Anh Phó tổng về nước Điện thoại di động vang lên một tiếng vang nhỏ, là thanh âm tin nhắn.
An Tiểu Tâm ngồi ở sô pha trong phòng khách thoải mái, lười biếng lấy di động qua, mở ra nhìn, trên đó viết: “Chúc mừng ngày lễ quốc tế thư ký vui vẻ! Anh Bồi”.
An Tiểu Tâm nhìn chằm chằm màn hình di động ngây ngô, một hồi lâu mới phát hiện tim mình đập có chút nhanh. Cô cầm lên lịch trên bàn nhìn vào, hôm nay là ngày 23 tháng 4 trời ơi, tháng tư là tháng đầy đủ 4 ngày thứ tư. Không nghĩ Anh Bồi còn nhớ rõ cái này.
Cô nhấn phím trả lời, bắt đầu suy nghĩ nên viết cái gì. Trong lòng rất muốn hỏi thân thể anh bình phục như thế nào, cũng muốn hỏi anh bây giờ đang ở đâu, cũng muốn biết anh khi nào thì trở lại. Một loạt suy nghĩ phiền loạn xẹt qua, cuối cùng cô chỉ có thể nhắn hai chữ: “Cảm ơn”.
Suốt cả một buổi tối, An Tiểu Tâm vẫn không yên lòng, ánh mắt luôn là như không có chuyện gì nhìn về phía điện thại di động. Đáng tiếc, điện thoại di động cũng không có phát ra thanh âm tin nhắn.
Sau lần đó một đoạn thời gian, An Tiểu Tâm tiếp tục mập ăn mập uống ở nhà, tổng giám đốc Anh Nghị Trung đặc biệt cho phép cô ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, lúc nào thân thể hoàn toàn bình phục thì có thể trở về làm việc. Thật ra thì, sau khi bị thương đã nghỉ ngơi hơn bốn mươi năm mươi ngày, cô gãy hai xương sườn đã từ từ khép lại, đi lại hành động đối với cô ảnh hưởng không lớn. Nhưng người trong nhà nhất trí không để cho cô lộn xộn, đem cô giam cầm ở trong khu ngoại thành của An Thắng Phong, dung phương thức chăn heo để nuôi cô. Hơn nữa còn phải nói cứ cách ba đến năm ngày Tần Xuân Hinh cùng Khúc Tín Hách sẽ tới quấy rầy cô, làm cô không chịu nổi phiền phức này.
Cứ như vậy qua đến 5 tuần, chiều hôm đó, cô đang nằm ở trên sô pha buồn ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô vừa nhìn số điện thoại, là Đinh Phổ Nguyệt. Vừa mới nhấc máy, chỉ nghe thấy Đinh Phổ Nguyệt thét lên nói: “An Tiểu Tâm, động đất, chị cảm thấy không”.
“Cái gì? Động đất? Không có a?” An Tiểu Tâm có chút ù ù cạc cạc nói.
“Chị một chút cảm giác cũng không có? Mới vừa rồi tòa nhà rung kịch liệt, tầng 10 trở lên đồng nghiệp toàn bộ chạy hết ra bên ngoài. Tất cả mọi người nói, nhất định là nơi nào động đất mạnh rồi”. Đinh Phổ Nguyệt tựa hồ còn có chút chưa tỉnh hồn.
“Đừng nói mò, nào có động đất, chị một chút cũng không cảm giác được”. An Tiểu Tâm xem thường.
“Có thể chị bây giờ một đầu bị mẹ cùng dượng nhồi thành đầu heo, heo làm sao cảm nhận được động đất!” Nói xong, Đinh Phổ Nguyệt cúp điện thoại. An Tiểu Tâm tức giận đóng lại điện thoại di động, cái cô nàng chết tiệt này, gần đây ghen tị mình được Tần Thu Huân cùng An Thắng Phong chú ý chăm sóc, nói chuyện bao giờ cũng tức giận. Heo liền heo, có thể giống như cô làm một con heo được yêu mến, cũng không dễ dàng đâu.
Không đợi cô nghĩ xong, điện thoại di động lại vang lên, là Sở Úc.
An Tiểu Tâm thở dài không biết làm sao để đối phó với Sở Úc mỗi ngày gọi điện thoại tới thăm hỏi mình.
“An An, mới vừa rồi động đất, em có cảm thấy không?” Sở Úc có chút nóng nảy hỏi.
“À? Không có à?” An Tiểu Tâm nghe Sở Úc nói như vậy, lúc này mới có chút khẩn trương ngồi thẳng người.
“A, bọn anh mới vừa rồi ở tầng 23 họp, ghế với bàn lắc lư xê dịch, làm sợ tới mức các động nghiệp chạy khắp nơi. Hiện tại không sao, anh hỏi em có cảm giác được động đất không”. Sở Úc ôn hòa nói.
“Không có a, một chút cảm giác cũng không có. Mới vừa rồi Phổ Nguyệt cũng gọi điện thoại hỏi đấy”.
“A, không có việc gì là tốt, buổi tối anh đến thăm em”.
“Sở Úc, không cần, tôi ở đây rất xa, anh đừng tới”. An Tiểu Tâm nói.
“Không sao,anh vừa đúng có chuyện đi ngang qua, thuận tiện thăm em một chút”.
An Tiểu Tâm cau mày, Sở Úc đâu có chuyện gì đi đến muốn đến vùng ngoại ô? Cô bất đắc dĩ cúp điện thoại, cảm giác khó chịu kéo tới.
Kể từ khi gặp nạn ở Angola, lòng của An Tiểu Tâm cũng có chút dao động thay đổi. Ở thời điểm Đặng Dịch Triều chết, cô áy náy đến tột đỉnh, thậm chí cũng từng có suy nghĩ muốn chết trong đầu. Thế nhưng lần này cô cùng Anh Bồi tìm sự sống trong cái chết, lúc này cô mới phát hiện thì ra mình đối với sinh mạng bản thân có bao nhiêu khát vọng. Cô hiện tại cảm thấy, có thể sống thật khỏe, đó chính là một loại hạnh phúc. Nếu như Ẩm Uớt còn sống, khẳng định cũng hi vọng thấy cô vui vẻ, rộng lượng một chút. Vì vậy, cô bắt đầu quý trọng người bên cạnh đối với cô qan tâm cùng yêu mến. Đối với mẹ Tần Xuân Hinh, cô tha thứ, thông cảm cùng quan tâm, đổi lại Tần Xuân Hinh càng gấp mười lần yêu mến cô.
Đối với Sở Úc từ khi trở về nước tới nay luôn cẩn thận chăm sóc cô, thái độ của cô cũng ôn hòa rất nhiều. Không phải vì cô có thể bỏ qua đau đớn chuyện cũ cô cùng Sở Úc để lần nữa bắt đầu, mà là cô không muốn chấp nhất. Ẩm Uớt chết đi, để cho cô cùng người khác không vui. Chuyện cũ đã qua, để Ẩm Uớt sống ở đáy lòng mình đi, không cần phải trách móc nặng nề những người khác, khiến cho người sống tiếp tục khổ sở.
Chẳng qua, Sở Úc dường như không hiểu đạo lý này. An Tiểu Tâm thái độ hòa hoãn vô hình trung làm cho anh ta càng khích lệ, anh tựa hồ cảm thấy, anh và An Tiểu Tâm có thể quay trở về là ngày không xa nữa rồi.
An Tiểu Tâm nghĩ tới đây, phiềng não ấn lên huyệt thái dương, nên cùng Sở Úc nói chuyện mới được.
Đảo mắt đã đến tuần giữa tháng 6, Anh Bồi rốt cuộc trở về nước.Anh ở nước Mỹ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, nhân tiện ở Trung Đông thị sát. Đáng nhẽ anh muốn ở nước ngoài thêm một thời gian, nhưng là ở trong nước xảy ra động đất mạnh “5.12”, cả nước từ trên xuống dưới đều chống thiên tai, cứu tế, làm thiết bị truyền tin cung ứng cho thương nghiệp, Thần Sâm ngoại trừ quyên ra một khoản tiền, hiển nhiên muốn tham dự rất nhiều hạng mục xây dựng sau tai nạn. Rất nhiều hạng mục trọng đại, không có Anh Bồi ở đây, thật sự không có cách nào quyết định, cho nên Anh Bồi không thể làm gì khác hơn là trở về nước.
Anh đột nhiên trở về, trước đó không thông báo cho bất kỳ ai. Buổi sáng 10 giờ, khi thân hình anh cao lớn tuấn dật vừa mới bước vào phòng tổng tài làm toàn thể thư ký trợn to mắt nhìn anh, trong lúc nhất thời yên lặng như tờ. Yên lặng chừng 3 giây, nhóm thư ký lúc này mới phản ứng lại, trong chốc lát như ong vỡ tổ, mọi người đều vội vã hỏi:
“Anh phó tổng, anh trở lại, thật tốt quá!”
“Anh phó tổng, thân thể anh hồi phục thế nào?”
“Anh phó tổng, chúng tôi rất nhớ ngài nha”
………. “Khụ khụ” Khúc Như Y cũng vui mừng nhìn Anh Bồi,ồn ào một lúc sau, cô ta còn ra dáng vẻ cấp trên, ho khan vài tiếng nói. “Được rồi được rồi, mọi người cùng nhau làm việc thật tốt đi, đừng quấy rầy Anh phó tổng”.
Nhóm thư ký lúc này mới yên tĩnh lại, Anh Bồi mày kiếm giãn ra, vui vẻ bật cười nói: “Cấm ơn mọi người quan tâm tôi, rất lâu không có gặp mọi người, tôi cũng như vậy rất nhớ mọi người. Buổi chiều tôi mời mọi người đến Uy Tân Tư uống trà chiều, như thế nào?”
“Oa!” Nhóm thư ký đồng loạt hoan hô.
Anh Bồi mỉm cười đưa tay xoa trán, xoay người trở về phòng làm việc của mình. Xoay người chốc lát, ánh mắt không dấu vết ở chỗ ngồi của An Tiểu Tâm lướt qua. Nhưng nơi đó không có một bóng người. Anh ánh mắt khó hiểu tối sầm lại.
Cất bước đi tới phòng làm việc của anh, Đinh Phổ Nguyệt đứng ở nơi đó không hề chớp mắt, nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt có nhớ nhung, có nóng bỏng, có vui sướng không che giấu chút nào.
“Anh….phó tổng”. Đinh Phổ Nguyệt ngập ngừng gọi một tiếng. Trong vô số đêm khuya, để cho cô trằn trọc trở mình, nhớ nhung thấu xương người đang ở trước mắt.
Anh Bồi nhìn Đinh Phổ Nguyệt một chút, cười ôn hòa. Anh bình tĩnh nói: “Phổ Nguyệt, mấy tháng không thấy, em xinh đẹp hơn”.
“Anh….thân thể hoàn toàn bình phục sao?” Đinh Phổ Nguyệt lắp bắp hỏi, khi Anh Bồi bị thương tin tức truyền về trong nước thì cô nóng lòng như lửa đốt. Thế nhưng , cô chỉ có thể vô cùng khó chịu nhìn Khúc Như Y quang minh chính đại lao tới Nam Phi chăm sóc Anh Bồi.
Hiện tại, anh trở lại, rốt cuộc trở lại!
Khúc Như Y đi theo phía sau Anh Bồi, đem phản ứng của Đinh Phổ Nguyệ hoàn toàn nhìn vào trong mắt. Cô ta như không có chuyện gì xảy ra khoác tay Anh Bồi, phát ra một tiếng cười yêu kiều nói: “Anh Bồi, đi vào phòng làm việc nói chuyện đi. Em còn có thật nhiều chuyện muốn cùng anh báo cáo đây”.
Anh Bồi vươn tay vỗ vỗ bả vai Đinh Phổ Nguyệt, an ủi nói: “Phổ nguyệt, có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp”.
Nói xong, mặc cho Khúc Như Y lôi kéo anh vào trong phòng làm việc.
“Đinh thư ký, làm phiền cô mang hai cốc cà phê đi vào, cảm ơn”. Khúc Như Y cười cười nhẹ nhàng nói.
Đinh Phổ Nguyệt kinh ngạc nhìn Anh Bồi, cắn cắn môi, nửa ngày mới xoay người hướng phòng pha trà đi tới. Anh Bồi không đồng ý nhìn Khúc Như Y một cái, xoay người vào phòng làm việc. “Em thật sự có chuyện gấp như vậy? Ngay cả để cho anh cùng Phổ Nguyệt nói vào lời cũng không được?” Anh Bồi ngồi ở bàn công tác đã mấy tháng không ngồi, nhìn mặt bàn mình không nhiễm một hạt bụi nhỏ, cười như không cười hỏi.
“Em nghe nói anh mua cho cô ấy một căn phòng nhỏ? Ban đêm hai người sẽ có rất nhiều thời gian nói chuyện, cô muốn thổi gió bên gối không thành vấn đề, bây giờ là ban ngày, là thời gian làm việc”. Khúc Như Y nghiêm mặt nói.
“Thế nào? Vẫn còn trách anh đuổi em quay về? ”
“Không có, em lúc ấy chắng qua lo lắng thân thể của anh”. Khúc Như Y miễn cưỡng trả lời, giữa tháng tư sau khi An Tiểu Tâm về nước, Anh Bồi đem Khúc Như Y về nước, tự mình đi nước Mỹ một mình. Khúc Như Y đối với chuyện này canh cánh trong lòng.
“Sở Úc đâu? Nghe nói cậu ta đi đến khu vực bị thiên tai, lúc nào thì trở lại?” Anh Bồi nói sang chuyện khác.
“Mới vừa đến, thư ký của anh ấy đã đi đến phi trường đón. Anh ấy nói buổi tối cùng anh ăn cơm đấy”.
“A, trog khoảng thời gian anh không có ở đây, hai người bận chết đi được chứ? Em cùng Sở Úc như thế nào?” Anh Bồi thử thăm dò hỏi.
“Hừ!” Khúc Như Y khẽ hừ một tiếng, “Anh cho rằng em và anh ấy có thể như thế nào?”
Anh Bồi biết tình huống có thể không lạc quan như mình mong muốn, giơ tay lên đầu hàng nói: “Tốt lắm, Khúc chủ nhiệm, đem văn kiện quan trọng tôi cần xem lấy ra, tôi không nghĩ buổi tối phải làm thêm giờ để xem văn kiện”.
Khúc Như Y liếc anh một cái, cười duyên nói: “Được thôi, em trước kia thế nào không phát hiện ra anh là người cuồng công việc đây? Thiếu chút nữa cũng mất mạng….” Buổi tối yến tiệc là Sở Úc mời khách, Khúc Như Y tiếp khách.
Ba người từ nhỏ tới lớn là bạn bè, tránh né một chút chủ đề nhạy cảm, trong bữa tiệc nói chuyện sôi nổi, không khí vui mừng hòa hợp. Sau khi ăn xong, Anh Bồi cùng Sở Úc phụ trách đem Khúc Như Y đưa về nhà, hai người lại đi đến quầy rượu tầng hai Uy Tân Tư.
Trong quán rượu vang lên giai điệu của dòng nhạc Rock and roll, các loại đèn mờ tối các nhóm tụm ba tụm năm cười nói. Hai người bọn họ tìm một góc ít người, mở một chai XO, vừa uống vừa tán gẫu.
Sở Úc tâm tình tựa hồ không tốt lắm, Anh bồi cũng tựa như có chút không yên lòng. Anh Bồi nhìn Sở Úc một ly lại một ly uống không ngừng, đột nhiên cảm thấy quan hệ của mình và Sở Úc trong lúc đó có chút thay đổi. Về phần nơi nào thay đổi, anh nhất thời lại không nghĩ ra được.