Lê Hiểu Trinh mơ lại giấc mơ ác liệt xưa mà tỉnh lại, ngây ngây ngô ngô rửa mặt, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.
Nhớ tới 3 năm trước đây nàng nhịn không được lại thở dài, không rõ Lâu Dịch quên chính mình đến tột cùng là tốt hay xấu. Nhưng làm người ta tức là cho dù nàng ở trước mặt hắn làm trò cười cho thiên hạ, “Lê Hiểu Trinh” ba chữ này đối với hắn mà nói vẫn như cũ ngay cả nhớ ra cũng không có.
Không có chuyện gì so với “bị chết” thì càng đả thương người nhất là người mình yêu say đắm, đem thân ảnh đó khắc vào trong tim tưởng người đó ngay cả tên của mình, dung mạo đều không hề ấn tượng, đây quả thực là cực kì châm chọc,đây hết thảy đều là mình đơn phương.
Nàng giận dỗi mà đem tất cả trút nào món nước quả kỳ dị, thoáng chốc món nước này đủ màu xanh đến kì cục. (L: ặc… phù thuỷ….)
Lâu Dịch trừng mắt nhìn ly nước kinh khủng đến cực điểm kia do dự mà nói:
“Cô lần này lại thêm cái gì vào?”
“Nhiều hơn vài loại quả, rất phong phú nhiều vi-ta-min đó!” Nàng lộ ra nhếch cười một cái đáng yêu, mang theo tâm tình trả thù vào loại nước này đẩy về hướng hắn. (L: ng` ta bảo rồi thà đắc tội vs tiểu nhận chứ đừng đắc tội vs nữ nhân)
“Vẫn còn ghi hận tôi hả?” Lâu Dịch thật cũng không quá để ý thái độ không biết lớn nhỏ của nàng, cầm lấy cái ly uống một hơi, sắc mặt trong nháy mắt biến dạng nhưng hắn vẫn rất nhanh mà đem nó uống sạch. 0
Trông thấy hắn sắc mặt không tốt Lê Hiểu Trinh đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
“Tôi không có thử nếm qua, hương vị rất đáng sợ sao?”
Lâu Dịch không trả lời chỉ là vỗ vỗ đầu của nàng, đem cái ly không đưa cho nàng, tự mình đứng dậy đi ra.
Nàng nhìn chằm chằm cái ly cuối còn sót lại một giọt tò mò hớp một ngụm… ừ, hương vị thật đáng sợ! (@@) Lại vừa ngọt, vừa đắng, vừa chát chỉ là uống 1 giọt nhỏ như vậy nàng liền chịu không được, mà Lâu Dịch thế nhưng có thể toàn bộ nuốt vào!
Nàng vội vàng đuổi theo hắn xấu hổ đều nhanh dâng đến trước ngực.
“Lâu tiên sinh! Thực thực xin lỗi…lần sau tôi sẽ thử trước …”
“Vậy thì xử phạt cô! Về sau lại cũng không được xay loại nước này nữa.” Hắn nhân cơ hội được đà lấn tới.
Lâu Dịch cực hứng thú nhìn vẻ quẫn bách bất an của nàng, đột nhiên cảm thấy nàng rất tốt, hồn nhiên, thật đáng yêu. Nàng rõ ràng muốn báo thù mình thành công nhưng ngược lại cảm thấy chột dạ thậm chí chạy nói xin lỗi hắn!
Lê Hiểu Trinh nghe vậy ngẩng đầu lên, bĩu môi không nghe theo mà nói:
“Vậy cũng không được!”
Hắn cười ha ha lại vuốt ve đầu của nàng, mới ngồi vào xe khởi động động cơ.
Nàng chạm vào đầu mình cơ hồ dần dần giơ lên khóe miệng cười mỉm.
Coi như là chuyện nhỏ không có ý nghĩa như vậy, hắn có 1 chút hành động sủng ái liền đủ để cho nàng cảm thấy hạnh phúc cả ngày!
Vừa vào đến phòng làm việc, Lâu Dịch liền nhớ tới buổi chiều họp tư liệu quên ở trong thư phòng không có lấy. Hắn lập tức gọi điện thoại về nhà, vang lên vài chục lần chuông vẫn là không có người đón nghe, hắn không tự chủ nhíu mày.
Thư ký Hàn Chỉ Trừng gõ cửa báo cáo
“Giám đốc! Cuộc họp hợp tác thiết kế bắt đầu, mời ngài tới phòng họp.”
“Chỉ Trừng! Tôi có việc muốn nhờ cô.” Hắn cúp điện thoại đứng dậy đi về phía nàng.
“Nhờ cô thay tôi về nhà một chuyến, mang giúp tôi tài liệu dùng cho cuộc họp.”
“Vâng.” Nàng kính cẩn trả lời sau đó lại trêu chọc hắn nói:
“Một mình ngài đi họp sẽ ứng phó được chứ?”
Hắn hếch lên mày, uy nghiêm nói:
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Cô thư ký này cùng Lâu Tranh giống nhau đều thích giễu cợt nhược điểm của hắn!
Hàn Chỉ Trừng tiếp nhận chìa khoá ông chủ đưa tới, cố ý đứng đắn nói:
“Tôi sẽ mau chóng trở về.”
Bất chấp Lâu Dịch loé tới ánh mắt giết người nàng mỉm cười chạy xuống bãi đậu xe, lái xe đi. 40 phút sau, nàng cuối cùng tới nhà của Lâu Dịch.
Hàn Chỉ Trừng lễ phép ấn chuông cửa, xác nhận không có người ở nhà, mới dùng chìa khóa mở . Chỉ là khi nàng xuyên qua sân cỏ, lúc mở ra cửa chính lại thình lình phát hiện bên trong có 1 cô gái mang theo khăn trùm đầu, bịt khẩu trang.
Lâu Dịch khi nào thì mời người làm nữa rồi? Nàng nghĩ.
Phát giác có người tới, cô gái lập tức ngẩng lên đầu trừng nhìn về đối phương, nhưng là khi nàng thấy rõ dung mạo của Hàn Chỉ Trừng trong thoáng hiện lên một cái rất kinh ngạc hòa với… ảm đạm?
Cô ấy tại sao phải nhìn mình như vậy ? Bị cô gái kia nhìn mình không chớp mắt làm cho cô thấy có chút sợ hãi, Hàn Chỉ Trừng vội vàng giải thích rõ mục đích đến.
“Tôi là thư ký của giám đốc, ngài ấy có tài liệu quên ở nhà, tôi tới giúp mang đến cho ngài ấy.”
Thấy nàng mở miệng nói chuyện cô gái kia giống như là đột nhiên bừng tỉnh lấy lại tinh thần.
“Oh!… Cô cứ tự nhiên…!” Nói xong nàng liền vội vàng hấp tấp tiến vào phòng bếp.
Hàn Chỉ Trừng không hiểu thấy cô gái kia thần sắc vội vã, nhún vai tự mình đi lên lầu hai hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao phó.
Sauk hi trốn vào phòng bếp, Lê Hiểu Trinh cuối cùng an tâm một chút. Nàng rót chén nước cho mình, mới phát giác nhớ tới cần phải cầm ít đồ mời người ta.Từ trong tủ lạnh lấy ra nước trái cây, nàng không yên lòng nghĩ đến …Không nghĩ qua sẽ lại gặp cô ấy, chỉ cần cô ấy xuất hiện thì Lâu Dịch tầm mắt không rời, lộ ra nụ cười!
Lê Hiểu Trinh lâm vào vẻ khôn cùng uể oải cảm giác buổi sáng vừa mới đạt được một chút ít hạnh phúc thì trong giây lát đã bị sự thật tàn khốc đánh bay…
Thì ra là… hai người bọn họ còn đang kết giao .Hàn Chỉ Trừng thậm chí còn có chìa khóa nhà anh ấ! Nghĩ đến hai người không cần nói cũng biết là quan hệ thân mật, Lê Hiểu Trinh ngay cả dũng khí tiếp tục phấn đấu nhanh biến mất. (L: đại hiểu lầm…..)
Hắn thích cô gái giỏi giang, tóc dài, xinh đẹp, mình coi như dù cố gắng thay đổi thế nào cũng không cókhả năng hấp dẫn ánh mắt của hắn…
Nàng đem nước trái cây bưng đến phòng khách, thấy Hàn Chỉ Trừng ngẫu nhiên cầm tài liệu, đang chuẩn bị về công ty.
“Hàn tiểu thư! Mời uống nước trái cây…” Lê Hiểu Trinh dù không thích, miễn cưỡng gọi lại nàng.
“Cảm ơn!” Bỗng dưng, Hàn Chỉ Trừng nhớ tới ông chủ tạm thời có nhờ cô nói một chuyện khác.
“Giám đốc đêm nay phải tham gia một bữa tiệc, ngài ấy sẽ không về dùng cơm, nói cô không cần chuẩn bị.”
Nghĩ đến cô lại một mình đợi trong căn phòng trống rỗng cả ngày, Lê Hiểu Trinh khổ sở rủ mắt xuống.
“Tôi biết rồi.”
Có lẽ nàng giấu giếm thân phận, hưởng ứng lệnh triệu tập quản gia từ đầu tới đuôi rõ ràng là 1 sai lầm.
Cho dù nàng bộ dạng hoàn toàn mới đứng ở trước mặt Lâu Dịch tình huống vẫn như cũ với ba năm trước đây không khác gì, không có chút nào thay đổi.
Nàng cần phải sớm hết hy vọng chứ! Buông tha cho 1 người không thuộc về chăng?
Tâm tình không tốt Lê Hiểu Trinh ngủ mãi cho đến buổi tối mới lại lần nữa tỉnh lại, đi vào phòng bếp vì bận rộn nghiên cứu sách dạy nấu ăn xem có bữa ăn nào giúp hắn tiêu hoá tốt.
Không phải đều nói muốn phải bắt trái tim của đàn ông cách nhanh nhất là thông qua dạ dày sao? Ít nhất hắn luôn đối với tài nấu nướng của mình khen không dứt miệng, nếu như nàng cố gắng nhiều hơn nữa nói không chừng hắn sẽ từ từ bắt đầu thích mình?
Mặc dù suy tư là như vậy có chút ngốc trong đần, nhưng là Lê Hiểu Trinh thực tại không nghĩ ra mình còn có khả năng nào khác hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Chẳng lẽ… nhất định phải như ti vi hoặc trong tiểu thuyết viết … áo mỏng, đồ ngủ gợi cảm chủ động nhảy đến trên giường của hắn, đưa mình cho hắn! (L: #.~)
Ai da! Nàng đang suy nghĩ gì thế !Lê Hiểu Trinh vì cái ý nghĩ ảo tưởng đồ ngủ tươi mát mà vội vàng ra sức lắc lắc đầu, như muốn bỏ qua ý niệm không hay này, không dám nghĩ thêm nữa.
Nàng chấn chấn tinh thần, dự định pha bình trà lại chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng xe lạ.
Đã trễ thế này còn có ai sẽ đến Lâu gia gặp mặt nhỉ? Nàng hồ nghi đi đến cửa sổ phòng khách tìm hiểu xem vừa vặn trông thấy Hàn Chỉ Trừng lái xe đưa Lâu Dịch trở lại.
Nàng sững sờ tại chỗ, cứ việc dưới đáy lòng không ngừng thuyết phục chính mình cũng không có nghĩa gì… đúng là ghen ghét khổ sở hay là … ăn mòn lòng tin của nàng đây!
Thì ra là hắn hôm nay là cùng với cô ấy ở một chỗ! Phát sinh chuyện gì… vì cái gì Lâu đại ca lại ngồi xe Hàn Chỉ Trừng về nhà… Những vấn đề liên tiếp trong nháy mắt chất đầy đầu của nàng, khiến nàng không thể chống đỡ được.
Lâu Dịch hướng thư ký vẫy tay tạm biệt, xoay người đi về hướng nhà chính, bước chân lảo đảo.
Hắn vừa vào cửa Lê Hiểu Trinh lập tức ngửi thấy mùi rượu xông lên rất mạnh.
“Anh… sao mà uống nhiều rượu như vậy?” Nàng lo lắng nhìn hắn bởi vì say rượu mà nhíu mày.
“ Pha cho tôi 1 ly trà, cám ơn.” Lâu Dịch vẻ mặt uể oải ngã vào ghế.
“Mấy ông khách hàng muốn đéo Chỉ Trừng uống rượu, tôi chỉ là tốt giúp đỡ cô ấy.” Hắn nhàn nhạt giải thích.
Hôm nay khách hợp tác là người nổi danh thích uống rượu, nghĩ hắn quá chén còn chưa tính, người nọ lại vẫn ép Hàn Chỉ Trừng uống rượu! Mặc dù mình tửu lượng cũng không kém nhưng đúng là giúp nàng cản một đêm mà thân thể của hắn cũng không phải là làm bằng sắt…không khỏi có chút buồn nôn khó chịu.
Lê Hiểu Trinh nghe thấy hắn kể ra, hắn đau lòng cho Hàn Chỉ Trừng làm nàng chua xót xông lên hốc mắt.
Nàng rũ mắt xuống, đi vào phòng bếp pha cho hắn tách trà, bưng đến phòng khách.
“Anh nói thư ký.. chính là cô gái xinh đẹp cầm tài liệu buổi sang sao? Vừa rồi cũng là cô ấy đưa anh trở về có đúng hay không?”
Nàng không có chút nào phát giác khẩu khí của mình quả thực tựa như người vợ hoài nghi chồng bên ngoài ngoại tình!
Lâu Dịch nhăn lại mày, không trả lời.
Lê Hiểu Trinh không có phát hiện hắn đang thay đổi thần sắc, còn tự mình nói tiếp
“Vậy cô ấy là bạn gái của anh phải không? Cô ấy xinh đẹp như vậy, lại khôn khéo, thoạt nhìn 2 người thực rất xứng đôi, tình cảm nhất định rất tốt.” Nàng cố ý nói vài câu trái lương tâm, bọn họ ngọt ngào còn nàng nặng nề đau nhức.
“Cô chỉ là người tôi mời tới làm quản gia!” Trầm mặc một hồi lâu, Lâu Dịch mới lạnh lùng mở miệng.
Hắn giọng nói xa cách, phòng bị làm cho Lê Hiểu Trinh sắc mặt bỗng nhiên trắng xanh, đôi môi run rẩy, lẩm bẩm:
“Thực xin lỗi… thật sự tôi thật lắm chuyện!”
“Tách” một tiếng nước mắt nàng rơi lên tay mình.
“Tôi đi dọn dẹp phòng bếp.”
Nhìn nàng rời đi , gương mặt như bị đả thương tái nhợt, Lâu Dịch hối hận chính mình đem nói quá nặng. Hắn không phải là vẫn luôn coi nàng như muội muội đối đãi sao? Làm sao đơn giản là vì nàng hiểu lầm mình và thư ký có quan hệ liền bỗng nhiên nổi giận?
Hắn nặng nề thở dài, không hiểu chính mình vì sao lại hung như thế. Cũng có lẽ vì trên thân thể say, ảnh hưởng tới tâm tình của hắn đi!
Cầm lấy cái túi, hắn đi vào phòng bếp, phát hiện nàng nghe thấy bước chân của mình gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn yếu ớt kia thân thể cứng đờ.
Hắn cõi lòng đầy áy náy hắng giọng, ôn nhu nói:
“Xin lỗi! Tôi vừa rồi nói thật là quá đáng.”
Trong phòng bếp Lê Hiểu Trinh vẫn quay lưng về hắn, không có phản ứng. Sau đó, nàng hai tay dùng sức chùi chùi mặt của mình, rốt cục xoay người về hướng hắn.