r/>“Thứ gì vậy?” An Tiểu Tâm tò mò từ phía sau anh ngoẹo cổ nhìn, hình như là thức ăn trong siêu thị.
Anh Bồi mắt liếc nhìn An Tiểu Tâm, nói: “Đi tắm đi.”
“Vậy còn anh?” An Tiểu Tâm yếu ớt hỏi, trong lòng nghĩ, tôi lại không nấu cơm, anh ở đây làm gì?
“Thật là thúi , An Tiểu Tâm, cô có phải hôm qua không tắm không hả?” Anh Bồi bịt bịt lỗ mũi, làm ra bộ mặt không thể chịu nổi được.
An Tiểu Tâm lúc này mới như ở trong mộng bừng tỉnh, nhớ tới mình làm tổ trên giường cả một ngày, say rượu xong cũng không để ý, bộ dáng bây giờ nhất định cực kỳ đáng sợ.
Mặt cô đỏ lên, như gió chạy vào nhà vệ sinh, không hề nghi ngờ nhìn trong gương thấy bản thân buộc tóc đuôi gà cùng đôi mắt gấu mèo 0.0, còn có áo ngủ thì nhăn nhúm. Cô than một tiếng, chạy ra ngoài lấy quần áo, trở lại vội vàng mở nước tắm rửa.
Bồn tắm rất nhanh được đổ đầy nước, cô thoải mái chui vào, thư thái trong làn nước ấm áp, bàn tay xoa bóp cơ bắp trên cơ thể, cũng buông lỏng tâm tình. Cô tựa vào trong nước nhắm mắt lại, ừ, thật sự nghĩ cứ như vậy mà ngủ.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, An Tiểu Tâm từ từ nhớ lại. Ngày hôm qua làm sao mà uống nhiều rượu như vậy đây? Giống như cùng một mỹ nữ uống rượu với nhau, sau lại. . . . . . Sau lại. . . . . . Sau lại có một người đàn ông tới tìm mình, người kia là Ẩm Ướt? Không đúng, nhất định là nằm mơ. Trong mộng, còn giống như. . . . . .
An Tiểu Tâm đột nhiên mở hai mắt ra, trong mộng giống như hôn môi!
Cô sờ sờ môi của mình, đúng, nhất định là nằm mơ. Chỉ là cảm giác này cũng quá chân thật , rất hồi hộp, rất ngọt ngào, rất kích động. Cô nhớ tới loại lửa nóng ngọt ngào đó, trong lòng giống như thỏ con lo lắng, mặt nóng như nướng khoai.
Đang lúc ấy cửa phòng tắm bị gõ hai cái, Anh Bồi ở bên ngoài kêu: “Nếu không ra, thì tôi đi vào đấy.”
“À? Đừng đừng, tôi lập tức ra ngoài.” An Tiểu Tâm lập tức đè xuống một đống hình ảnh kiều diễm trong đầu, cuống quít bò ra ngoài sửa sang lại chính mình. Vừa hốt hoảng mặc quần áo, vừa oán giận mình, trong nhà có người đàn ông làm sao lại quên chứ? Như vậy nửa ngày Anh Bồi không biết đang giở trò quỷ gì.
Vừa mới mở ra cửa phòng, cô lập tức ngửi thấy mùi cháo thơm ngào ngạt. Cô hít hít mũi, theo mùi thơm tìm được đến phòng bếp. Liếc mắt thấy Anh đại thiếu gia đang mang một tạp dể nhỏ, tay thái thức ăn.
“Anh ở đây làm gì?”An Tiểu Tâm tò mò hỏi.
“Nấu cháo, chờ một lát là được rồi.” Anh Bồi cười cười, dùng khăn lông lau khô tay.
“Anh có thể nấu cháo à?”An Tiểu Tâm mặt chất vấn.
“Cô phải sấy tóc khô nữa chứ?” Anh Bồi không để ý tới vấn đề cô hỏi, khoác hai vai An Tiểu Tâm, trực tiếp đem cô quay ngược lại nhà vệ sinh như chuẩn bị giai đoạn làm lễ rửa tội.
Anh nhanh chóng tìm ra máy sấy tóc, cắm điện vào, từ phía sau giúp An Tiểu Tâm sấy tóc.
An Tiểu Tâm không nhịn được quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Làm sao mà anh còn quen thuộc với những thứ này hơn cả tôi vậy?” “Đừng nhúc nhích!”Anh Bồi đem mặt cô quay trở về, nghiêm túc giúp cô sấy tóc.
“Uống rượu, tóc lại không sấy khô, đầu sẽ càng đau.Tình huống xầu hơn nữa có thể sẽ bị đau nửa đầu…” Tiếng ồn ào của máy sấy tóc khiến cho lời nói của Anh Bồi bị đứt quãng, An Tiểu Tâm nghe cảm giác mình như vật cưng được cưng chiều, trong lòng không khỏi vui sướng, tuy nhiên cô cũng không dám khẳng định. Anh Bồi chen ngón tay thon dài vào tóc An Tiểu Tâm, đầu ngón tay khẽ day day da đầu của cô, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng xẹt qua vành tai cô như có như không.
An Tiểu Tâm cảm thấy những chỗ da được chạm qua như có dòng điện chạy qua toàn bộ tứ chi cơ thể, làm cô miệng đắng lưỡi khô, tâm khí hoảng loạn. Cô giành máy sấy từ trên tay Anh Bồi nói: “Không cần, để tôi tự mình làm được rồi.”
Anh Bồi tránh ra, tắt máy sấy trên tay, nói: “Được rồi.”
Sau đó, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ ửng của An Tiểu Tâm, bất ngờ búng một phát trên trán cô, nói: “Đừng có đoán mò, bản nhân tôi đối với cô cũng không có gì hứng thú đâu. Đơn giản vì không nhìn quen bộ dạng dơ bẩn của cô thôi.”
An Tiểu Tâm tức giận nhìn bóng lưng của Anh Bồi, nhỏ giọng nói thầm: “Không đánh đã khai, tự cho là đúng!”
Anh Bồi trở lại phòng bếp múc cháo ra, còn bưng thêm một dĩa rau xanh trộn tươi ngon. An Tiểu Tâm chộp lấy chiếc đũa, ngồi ở bên cạnh bàn thèm nhỏ dãi nhìn.
Cháo thơm nức mùi gạo và trứng gà, đổ ra nồi còn thêm chút mật ong, hương vị ngọt lịm, vào miệng tan ra.
Đĩa rau xanh trộn gồm măng được chần qua nước sôi, bên trên là dầu mè trộn với tỏi, thêm vài giọt mù tạt, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, thích hợp ăn với cháo.
An Tiểu Tâm tối hôm qua ăn cái gì cũng đều nôn ra hết rồi, đói bụng cả ngày, nhìn thấy đồ ăn ngon như vậy sớm đã không nhịn được. Húp sùm sụp một lúc hai chén cháo, cơ hồ đem nửa gương mặt cũng vùi lấp trong chén. Đĩa món ăn cũng bị cô ăn hơn phân nửa, vừa nhai vừa phát âm thanh biểu thị sự hài lòng của mình ô ô.
Anh Bồi buồn cười gõ gõ bàn: “Cô là chó sao?”
An Tiểu Tâm ngẩng đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn Anh Bồi: “Cái gì? Chó?”
“Vậy cô ô ô cái gì?”
“Haha” An Tiểu Tâm xấu hổ cười cười, “Anh Bồi, anh làm đồ ăn ngon thật.”
“Vậy sao?”Anh Bồi hỏi ngược lại, sau đó thấy mắt của An Tiểu Tâm không ngừng lảo đảo thành vòng tròn.
Chỉ nghe cô nói: “Anh Bồi, anh làm đồ ăn ngon như vậy, cần gì còn phải bắt tôi nấu cho anh ăn nha. Nếu không, 80 bữa cơm của chúng ta liền hủy bỏ đi, tôi lại nghĩ biện pháp khác đền ơn cứu mạng của anh?”
“Không được!” Anh Bồi quả quyết từ chối, anh lười biếng gắp lên một miếng măng, hài lòng gật đầu một cái, sau đó thong thả ung dung nói: “Không có cô làm đồ khó ăn như vậy, tôi làm sao có thể nấu ăn ngon như thế này được?” An Tiểu Tâm phồng má, trong lòng suy nghĩ tìm lời ác độc để nguyền rủa anh. Cuối cùng, cô quyết định ăn hết cháo, khiến Anh Bồi không có cháo để uống.
Ăn xong chén thứ ba, cô đã no rồi, nhưng vẫn còn muốn ăn tiếp nữa. Đang do dự có nên tiếp tục ăn hay không, Anh Bồi giành cái chén và đũa trong tay cô
An Tiểu Tâm trừng anh, anh trừng ngược mắt lại: “Đột nhiên ăn nhiều như vậy, dạ dày sẽ chịu không nổi, buổi tối sẽ bị đau bụng.”
Anh cầm tạp dề mặc vào cho An Tiểu Tâm, vỗ vỗ đầu cô, giống như dụ cún con nói : “Ngoan, đi rửa chén.”
An Tiểu Tâm ăn của người ta rồi, cam tâm tình nguyện đi rửa chén.
Dọn dẹp xong ra ngoài, quả nhiên đèn đã mở, khúc nhạc vi-ô-lông êm dịu vang lên. Anh Bồi đã pha xong cà phê, bên trong ngào ngạt hương thơm tinh khiết, nhàn nhã nằm trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần .
An Tiểu Tâm theo thói quen trượt trên sàn nhà đến ghế sofa, bưng ly “Sắc quỷ” lên, nhấp một miếng.
“Ơ? Thế nào không phải cà phê?” An Tiểu Tâm kinh ngạc, trong miệng là nước mật ong âm ấm, hương bưởi thơm ngát phả vào mặt.
“Là trái bưởi mật.Cà phê đối với bao tử không tốt.Cô uống rượu, dạ dày không thể chịu kích thích nữa, uống chút nước mật ong sẽ tốt hơn, lại xoa dịu cơn nhức đầu.” Anh Bồi nằm ở kia, mắt không mở mà nói.
An Tiểu Tâm vô cùng khao khát Anh Bồi chính là cái ly kia, chấp nhận uống một ngụm. Cô mặt không nhịn được thoải mái, hương vị không tệ, ngọt vừa phải
Anh Bồi nâng nâng mí mắt, đột nhiên phun một câu: “An Tiểu Tâm, cô muốn làm việc ở bộ phận nào nhất trong công ty chúng ta?”
An Tiểu Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hành trình mình cực khổ bước vào công ty, dẩu môi nói: “Tổ sếp tổng! Tôi thật vất vả mới có thể vào được.”
“Tổ tổng giám đốc có cái gì tốt?”
“Người làm trong tổ sếp tổng đều là tinh anh nha, tôi chỉ có một chuyên môn, vừa không biết kỹ thuật, vừa không biết bán hàng, dĩ nhiên vào làm ở tổ sếp tổng là tốt nhất ’’ An Tiểu Tâm cảm thấy Anh Bồi hỏi kỳ quái.
“Sao vậy?Anh hỏi cái này để làm gì?”An Tiểu Tâm mãi mới phát hiện hỏi, Anh Bồi ở chỗ cô, chưa bao giờ nói chuyện công việc. Anh Bồi đặt tay lên đầu, nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm mảnh mai trong ánh sáng lờ mờ, thì thầm hỏi nhỏ: “Cô không cảm thấy làm việc ở tổ tổng giám đốc mệt chết à? Nếu không, đổi sang bộ phận khác đi.”
An Tiểu Tâm cảm thấy tim mình đập bang bang như muốn nhảy ra ngoài, Anh Bồi, không muốn cho mình tiếp tục làm chung ở tổ sếp tổng sao?
“Công việc nha, nơi nào cũng. . . . . .Mệt mỏi. Tôi vẫn cố. . . . . .” An Tiểu Tâm không biết đến tột cùng mình muốn gì, trên góc độ công việc mà nói, cô muốn làm ở tổ sếp tổng . Nhưng sâu trong nội tâm, cô lại khao khát muốn rời xa cái tổ sếp tổng phiền toái kia. Nhất thời An Tiểu tâm lâm vào mâu thuẫn.
“Ừ” Anh Bồi đáp một tiếng, nửa ngày cũng không nói đoạn sau.
An Tiểu Tâm quay đầu nhìn anh, “Ừ” là có ý gì à? Vô duyên vô cớ hỏi chuyện công việc, lại không nói hết.
Cô đặt tay trên ghế sa long phía sau Anh Bồi, anh nhắm mắt lại không có động tĩnh gì. Cô đem tay hướng lên trên lắc lắc người Anh Bồi .
An Tiểu Tâm dứt khoát xoay người lấy tay bắt được cánh tay của Anh Bồi: “Anh vẫn chưa trả lời, hỏi tôi cái này làm gì? Có phải hay không Khúc chủ nhiệm. . . . . .”
Ngồi dậy, tay An Tiểu Tâm bị bàn tay vững vàng của Anh Bồi cố định lại. An Tiểu Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, đáy mắt đen lay láy của Anh Bồi khiến người ta bất an, anh bình tĩnh ngưng mắt nhìn cô.
Ánh mắt anh nhìn An Tiểu Tâm, cô như đắm chìm vào dải ngân hà xa xăm. Ở nơi ấy như có cái gì? Một chút bí ẩn, lại như có chút mâu thuẫn, hay có chút bất đắc dĩ, có chút. . . . . .Đau? Hay có chút. . . . . .Yêu?
An Tiểu Tâm kinh ngạc muốn đem tay của mình từ tay Anh Bồi rút ra, nhưng Anh Bồi không thả, ngược lại đem tay cô nắm chặt vào trong lòng bàn tay.
An Tiểu Tâm càng hoảng hốt giãy giụa, không dám nhìn Anh Bồi, chỉ nghe Anh Bồi nói: “An Tiểu Tâm, sở trường của cô là giả bộ ngu, đúng không?”
Lời nói của Anh Bồi chậm chạp mà êm ái, nhưng mỗi âm cũng rõ ràng đến khiến An Tiểu Tâm cảm thấy âm thanh chấn động cả không khí. Những lời này từng tiếng từng tiếng tràn vào trong lòng cô, những thứ căng thẳng trong lòng như dây cung bắt đầu không tự chủ được rung động, rung động, vĩnh viễn rung động, gần như lập tức muốn bẻ gảy.
“Leng keng!”Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, phá vỡ sóng ngầm giữa hai người. An Tiểu Tâm rút tay về, đứng dậy, chạy thẳng tới cửa chính.
Cô mở đèn lớn lên, quay đầu lại xem Anh Bồi. Anh Bồi chậm rãi ngồi dậy trên ghế salong, vuốt lại tóc, trở lại bình thường.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong yên lặng, An Tiểu Tâm nhanh chóng dời đi. Cô sắp xếp lại tinh thần, cất giọng hướng ngoài cửa hỏi: “Người nào vậy ?”