g say!”, Tư Tồn đứng thẳng người trả lời: “Em tỉnh lắm, đồng chí Mặc Trì nói uống bia không say nên tôi nhất quyết không say!”, rồi người cô bắt đầu ngả sang một bên.
Sợ cô ngã, Mặc Trì vội ôm chặt lấy cô. Trước mắt anh bây giờ là hình ảnh của một cô gái với đôi mắt mơ màng, khuôn mặt hồng hào, đôi môi đỏ mọng nhìn vô cùng đáng yêu.
“Em thật sự không say”. Tư Tồn vội vàng gạt cánh tay Mặc Trì ra để chứng tỏ mình không say: “Em nhận ra đây là món thịt gà Cung Bảo, cá giấm Tây Hồ, kia là ngân nhĩ xào, cà chua trộn... tên kiểu gì thế này, để em đổi tên cho nó, gọi là núi lửa tuyết được không?”
Cái tên như thế mà cũng nghĩ ra được! Mặc Trì giữ thăng bằng cho cô và dỗ dành: “Em đúng là tài nữ, đặt tên nghe hay lắm. Bây giờ chúng mình lên tầng nghỉ ngơi được không em?”
“Không được”, Tư Tồn xua tay anh ra: “Em đi bước đềủ bước cho anh xem có thẳng không nhé!”, nói rồi liền đứng theo kiểu nhà binh, chân bước đều, miệng hô “mốt hai mốt”.
Mặc Trì bắt đầu thấy hối hận, tự nhiên lại cho cô uống bia làm gì chứ. Chưa từng chăm sóc người say, anh chẳng biết phải làm thế nào với cô nhóc này nữa.
Tư Tồn quay sang nhìn Mặc Trì với ánh mắt xu nịnh, có ý chờ anh khen ngợi. Mặc Trì nhanh trí nói: “Anh đứng mệt rồi, em dìu anh về phòng nghỉ ngơi được không?”
“Được thôi”. Tư Tồn chạy đến bên anh nhanh như một cơn gió, đưa đôi nạng rồi chu đáo dìu cánh tay anh. Mặc Trì mỉm cười nghĩ bụng, chiêu này quả thực Tất hữu dụng, cô gái nhỏ này dù say đến thế vẫn luôn khắc cốt ghi tâm sứ mệnh chăm sóc cho anh.
Tư Tồn đỡ Mặc Trì, hai người nghiêng nghiêng ngả ngả đi lên tầng. Thực ra, Tư Tồn đã say đến nỗi đi chẳng vững, Mặc Trì mới là người phải ra sức giữ chặt “kho báu sống” của mình. Khi vừa mới bước lên cầu thang, cô lải nhải nói phải múa cho Mặc Trì xem. Trước đây, Tư Tồn có học kiểu gì cũng không vặn vẹo được chân tay, nhưng hôm nay đột nhiên cô khua chân múa tay, rất giôlng với thứ gọi là “múa”. Quên mất rằng mình đang đứng trên cầu thang, cô cứ thế quay người khiến đôi chân bước hụt, người sắp lăn xuống đất tới nơi rồi. Mặc Trì kêu lên thất thanh, vội vàng đỡ sau lưng Tư Tồn, nào ngờ không những không đỡ được cô mà cả anh cũng theo cô lăn xuống đất.
Vào giây phút đó, theo bản năng, cả hai đều bảo vệ yếu điểm của đối phương, Mặc Trì ôm lấy đầu Tư Tồn, còn Tư Tồn ôm chặt chân Mặc Trì. Đến lúc này cô mới hốt hoảng nhìn anh: “Để em xem anh có bị thương không!”
Mặc Trì liền kéo cô lại: “Anh không sao cả”. Cũng may họ mới chỉ đi được ba bốn bậc cầu thang.
“Xin lỗi anh, em lại gây họa rồi”. Tư Tồn nói xong liền cúi rạp xuống, hành lễ theo kiểu quân nhân, trông rất khoa trương. Hai mắt cô bắt đầu đỏ hoe, nước mắt trực trào ra.
Mặc Trì đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt cô: “Đồ ngốc, anh làm sao bị thương dễ dàng thế được, em đừng khóc nữa”.
“Để em xem nào”. Tư Tồn quỳ xuống nền nhà, quan sát Mặc Trì một lượt từ đầu đến chân, vừa nhìn nước mắt vừa lã chã tuôn rơi.
Mặc Trì không biết phải làm thế nào với cô nhóc say xỉn nửa khóc nửa cười này nữa. Bây giờ có nói lý với cô cũng vô dụng, anh chỉ còn cách dịu dàng dỗ dành: “Nào, bà cô nhỏ, bây giờ chúng mình lên tầng được chưa?”
Mặc Trì vừa lôi vừa kéo, cộng thêm uy hiếp, dọa dẫm, cuối cùng cũng đưa được Tư Tồn về phòng. Anh ấn cô ngồi xuống giường: “Em ngồi yên đấy, anh sẽ đi lấy khăn ấm lau mặt cho em”.
Khi từ nhà tắm quay ra, anh chỉ thấy Tư Tồn lải nhải kêu nóng, thế rồi cô đá bay giày, cởi phăng áo sơ mi, để lộ bụng dưới. Nhìn cô gái đang độ dậy thì, vòng eo thon thả, khuôn ngực đầy đặn, mái tóc dài đen mượt phủ trên bờ vai và trước ngực, người Mặc Trì như muốn căng ra. Anh hít một hơi thật sâu, nỗ lực kiềm chế bản thân để giúp cô lau sạch khuôn mặt lem nhem như mèo con. Chuyện lúc trước hồ như đã bay biến khỏi tâm trí, cô trợn tròn đôi mắt trong vắt như hai giọt nước rồi cười ha hả.
Mặc Trì lại lên tiếng dỗ dành: “Đừng cười nữa! Ngoan nào, em mau ngủ đi!”
“Chúng mình cùng ngủ cơ”. Tư Tồn cười nói, rồi nhanh như cắt vòng tay ôm lấy cổ anh, tay còn lại cởi khuy áo cho anh. Bàn tay mềm mại chạm vào thân hình hao gầy của anh khiến toàn thân như thể có luồng điện chạy qua, bụng thì căng ra giống như bên trong đang chứa một quả bom hẹn giờ. Liệu cô có biết rằng bây giờ cô đang quyến rũ anh không?
Tư Tồn vứt áo của Mặc Trì sang một bên, rồi nghiêng đầu thẫn thờ nhìn anh. Mặc Trì thở hắt ra, cố gắng kìm nén dục vọng đang trào dâng. Anh giúp cô tháo bít tất, đắp chăn rồi lên tiếng: “Ngủ đi!” Nếu cô cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không thể kiềm chế được mình mất.
“Anh cũng phải ngủ chứ!”. Tư Tồn vòng tay qua eo Mặc Trì, cả hai cùng lộn nhào trên giường, hai cơ thể thanh xuân cuốn chặt vào nhau. Khuôn mặt Tư Tồn ửng đỏ, hơi thở nóng hổi, cô lại luồn tay qua cổ anh. Chẳng còn thần trí đâu mà nghĩ ngợi nhiều nữa, Mặc Trì hôn cô một nụ hôn thật sâu.
Tư Tồn kêu lên khe khẽ rồi để mình cuốn theo nỗi đam mê của anh. Một nụ hôn nóng khởi đầu cho một cuộc “gặp gỡ”, đó là thứ “gia vị” không thể thiếu đối với cả hai. Mùi của anh giống như mùi của những trái dâu tươi mùa hè ở quê cô, vừa tươi mát lại vừa ngọt lịm, là thứ mà cô thích nhất. Tư Tồn hít hà mùi hương ấy thật sâu vào lồng ngực, miệng khẽ rên lên, cả cơ thể nồng cháy mà tràn trề. Nhiệt tình của cô như thể tiếp thêm sinh khí, thổi bùng lên ngọn lửa rừng rực trong Mặc Trì, anh bất giác đưa tay vuốt ve khắp cơ thể đầy đặn của cô, bụng dưới rướn lên, tràn trề ý chí xâm lược. Những ngón tay thon dài của Tư Tồn đáp lại, cũng luồn qua lưng anh. Anh dường như đã nhận được hiệu lệnh xung phong liền vận đủ tinh lực, đang định tiến công thì phát hiện ra cô gái nằm dưới mình bỗng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như cánh hoa khẽ hé mở, hơi thở ấm áp đều đặn, hóa ra cô đã ngủ mất rồi.
Mặc Trì khẩn cấp “bóp phanh”, tay đấm lên giường. Cô bé oan gia này đã quyến rũ được anh: “mời gọi” anh sẵn sàng quân trang quân bị, nhắm chuẩn mục tiêu, chỉ thiếu chút là... thì cô lại chìm vào giấc ngủ một cách ngây thơ, an lành. Cô có biết như thế chẳng khác nào ngộ sát đàn ông hay không đây? Anh nghiến răng rút lui khỏi cô, nhưng ngọn lửa cháy ngùn ngụt trong người không phải muốn là dập tắt ngay được. Anh vào nhà tắm, xối nước lạnh hòng xoa dịu bản thân. Hôm nay bị cô gái nhỏ này hại quá thảm rồi, đợi lúc nữa cô tỉnh dậy, anh nhất định sẽ tính món nợ này.
Mặc Trì bước ra khỏi nhà vệ sinh, toàn thân ướt đẫm. Tư Tồn lúc này đã chìm vào cơn say ngủ. Cô vừa trải qua một kì thi quan trọng, lại uống không ít bia, đầu óc chắc chắn mệt mỏi lắm rồi. Mặc Trì ôm lấy cô, hồ như trong mơ cô cũng cảm nhận được cơ thể mát lạnh của anh, có lẽ thân vô cùng thư thái, an lòng liền bất giác cũng ôm lấy anh, bàn tay nhỏ không biết an phận quờ qua thắt lưng anh.
Ngọn lửa vừa mới được dập tắt lại bùng cháy. Nhấc tay cô ra, anh âm thầm cầu nguyện: “Bà cô nhỏ của anh, em làm ơn an phận một chút đi”.
Kì nghỉ hè của Tịnh Nhiên cũng đã đến. Cô ấy gọi điện về nhà thông báo ngày mai sẽ về đến nơi, đi cùng còn có hai cô bạn học đang nóng lòng muốn tới thành phố này du lịch. Họ sẽ lưu lại nhà họ Mặc trong một thời gian ngắn.
Buổi trưa hôm sau, Tịnh Nhiên đã có mặt ở nhà theo lời hẹn. Hơn nửa năm không gặp, cô đã hoàn toàn lột xác trở thành một cô gái thành thị với mái tóc ngắn che tai ôm lấy khuôn mặt trái xoan vốh đã thanh tú nay càng thanh tú hơn, làn da trắng nõn nà như tỏa ra ánh sáng. Cô vận một chiếc áo sơ mi ngắn tay chiết eo cùng chiếc quần bó tôn lên đôi chân dài bất tận, nhưng ống quần lại loe ra che kín đỗi tông bằng nhựa. Quả nhiên, đi cùng cô là hai người bạn gái. Cả hai đều mặc váy liền thân, mỗi người vác một giá vẽ lớn màu tím than sau lưng, trông ai cũng duyên dáng yêu kiều. Tiệc đón khách đã được cô giúp việc chuẩn bị chu đáo. Trong bữa tiệc, Trần Ái Hoa thấy cách ăn vận của con gái liền chau mày lại. Tịnh Nhiên sà vào lòng mẹ nũng nịu: “Cái này gọi là quần ống vảy, ỡ Bắc Kinh đang rất thịnh hành. Con cũng mua tặng chị dâu một cái đấy”.
Tư Tồn đang chúi đầu uống canh, nghe thấy vậy mặt bỗng đỏ bừng lên, cô lắc đầu nói: “Chị không cần đâu!”
Tịnh Nhiên không mấy để ý đến lời của Tư Tồn, cô kéo hai người bạn của mình lại và giới thiệu: “Đây là hai người bạn thân của con, Giang Phinh Đình học khoa Y trường đại học Bắc Đại và Từ Lan học ở Học viện Mỹ thuật Trung ương. Chúng con quen nhau trong hội hữu nghị sinh viên thủ đô. Cả hai đều là người Bắc Kinh, nhân kì nghỉ hè này muô\'n tới đây để du lịch, vẽ tranh”.
Mặc Trì cảm thấy tò mò liền quay sang hỏi Giang Phinh Đình: “Học khoa Y cũng phải vẽ tranh sao?”
Giang Phinh Đình cười đáp: “Từ nhỏ em đã thích vẽ tranh, học y chỉ là theo lệnh của ba mẹ”.
Tịnh Nhiên nói xen vào: “ước mơ của “đồng chí” Giang Phinh Đình là trở thành họa sĩ đấy anh ạ”.
Mặc Trì gật đầu tỏ vẻ tin tưởng, sau đó tay anh lại bận rộn gắp thức ăn cho Tư Tồn. Anh từng trêu Tư Tồn là trường hợp điển hình của “khôn nhà dại chợ”, trước mặt anh cô trời không sợ, đất không sợ, nhưng hễ gặp người lớn hoặc những người không thân thiết, thì lại thường xấu hổ tới mức muốn giấu mình thật kĩ.
Những người tham gia trong bữa tiệc hôm nay nếu không phải là người lớn thì đều là người lạ, thế nên đến việc đưa đũa ra gắp thức ăn cô cũng không dám. Mặc Trì mà không nhanh tay gắp thức ăn cho cô, không chừng sau bữa ăn sẽ lại được nghe cô mè nheo kêu đói. Thấy Tư Tồn đã ăn được kha khá, đôi vợ chồng trẻ liền trao cho nhau ánh mắt đầy ẩn ý. Mặc Trì xách đôi nạng đứng dậy và nói với mọi người: “Mọi người ăn tiếp đi, anh phải đi làm”. Tư Tồn vội vàng đứng vào sau lưng anh, lí nhí nói: “Để em tiễn anh ra ngoài”.
Giang Phinh Đình nhìn theo đôi vợ chồng trẻ đang qimn quít với nhau, khuôn mặt hiện lên vẻ thẫn thờ.
Sau bữa ăn, Tư Tồn đưa Giang Phinh Đình và Từ Lan tới căn phòng dành riêng cho khách để sắp xếp đồ đạc. Tịnh Nhiên rất tinh ý, cô nháy mắt với Tư Tồn rồi mừng rỡ nói: “Chị dâu, chị và anh em...” Cô làm động tác chạm hai ngón tay cái vào nhau khiến Tư Tồn đỏ bừng mặt, xấu hổ đẩy cô một cái.
Tịnh Nhiên vui mừng tới mức hét lên, rồi quay sang nói với hai cô bạn: “Các cậu đừng coi thường chị dâu mình còn nhỏ tuổi, chị ấy cực kì lợi hại đấy. Chỉ ôn thi trong một thời gian ngắn đã đỗ vào trường đại học trọng điểm. Song cũng phải nói là, anh trai mình cũng giúp chị rất nhiều trong việc ôn tập. Công của anh trai em không nhỏ đâu, chị dâu nhỉ?”
Bị cô em chồng trêu đến phát ngượng, Tư Tồn mau mắn rút lui về phòng. Một lát sau, Tịnh Nhiên cũng chạy theo vào phòng, nhìn thấy Tư Tồn ngồi lên giường của anh trai vô cùng tự nhiên, cô vỗ tay cười nói: “Thế nào? Đã bảo từ trước rồi mà, hai người nhất định sẽ yêu nhau. Em nói không sai chứ?”
Tư Tồn ngại ngùng quay mặt sang hướng khác. Tịnh Nhiên liền chìa một chiếc quần ra trước mặt cô: “Tặng chị này”.
Thì ra đó là một chiếc quần ống vảy màu sắc y hệt chiếc của Tịnh Nhiên. “Không cần đâu, chị đủ quần mặc mà”, Tư Tồn nói.
Tịnh Nhiên dúi chiếc quần vào tay Tư Tồn, cười nói: “Loại quần này đang thịnh hành từ Quảng Châu tới Bắc Kinh, thành phố chúng ta chẳng mấy người có đâu. Chị mà diện vào bảo đảm sẽ gây chấn động toàn trường”.
Tư Tồn chẳng sợ điều gì hơn là “gây chấn động toàn trường