ức tìm về thành phô" X với danh nghĩa trở về kiến thiết quê hương. Sau lần gặp mặt đầu tiên, ông và Thị trưởng Mặc như đã quen biết nhau từ lâu. Sau vài lần tiếp xúc, ông không chỉ quyết định đầu tư vào thành phố X mà còn thực hiện một việc quan trọng khác, đó là ủy thác cho Thị trưởng Mặc tìm kiếm đứa con gái thất lạc bao năm nay giúp mình.
Thị trưởng Mặc thật sự đã làm được, nhưng kết quả lại khiến Lý Thiệu Đường vô cùng phẫn nộ. Bốn năm trước, con gái yêu của ông đã bị vợ chồng họ Chung “bán” đi rồi! Hơn nữa “người mua” không ai khác lại chính là đứa con trai tàn tật của Thị trưởng Mặc.
Ngay lập tức, ấn tượng về Thị trưởng Mặc trong mắt Lý Thiệu Đường thay đổi, kế hoạch đầu tư cũng vì thế mà tạm thời bị hoãn. Trong mắt ông ta, lúc này vị Thị trưởng Mặc Bỉnh Tiên quang minh lỗi lạc ban đầu giờ đã biến thành một tên quan liêu, cưỡng mua con gái nhà lành.
Lúc này, một nửa cơn tức giận của Lý Thiệu Đường nhắm vào Thị trưởng Mặc, một nửa còn lại nhắm vào vợ chồng Chung Phú Quý. Con gái của ông ta từ nhỏ đến lớn chưa từng được hưởng một ngày hạnh phúc, sung sướng. Ông mang trong mình niềm hi vọng tràn trề có thể cùng con gái về Mỹ, cho nó sô"ng trong căn biệt thự đẹp như trong truyện cổ tích, mặc váy ba tầng của công chúa, gắn nơ lụa màu hồng, đi tất có thêu ren, tham gia các cuộc dạ hội của giới thượng lưu. Thế nhưng, ông không ngờ được rằng, vợ chồng họ Chung kia vì một chút danh lợi mà “bán” con gái của ông cho gia đình Thị trưởng Mặc khi nó chưa tròn mười sáu tuổi, để con gái ông phải vất vả làm trâu làm ngựa cho nhà người ta.
Họ dùng tiền bán con gái ông để xây nhà mới, dựng vợ gả chồng cho con trai đẻ của mình. Còn con gái yêu Tư Tồn của ông lại phải ăn nhờ ở đậu trong nhà họ Mặc, chịu bao nhiêu tủi nhục. Thật sự Lý Thiệu Đường đã nghĩ rằng số phận của con gái ông quá khổ cực, nên cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta cũng phải mang nó đi.
Sự xuất hiện của Lý Thiệu Đường khiến hai vợ chồng Chung Phú Quý sợ tới mức đến thở mạnh cũng không dám. Lý Thiệu Đường bảo họ vào thành phô", họ liền vội vã theo ông ta vào thành phcí; Lý Thiệu Đường bảo họ giải thích với Tư Tồn, họ liền theo ông ta tới nhà họ Mặc. Họ không dám đắc tội với cả hai bên: nhà họ Mặc lẫn Lý Thiệu Đường.
Trong mắt Lý Thiệu Đường, đứa con trai tàn tật của Thị trưởng Mặc không tồi tệ như những gì ông ta tưởng tượng ban đầu, ngược lại, Mặc Trì còn là một thanh niên có tướng mạo phi phàm, lễ phép, biết điều. Thế nhưng, khi nhìn xuống chân của anh, ông lập tức cảm thấy khó chịu. Không ngờ Chung Phú Quý lại “bán” con gái ông cho một người như thế. Nếu là ở nước Mỹ, nơi thanh niên nam nữ được tự do yêu đương, dù đối phương có tàn tật hay là ăn mày, ông cũng sẽ thuận theo ý con, không bao giờ nói một tiếng “không”. Thế nhưng con gái đáng thương của ông vào năm mười sáu tuổi đã bị người ta “bán” cho một người như thế để làm kẻ hầu người hạ, ông thật sự không tài nào chấp nhận nổi sự thật ấy.
Không một ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng cũng trở nên bí bách. Tư Tồn ngồi thần người trên sô pha, muốn khóc mà không sao khóc nổi. Món quà sinh nhật tuổi hai mươi đến với cô giống như một trận động đất vậy. Mặc Trì lặng lẽ đến bên cạnh, một tay đặt lên vai cô như muốn tiếp thêm cho cô chút sức mạnh.
Lý Thiệu Đường đột ngột phá vỡ bầu không khí im lặng bằng một quyết định xanh rờn: “Ngày mai Tư Tồn phải đi làm một vài thủ tục. Con bé bắt buộc phải li hôn, theo tôi về Mỹ”.
Hai chữ “li hôn” chẳng khác nào một quả bom phát nổ, khiến cả Mặc Trì và Tư Tồn đều giật nảy mình. Hai người cùng nhìn nhau, trong mắt họ cùng ẩn chứa sự phủ định kiên quyết.
“Tôi không li hôn, cũng không muốn đi Mỹ!”, Tư Tồn quả quyết nói.
Mặc Trì đưa ánh mắt kiên định như muốn nghênh chiến với Lý Thiệu Đường, nói với giọng mạnh mẽ: “Bác Lý, cháu và Tư Tồn yêu thương nhau, chúng cháu mong muốn được ở bên nhau. Bác không có lí do gì để ép chúng cháu phải li hôn cả, chúng cháu cũng tuyệt đối không làm như thế”.
Lý Thiệu Đường không ngờ hành trình tìm con của mình lại gian nan đến thế. Việc đã đến nước này, con gái không thèm gọi “ba”, lại còn chống đối mình, đến đứa con rể trông có vẻ yếu đuối cũng dám đấu khẩu với mình. Nỗi tức giận đã dâng đến đỉnh điểm, ông ta quát tháo ầm ĩ: “Không muốn cũng phải li hôn! Nếu không li hôn, tôi sẽ kiện các người, tôi sẽ kiện...” Ông ta chỉ thẳng vào mặt Chung Phú Quý và Thị trưởng Mặc: “Các người một kẻ cưỡng mua trẻ vị thành niên, một kẻ buôn người, các người sẽ bị pháp luật trừng trị!”
Những việc diễn ra trước mắt khiến đầu óc Tư Tồn trở nên hỗn loạn. Đột nhiên, cô thấy dạ dày quặn đau, liền vội vàng bịt miệng, chạy như bay vào nhà vệ sinh, dựa vào bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo. Tâ"t cả mọi người đều lo lắng chạy theo, Lý Thiệu Đường là người chạy đến đầu tiên, miệng không ngừng hỏi: “Con gái, con làm sao thế này?”
Mặc Trì, do đi lại bất tiện, là người cuối cùng chạy đến. Anh lặng lẽ tách hàng người ra rồi cúi xuống, dìu Tư Tồn đứng dậy, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo âu. Anh vỗ nhẹ vào lưng, giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn. Anh nghĩ, cô vừa xuống tàu, lại chịu kích động lớn về mặt tinh thần, không mệt mỏi mới lạ.
Tư Tồn nôn xong, đứng dậy thở hổn hển. Mặc Trì mở vòi nước, lấy nước mát giúp cô lau mặt. Tìm được xúc cảm quen thuộc từ bàn tay thô ráp của anh, lòng cô thấy thêm phần mạnh mẽ. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Trì một cách say mê.
Anh dìu cô ra rồi nói với những người còn lại: “Tư Tồn mệt rồi, có chuyện gì thì để ngày mai tính tiếp. Con đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước”.
Lý Thiệu Đường xông lên nói: “Mày không được mang con gái ta đi đâu cả”.
Mặc Trì không hề tỏ ra nhu nhược, chậm rãi nói: “Cháu là chồng của cô ấy, đây là nhà của chúng cháu, cháu chỉ đưa cô ấy đi nghỉ”.
Lý Thiệu Đường đành phải nhượng bộ. Tư Tồn trở về phòng, cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng không tài nào chợp mắt nổi.
Sự xuất hiện của Lý Thiệu Đường cũng khiến Mặc Trì kinh động. Đặc biệt qua ông ta, anh mới biết được Tư Tồn đã đến với thế giới này khó khăn ra sao. Chỉ thiếu chút nữa thôi, có thể cô sẽ không tồn tại, sẽ không thể trưỡng thành, anh sẽ không thể gặp gỡ cô... Anh không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, không ngừng vuốt ve và đặt những nụ hôn lên khuôn mặt cô.
Tư Tồn ngẩng mặt lên, cô hồ như chẳng suy nghĩ được gì trước tin tức đến quá đột ngột này. Lúc này, cô chỉ có thể dựa vào Mặc Trì. Anh chính là bầu trời của cô, là bờ vai duy nhất cô có thể dựa dẫm.
“Tư Tồn, em ngủ một chút đi, anh sẽ ở bên cạnh em”. Mặc Trì cố" nén nỗi đau trong ỉòng, ôm chặt cô vợ bé nhỏ của mình và đưa lời an ủi.
Cô lắc đầu nói: “Mặc Trì, em phải làm sao bây giờ? Em không tin nổi đây lại có thể là sự thật...”
Ngày hôm qua, cô vẫn còn chìm đắm trong cuộc hành trình vui vẻ, khuôn mặt rạng ngời, bây giờ lại thành ra tiều tụy, thảm hại như vậy. Hôm nay còn là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của cô.
“Dù đó có phải là sự thật hay không, anh vẫn luôn ở bên cạnh em. Em đừng lo lắng nữa, được không?”, Mặc Trì ôn tồn nói.
“Em sẽ không bao giờ rời xa anh”.
Mặc Trì ôm cô chặt hơn, nhịp thở trở nên gấp gáp: “Anh cũng không bao giờ rời xa em, đến chết cũng không xa, không ai có thể cướp em khỏi anh cả”.
Tư Tồn gật đầu, an tâm nằm trong vòng tay anh. Để cô thoải mái hơn, anh đỡ cô nằm thẳng trên giường. Tư Tồn tưởng anh định ra ngoài, lập tức lo lắng, kéo lấy tay anh không chịu buông ra. Mặc Trì nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, anh vẫn ở đây thôi”. Tuy đã an tâm phần nào nhưng cô vẫn giữ chặt tay anh không rời. Nỗi mệt mỏi quá độ nhanh chóng kéo cô chìm vào giấc ngủ. Trong lúc đó, Mặc Trì không dám động đậy gì, cả đêm nằm canh giấc cho cô.
Đến nửa đêm, cô không ngừng lắc đầu, Mặc Trì lại dỗ dành cô. Anh nhẹ nhàng vỗ vào vai cô, ôm cô vào lòng, để cô gối đầu trên cánh tay mình. Lúc trời tờ mờ sáng, Tư Tồn cũng đã yên giấc trên cánh tay Mặc Trì. Anh vừa định chợp mắt thì cô đột nhiên tỉnh giấc, bịt miệng và chạy vội vào nhà vệ sinh.
Mặc Trì không có ý định ngủ thêm nữa, vội vã xuống giường theo cô. Tư Tồn dựa vào bồn nước, lại tiếp tục nôn thốc nôn tháo. Dạ dày cô đã hoàn toàn trống rỗng, không còn gì có thể nôn nữa, giờ chỉ là những tiếng nôn khan đến buốt lòng.
Đúng lúc đó, Trần Ái Hoa nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước vào. Mặc Trì sốt sắng nói: “Mẹ, chúng ta phải đưa Tư Tồn tới bệnh viện để kiểm tra ngay”.
Tư Tồn khó khăn lắm mới ngẩng được đầu lên, nói không ra hơi: “Em không sao, chỉ hơi buồn nôn thôi... Ọe...” Chưa nói hết câu, cô lại tiếp tục cúi xuống nôn.
Trần Ái Hoa chứng kiến sự việc, nỗi lo đã giảm đi phần nào. Bà rót một cốc nước ấm cho Tư Tồn, dịu dàng nói: “Con uống nước vào cho sạch dạ dày”.
Tư Tồn nhìn thấy nước, ruột lại cuộn lên. Trần Ái Hoa nói một cách quyết đoán: “Mặc Trì, con mau thay đồ cho Tư Tồn. Mẹ sẽ gọi xe, lập tức tới bệnh viện”.
Trần Ái Hoa, vợ chồng Chung Phú Quý, Thị trưởng Mặc và Lý Thiệu Đường cùng đưa Tư Tồn tới bệnh viện. Khí thế đó khiến Tư Tồn sợ hết hồn, cô không nói được câu nào, chỉ nép mình vào lòng Mặc Trì.
Khi tới bệnh viện, cô không cần xếp hàng mà được chuyển thẳng lên phòng Viện trưởng, Khoa Nội, Khoa Tiêu hóa rồi chuyểnnsang Khoa Sản làm xét nghiệm... Rất nhanh sau đó đã có kết quả.
Tư Tồn đã có thai.
Bộ Giáo dục đã có quy định, sinh viên các trường đại học và trung cấp không được phép kết hôn và sinh nở trong quá trình học tập. Tư Tồn là thế hệ sinh viên đầu tiên sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, lúc nhập học cô đã kết hôn. Nhưng trong thờj. gian học tập, cô tuyệt đối không được có thai. Do đó, Mặc Trì và cô luôn sử dụng các biện pháp tránh thai. Lần này không hiểu tại sao họ lại để xảy ra sơ sót.
Tâm tư của Tư Tồn đã hoàn toàn chuyển sang sinh linh bé nhỏ đang nằm trong bụng mình. Lúc trở về nhà, khuôn mặt cô đã xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
Lý Thiệu Đường quan sát thần sắc của Tư Tồn, thấy nét đáng yêu con trẻ của cô giống Thiệu Âm như đúc, lòng ông bỗng trùng xuống.
Mặc Trì cả đêm không ngủ, sắc mặt có phần nhợt nhạt Trần Ái Hoa bèn nói: “Con mau đưa Tư Tồn về phòng nghỉ, để mẹ dặn cô giúp việc nấu cơm. Thời kỳ này phải đặc biệt bồi bổ cho Tư Tồn”.
Lý Thiệu Đường lạnh lùng nói: “Đúng là phải bồi bổ cho con bé nhưng đứa trẻ trong bụng phải bỏ đi. Tư Tồn bắt buộc phải theo ta về Mỹ”.
Tư Tồn gần như đã quên mất sự tồn tại của Lý Thiệu Đường, không ngờ vào lúc này ông ta lại nói ra một câu gây chấn động như thế. Cô liền quát lên: “Ông đừng có nằm mơ!”
Trần Ái Hoa thấy Tư Tồn kích động như vậy, sợ ảnh hưởng tới thai khí nên bà vội vàng quay sang lựa lời nói với Lý Thiệu Đường: “Ông Lý, bây giờ với Tư Tồn quan trọng nhất là phải tĩnh dưỡng tẩm bổ. Những chuyện khác, một thời gian sau hãy tính tiếp”.
Trần Ái Hoa làm công tác lâu năm nên rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực hòa giải. Nhờ sự nỗ lực của bà, Lý Thiệu Đường đã đồng ý, trước mắt tất cả lấy sức khỏe của Tư Tồn làm trọng. Nhưng trong thâm tâm, ông đã hạ quyết tâm nhất định phải đưa con gái về Mỹ.
Buổi chiều hôm đó, vợ chồng Chung Phú Quý được đưa về thôn Tú Thủy. Trước lúc chia tay, Tư Tồn quỳ khóc trước mặt họ, cảm động gọi: