, không có gì cùng tôi nói chyện sao? Thế nào uống một mình?” Rốt cuộc, Anh Bồi lên tiếng trước.
“Nói chuyện phiếm, tôi nghe đây”.
“Tán gẫu cái gì?” Anh Bồi hỏi ngược lại.
Sở Úc nhún vai một cái nói: “Nói chuyện phụ nữ đi, đàn ông ở cùng nhau không phải đều nói về phụ nữ sao? Ừ……” Sở Úc lười biếng chống một bên má, làm ra tâm trạng suy tư: “Anh Bồi, cậu có hay không đã từng vì phụ nữ mà uống rượu say?”
“Không có” Anh Bồi lắc đầu một cái, anh thật đúng là rất ít cùng người khác bàn luận về đề tài phụ nữ.
“Biết ngay cậu không có. Cậu nói xem, chúng ta là anh em lớn lên từ nhỏ cùng nhau, làm sao lại khác nhau nhiều như vậy?”
“Tại sao nói như vậy?” Mi tâm anh tuấn của Anh Bồi giật giật.
“Cậu nhìn lại cậu a, trong muôn hoa, phiến lá không dính thân. Tôi đây, gặp gỡ An Tiểu Tâm thật đúng là khắc tinh” Sở Úc thật sâu thở dài.
Nói An Tiểu Tâm, lòng Anh Bồi không tự chủ có chút dao động: “Thế nào, tôi không ở nơi này một thời gian, cô ấy lại cho cậu thêm phiền phức?” “Cái gì trong khoảng thời gian này? Lớp mười hai, cậu biết không? Lớp mười hai bắt đầu, cô ấy cho tôi thêm phiền”. Sở Úc buồn bực uống cạn rượu trong chén.
“Lớp mười hai? Thì ra hai người yêu sớm”. Anh Bồi đột nhiên có chút cảm thấy miệng khô, đưa tay cầm lấy ly rượu uống một hớp.
“Không phải yêu sớm, là tôi đơn phương thầm mến. An An lớp mười, tôi lớp mười hai, khi đó cô ấy không biết tôi, tôi đơn phương yêu thầm một năm”.
“Thì ra mỹ nam bịp bợm Sở Úc cũng có lúc phải cam chịu. Vậy sao hai người lại ở chung một chỗ?” Anh Bồi trêu chọc.
“Đại học năm ba, thời điểm khai giảng, tôi có thể ở trong một đám sinh viên năm nhất nhìn thấy cô ấy. Cô ấy mặc quân phục phì phì thật to, da phơi nắng đỏ thẫm, nhìn kia thần sắc biểu hiện tò mò mờ mịt, cả người trẻ trung giống như miếng quả ô-liu xanh còn chưa có thành thục” . Sở Úc vẻ mặt sương mù, giống như cô gái trẻ trung đó còn ở trước mắt.
“Được, quả ô-liu còn xanh, răng tôi cũng thấy chua”. Anh Bồi sờ sờ cằm của mình, cố gắng tưởng tượng một chút, Anh Tiểu Tâm mười bảy mười tám tuổi lên đại học sẽ có bộ dạng như thế nào?
“Có giỏi cậu cười nhạo tôi đi”. Sở Úc đem ly rượu trong tay cạn với Anh Bồi, thanh âm thủy tinh thanh thúy chạm vào nhau, anh đem rượu uống một hơi cạn sach. “Tôi chính là thích cô ấy. An An khi đó so với bây giờ mập hơn, đáng yêu cực kỳ. Gương mặt hồng hồng, con mắt lóe sáng sáng suốt, mi thanh mục tú làm cho người ta phải chú ý đến”.
“Tôi còn chưa bao giờ biết cậu thích cô gái như thế này”. Anh Bồi mỉm cười.
“Anh Bồi, đừng tưởng cậu duyệt qua vô số phụ nữ, mà nên giọng khiến tôi phải kình cẩn.” Sở Úc đại khái thật sự có chút say , cà lơ phất phơ vỗ bả vai Anh Bồi nói: “Người anh em, người hấp dẫn cậu nhất không giống như Khúc Như Y diễm quang bốn phía, không giống như Đinh Phổ Nguyệt báu vật hấp dẫn, cũng không phải là Lý Anh Ái khí thế bức người nữ cường nhân, cũng không phải là Bạch Khởi Văn giả bộ mỹ nhân cổ điển dịu dàng”. “Không nghĩ tới cậu đối với phụ nữ có kiến giải độc đáo như vậy. Vậy được, cậu nói một chút xem dạng phụ nữ gì có thể hấp dẫn tôi nhất?” Cùng Sở Úc quen biết nhiều năm, lần đầu tiên Anh Bồi nghe anh nói về phụ nữ rõ ràng đâu ra đấy như vậy.
“Chính là An An” Sở Úc trả lời.
“Phốc!” Anh Bồi không nhịn được bật cười.
“Cậu cười cái gì?” Sở Úc liếc mắt nhìn Anh Bồi, “An An hấp dẫn người ta nhất chính là: rõ ràng rất đẹp, cố tình không lộ ra. Rõ ràng rất ưu tú, hết lần này tới lần khác lại hơi chút tự ti. Rõ ràng rất kiên cường, lại cố tình bộc lộ nhát gan . Rõ ràng rất vui vẻ, lại cố tình tỏ ra u buồn. Rõ ràng rất hiền lành, lại cố ý có chút ý xấu”.
“Vậy sao? Tôi chỉ cảm giác cô ấy rất thích giả bộ ngu xuẩn, làm gì đều không có chút để ý mà thôi”. Anh Bồi cúi đầu uống một ngụm rượu, lạnh nhạt nói.
“Không hổ là Anh Bồi, nhìn phụ nữ cũng thật chính xác”. Sở Úc nâng ly mời rượu , trước mắt Anh Bồi giống như biến thành hai, nhưng ngũ quan Anh Bồi dưới ngọn đèn lờ mờ, ở trong ánh mắt mông lung, vẫn cứ như vậy xuất sắc bất phàm.
Sở Úc trong đầu đột nhiên nhớ tới Anh Bồi cùng An Tiểu Tâm ở châu Phi trải qua chuyện nguy hiểm, trong lòng một lỗi sợ kịch liệt dâng trào, anh hỗn loạn nói, “Anh Bồi, cậu nói thật với tôi, cậu cùng An An ở châu Phi có xảy ra chuyện gì hay không?”
Anh Bồi nghiêng đầu nhìn Sở Úc, thần sắc bình tĩnh hỏi: “Cậu cảm thấy tôi và An Tiểu Tâm xảy ra chuyện gì?”
Miệng anh nói xong, trong đầu lại hiện lên bức họa. Ở Sudan nơi làm việc luôn là bóng dáng bước nhanh vào vào ra ra của cô ấy, ở trên thảo nguyên Gabon đuổi theo bươm bướm xanh mái tóc dài tung bay đón gió, đêm mưa Bờ Biển Ngà cô ấy mảnh mai dựa vào bờ vai của mình cùng đón anh ban mai, chăm sóc mình bị bệnh bằng đôi tay mềm mại, ánh trăng Angola cùng với màu máu là thân thể với những đường cong lung linh….. Anh cau mày, tâm cũng nắm thật chặt…. Những thứ này, có tính là không có gì xảy ra không ?
“Ha ha, đúng thế” Sở Úc ngơ ngác nhìn Anh bồi nửa ngày,mới phản ứng chậm chạp cười nói, “Tôi thật sự là say, An Tiểu Tâm làm sao lại coi trọng cậu”.
“Phốc!” Anh Bồi một ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra ngoài, tức giận nói: “Chỉ có tôi chướng mắt cô ta, làm sao sẽ đến phiên cô ta ghét bỏ tôi?”
“Người anh em, đừng trách tôi đả kích cậu, An An khẳng định ghê tởm cậu. Cô ấy giống như quyết định sẽ thủ tiết vì Đặng Dịch Triều rồi, đến thần tiên ở trước mắt cô ấy cũng chưa chắc đã động lòng đâu. Huống chi cậu lại công khai mang theo tình nhân bên người….Ha ha….Ha ha” Sở Úc cười khô.
“Hai người rốt cục xảy ra chuyện gì? Tôi từng nghe Đinh Phổ Nguyệt nói, năm đó là An Tiểu Tâm theo đổi cậu a!” Anh Bồi tò mò.
“Đừng nói nữa, năm đó tôi làm những việc ngu ngốc kia. Vì để cho cô ấy có thể chú ý đến tôi, tôi cố ý ở trước mặt cô ấy đùa bỡn giả dạng lãnh khốc. Mua chuộc bạn cùng phòng cô ấy, kích cô ấy theo đuổi tôi. Nha đầu ngốc này, thật bị lừa, đến bây giờ còn nghĩ là năm đó cô ấy sử dụng tất cả vốn liếng của mình để theo đuổi tôi.” Sở Úc có lẽ là nghĩ đến năm đó An Tiểu Tâm bộ dáng ngu ngốc, cầm ly rượu cười ha ha khúc khích.
“Cô ấy dùng chiêu gì sao?”
“Cậu nên hỏi tôi sử dụng chiêu gì! Tôi dùng tất cả biện pháp đem hành tung của mình tiết lộ cho người bạn bên cạnh cô ấy, đợi cô ấy tới tìm tôi. Có lúc cô ấy không đến, tôi cứ thế chờ cả ngày. Thường đến thời gian tự học, tôi phải cố hết sức mới đem nữ sinh bên cạnh đuổi đi, chờ cô ấy chậm rì rì tới tìm tôi. Chẳng qua lúc đó cô ấy lại chuyên tâm tự học, không đến nói chuyện với tôi, khiến tôi tức giận gần chết. Trời mưa tôi cố ý không mang theo ô, ở trong trời mưa đi, đợi cô ấy nhường một nửa cái ô cho tôi. Sáng sớm tôi chạy đến lầu dưới ký túc xá cô ấy,đem van xe đạp của cô ấy vặn ra. Ở thời điểm cố ấy không kịp đi học thì làm bộ đi xe ngang qua, cho cô ấy đi cùng tôi đến giảng đường đi học. Tôi chướng mắt cô ấy quan hệ tốt cùng với Đặng Dịch Triều, chạy đi tìm người ta đánh nhau. Dù sao, khi đó tôi đem những việc ngốc cả đời này làm hết rồi”.
Anh Bồi nghe, chậm rãi nói: “Lúc tuổi còn trẻ làm một chút chuyện ngốc cũng coi như là nhớ lại những kí ức tốt đẹp. Lúc cậu làm những việc ngốc này, tôi còn đang ở nước Mỹ cố gắng học tập, vội vàng đi làm, những ngày sau này vừa khô khan vừa cực khổ, tôi ước gì cũng có người để cho tôi làm chút việc ngốc đây”.
“Cậu là người lãnh tâm mặt lạnh, muốn cậu làm chuyện ngu ngốc, so với lên trời còn khó hơn”. Sở Úc buồn bực nói.
“Thật không biết là cậu mắng tôi hay là khen tôi”. An Bồi giơ giơ tay kéo cà vạt cả mình, cảm giác tối nay anh cùng Sở Úc nói chuyện khiến anh có chút thấp thỏm, trong lòng mờ mờ mờ ảo ảo cảm thấy giống như có thứ gì bị chính mình bỏ sót.
“Vậy cậu cùng An Tiểu Tâm sau thế nào lại….Chia tay?” Anh Bồi hỏi, thời điểm anh bị thương, An Tiểu Tâm từng nói qua Sở Úc ngoại tình.
“……” Sở Úc cầm ly rượu trên tay đột nhiên cứng lại, anh không lên tiếng, kéo dài trầm mặc, chẳng qua tiếp tục rót rượu, ngửa đầu uống cạn, làm động tác uống nữa. Anh Bồi cau mày nhìn anh,khi anh uống đến chén thứ ba, Anh Bồi giữ tay anh lại: “Sở Úc,đừng uống nữa. Thật không bỏ được, phải đem cô ấy kéo trở lại. Đuổi theo không trở lại thì buông tay. Đàn ông con trai, tại sao không có tiền đồ ở trong này uống rượu giải sầu”.
“Buông tay? Nói dễ dàng! Trong khoảng thời gian này, thái độ của An An đối với tôi đã khá hơn nhiều, Nhưng tôi biết rõ, cô ấy đã cách tôi càng ngày càng xa. Cô ấy nhẹ nhàng như mây trôi, nói rõ ràng là cô ấy đã hoàn toàn buông tay rồi. Lúc đầu tôi hi vọng cô ấy thứ cho tôi, hiện tại tôi hi vọng cô ấy hận tôi, hận toi mới chứng tỏ rằng cô ấy không quên được tôi”. Sở Úc vừa nói, vừa đẩy tay Anh Bồi, tiếp tục rót rượu.
Anh Bồi cười khổ lần nữa đè anh lại nói: “Phụ nữ khắp nơi nhiều như vậy, tại sao phải là cô ấy? Như Y….”
“Người khác cũng không được, Anh Bồi, tôi thử qua, thật….” Sở Úc cắt đứt lời anh, có lẽ là quá say , có lẽ đã nói đến chỗ thương tâm, giọng nói thậm chí có chút nghẹn ngào.
Anh Bồi nhìn anh bộ dáng tinh thần sa sút, đột nhiên thật thấp giọng hỏi: “Sở Úc, nếu tôi thật sự cùng An Tiểu Tâm có cái gì, cậu sẽ như thế nào?”
Sở Úc giật mình nhìn Anh Bồi, mặc dù rượu cồn đã hoàn toàn tê liệt đầu óc của anh , nhưng anh theo bản năng trả lời: “Anh Bồi, tôi cảnh cáo cậu, đừng đụng An Tiểu Tâm. Nếu không chúng ta không thể là an hem nữa”.
Anh Bồi thở ra một hơi, phiền não đoạt lấy chai rượu trong tay Sở Úc, đem rượu còn lại đổ vào trong ly của mình, không nói hai lời, uống một hơi cạn sạch.
Để ly xuống, anh đưa tay rút một tờ khăn giấy lau miệng, “Sở Úc, uống rượu xong rồi, đi thôi”. “Không được, tôi còn muốn uống. Cậu ra khỏi nước lâu như vậy, chúng ta rất lâu không cùng nhau uống”. Sở Úc ăn vạ tựa vào ghế.
Thân thể không nhúc nhíc
Anh Bồi sắc mặt trầm xuống, đưa cánh tay cưỡng chế đem Sở Úc kéo lên: “Cậu nhìn lại bản thân mình đi thật không có tiền đồ. Trở về thôi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đến gặp An Tiểu Tâm, cậu lại sinh long đoạt hổ được rồi”.
“Ngày mai? Tôi có thể đi đâu gặp cô ấy? Tứ Xuyên? Ha ha…” Sở Úc quơ múa một cánh tay không rõ ràng nói: “Tôi ở Tứ Xuyên chờ cô ấy chừng mười mấy ngày, cũng không thể nhìn thấy cô. Anh Bồi, tôi thật lo lắng cho cô ấy, nếu là dư chấn động đất đem cô ấy…..”
“Cái gì?” Anh Bồi trong lòng loảng xoảng một tiếng, rốt cuộc tìm được trong lòng vẫn cảm thấy sót mất thứ gì đó, ban ngày anh không nhìn thấy An Tiểu Tâm, trong lòng vẫn cảm thấy là lạ.
Anh có chút luống cuống đập đập bả vai Sở Úc lớn tiếng hỏi: “An Tiểu Tâm ở Tứ Xuyên? Cô ấy gãy hai cái xương sườn, chạy đến đó làm gì?”
“Cô ấy a….Đập Đô Giang….Cứu tế đấy…..” Sở Úc mơ mơ màng màng, tựa vào người Anh Bồi.
“Cô gái này!” Anh Bồi khẽ cắn răng, bất an, phiền não, tức giận, lo lắng, sợ hãi vân vân ..có chút xen lẫn cảm giác hỗ loạn không rõ ở trước mặt anh oanh một tiếng, khiến cho anh rối loạn và bất an. Loại cảm giác này, có một loại anh hết sức đè nén, không dám tìm hiểu, không dám thừa nhận tình cảm, từng chút từng chút ăn mòn lục phủ ngũ tạng của anh.
“An Tiểu Tâm, cô là ngôi sao tai họa!” Cuối cùng, Anh