Anh Bồi đỡ An Tiểu Tâm ổn định, đứng thẳng dậy, tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh. Chỉ thấy bên cạnh suối phun, phía sau cây hoa quế nơi ánh đèn chiếu không tới được xuất hiện một bóng người cao gấy.
“Đinh Phổ Nguyệt?” Anh Bồi híp híp mắt.
“Rất kinh ngạc sao? Ha ha!”Đinh Phổ Nguyệt giễu cợt mở miệng, ánh mắt ánh lên vẻ khác thường khi nhìn Anh Bồi và An Tiểu Tâm.
“Làm sao cô biết chúng tôi ở nơi này?”Anh Bồi trầm giọng hỏi.
“Thế nào, chỗ các người tới, em không được phép tới sao?” Đinh Phổ Nguyệt đến gần mấy bước, đầu ngón tay đem sợi tóc vén sau tai, quyến rũ liếc Anh Bồi nói, “Thật ra thì khi anh vừa vào phòng tiệc, em đã chăm chú nhìn anh rồi nên khi anh ra ngoài, em nhịn không được nên đi theo. Xem ra, tiệc cưới của dì, hai phù dâu đều có thể đỡ được phần tiễn khách rồi. Haha.”
“Nếu theo tôi tới rồi, tại sao lại không ra giúp đỡ? Cô xem An Tiểu Tâm say như thế .” Anh Bồi như không có chuyện gì xảy ra nhìn An Tiểu Tâm ở trong lòng.
“Ha ha ha, đi ra, không phải sẽ không thấy được những cảnh tốt đẹp như vừa rồi sao.” Đinh Phổ Nguyệt nháy mắt mấy cái. “Sao, cô đều thấy được?”Anh Bồi lựa chọn hỏi thẳng.
“Đúng vậy, nên nhìn, không nên nhìn, toàn bộ!” Đinh Phổ Nguyệt cũng rất thẳng thắn nói.
“Được rồi, tôi thừa nhận, hiện tại tôi đang theo đuổi An Tiểu Tâm.Tôi hi vọng cô ở trước mặt cô ấy đừng bàn tán những chuyện liên quan đến tôi.”Nếu đã biết rồi thì nên nói thẳng ra thôi.
“Khen anh cũng không được?”Đinh Phổ Nguyệt hỏi ngược lại.
“Tốt nhất không cần!”
“Ừ. . . . . .Nhưng anh quên, em đã không còn là tình nhân của anh. Lời nói của anh, em không cần nghe theo. Ở trước mặt An Tiểu Tâm nói gì, nói thế nào, đều là tự do của em. Em phải nói anh ở trên giường rất dũng mãnh, nói anh thay đổi phụ nữ như thay quần áo, nói anh không muốn nữa sẽ trở mặt vô cùng tàn nhẫn, nói anh . . .”
“Đủ rồi!” Anh Bồi quát Đinh Phổ Nguyệt ngừng, anh rốt cuộc hiểu được tại sao An Tiểu Tâm lại thấy ghê tởm rồi, cùng loại phụ nữ này nói chuyện thì chẳng bao giờ nhắc đến đạo lý nhưng vẫn cố nói, “Cô muốn thì cứ tự nhiên .”
Anh đỡ An Tiểu Tâm đi đến bãi đậu xe, lúc lướt qua Đinh Phổ Nguyệt lại bị cô ta cười khanh khách kéo lấy cánh tay: “Anh Bồi, mặc dù An Tiểu Tâm đoạt người đàn ông của em, nhưng mà em còn chưa có ngu đến mức đem con thỏ nhỏ uống rượu say giao cho đại sói xám. Em sẽ đưa chị ấy về nhà .”
“Tôi nói lại một lần nữa, An Tiểu Tâm không có giành đàn ông của cô. Cô cùng cô ấy, không giống nhau.” Anh Bồi nhẫn tâm nói.
“Được, em không nói. Nhưng mà, nếu như anh không có ý đồ gì bất lương, tốt nhất để cho em mang chị ấy về. Yên tâm đi, em sẽ không làm gì chị ấy đâu. Dù thế nào đi nữa, chị ấy vẫn là chị họ của em mà. Hơn nữa, tối nay chị ấy đã thay em trút giận rồi. Anh không thấy nha, ha ha, thời điểm chị ấy gọi anh “Ẩm Ướt”, nét mặt của anh quá đặc sắc, ha ha ha. . . . . .”
Anh Bồi lúc này muốn nghẹn họng, mặt lạnh xuống, nửa ngày cứng giọng nói, “Vậy thì đi mau, tôi đưa các cô về nhà.” Đinh Phổ Nguyệt trở lại hiện trường tiệc cưới, cầm tất cả đồ dùng của An Tiểu Tâm, thông báo cho đám người của Tần Xuân Hinh, sau liền trở lại bãi đậu xe cùng Anh Bồi đưa An Tiểu Tâm trở về.
Trở về nơi ở của An Tiểu Tâm, Anh Bồi nhanh chóng đem cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt trên giường.Anh đem gối đầu đệm ở dưới đầu An TiểuTâm, lại kéo chăn qua cẩn thận đắp kín giúp cô, ánh mắt bình tĩnh đọng lại trên gương mặt đang say của cô.
Đinh Phổ Nguyệt dựa vào cửa phòng haha cười lạnh hạ lệnh trục khách: “Được rồi, Anh Bồi anh đi nhanh lên đi.”
Anh Bồi muốn sờ An Tiểu Tâm một chút nhưng vừa định động tay đành phải kìm lại!
Anh gật đầu một cái, nói: “Cô tối nay cũng đừng đi, buổi tối cô ấy tỉnh cho cô ấy uống nhiều nước một chút.”
“Về điều này thì không chắc chắn được nha, em ngủ rất say, cái này anh cũng biết nha.” Đinh Phổ Nguyệt khiêu khích nói.
Anh Bồi đi tới trước cửa, xoay người lại yên lặng quan sát Đinh Phổ Nguyệt mấy lần, không nói lời nào.
Đinh Phổ Nguyệt bắt chéo tay trước ngực, nở nụ cười lạnh: “Thế nào, sợ em làm chuyện xấu sao? Ha ha, em cho anh biết, từ nay về sau, em ở trước mặt An Tiểu Tâm sẽ không nhắc đến anh một chữ nào đâu.”
Anh Bồi nhíu mày lại, quả nhiên, lời nói chua ngoa của Đinh Phổ Nguyệt vang lên: “Em sẽ không nói tha thứ, em sẽ không nói buông tay cũng sẽ không nói lời chúc phúc. Em sẽ nhìn chị ấy đau lòng, nhìn chị ấy giày vò chính mình, cũng giày vò anh. Anh Bồi, anh đừng nghĩ không có gì là làm không được, vần đề của anh và An Tiểu Tâm không phải chỉ ở em thôi đâu, An Tiểu Tâm là một người cố chấp, anh cảm thấy, anh có thể kiên trì chờ đợi đến một ngày chị ấy hoàn toàn chấp nhận anh sao?”
“Tôi không muốn cùng cô thảo luận vấn đề của tôi và An Tiểu Tâm bởi vì đó là chuyện của tôi cùng cô ấy.” Anh Bồi nhấn mạnh hai chữ “tôi và cô ấy” hết sức rõ ràng.”Quan hệ giữa tôi và cô đã sớm kết thúc.Chính cô là người quyết định bắt đầu, kết thúc cũng là theo cách thức đã thảo luận. Tôi hi vọng cô không có bất cứ tình cảm gì với tôi nữa.Đặc biệt là không có tình yêu, về phần hận, cô cứ tự nhiên cũng được.”
Đinh Phổ Nguyệt mở cửa chính, điệu bộ cung kính, cười lạnh nói: “Được lắm, Anh Bồi Phó Tổng , tôi sẽ chống mắt chờ đợi, xem anh làm thế nào cạnh tranh với một người đã chết.”
Ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ của Anh Bồi khẽ rung động, anh hơi mím môi, lặng lẽ bước ra ngoài, mặc cho Đinh Phổ Nguyệt đập cửa rầm trời.
Đinh Phổ Nguyệt chống nạnh, đặt ngồi trên ghế sa lon, cảm giác buồn bực trong lòng đã xả ra cũng không ít. Ánh mắt của cô nhìn quanh gian phòng khách nhỏ, cảm thấy nơi này hình như có chút thay đổi.Khi ánh mắt vô tình lướt qua chiếc bàn nhỏ thì cô vô cùng kinh ngạc. Cô đưa tay cầm lấy chiếc đồng hồ quả quýt đặt trên bàn xem tỉ mỉ, mặt ngoài chiếc đồng hồ có chút cũ kĩ, lẩm bẩm nói: “Haizz, Anh đại thiếu động long thật rồi, vật quan trọng như vậy cũng yên tâm để ở nơi này?”
Đột nhiên truyền tới âm thanh ầm ầm, thì ra là An Tiểu Tâm lao ra từ phòng ngủ chạy thẳng đến nhà vệ sinh. Đinh Phổ Nguyệt đảo mắt, uể oải đi theo, nhìn thấy An Tiểu Tâm đang quỳ gối bên cạnh bồn cầu, cực kỳ khổ sở nôn mửa. Đinh Phổ Nguyệt nhíu nhíu mày, nhấn hai lần yết hầu, mới thấy đem mùi rượu ép xuống nổi.
An Tiểu Tâm nôn đến chẳng biết trời trăng gì, Đinh Phổ Nguyệt ở bên cạnh nói nói mát: “Chậc chậc, không thể uống cũng đừng uống…, thật là tự làm tự chịu mà.”
An Tiểu Tâm thế nhưng nghe được cô nói chuyện, ngẩng đầu lên hỏi câu: “Cô là ai?” Sau đó lại vùi đầu tiếp tục ói. Thật đúng là ai cũng không nhận ra? Đinh Phổ Nguyệt tức giận đáp: “Em là Đinh Phổ Nguyệt.”
An Tiểu Tâm gương mặt đầy nước mũi nước miếng, sững sờ lầm bầm lầu bầu nói: “Đinh Phổ Nguyệt? Không biết.”
“A, Ẩm Ướt đâu?” An Tiểu Tâm đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi bên cạnh còn có người kia mà.
Đinh Phổ Nguyệt thật sự không nhìn nổi, lấy khăn lông ướt giúp An Tiểu Tâm lau mặt nói: “Xem chị là bộ dáng gì đây, cái gì mà Ẩm Ướt, Ẩm Ướt, làm người ta buồn nôn, tến đó đã sớm chết rồi.”
“Cô gạt người!” An Tiểu Tâm kích động kêu lên, nhéo cách tay Đinh Phổ Nguyệt, lực mạnh đến kinh người..
“A!” Đinh Phổ Nguyệt bị đau kêu lên, cô tức giận hất tay An Tiểu Tâm ra, “Được được, chị giữ Ẩm Ướt của chị cả đời đi, chị cứ như vậy ở góa luôn đi. Tốt nhất là phải hung ác nhục nhã Anh Bồi một phát, để cho anh ta nếm thử mùi vị không có được , thay em hung hăng xả giận. . . . . .”
Đáng tiếc, lời của cô chưa nói xong, An Tiểu Tâm lại vùi đầu tiếp tục sự nghiệp nôn mửa.
Đinh Phổ Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, vô lực đem thân thể tựa vào bồn rửa tay bên cạnh, yên lặng nhìn An Tiểu Tâm ói như điên không ngừng.
Trong chốc lát, trong nhà vệ sinh chỉ có tiếng nôn mửa của An Tiểu Tâm, trong không khí lại tràn đầy mùi rượu hôi thối.An Tiểu Tâm thì mặt máy nhợt nhạt, nước mắt giàn giụa.
Không biết có phải nhìn chằm chằm vào An Tiểu Tâm quá lâu hay không, Đinh Phổ Nguyệt cảm thấy mắt cay cay, cô lẩm bẩm mắng: “An Tiểu Tâm, chị đúng là ngu ngốc, ngu ngốc đến chết mất thôi.” An Tiểu Tâm tỉnh dậy vì cơn khát.
Cô vô tri vô giác từ trên giường bò dậy, loạng choạng tới phòng bếp, nhắm mắt từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước suối.Ừng ực uống hơn nửa chai, cuối cùng cũng đem cơn khát ép xuống.
“A ôi” cô không chút sức lực day day thái dương, nhe răng từ phòng bếp đi ra, đầu đau như búa bổ. Cô đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, ý thức từng điểm từng điểm khôi phục dần. Ừ. . . . . . Ngày hôm qua mẹ kết hôn, sau đó uống rượu, sau đó mình lại đi uống…, sau đó thì sao?
Cô chợt cúi đầu nhìn áo ngủ trên người,ai đã đưa cô trở về nhỉ? Ai thay quần áo cho mình? Sau lại xảy ra chuyện gì? Cô có làm chuyện gì mất mặt hay không? Ô, cô đem đầu đặt vào bàn thủy tinh lạnh băng, MD về sau uống rượu nữa thì ta sẽ không họ An.
“Yên tâm đi, là em đưa chị về .” Một giọng nữ uể oải truyền tới.
An Tiểu Tâm giật mình, vọt một cái đứng lên, nhìn về phía ghế sa lon. Lúc này mới phát hiện ra Đinh Phổ Nguyệt đang đắp chăn mỏng nằm ngủ trên ghế sa lon. Bộ dáng Đinh Phổ Nguyệt nhìn rõ ràng không được ngủ ngon, mắt sưng lên, vừa duỗi người vừa nói: “Quá muộn nên em không đi, chiếc giường trong phòng kia chị để đâu rồi? Hại em trên ghế sofa lăn lộn cả đêm.”
An Tiểu Tâm le lưỡi một cái, sau khi Đinh Phổ Nguyệt đi cô đã đem phòng kia đổi lại là thư phòng rồi, còn có giường nào nữa .
Cô ngượng ngùng nói: “Em có thể cùng chị ngủ chung mà, ngủ không ngon sao? Để chị đi làm bữa sáng?”
Đinh Phổ Nguyệt trợn to mắt nhìn An Tiểu Tâm, ngồi dậy vén chăn lên nói: “Em mới không cần cùng chị ngủ, tránh để thối bệnh chết. Chị nhìn thời gian một chút đi, bữa sáng gì, bữa trưa cũng qua rồi. Em muốn đi về, hẹn gặp lại.” “Em không tắm qua sao?” An Tiểu Tâm nhìn cô vẫn còn bộ dạng buồn ngủ.
“Không, em đi, em không muốn ở lại lâu hơn nữa.” Đinh Phổ Nguyệt mở cửa chính, phất tay một cái thong thả ra ngoài. An Tiểu Tâm mệt đến độ không suy nghĩ nổi nữa, mắt thấy cửa chính khép lại, đành phải nghe theo tiếng gọi thân thể, chạy nhanh như gió vào phòng ngủ nhảy lên giường, một bên thề không bao giờ uống rượu nữa, một bên khép mắt lại tiếp tục ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, lần này chính xác là An Tiểu Tâm bị đánh thức.
Âm thanh ồn ào làm cô mở mắt, nghe một hồi mới phản ứng được là tiếng chuông cửa, còn có điện thoại cố định trong phòng khách kêu.
Cô choáng váng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ánh tà dương như lửa, đã là chạng vạng tối. Cô lảo đảo đi đến phòng khách nhận điện thoại, nghe giọng nam êm dịu vang lên: “Còn đang ngủ? Nhanh lên một chút mở cửa.”
“Ai vậy?” An Tiểu Tâm không sao nghe rõ được, bên kia điện thoại đã cúp. Đau đầu đi đến mở cửa chính, vẻ lạnh lùng của Anh Bồi thoáng lên ý cười, sảng khoái tinh thần đứng ở đó.
An Tiểu Tâm dụi dụi con mắt, nuốt nước miếng một cái, cảm thấy não bị chập mạch cực lợi hại rồi, cô lắp bắp nói: “Anh, không phải tới dùng cơm chứ? Tôi uống nhiều quá, không có. . . . . . Không chuẩn bị. . . . . .”
Anh Bồi đẩy cô đang chắn ở trước cửa, đổi xong dép, đi vào phòng khách nhỏ giơ lên cái gì đó trong tay đặt trên bàn. 12»