Lê Hiểu Trinh lẳng lặng nhìn hắn mà nét mặt của hắn thật bí hiểm, căn bản nhìn không ra rốt cuộc đang suy nghĩ gì, lời nói vừa rồi kia, đại khái là nói lên điều gì?
Lâu Dịch như không có chuyệc gì đem di động trả lại cho nàng, thấy Lê Hiểu Trinh đang ngơ ngác nhìn mình nhìn, hắn tức giận thúc giục nàng dùng cơm.
“Còn không mau ăn cơm?”
“À ừ…” Nàng thì nghi ngờ nhưng rồi chuyển hướng bàn đầy món ngon, rồi mới rốt cục nhớ tới mình cần phải tức giận.
“Anh tại sao lại nói như vậy?”
Lâu Dịch mặt không đổi sắc hỏi ngược lại
“Có gì không đúng sao?”
Lê Hiểu Trinh vừa phiền não, lại nhức đầu không biết nên giải thích thế nào hắn hại tình cảnh của mình trở nên rất gian nan, Trạm ca nói không chừng sẽ đích thân chạy tới Đài Loan bắt nàng trở về nhà!
“Đương nhiên không đúng! Anh… anh nói như vậy sẽ làm nó phức tạp lên!”
Hắn lại giống như là không cảm giác được nàng khổ sở, ảo não dường như còn tiếp tục truy vấn
“Vì sao? Anh ta là ai?”
May mắn có một cuộc điện thoại hắn mới phát hiện mình đối với tiểu quản gia này lại có sự độc chiếm không hiểu, ngay cả nghe thấy nàng cùng nam nhân khác nói chuyện thì như ai đó xông vào mảnh đất của hắn, khiến hắn thấy uy hiếp! (L: độc chiếm lớn vậy a, mà quên ng` ta là ai?)
Huống chi cô gái nhỏ này lại dám ở trước mặt hắn nói chuyện với nam nhân kia lại ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ thế ! Bộ dáng mềm mại, ngọt ngào đó hắn chưa từng thấy !
Bởi vì nuốt không trôi cơn tức này một giây sau, hắn liền phát hiện mình đã đưa tay đoạt lấy điện thoại di động của nàng…
Hắn thực sự muốn biết thân phận đối thủ, nàng lại không ngờ vừa rồi còn cây ngay không sợ chết đứng chất vấn hắn, Lê Hiểu Trinh nghe hắn nói lại bắt đầu nói quanh co lòng vòng.
“Cái này… Anh không cần lo anh ấy là ai, tóm lại anh thật sự rất đáng giận!” Nàng không cam lòng. Vì né tránh tầm mắt hùng hổ doạ người của hắn nàng lại bắt đầu chuyên chú tận hưởng mỹ thực.
Nàng kia không giống trách cứ lại giống như là khẩu khí mềm mại liếc mắt đưa tình làm cho Lâu Dịch nhẹ bật cười. Hắn tâm tình có vẻ tốt sờ sờ đầu của nàng tự dưng cái này lại thành thói quen.
“Tôi đi đây! Ăn xong phải đi ngủ bao giờ tan ca tôi sẽ tới gọi cô.” Hắn đứng dậy tư thái tiêu sái xoay người rời đi.
“Lâu tiên sinh…” Lê Hiểu Trinh chần chừ gọi hắn, ấp a ấp úng mà nói:
“Cảm ơn.”
Lâu Dịch đột nhiên phát hiện mình cũng không thích kiểu gọi mà quá lạnh như vậy.
“Không cần phải khách khí.” Hắn nhíu nhíu mày đi ra.
Lê Hiểu Trinh hít thở nằm giữa ghế. Rõ ràng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng lại sợ hãi nói không nên lời…
Tại sao lại cướp đi di động của nàng, còn cho luôn 1 câu nói khiêu khích như vậy? Chẳng lẽ… là hắn quan tâm mình và Trạm ca có quan hệ…giống như mình quan tâm thư ký và hắn? (L: gật gật)
Nhớ tới Hàn Chỉ Trừng nàng vốn có chút hưng phấn vẻ mặt đột nhiên ỉu xìu lại, vẫn không có dũng khí truy vấn Lâu Dịch.
“Kể có thể đọc được anh ấy đang nghĩ gì thì tốt! …” Nàng không tự chủ đem ý nghĩ từ tron lòng nói ra.
“Món ăn đều đã nguội, cô còn phát ngốc gì thế?”
Trong lòng đang suy nghĩ người kia đột nhiên hắn lại xuất hiện, Lê Hiểu Trinh bị dọa thiếu chút nữa làm rơi chén sứ trong tay.
Hắn… hắn tại sao lại chạy vào rồi nhỉ? Vừa rồi nàng lầm bầm những lời kia đừng nói hắn nghe thấy đi?
Lê Hiểu Trinh khuôn mặt hồng lên quả thực có thể giống trứng chiên, nàng vội vã cúi đầu làm bộ bận rộn ăn cơm, ý đồ che dấu xấu hổ của mình.
“Cô chẳng lẽ dùng mũi để ăn hả?” Lâu Dịch ở bên cạnh nàng ngồi xuống đặt câu hỏi.
“Là có ý gì?” Nàng hỏi ngược lại cuối cùng đem đầu từ trong chén giơ lên.
“Nếu không đầu của cô tại sao phải cúi xuống thấp như vậy?” Hắn xấu xa mỉm cười. Biết rất rõ ràng nàng da mặt mỏng, dễ đỏ mặt rồi lại cố ý trêu chọc nàng.
Lê Hiểu Trinh căm giận trừng mắt 2 má đỏ thắm lại do nổi đoá càng đỏ bừng.
Hắn lạnh lùng nhưng giễu cợt mình thành thói quen, quả thực cùng với Lâu Tranh không khác mấy đúng là anh em… Thiệt là trêu nàng rất thú vị sao? (L: gật)
Thoáng chốc nàng bỗng nhiên tự dưng nghĩ ra…
Đúng rồi Lâu đại ca nhất định là vì khi dễ nàng xem mặt nàng hồng mà buồn cười nên mới làm như vậy ! Đúng thế… anh ta sẽ vì thấy thật thú vị nên liền cướp đi điện thoại của nàng? Như vậy tựa hồ nói không…
Lâu Dịch hơi cười thưởng thức nàng trong chốc lát tức giận lại trong chốc lát nghìn ngẫm, vẻ mặt thật phong phú giống như là vĩnh viễn xem cũng không ngán.
Phát giác hắn không chớp mắt cứ chuyên chú nhìn, Lê Hiểu Trinh cố gắng đè xuống sự xúc động, làm mặt đỏ, cố làm ra vẻ lãnh đạm.
“Anh không phải là bạn nhiều việc sao? Mau trở về đi làm đi!” Nàng không có chú ý tới ngữ khí của mình tựa như tình nhân làm nũng.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, cố gắng không ngẩn người như vậy được chưa?” Hắn có thể không “nhiệt tình” giám thị nàng như thế?
Lâu Dịch chau chau mày lại nở ra một cái mỉm cười đắc ý, hắn đem thuốc buổi sáng đưa cho nàng.
“Ở góc có bình nước sôi, ăn xong rồi nhớ uống thuốc.” Đơn giản dặn dò vài câu hắn liền tự mình ra khỏi phòng.
Thiếu hắn bốn phía giống như cũng thay đổi có chút lạnh. Thì ra là hắn chỉ là đưa thuốc mà tới đây… Lê Hiểu Trinh không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Vừa rồi hắn mắt nhìn như vậy làm mình nhịn không được lại trong đầu xây lên rất nhiều mộng đẹp. Ai! Nàng thở dài, cười nhạo mình si tâm vọng tưởng, lại bắt đầu cố gắng đem thức ăn nhét vào dạ dày…
Ngày hôm sau bởi vì Lâu Dịch ” chằm chằm ” tỉ mỉ chăm sóc, triệu chứng giảm ốm đã bớt rất nhiều, chỉ còn lại cổ họng vẫn còn sưng, thanh âm cũng có chút khàn khàn.
Bởi vì ngủ quên mà Lê Hiểu Trinh vội vã xuống lầu đang chuẩn bị làm bữa sáng, thì tiến cùng phòng bếp lại bị một thân ảnh dọa sợ.
“Lâu.. Lâu tiên sinh!Anh tại sao lại ở chỗ này?” Nàng vỗ vỗ ngực, chưa hoàn hồn cất giọng hỏi.
“Làm bữa sáng.” Lâu Dịch quay đầu lại liếc nàng một cái, liền lại chuyên tâm tiếp tục sự nghiệp lớn trên tay.
Lê Hiểu Trinh thụ sủng nhược kinh, không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng lưng của hắn. Không nghĩ tới đại nam nhân như hắn thế nhưng sẽ xuống bếp làm bữa sáng cho mình ăn! (L: cảm động chưa?)
Nàng tò mò tiến vào phòng bếp, muốn nhìn một chút hắn sẽ làm gì…
“Đây là cái gì?” Nàng chau căng lông mày khó có thể tin nhìn những đồ trong mâm, chân giò hun khói, bánh mì đã được cắt.
Lâu Dịch mặt nổi hơi hồng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
“Đó là nguyên liệu làm sandwich!” Hắn cố ý giả bộ vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng.
Còn Lê Hiểu Trinh rất không nể mặt “èo” một tiếng bật cười, cho đến khi hắn dùng ánh mắt uy hiếp hung ác trừng mắt nàng, nàng mới thôi cười.
Vì giúp hắn tìm về một chút tôn nghiêm, nàng vừa nhìn về phía bên kia, khích lệ mà nói:
“Oa khá phong phú, còn có nước trái cây có thể ống đi? Cái này giống nước cam nhưng còn vỏ đi!… Nàng hồ nghi.
“Uống nhiều nước hoa quả sẽ giúp nhanh khỏi ốm.” Nghe thấy nàng ca ngợi, Lâu Dịch không khỏi tự mãn. (L: đừng vội mừng)
“Cái kia… anhcó phải hay không ngay cả vỏ cũng cho vào xay cùng?” Lê Hiểu Trinh khó khăn lên tiếng hỏi thăm, vẻ mặt phi thường quỷ dị.
Chỉ thấy nam nhân dương dương đắc ý kia phút chốc không nói tiếng nào, xoay người sang chỗ khác yên lặng làm trứng chiên.
Lê Hiểu Trinh đột nhiên cực nhanh phóng tới phòng ăn, nằm sấp ở trên bàn hai vai run lên nhè nhẹ…
Lâu Dịch không hiểu nhìn nàng liên tiếp cử động, đang cảm thấy giống như sờ không được đầu mối thì..
“Ha ha ha ha…” Nàng rốt cục nhịn không được bắt đầu cười to.
Sắc mặt của hắn xanh mét, bỗng dưng rót một ly “nước trái cây ó vỏ” bưng đến tại trước mặt nàng nặng nề để xuống.
“Mau uống!” Hắn khẩu khí ác lạnh ra lệnh cho nàng.
“A… ha ha… tôi mới không cần…” Lê Hiểu Trinh vẫn như cũ cười không ngớt.
Lâu Dịch cũng hết cách với nàng chỉ có thể mặt sa sầm ngồi ở bên cạnh bàn ăn, hung hăng trừng mắt tiểu quản gia thở đến không ra hơi kia.
“Ách! Thực xin lỗi… không nên tức giận…” Nàng rốt cục dừng lại tiếng cười khoa trương. Trong miệng mặc dù nói xin lỗi, nhưng đáy mắt lại vẫn tràn đầy vui vẻ.
“Ách? Anh có ngửi thấy được mùi gì khét khét?” Nàng khụt khịt chu mũi.
Trứng chiên! Hai người lập tức vô cùng ăn ý đã bắt đầu tới phòng bếp chạy, Lâu Dịch tới trước đem trứng cháy đenvứt sạch, Lê Hiểu Trinh thì hoả tốc tắt đi bếp.
“Ha ha… ách! Thật may là không có gây nên hoả hoạn!” Lại muốn bạo dạn mà cười ra tiếng nhưng nàng nhìn Lâu Dịch ánh mắt cảnh cáo nhịn được.
Nguyên bản định thừa dịp nàng ốm biểu hiện thật tốt vì nàng làm bữa sang đơn giản, không ngờ lại rơi vào kết cục mất hết mặt mũi Lâu Dịch không khỏi ảo não.Hắn thẹn quá hoá giận mà nói:
“Vậy ăn gì tuỳ cô! Tôi đi.”
Lê Hiểu Trinh vội vàng thu hồi nụ cười.
“Chờ một chút những nguyên liệu này cũng dùng được mà!”Taynàng gọn gàng một lần nữa đem 2 phần trứng chần nước sôi chấp nhận mà đem tất cả nguyên liệu hỗn độn thành sandwich, bưng đến trên bàn ăn.
“Bữa sáng nhất định phải ăn.” Nàng đứng đắn dặn dò hắn.
“Vậy thì cùng nhau ăn.” Lâu Dịch chạm bả vai của nàng kéo ra cái ghế ghì nàng ngồi xuống, còn thuận tay chạm vào cái trán của nàng, xem nhiệt độ cơ thể.
“Ách, cám ơn…” Lê Hiểu Trinh thất thần khi hai người vừa rồi ngắn ngủi chạm nhau làm cho có điểm ăn không thấy ngon.
Hắn bình thường cũng sẽ bảo trì một chút khoảng cách nhưng là kể từ khi nàng ngã bệnh Lâu Dịch tựa hồ thường thường vô tình hay cố ý đụng chạm nàng?
Xem ra ngẫu nhiên ốm cũng không tồi, hắn ôn nhu như vậy làm nàng có gan nghĩ hai người là một đôi yêu nhau hoặc là là 1 đôi vợ chồng đây!
Vội vã dùng xong bữa sáng, Lâu Dịch đi đến phòng khách chuẩn bị chuẩn bị ra cửa trông thấy nàng cũng đi theo tới đây, lại đột nhiên đem cà vạt tới.
“Cô thắt lên cổ giúp tôi.” Hắn bá đạo ra lệnh.
Lê Hiểu Trinh kinh ngạc xấu hổ đỏ mặt, trong phút chốc nàng nhớ tới là Lâu Dịch có tật xấu là cũng thích xem mình mặt đỏ.
Hừ muốn hại nàng thất thố! Nàng hết lần này tới lần khác không để cho hắn thực hiện được! Nàng giận dỗi tiếp nhận cà vạt, nhón chân lên thắt cho hắn.
Nhưng mà điều này thật sự là quyết định thất sách …
Lồng ngực hắn ấm áp lại có mùi nước hoa phảng phất, thân thể hai người thỉnh thoảng đụng chạm, hắn không chớp mắt nhìn, tất cả đều làm cho nàng toàn thân cứng nhắc, hai gò má nóng lên.
Nàng khẩn trương khiến đầu trống rỗng, ngón tay cứ ngốc đến cơ hồ rối loạn, mãi không thắt xong cravat.
Lâu Dịch kéo môi cười một tiếng, dùng tiến nói mê hoặc tại bên tai nàng nói chuyện.
“Cô không biết thắt?”
Lê Hiểu Trinh khó khăn lắc lắc đầu không phủ nhận.
Hắn nụ cười trên mặt sâu hơn.
“Làm như vậy…” Biết rõ nàng đã lâm vào bối rối hắn lại còn cố ý dùng bàn tay chàm vào bàn tay mềm mại của nàng, hướng dẫn.
“Được rồi.”
Lê Hiểu Trinh vẻ mặt hoảng hốt nhưng hắn cũng đã buông tay nàng ra, nàng vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn…