thương yêu cô. Hiện tại Tả Á lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy, chịu nhiều khổ sở như vậy, nhưng lại không thể nói ra, vẫn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân không còn ý nghĩa này.
Tiếp tục, hay nên kết thúc, Điền Văn Lệ lo lắng sốt ruột thay Tả Á, bà nghĩ, nhất định bà phải nói chuyện rõ ràng với Kiều Trạch mới được.
Tả Á cũng đã trở lại Cô Nhi Viện chăm sóc bọn nhỏ, cô cũng nói với mẹ mình chuyện của Tiểu Duyên, đứa bé ấy còn nhỏ mà đã phải chịu nhiều khổ sở. Điền Văn Lệ biết, Tả Á không có cách nào thoát khỏi nỗi khổ sở trong lòng vì mất đi con, tình mẫu tử của cô dường như đã chuyển sang cho đứa trẻ kia.
Hôm nay Tả Á không đến Cô Nhi Viện, mà ở nhà cùng Điền Văn Lệ, hưởng thụ bầu không khí ấm áp của hai mẹ con. Hai người đang tựa sát vào nhau xem ti vi, điện thoại lại đột ngột vang lên, Tả Á từ trên ghế salon đứng dậy cầm lấy điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi, vừa bắt máy liền nghe được tiếng gọi non nớt.
“Mẹ……chụt…..mẹ……”
“Tiểu Duyên!” Tả Á nghe thấy tiếng trẻ non nớt lại mang theo chút ấm ức đang gọi cô, không khỏi cất cao giọng gọi đứa bé, “Là Tiểu Duyên sao?”
Tả Á lại không nghe tiếng Tiểu Duyên nói chuyện, mà lại nghe chỉ nghe thấy tiếng hôn gió phát ra từ bên kia, Tả Á không nhịn được cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng, nước mắt như lại dâng lên trong mắt.
“Xin chào, cô là Tả Á?” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nói trung niên của người nào đó, Tả Á vội nói: “Xin chào, tôi là Tả Á đây ạ.”
“Tôi là viện trưởng cô nhi viện nơi Tiểu Duyên sống, Tiểu Duyên đang hồi phục rất tốt, tôi thay mặt toàn bộ tu sĩ và các bạn nhỏ ở Cô Nhi Viện, cám ơn cô đã giúp đỡ Tiểu Duyên, ngày mai Tiểu Duyên sẽ xuất viện.”
“Tốt quá rồi.” Tả Á có chút không được tự nhiên, bị người khác cảm ơn long trọng như vậy cô thật sự cảm thấy không quen, vội nói, “Viện trưởng, bà quá khách khí rồi, Tiểu Duyên cũng nên cảm ơn Viện Trưởng và những người đã quan tâm đến nó, hi vọng thằng bé có thể có một cuộc sống thoải mái.”
Tả Á hỏi thăm tình trạng Tiểu Duyên một chút, sau khi nói vài câu khách khí, chào tạm biệt Tiểu Duyên xong cúp điện thoại. Điền Văn Lệ vỗ vỗ bả vai Tả Á : “Đứa nhỏ đó phúc lớn mạng lớn, tương lai nhất định sẽ không thua kém ai, con không cần phải quá lo lắng.”
Tả Á gật đầu, suy nghĩ một chút nói: “Mẹ, con vẫn muốn đến gặp thằng bé, mong muốn này rất mãnh liệt.”
“Mẹ không phản đối, có điều, lúc lày thân thể của con không tốt, hơn nữa, con đi một mình mẹ cũng không yên tâm.” Điền Văn Lệ thử hỏi, “Nếu không thì gọi Kiều Trạch cùng đi với con, con thấy thế nào?”
Nét mặt Tả Á chợt cứng lại, vội vàng trả lời lấy lệ: “Đến lúc đi hãy nói.”
Điền Văn Lệ đi rồi, căn nhà lại vắng vẻ trở lại, mục tiêu sống của Tả Á bắt đầu chuyển sang công việc, đến Cô Nhi Viện chăm sóc những đứa bé, cô cũng tìm một công việc văn phòng. Mỗi ngày đều tận dụng tất cả thời gian, không để cho mình có thời gian rảnh rỗi.
Có điều, mỗi tối, cô đều về nhà đúng giờ, mặc cho các đồng nghiệp có nói thế nào, cô đều kiên trì giữ vững thói quen đó của mình. Có người đồng nghiệp giễu cợt cô là sợ ông xã nổi giận, cô cũng chỉ cười trừ, rồi chào tạm biệt, gọi xe về nhà.
Cuộc sống của cô chỉ có một mình với những căn phòng rộng rãi trống rỗng. Đi làm một mình, tan ca một mình, về nhà một mình, nấu cơm một mình, ăn cơm một mình, ngủ cũng chỉ có một mình, làm tất cả mọi việc đều chỉ có một mình.
Hôm nay là thứ Bảy, là ngày mà Tả Á đến cô nhi viện, nhưng tới giờ ăn trưa cô lại nhận được điện thoại của mẹ, kêu cô buổi tối về nhà sớm để ăn cơm, cô nói buổi chiều cô còn có việc phải làm, sợ rằng không thể về nhà sớm được, cho nên hôm nay không tới nữa, để ngày mai cô qua, nhưng mẹ cô nói lại: “Hôm nay là sinh nhật Kiều Trạch, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, con đến đây đi, lâu rồi hai đứa không gặp nhau mà, phải không?”
Tay Tả Á không nhịn được mà khẽ run một cái, muốn nói cái gì đó nhưng mẹ cô lại cúp luôn điện thoại đi. Hai mươi mốt tháng sáu dương lịch là sinh nhật của Kiều Trạch, hình như cô chưa bao giờ biết sinh nhật Kiều Trạch thế nào, cô không khỏi có chút thở dài thất vọng.
Thời gian sống với nhau lâu như vậy nhưng hình như hai người chưa từng tổ chức sinh nhật cho Kiều Trạch, mà Kiều Trạch cũng chưa từng nói ra, anh không phải là người quá chú trọng đến những việc thế này. Mà cô, lại chưa từng quan tâm tới anh, cho nên, Kiều Trạch giống như không có ngày sinh nhật vậy.
Lần này, mẹ và dượng Kiều tổ chức sinh nhật cho Kiều Trạch, là họ có dụng ý, có lẽ là muốn tác hợp cho cô và Kiều Trạch, nhưng, chuyện này không đơn giản như vậy. Tả Á do dự hồi lâu, vội vàng ăn vài miếng cho xong, sau đó đành xin lỗi viện trưởng, xin phép nghỉ sớm.
Ra khỏi Cô Nhi Viện, Tả Á liền đi đến khu thương mại, sinh nhật thì phải tặng quà cho người ta, nhưng, phải tặng cái gì mới được đây? Tả Á đi dạo trong khu thương mại hồi lâu, tính tặng cho anh cái gì tinh xảo một chút, nhưng cô lại không chọn được cái gì cả.
Kiều Trạch thích cái gì, cô đều không biết.
Tả Á chán nản đi vào một cửa hàng đồ sứ, không chút tập trung mà đi dạo vòng quanh, tầm mắt đột nhiên bị một cặp ly sứ hấp dẫn, cô không nhịn được mà đưa tay cầm lên xem xét cái ly cẩn thận.
Tặng cái ly này cho anh có được không?
Cuối cùng thì Tả Á cũng quyết định mua cái ly, sau khi trả tiền xong, nói nhân viên bán hàng gói lại, nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều rồi, cô cầm cái hộp đựng ly được gói lại kỹ càng rồi đi ra ngoài gọi xe đi đến chỗ mẹ.
Nhưng đến chỗ mẹ, Tả Á ngạc nhiên nhìn thấy một người khách không ngờ đến, còn chưa kịp nói gì, người kia vừa nhìn thấy Tả Á liền lập tức chạy tới ôm Tả Á đến nghẹt thở.
“Mạch Tử, cậu định mưu sát mình đấy à?” Tả Á nói giỡn, cũng đưa tay ra ôm lấy Mạch Tử, “Cậu đi một mình thôi à ? A Long không tới sao? Đến đây lúc nào thế ? Cũng không nói cho tớ biết một tiếng.”
“Đây không phải là muốn cho cậu bất ngờ sao ? Mẹ tớ cũng tới, A Long cũng tới nữa.”
Đang nói thì A Long cũng từ phòng ngủ đi ra, vừa tách cánh tay đang ôm chặt Tả Á của Mạnh Tử ra, vừa nhẹ giọng khiển trách: “Mạch Tử, em có thể đừng ôm người khác trừ anh ra có được không ?”
Tả Á không nhịn được cười giỡn nói: “Mạch Tử, chuyện gì xảy ra thế ? Từ lúc nào A Long đã biến thành gã chổng hay ghen rồi, dấm của phụ nữ mà cũng ăn!”
“Cứ mặc kệ anh ấy đi.” Khuôn mặt Mạch Tử tràn đầy hạnh phúc, cô không thèm để ý tới lời uy hiếp của A Long, kéo Tả Á vào trong, « Được rồi, mọi người đến đông đủ cả rồi, chúng ta cũng mau đi thôi, mọi người đều đang chờ cậu đó.”
Gương mặt Tả Á có chút buồn bực : “Đi đâu? Mẹ tớ và dượng Kiều đâu?” Không phải bọn họ tổ chức sinh nhật cho Kiều Trạch ở nhà sao?
“Khó khăn lắm tớ mới tới đây được một chuyến, sao lại có thể ở nhà chịu buồn bực được, mẹ tớ và cậu mợ đã đi chơi riêng rồi, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta chơi phần của chúng ta.” Mạch Tử nói xong liền lôi Tả Á và A Long đi ra ngoài.
A Long lái xe, Tả Á và Mạch Tử ngồi ở phía sau, hai người tám chuyện gì đó, đã lâu không gặp, chuyện để nói không bao giờ hết cả, Tả Á hỏi Mạch Tử đang đi đâu, Mạch Tử chỉ là thừa nước đục thả câu nói, đến nơi cậu sẽ biết. Tả Á mơ hồ suy nghĩ, nếu cô bị Mạnh Tử đem bán thì không biết sẽ bị bán bao nhiêu lần nữa, cô vẫn không khôn ngoan như vậy.
Xe dừng lại ở một khách sạn cao cấp, Mạch Tử kéo tay Tả Á đi thẳng vào trong khách sạn, rồi đi thang máy lên lầu, đi tới một căn phòng của khách sạn KTV, A Long vẫn đi theo sau như một vệ sĩ hộ tống hai người.
Mạch Tử đẩy cửa phòng ra, Tả Á chợt ngẩn ra, trong phòng có rất nhiều người, hơn nữa đều là những người cô quen, Tả Á theo bản năng lùi lại bước, những Mạnh Tử lại túm lấy cô lôi vào trong. Căn phòng vốn đang rất náo nhiệt, chợt tiếng nhạc bị tắt đi, không còn âm thanh nào, tầm mắt của mọi người cũng rơi lên người cô, lúc này cô trở thành một vị khách không được hoan nghênh.
Tầm mắt Tả Á vô ý nhìn về phía Kiều Trạch, anh đang yên lặng ngồi trên chiếc ghế sofa màu đen ở chính giữa, đôi mắt đen của anh trong bóng tối trở nên bén nhọn khác thường, như đang suy nghĩ mà nhìn cô.
“Xin lỗi, đã tới muộn.” Mạch Tử lên tiếng chào hỏi, phá vỡ bầu không khí kì lạ này, rồi kéo Tả Á len vào trong đám đông đến bên cạnh Tình Văn và Kiều Trạch, ngồi xuống, rồi sau đó khoác cánh tay của Kiều Trạch nói : “Cậu nhỏ à, sinh nhật vui vẻ nhé, đưa cháu thân yêu này từ xa đến để chúc mừng cậu đó”
Kiều Trạch chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, coi như trả lời.
Mạch Tử đặt quà tặng đã chuẩn bị từ trước lên trên bàn, lại hỏi Tả Á, “Ai, Tiểu Á, quà của cậu đâu, không phải cậu cũng mang quà tới sao?” Mạch Tử chỉ là tùy tiện nói thôi, cũng hi vọng là Tả Á đã có chuẩn bị rồi, cô đưa tay lấy túi xách của Tả Á, Tả Á vội vàng giữ túi xách của mình lại.
, “A, để tớ tự lấy.”
Tả Á mở túi xách ra, lấy hộp quà đã được gói bọc cẩn thận ra, đặt cạnh hộp quà của Mạch Tử. Kiều Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, nhưng không nói gì cả. Mạch Tử thấy vậy liền nhét hộp quà của Tả Á vào tay Kiều Trạch: “Ai, quà mợ nhỏ mua đó, cậu mau nhận đi.”
Mợ nhỏ?
Khuôn mặt Tả Á chợt đen lại, đây là lần đầu tiên Mạch Tử xưng hô như vậy với cô, khiến cô có chút không được tự nhiên, cô và Mạch Tử là bạn học, cùng tuổi với nhau, vẫn luôn gọi tên nhau, nay đột nhiên cô ấy gọi cô là mợ nhỏ, mí mắt Tả Á liền co giật.
Sau một hồi yên ắng, đám người trong phòng lại tiếp tuc cuộc vui của mình, phụ nữ thì tiếp tục hát hò, đàn ông thì tiếp tục chơi bài, còn chơi cả trò xúc xắc nữa. Những người này, trừ Từ Bân, Đường Lăng, Trương Chính, là những người Tả Á biết, còn những ngưởi còn lại Tả Á chưa từng gặp qua.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mọi người chơi đùa náo nhiệt, đây là thế giới của Kiều Trạch. Tả Á giống như người bị cô lập, không có cách nào hoà nhập vào thế giới này, Kiều Trạch vẫn lạnh lùng như vậy khiến c